Vô Địch Tiên Triều

Chương 50: hạ tràng






“Không” Lý Tín là bực nào lực phá hoại, nó ở trên chiến trường, giữa thiên quân vạn mã giết địch như chơi đùa, huống chi là ở nơi này, các trưởng lão Dịch gia dễ dàng bị nó bẻ gãy tay chân, tàn nhẫn đến cực điểm.

“Không, xin đừng giết ta” Dịch Bất Niệm mặt mày hoảng sợ cùng cực, một khắc trước còn cam kết sẽ bảo vệ đại phu nhân, sau đó ngay lập tức chạy ra phía sau đại phu nhân, lấy chính thân thể bà ta làm giá đỡ.

“Quả là nồi nào úp nồi đó” Trình Tú khinh thường.

Đại phu nhân tính cách ác độc, trong đầu chỉ nghĩ tới cách hại người khác, cho kết phận phu thê với Dịch Bất Niệm, tuyệt nhiên là phối hợp tuyệt hảo, một tên vô năng, một ả đàn bà độc ác, chỉ xui xẻo cho nhị phu nhân, một nữ nhân tay mềm sức yếu, lấy gì chống lại đại thế của đại phu nhân.

Cánh tay to như cột nhà của Lý Tín xé rách không khí, cuốn lên từng đợt rít gào, nắm đấm khủng bố giáng xuống hai người Dịch Bất Niệm, mặc kệ là muốn bắt sống đại phu nhân hay là giết đi.

“Tiểu thư cẩn thận” Cảnh Thiện chú ý tới tình huống, lực lượng tăng mạnh muốn bứt ra Nhị Thiên Tướng, chạy tới cứu nguy đại phu nhân.

Cảnh Thiện không khỏi hận lấy Nhị Thiên Tướng, vì sao tên này cảnh giới thấp hơn nó, lại có thể dựa vào kỹ xảo đánh ngang sức với nó, không lẽ cái gọi là tướng lĩnh có sức mạnh đến thế sao, nó không tin.

Trong một cuộc chiến ngang sức, thứ quyết định cuối cùng của trận đấu, chính là kinh nghiệm chiến đấu, cho nên rất nhiều thiên tài trong đại gia tộc chết dọc đường, là vì bọn nó hưởng cảnh giàu sang phú quý từ bé, cảnh giới có cao, không có kinh nghiệm chiến đấu cũng là chết.

Nhị Thiên Tướng chân khí bám vào trường đao, một kích thần tốc chém qua người Cảnh Thiện, máu tươi phún trào, khóe miệng nó sau đó nhếch lên, cái gọi là đệ nhất cao thủ Cảnh gia, chỉ là trò cười.

Cảnh Thiện con mắt trừng lớn, con mắt dư quang ngắm xuống ngực, vết thương lớn thấy được xương cốt um tùm bên trong, máu tươi như suối đổ ra, nó hai chân quỵ xuống, một tay bụm lấy vết thương, không tin được nhìn lấy Nhị Thiên Tướng, cuộc đời phong quang của nó cứ như thế mà kết thúc.


Nhị Thiên Tướng không một chút thương hại nhìn tình trạng thê thảm của Cảnh Thiện, vác trường đao chém rơi đầu Cảnh Thiện, chân đá vào người Cảnh Thiện ngã ngược về sau, đầu lâu Cảnh Thiện ngơ ngác nhìn lên trời cao.

“Cảnh Thiện” Đại phu nhân kinh dị nói, đến Cảnh Thiện đệ nhất cao thủ Cảnh gia cũng không thoát khỏi cái chết, bà ta chưa bao giờ cảm thấy cái chết đến gần mình hơn như thế.

“Con mụ đàn bà phá hoại, chỉ tại ngươi mà ta mới bị dồn tới nước đường cùng thế này” Dịch Bất Niệm lúc này giận lây sang đại phu nhân.

Thấy người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy người vô liêm sỉ tới dường này, phút trước thề non hẹn biển, hóa ra khi gặp khó khăn thật sự, ngươi đã bán đứng người ngươi thề.

Dịch Bất Niệm đẩy thân thể đại phu nhân về phía trước, muốn đại phu nhân thoáng ngăn cản Lý Tín, tranh thủ thời gian chạy trốn, bất giác tay nó cừng đờ, trông thấy đại phu nhân ánh mắt băng lãnh nhìn nó, nó bốc lên cơn sợ hãi không biết, nó không hề hay biết rằng, đại phu nhân chính là cảnh giới đạt tới Ngũ Đẳng Chi, cũng được xem là một tên cao thủ, nó bản thân vô năng, lúc trẻ ăn chơi vô độ bỏ quên tu luyện, chỉ có Tam Đẳng Chi, làm sao có thể đối lực lượng được với đại phu nhân.

Đại phu nhân đổi khách thành chủ, nắm lấy Dịch Bất Niệm đẩy nó lên phía trên, thoáng cái bản thân trở thành người có lợi, đại phu nhân khinh thường nhìn Dịch Bất Niệm, một tên vô năng cũng dám tính toán ta.

“Trò hay, đôi gian phu dâm phụ này phối với nhau vô cùng tuyệt hảo” Trình Tú bĩu môi nhận xét.

“May mắn hai người này dính líu với nhau, nếu không ta sợ mang họa cho người khác, lúc đó muốn quay đầu cũng không kịp” Đinh Bộ Lĩnh xem hết tới Dịch Bất Niệm giở trò, rồi tới đại phu nhân đảo khách làm chủ, đồng ý nói.

“Kẻ hung ác ở với kẻ hung ác, trước giờ luôn là vậy” Tô Đông Lưu không lấy làm kỳ lạ nói, nó đảm nhận phó quan Vân Loan Ti, chính là chuyên trị những trường hợp như vậy.

“Thù của tiểu thư sắp được báo rồi” Tân bà bà thì thào nói, nước mắt bất giác lần nữa rơi xuống.

Cái ngày nhị phu nhân biết chắc chính mình sẽ chết, quyết định hi sinh để cho Tiểu Như được sống sót, nhị phu nhân lấy thân mình làm mồi nhử kéo dài thời gian, Tân bà bà nghe được nhị phu nhân quyết tử, không cam lòng muốn khuyên nhủ nhị phu nhân, dù cho thế nào cũng phải trốn khỏi Dịch gia theo bà ta, nhưng nhị phu nhân đã quyết định, sao có thể dễ dàng thay đổi, nhận được tin cái chết của nhị phu nhân, Tân bà bà phẫn uất muốn chết đi, nhưng còn Tiểu Như ai sẽ lo cho nó, Tân bà bà phải cố gắng sống, chờ đợi thời khắc trả thù, trước mắt, thời khắc đó đã đến, sự vui mừng trào dâng trong lòng, đó là sự giải thoát khỏi thù hận.

“Qua giông tố chính là mây trắng” Lương nói với Tân bà bà.

“Ngu mà thích chơi chữ” Trình Tú bĩu môi nói.

Chiu !

Mũi tên như gió xẹt ngang qua các khớp ngón tay Trình Tú, khiến nó sửng sốt nhìn sang Lương, thấy Lương mỉm cười thân thiện.

“Giúp đỡ đám người bọn họ một ít” Lương nở nụ cười, giữa chân mày sát khí ẩn hiện.

Trình Tú không trêu chọc nó lần nữa, xem xét mũi tên bắn qua, nổ tung đầu một tên Cảnh gia hộ vệ.

Chợt, một bóng dáng lão già xuất hiện trước người Dịch Bất Niệm, cánh tay gầy như que củi chuyển một vòng, không có chút nào cân đối với nắm đấm khổng lồ của Lý Tín, vậy mà một màn khó tin xảy ra, cánh tay gầy ruộc đó đỡ được nắm đấm khổng lồ, làm nó khựng đứng giữa không trung.

“Phụ thân” Dịch Bất Niệm kêu lên mừng rỡ.


“Thái thượng trưởng lão” Đại phu nhân nhíu mày, phụ thân nàng là gia chủ Cảnh gia, đương nhiên biết rõ nội tình Dịch gia, Dịch gia ẩn giấu một tên Bát Đẳng cao thủ, người đó không phải ai khác mà là Dịch Vô, thái thượng trưởng lão tại Dịch gia, phụ thân Dịch Bất Niệm.

Trông thấy Dịch Vô xuất hiện, ai trong Dịch gia khuôn mặt đều lấy làm mừng rỡ, một tên trưởng lão cụt một tay cũng vui sướng, biết là lần này được cứu.

“Dịch Vô thái thượng trưởng lão, trả thù cho chúng ta, giết chết bọn hắn, không, là lọc xương róc thịt, tra tấn bọn hắn mỗi ngày” Nó rét lạnh lên tiếng.

“Dịch gia ẩn giấu một tên Bát Đẳng cao thủ, hóa ra lão già này đột phá Bát Đẳng mà giấu dốt” Cao thủ bên trong thành Tương Đông giật mình.

“Xem ra chiến trường lại có vẻ không biết tình huống diễn biến” Bọn nó bàn tán.

“Thiếu hiệp, xin dừng lại một tay, lần này tới đây bọn ta sẽ không truy cứu các ngươi” Không ai nghĩ tới là Bát Đẳng cao thủ Dịch Vô sẽ hòa hoãn nói.

“Cái gì ?, phụ thân, bọn hắn đã giết vô số người Dịch gia chúng ta” Dịch Bất Niệm không tin được nói to, các trưởng lão Dịch gia cũng sửng sốt không kém lên tiếng chống đối.

“Thái thượng trưởng lão, ngài nghĩ như thế nào lại có thể bỏ qua cho bọn hắn”

“Giết bọn hắn, phải giết bọn hắn, không được để một tên chạy trốn”

Đối với Dịch gia các trưởng lão, Bát Đẳng cao thủ Dịch Vô sẽ là một lá bài tẩy giúp bọn nó đảo thua thành thắng, nào có ngờ Dịch Vô chưa gì đã đòi hòa hoãn, hoàn toàn không giống như mong đợi của bọn nó.

Dịch Vô đưa ra quyết định hòa hoãn, tất cả là vì nó biết được bên trong đám người Trịnh Đông Lân, có một người cảnh giới đạt ngang nó, mà lại còn là trẻ tuổi, Dịch Vô đã già, huyết khí cơ thể suy yếu, cho dù có là Bát Đẳng ngang nhau, sẽ không thể nào địch lại Trịnh Đông Lân.

Rít gào !

Cánh tay gầy ruộc Dịch Vô chợt chấn động, thế trận cân bằng bỗng chốc bị phá nát, chỉ thấy Lý Tín gân xanh nổi đầy mặt, cánh tay nó phồng to ra thêm một vòng, trên cánh tay nó khói bốc lượn lờ, là sức nóng kinh khủng bên trong cơ thể đốt cháy mồ hôi.

Dã Man Chiến Pháp toàn lực vận dụng !

Rầm !

Dịch Vô bị lực đạo to lớn quấn chặt, chân khí chỉ kịp bao bọc thân thể, một màn dã man diễn ra, cả người Dịch Vô bị Lý Tín nắm đấm vung xuống sàn đá, mặt sàn đá được làm từ đá hoa cương cứng rắn vỡ nát, vết nứt như mạng nhện lan ra khắp nơi, khói bụi mù mịt.

Dịch Vô cả người là máu, sắc mặt tái nhợt, cánh tay gầy ruộc đã gãy không thể gãy hơn, mặc dù cho Dịch Vô có là Bát Đẳng, nhưng có thể đối đầu lại Lý Tín Thất Đẳng Trung Kỳ sao, đáp án dĩ nhiên là không thể, Lý Tín thân thể lực lượng dồi dào sung mãn, nhất là còn có Dã Man Chiến Pháp, dẫn ra lực lượng càng thêm kinh khủng, một Bát Đẳng đã suy yếu vì tuổi già như Dịch Vô, làm sao có thể địch lại.

“Phụ thân” Dịch Bất Niệm ngồi bệch xuống đất, khóe quần ướt đẫm kêu lên.

“Chạy đi” Dịch Vô run rẩy nói với Dịch Bất Niệm, nó sai lầm rồi, sai lầm vì xem thường đám người Trịnh Đông Lân, đám người này quả thực là một đám so với hung thú còn khủng bố hơn.

“Không” Dịch Bất Niệm tuy vô năng, nhưng nó vẫn yêu thương phụ thân mình, chạy tới ôm chặt thân thể Dịch Vô, cắn răng nhìn Lý Tín, sẵn sàng chờ đợi cái chết.


“Phế vật” Đại phu nhân thất vọng, thân thể chớp mắt muốn chạy trốn.

Chiu !

Đại phu nhân đau đớn gào lên, cảm giác nhức nhối dữ dội truyền lên não, bắp chân bị một mũi tên xuyên thủng, cắm xuyên qua mặt đá, máu tươi đầm đìa, đại phu nhân mắt đỏ bừng nắm chặt mũi tên, muốn kéo nó ra khỏi.

Nhị Thiên Tướng bóng dáng cao lớn, chậm rãi đi tới đại phu nhân, đại phu nhân bởi vì bị tên đâm xuyên qua chân, cho nên hiện tại bộ dáng nằm la liệt dưới mặt đất cực độ đáng thương, Nhị Thiên Tướng nắm vào vai đại phu nhân kéo mạnh, vết thương do mũi tên níu kéo do đó bị xé rách lớn hơn.

“A” Đại phu nhân như con gà vùng vẫy, tóc tai bù xù, làm gì còn nửa điểm đoan trang như ban đầu.

“Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay” Tân bà bà như điên khùng cười lớn, hả dạ cực kỳ, bà ta đi tới trước đại phu nhân, một tát vào mặt đại phu nhân.

“Ta hận ngày đó không dứt khoát giết chết ngươi” Đại phu nhân mặt mày dữ tợn nói.

“Các ngươi không phải lo lắng, tất cả các ngươi sẽ không phải chết, chuyện hôm nay ta chỉ tìm tới hung thủ” Trịnh Đông Lân giọng nói không cố ý nói lớn, nhưng có thể truyền rõ vào tai từng người, đám người Dịch gia nghe vậy thở phào.

Đại phu nhân bị người ngoài trước mặt giết chết sẽ khiến bọn nó không còn mặt mũi nhìn người, nhưng ít ra không phải chết.

“Đại phu nhân, ngươi là có nhận tội hay không ?” Trịnh Đông Lân nhìn xem đại phu nhân thê thảm, nói.

“Có giỏi thì giết ta” Đại phu nhân mắng mỏ.

Trịnh Đông Lân thoáng cảm thấy đau đầu, nếu đại phu nhân không nhận tội, thì không có cách nào phán xét được tội lỗi của bà ta, nếu trực tiếp giết, Trịnh Đông Lân cảm thấy nó quá mức vô cớ rồi.

“Hệ thống, có cách nào ép buộc một người nói thật ?” Trịnh Đông Lân niệm.

-Có, quay thưởng đi – Hệ thống nói.