Vô Địch Tiên Triều

Chương 49: Đại phu nhân






“Chu Khôi” Tô Đông Lưu nhận ra chưởng quan Vân Loan Ti nói, đương nhiên là vì nó đã từng một khoảng thời gian đảm nhiệm chức vụ phó quan Vân Loan Ti đâu.

“Tô Đông Lưu, tại sao ngươi lại ở đây ?” Chu Khôi khó hiểu nhìn Tô Đông Lưu, nháy mắt ánh mắt nó hơi băng lãnh, nó xem như Tô Đông Lưu điên rồi, dám theo kẻ khác giết người ở thành Tương Đông, lẽ nào nó đã quên đi chức trách của mình, nếu đã vậy, đừng trách Chu Khôi nó độc ác.

“Ta đòi lại công đạo cho người khác” Tô Đông Lưu nhìn ánh mắt Chu Khôi liền biết nó suy nghĩ gì, lười nhác giải thích.

“Đông Lưu, ngươi điên rồi, mau thúc thủ chịu chói, nếu không đừng trách ta không nể tình nghĩa trước giờ” Chu Khôi trầm giọng cảnh cáo, trong tay trường kiếm chỉ vào đám người Trịnh Đông Lân.

“May mắn tiểu thư không sao, gia chủ biết tin, gấp rút điều lệnh ta tới đây bảo vệ tiểu thư khỏi đám thích khách” Đệ nhất cao thủ Cảnh gia nói.

“Ta không sao Cảnh Thiện” Đại phu nhân vẫn là bộ dáng nắm được tất cả trong lòng bàn tay nói.

Phút chốc, hai ngàn kỵ binh cùng với đám người Trịnh Đông Lân bị đám người Vân Loan Ti, Cảnh gia, Dịch gia bao vây trong vòng tròn.

“Lần này xem các ngươi làm thế nào, tiểu súc sinh” Lại là tên trưởng lão Dịch gia khinh thường nói.

“Thưa đại nhân, ta nhất định sẽ chặt đầu hắn tạ lỗi đại nhân” Nhị Thiên Tướng khóe mắt dâng lên lệ mang nói với Trịnh Đông Lân.

“Tốt lắm” Trịnh Đông Lân hài lòng gật đầu, từ đầu tới giờ Tiểu Như chỉ nghe được tiếng nói, không thấy được sự việc đang diễn ra, tất cả là vì Trịnh Đông Lân che mắt nó, không muốn để tuổi thơ nó lưu lại dấu vết xấu.


“Lớn miệng” Cảnh Thiện con mắt lật, đao trong tay vung ra chém tới Nhị Thiên Tướng, nó làm đệ nhất cao thủ ở Cảnh gia bao lâu nay, chưa hề có người dám trước mặt nó nói như thế.

Nháy mắt thấy Cảnh gia đám người đã va vào chiến đấu, Chu Khôi trong lòng vẫn còn cho Tô Đông Lưu một cơ hội sửa sai cuối cùng.

“Tô Đông Lưu, ngươi còn lần cuối quyết định ?”

“Chu Khôi, ngươi biết bộ y phục ta đang mặc trên người là đại biểu cái gì không ?” Tô Đông Lưu bất ngờ hỏi lại.

Chu Khôi ban đầu không hề để ý tới sáu người Trịnh Đông Lân mặc trang phục giống nhau, chỉ khác số lượng ngôi sao được thêu trên vạt áo, hiện tại Tô Đông Lưu nói tới nó mới bắt đầu nhận ra sự khác thường.

“Chưởng quan, đó là biểu tượng của tướng lĩnh” Một tên nhân viên trong Vân Loan Ti nhận ra, nói với Chu Khôi.

“Cái gì ?” Chu Khôi chấn kinh, nó cứ tưởng Tô Đông Lưu vắng mặt trong khoảng thời gian này là có lý do gì đó, không nghĩ tới hiện tại lại khoác lên trang phục của tướng lĩnh, không lẽ là trong khoảng thời gian vắng mặt đó, nó đã đi tới Dạ Thành.

“Ngươi trở thành tướng lính ?” Chu Khôi không xác định hỏi.

“Đúng vậy, ta dã trở thành Tam Thiên Tướng” Tô Đông Lưu gật đầu, ba ngôi sao thêu trên vạt áo lúc này tỏa ra thứ ánh sáng bắt mắt.

Chu Khôi trong nháy mắt khuôn mặt biến đổi, nó bỗng nhận ra, hiện tại cảnh giới của Tô Đông Lưu đã gần với nó, chỉ là Tô Đông Lưu Thất Đẳng Sơ Kỳ, Chu Khôi một lúc dò xét tất cả những người mặc đồ giống Tô Đông Lưu, người nào khí tức cũng thập phần mạnh mẽ, riêng tới khi nó dò xét tới thiếu niên tóc trắng, nó cực độ rùng mình, đó là cái loại khí tức gì chứ, tại sao lại hùng hồn nặng nề một cách kinh khủng như vậy, như muốn đè ép nó không thở được.

Chu Khôi hoảng sợ chấm dứt dò xét, nó thấy Trịnh Đông Lân mỉm cười nhìn lại nó, nó bất giác cúi thấp đầu, đó là biểu hiện của bất kỳ ai khi thấy cường giả, Trịnh Đông Lân cảnh giới hiện tại mặc dù chỉ có Bát Đẳng, nhưng trên thực tế khí tức của nó lại là Thiên Thê Nhất Thiên Sơ Kỳ, to lớn mà bao la, không phải một kẻ Thất Đẳng có thể đón nhận được.

“Tô Đông Lưu, đã ngươi là tướng lĩnh, chuyện này của các ngươi ta sẽ không tiếp tục xen vào, trở về Vân Loan Ti” Chu Khôi ra quyết định.

Chu Khôi cũng là một kẻ thức thời, ở Vương Triều, khác với các chức tước khác, tướng lĩnh chính là người có thực quyền nhất, chưởng quan Vân Loan Ti nghe thì uy danh lớn, nhưng chỉ là một chi nhánh nhỏ ở Tương Đông, không cách nào so sánh được với tướng lĩnh, một khi tướng lĩnh muốn làm gì, bọn nó không có quyền lực nào để ngăn cản.

“Một lũ nhát gan” Đại phu nhân thấy đám người Vân Loan Ti rút lui, khuôn mặt cay nghiệt nói, bà ta không biết tình hình bên đó đã có biến chuyển gì, nhưng Vân Loan Ti rút lui đồng nghĩa với việc lợi thế của bà ta đã mất hơn một nửa.

Rầm !

Nhị Thiên Tướng đánh ngang sức ngang tài với Cảnh Thiện, Cảnh Thiện không hổ là đệ nhất cao thủ Cảnh gia, mặc dù có một phần là Nhị Thiên Tướng cảnh giới thấp hơn một bậc, là Thất Đẳng Chi Trung Kỳ.

Trường đao đối gần với đao trong tay Cảnh Thiện là bất lợi hơn cho Nhị Thiên Tướng, nhưng Nhị Thiên Tướng hơn ở một bậc thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không phải là một tên cao thủ thông thường có được.

“Giúp đỡ Cảnh Thiện đại nhân” Quân Cảnh gia ào ập giết tới, hai ngàn kỵ binh không để bọn nó đắc thủ.

“Chết” Trưởng lão Dịch gia quyết định giết tới đám người Trịnh Đông Lân bỏ qua kỵ binh, giết chủ tướng phe địch, đó mới là khôn ngoan.


So với sự thiện chiến của kỵ binh, bất cứ một ai trong tràng đều e ngại, bọn nó muốn chiến thắng được đạo binh này ngoài trực tiếp đối đầu với nó ra, còn có thể bắt giữ chủ tướng bọn nó, trong chiến trường, đây là biện pháp bại địch hiệu quả lớn nhất, nhưng bọn nó đã lầm, vì người bọn nó tính kế, lại là đám người Trịnh Đông Lân.

Trí giả trong thiên hạ có nói, biết người là tài, biết ta là trí, bọn nó không biết người, cũng tự đánh giá bản thân quá cao.

“Bảo vệ đại nhân” Kỵ binh bốn bề thọ địch, thấy trưởng lão Dịch gia hành thích, lớn giọng gào, nhưng bọn người Cảnh gia, Dịch gia làm gì để cho nó xông ra vòng vây.

“Không cần lo cho ta” Trịnh Đông Lân lạnh nhạt nói, mí mắt nhướng lên, dường như con rồng thức giấc sau nhiều ngày ngủ đông, đã tới lúc nó thức dậy chấn động thương thiên.

“Xong bọn hắn rồi” Trình Tú nhún vai, đám người Đinh Bộ Lĩnh gật đầu, trong lòng không khỏi dâng lên sự thương cảm, các ngươi chọc ai không chọc, lại đi chọc tên khủng bố đó.

Đám người hóng chuyện cũng không hiểu ý tứ của bọn người Đinh Bộ Lĩnh, tại sao bọn nó lại hời hợt như vậy, bọn nó biết sáu người Trịnh Đông Lân là có tước vị tướng lĩnh tại thân, nhưng dù sao bọn nó còn quá trẻ tuổi đi, vả lại người dân thành Tương Đông đều là phàm nhân, không biết sự đáng sợ của võ tướng.

Trên đời này, không có thực lực là chết, không có hiểu biết chính là đáng thương, trêu chọc một tên võ tướng, ngu ngốc.

Đám người Dịch gia, Cảnh gia không một người nghĩ tới Trịnh Đông Lân bọn nó lại là võ tướng, một phần bởi vì bọn nó không biết tin tức Trịnh Đông Lân được phong tướng, hai là quá lâu rồi, thành Tương Đông chưa xuất hiện võ tướng, bọn nó đã quên đi trang phục của tướng lĩnh.

Nhưng ngày hôm nay tất cả người dân thành Tương Đông sẽ nhớ, bộ trang phục màu đỏ, phía trên vạt áo có thêu chỉ vàng đó.

Rít gào !

Tiếng rồng rít gào vang lên, xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là hai mươi con rồng màu vàng đất loạn chuyển, bầy rồng mở to miệng, Dịch gia trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, muốn tránh cũng không kịp, thoáng cái Dịch gia trưởng lão xương cốt không còn, bị bầy rồng cắn xé nuốt chửng.

Sau khi kết thúc đại chiến, Long Sào của Trịnh Đông Lân đã đột phá tầng hai, tăng thêm số lượng bầy rồng từ mười trở thành hai mươi.

“Ôi chao” Bầy người bị cực độ hình ảnh kinh khủng chấn nhiếp, hoảng hồn té ngã xuống nền đất cứng rắn, bờ mông đau đớn.

“Hắn lại mạnh hơn” Tô Đông Lưu nói.

“Lúc trước hắn chỉ đánh ngang ngửa ta” Đinh Bộ Lĩnh gật đầu.

“Ta cũng muốn chiến đấu” Lý Tín thèm khát nói, nói rồi nó nhảy khỏi ngựa, toàn thân bỗng phồng rộp, cơ bắp cuồn cuộn sung mãn nổi lên, nó từ dáng người một thước sáu, phút chốc biến thành hơn bốn thước, biến thành một tên kinh khủng cự nhân.

“Có ngăn lại nó không ?” Trình Tú hỏi.

“Kệ nó đi” Lương nói.

Người Dịch gia hoảng sợ thất sắc, sắc mặt trắng bệch, Dịch gia trưởng lão phút trước còn uy phong lẫm liệt, nháy mắt đã bốc hơi không còn, người ta đến rồng còn điều khiển được, làm sao mà tiếp tục đánh.


“Đó chỉ là vũ kỹ” Cảnh Thiện quát cảnh tỉnh đám người bọn nó, mặc dù nó biết là vũ kỹ tạo ra, nhưng không khỏi cảm thấy hoang đường, bầy rồng kia dù sao cũng quá chân thực đi.

Nhị Thiên Thướng trường đao lấy được khoảng cách, lực đạo to lớn truyền tới, Cảnh Thiện chân rời khỏi mặt đất, cả người bay ngược ra sau.

“Cảnh Thiện” Đại phu nhân lúc này đã cảm giác được bất an hô to.

“Phu nhân, đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi” Dịch Bất Niệm con mắt hoảng loạn, mở miệng trấn an.

Đại phu nhân nghe Dịch Bất Niệm nói, trong lòng khinh thường càng nhiều, ngươi cái tên vô năng này, nếu không phải phụ thân bắt ta lấy ngươi, để nhằm thâu tóm sức mạnh Dịch gia, ta đã chướng mắt kẻ phế vật như ngươi.

“Ngươi quá lâu rồi” Trịnh Đông Lân nhìn Nhị Thiên Tướng chật vật nói.

“Xin đại nhân tha lỗi, ta sẽ ngay lập tức chém đầu bọn hắn” Nhị Thiên Tướng cam kết.

“Các ngươi rốt cuộc là ai ?” Dịch Bất Niệm nhận ra tình huống mất kiểm soát quát.

“Ngươi mắt mù còn không thấy ư, đại nhân của chúng ta là Tứ Thiên Tướng Trịnh Đông Lân, còn có Nhị Thiên Tướng, Tam Thiên Tướng, Thiên Nhân Tướng đại nhân” Kỵ binh nhếch miệng tự hào nói.

“Tại sao tướng lĩnh lại tham gia vào việc này ?” Bọn người chấn động, Dịch Bất Niệm thất thanh, Dịch gia trưởng lão mặt trắng bệch.

“Ta tình cờ là người quen của gia đình Tiểu Như” Trịnh Đông Lân lạnh lùng nói.

Đại phu nhân hàm răng cắn chặt vào môi ngọc ngà, mắt hạnh căm hận nhìn hướng Tân bà bà, như tự hỏi, tại sao bà ta lại có thể mời được người lợi hại như thế trợ giúp.

Đại phu nhân biết chuyện không xong, dù cho có thế nào bà ta cũng không thoát được sự trả thù tới từ Tân bà bà, hiện tại chỉ có một cách, đó là mưu phản giết chết tướng lĩnh, sau đó nhanh chóng bỏ trốn khỏi lãnh thổ Tây Sơn, ánh mắt lấp lóe quang mang lạnh lẽo, đã các ngươi ép ta, đừng trách ta vô tình.