Vô Địch Tiên Triều

Chương 73: Ngọc thành tách rời






“Rất tốt, rất tốt” Âm thanh vui vẻ liên tục được truyền ra từ bên trong Thư Viện, lần này khảo hoạch mang tới quá nhiều kinh hỉ, làm cho bọn nó không ngoác được mồm cười to.

Mọi người ai đều vui vẻ, những người đủ điều kiện thông quan đều vui vẻ, nhưng có một số người không vui vẻ.

Đó là Hạ Hầu, cùng với Dịch Hồng, hai bọn nó đưa mắt nhìn nhau trao đổi, Dịch Hồng lén lút đưa cho Hạ Hầu một viên đan dược nói.

“Vòng khảo hoạch tiếp theo là về năng lực nhận biết tình hình, khả năng thích nghi, năng lực chiến đấu, ngươi ở vòng một không bằng Trịnh Đông Lân, vòng hai không bằng Đinh Bộ Lĩnh, đây là một viên Bạo Huyết Đan, khi sử dụng sẽ tăng gấp đôi thực lực của ngươi, vòng thứ ba nhất định phải đạt được thứ nhất”

Hồng Dịch vẻ mặt nghiêm túc căn dặn, theo ánh mắt nó, chỉ có hai người ở đây có thể làm đối thủ Hạ Hầu.

Một người là Hồng Cửu Nguyên, một người còn lại là Mã Đằng, cảnh giới người thứ nhất so với Hạ Hầu cao hơn một bậc, người sau ngang bằng.

Nó tin tưởng Hạ Hầu thiên phú không sai, nhưng cẩn thận vẫn là trên hết, nhất là Hồng Cửu Nguyên.

Người này thân phận không tầm thường, nếu không nhầm cây gậy trúc trên vai nó chính là bảo vật trấn phái Cái Bang, Đả Cẩu Bổng.

Còn nữa, dị tượng nó phát ra lúc khảo hoạch, thì Hồng Cửu Nguyên phải là thiên tài dị bẩm về nguyên tố.

Nguyên tố có ba phương hướng riêng biệt.

Một là dung hợp nguyên tố, trên người Hồng Cửu Nguyên Hỏa nguyên tố làm chủ, có một chút Độc nguyên tố xen vào, màu xám đó chính là biểu hiện của Độc nguyên tố.

Hai là tiến hóa nguyên tố, Hỏa nguyên tố trở thành Dung Nham nguyên tố, Thủy nguyên tố trở thành Băng Phách nguyên tố, Thổ nguyên tố trở thành Đại Địa nguyên tố, Kim nguyên tố trở thành Canh Kim nguyên tố, Mộc nguyên tố trở thành Nguyên Mộc nguyên tố.


Ba là tăng cường uy lực nguyên tố, nguyên tố so với ban đầu không đổi, nhưng năng lượng nội hàm bên trong ngày càng mạnh.

Những nguyên tố bên ngoài ngũ hành, như Độc nguyên tố, do một số cơ duyên nhất định mà luyện thành, không thể cưỡng cầu.

Những người thuộc diện thiên tài dị bẩm nguyên tố, lực chiến đấu cực mạnh, không như Trịnh Đông Lân, thiên tài dị bẩm tinh thần lực, không quá nghiêng về phương diện chiến đấu, lần này Trịnh Đông Lân thật gặp bất lợi.

Hồng Dịch nghĩ thầm, chỉ còn một người đáng lo nữa là Mã Đằng, kẻ này kiếm ý tinh thuần đến cực điểm.

Kiếm tu sức công phạt kinh khủng ai mà không biết, Hồng Dịch lắc đầu, Hạ Hầu, ta đã cho ngươi Bạo Huyết Đan, phần còn lại phải xem sự cố gắng của ngươi.

Đến Đinh Bộ Lĩnh, Hồng Dịch không thèm suy nghĩ, người này chỉ là tư chất cao, nhưng đó là việc của tương lai, còn hiện tại thực lực chưa đủ.

Trịnh Đông Lân, thiên phú tinh thần lực mà thôi, không nhấc lên quá nhiều sóng gió.

Lần này thông quan có một ngàn hai trăm người, so với trước giảm đi tám trăm người nhiều, nhưng vẫn là con số không tệ.

“Những người các ngươi đứng ở đây đã toàn bộ thông qua khảo hoạch, trở thành đệ tử chính thức, các ngươi có quyền lựa chọn bỏ cuộc không tham gia khảo hoạch vòng thứ ba, vòng thứ ba sẽ là khảo hoạch sức chiến đấu” Liên Thành cao giọng nói.

Sức chiến đấu sao ?

Bọn nó nghĩ thầm, một số khuôn mặt háo hức, ở hai vòng trước bọn nó không thể hiện được nhiều.

Cảm giác uất ức nói không có là không thể, lần này khảo hoạch sức chiến đấu thật động vào sở trường, bọn nó mừng rỡ không thôi.

Hạ Hầu nhìn qua Hồng Cửu Nguyên, Mã Đằng, âm thầm xem là đối thủ chân chính, sau đó liếc qua Trịnh Đông Lân, cho nó một cái động tác cắt cổ.

“Hắn” Trình Tú tức giận nhìn Hạ Hầu, chợt bị đám người Tô Đông Lưu kéo lại, đùa cái gì ?, thật có đánh nhau, người ta Cửu Đẳng Hậu Kỳ, ngươi cái con gà con, Ngũ Đẳng Hậu Kỳ mà hung hăng.

Hồng Dịch lạnh nhạt nhìn Trình Tú, thiên phú, tư chất có cao, mà thái độ khinh thường người khác sớm muộn sẽ chết lúc nào không hay.

Hồng Dịch canh cánh trong lòng đám người Trình Tú, bởi vì bọn nó từ chối lời mời làm đồ đệ của lão nha.

Hồng Dịch nhìn qua Hạ Hầu, thoáng lấy lại thăng bằng, lão hừ lạnh một tiếng.

Lần khảo hoạch này long trọng chưa từng có, có toàn bộ nội môn trưởng lão xem lễ, có cả Thái Thượng trưởng lão.

Tin tức truyền ra, người dân trong Ngọc Thành oanh động, kéo tới ngày càng đông đúc, người này xô đẩy người kia.

“Xem, thật sự là Thái Thượng trưởng lão, ông ta đứng kế một thiếu niên căn dặn, không lẽ là thật thu đệ tử”

“Ôi chao, toàn là đại nhân, thân phận không tầm thường”

Thái Thượng trưởng lão vẻ mặt hiền lành nói với Đinh Bộ Lĩnh vài tiếng, đưa vào tay nó một lá bùa.

Đinh Bộ Lĩnh lắc đầu, nó muốn thật sự dựa vào chính mình chiến đấu, không cần bất cứ ngoại lực tương trợ nào.

Thái Thượng trưởng lão thấy biểu hiện nó, khuôn mặt cực độ hài lòng, người phải có khí phách, đi kèm thiên phú, mới có thể đi một càng xa.

Thái Thượng trưởng lão nghĩ thiên phú, hơi đáng tiếc nhìn Trịnh Đông Lân, người này thiên phú trước nay chưa từng thấy, so với Đế Hoàng không phân thua kém, nhưng đáng tiếc, khí tức nó không thuần chính.


Vả lại, Trịnh Đông Lân thiên phú xem ra nghiêng về tinh thần lực, ở Thư Viện không có quá nhiều người nghiên cứu về tinh thần lực, dạy lung tung bậy bạ, chỉ sợ làm hỏng một khối ngọc tốt.

Tuy nói là Võ Thể võ giả đã kết tinh thần lực thế giới, nhưng đó không hẳn là danh sư tốt để chỉ dạy người khác, chỉ có người nghiên cứu tinh thần lực mới được.

Nghĩ một hồi, Thái Thượng trưởng lão nghĩ đến một người, lão lắc đầu, làm sao người đó sẽ chịu chỉ dạy cho Trịnh Đông Lân.

Đáng tiếc, đáng tiếc, một khối ngọc tốt.

“Tên đó, tư chất so với ta cao hơn ?” Hầu Tiểu Muội thay đổi ánh mắt nhìn về Trình Tú.

Thật là hắn sẽ là ý trung nhân trong đời ta ?

Hắn ngoài cảnh giới hơi thấp một điểm, nhưng thiên phú thật rất cao.

Ta so với đại ca, thiên phú còn cao hơn, được các bậc tiền bối trong gia tộc nhận định là tư chất cao nhất từ trước tới nay.

Nhưng không ngờ tới lần khảo hoạch này, xuất hiện quá nhiều quái vật, Đế Hoàng tư chất trước nay chỉ cho là nằm trong truyền thuyết đều có mặt.

Hầu Viên làm ra vài cái nháy mắt hướng về Hầu Tiểu Muội, Hầu Tiểu Muội trừng mắt thị uy, Hầu Viên huýt sáo làm ngơ.

Trình Tú ánh mắt bất ngờ chạm với Hầu Tiểu Muội, hai người ánh mắt hóa thành một điểm.

Im lặng, tuyệt đối im lặng, không ai nói một lời.

Chợt, Trình Tú gãi đầu, nở nụ cười ngây ngô, Hầu Tiểu Muội ngoảnh mặt đi làm ngơ, khiến nó xấu hổ không thôi.

“Vòng khảo hoạch thứ ba bắt đầu” Liên Thành lên tiếng, Hầu Viên kính cẩn nói với nhóm người trưởng lão một tiếng.

Sau đó, nhóm trưởng lão gật đầu, đem ra một khối sắt có hình thù kì lạ, phía trên đính một viên ngọc màu đỏ, bàn tay nhấn xuống viên ngọc đỏ, viên ngọc lún chìm xuống bên dưới khối sắt.

Rầm !

Rầm !

Rầm !

Tiếng động lớn vang lên khắp Ngọc Thành, hai bên người dân con mắt phát ra tia sáng, nó tới rồi.

Hai bên đường xá bỗng dưng lún thấp xuống, sau đó lấy Thư Viện làm trung tâm tách ra, thật là tách ra theo nghĩa đen.

Bọn người Trịnh Đông Lân chấn động, đường xá bị tách rời, nhất định là cơ quan bên dưới, thoáng cái bên dưới mật địa bị lộ ra.

Ngọc Thành đường xá tách ra chỉ là một phần hai, bất quá lộ ra mật địa bên dưới rộng không tưởng.

Mật địa chia làm mười hai khu vực, mỗi một khu vực đều có ngăn cách bởi một lớp sáng màu lam nhạt.

Cảnh vật bên dưới đầy đủ, cây cối có, sông hồ có, so với trên mặt đất cảnh vật không khác là bao.


“Các ngươi vừa vặn một ngàn hai trăm người, mỗi trăm người một khu vực” Liên Thành phân phó.

“Nhưng các ngươi sẽ không được lựa chọn khu vực của chính mình, tất cả sẽ được phân phối ngẫu nhiên, hiện tại khảo hoạch bắt đầu”

Dứt lời, bọn nó bị một dòng lũ vô hình cuốn trào, toàn thân hoa mắt chóng mặt, lúc có thể mở mắt nhìn rõ, đã thấy bọn nó mỗi một ngươi rơi xuống mật địa.

Vòng khảo hoạch thứ ba bắt đầu !

Bọn nó bên người đều có một khối ngọc bội, bên trên có để số điểm, theo như quy luật của lần khảo hoạch này, cướp đoạt được số điểm càng nhiều càng sẽ có thứ hạng cao.

Điểm hiện tại trên ngọc bội sẽ khác nhau, do thứ hạng của hai lần khảo hoạch trước đó gây ra.

Bên trên không trung trôi nổi một bảng điểm, thình lình thấy tên Trịnh Đông Lân đứng đầu, Hồng Cửu Nguyên thứ hai, Đinh Bộ Lĩnh thứ ba, Mã Đằng thứ tư, Hạ Hầu thứ năm, Giang Nam thứ sáu.

Trịnh Đông Lân lần thứ nhất đầu bảng, lần thứ hai thiên phú tuy không xác định, nhưng so với Đinh Bộ Lĩnh không kém.

Điểm của nó không sai biệt lắm đứng đầu là hai ngàn điểm, tiếp theo Hồng Cửu Nguyên, một ngàn chín trăm, sau đó lần lượt là một ngàn tám trăm, một ngàn bảy trăm đổ xuống.

Trịnh Đông Lân cảm thấy không xong, lần này khảo hoạch không có bất kỳ quy định nào, ngoài việc đánh bại đối thủ thu hoạch điểm số.

Nói như vậy, Trịnh Đông Lân chắc chắn là con mồi béo bở nhất hiện tại, chỉ cần bị lũ người khác hợp lực xa luân chiến, hai ngàn điểm sẽ bốc hơi chia cho từng người bọn nó.

Dù là chia ra, nhưng hai ngàn điểm vẫn là rất nhiều, không thể không câu dẫn lòng tham bọn nó.

Nhìn trước mặt địa hình, ngoài cây với cây ra chẳng còn gì khác, Trịnh Đông Lân nhíu mày, có thể khắp nơi là rừng rậm bao phủ, rất dễ bị người khác đánh lén, chỉ cần bất cảnh giác một lần.

Bỗng, Trịnh Đông Lân mỉm cười, làm sao nó lại quên Danh Vọng Chi Nhãn, người có thể giấu khí tức, giấu được cảnh giới.

Nhưng có thể giấu được khí vận bản thân sao ?

Đáp án là không thể, Danh Vọng Chi Nhãn so với Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp còn nghịch thiên hơn, đủ để hiểu sự trân quý của môn đồng thuật này.

Khóe mắt lóe lên tia sáng màu vàng kéo dài, Trịnh Đông Lân cảnh tượng trước mắt vẫn là cây cối như cũ.

Nhưng bất đồng một điểm, phía sau đám cây cối đó, có một đám tia sáng màu xanh hình người đang ẩn núp.