Vô Địch Tiên Triều

Chương 48: Xông vào dịch gia






“Đại phu nhân ?” Tâm phúc của đại phu nhân lo sợ nói, nó biết lần này Tân bà bà mời được người có địa vị lớn giúp đỡ cho nên mới dám trực tiếp tới trước mặt Dịch gia gây sự như vậy.

“Ngươi lo cái gì ?, ở đây là Dịch gia chứ không phải một gia đình nào khác trong thành, không phải bất kỳ một kẻ nào muốn gây sự thì gây” Đại phu nhân sắc mặt âm trầm nói, bà ta không tin là Tân bà bà có thể mời một người nào đó rất lợi hại giúp đỡ, đừng quên thế lực của đại phu nhân có Dịch gia, còn có Cảnh gia chống đỡ, phía sau có luật pháp của Vân Loan Ti.

Ba tầng bảo hộ to lớn, dẫn đến việc đại phu nhân có thể an tâm không sợ bất cứ việc gì bất lợi xảy ra, không lẽ Tân bà bà có thể mời được người trong hoàng thất giúp đỡ đi, mơ tưởng, với cái thân phận thấp hèn đó của Tân bà bà có thể đi tới đâu, đại phu nhân khinh thường nghĩ.

Tất cả người liên quan tới nhị phu nhân, chỉ là con kiến hôi, một cái bóp tay ta đều có thể bóp nát, đại phu nhân không quan tâm đám người trước đại môn Dịch gia, tiếp tục nhấm nháp tách trà mới.

“Hừ, Dịch gia các ngươi có vẻ gan to bằng trời, lơ qua lời nói của ta” Thủ lĩnh kỵ binh mặt lạnh lùng nói, chức vị của nó là Nhị Thiên Tướng, cảnh giới đạt tới Thất Đẳng Chi, cho nên đám gia đinh tầm thường ở Dịch gia nào có thể cản lại, một chân lực lượng kinh khủng đá sập đại môn Dịch gia.

“Đại môn Dịch gia đổ sập rồi !” Người xem chuyện khuôn mặt kinh sợ, Dịch gia là một gia tộc đứng nhất nhì thành Tương Đông, trước giờ Dịch gia chưa gây sự với ai, đừng nói có người dám gây sự với Dịch gia, chuyện này là trước giờ chưa từng xảy ra, có một số người vì vậy mà trong lòng hứng thú bừng bừng, còn hô lên cổ vũ.

Đám đông náo nhiệt kinh động càng thêm nhiều người, trong nháy mắt hầu như tám phần mười người dân trong thành Tương Đông tụ tập, đoàn người như lũ kiến nhao nhao trèo lên phía trước trông ngóng.

“Né ra một bên” Người ở hàng trước khó chịu nói, đám người đằng sau nó cứ xô đẩy chen lấn, hòng đẩy lên hàng đầu nhìn rõ mọi chuyện.


“Các ngươi muốn chết, còn đẩy một lát nữa là xen vào trước mặt các vị đại nhân đó” Người hàng trước tức giận quát, đứng trước mặt đám người đó, là hành động muốn chết hay gì a.

“Đã các ngươi không muốn ra, tất cả xông vào Dịch gia cho ta” Nhị Thiên Tướng hừ lạnh, đại môn vỡ toang, hai ngàn kỵ binh ngay phút chốc xông vào bên trong Dịch gia.

Hộ vệ Dịch gia bị kinh động, một lúc hàng loạt người áo đen vác đao xông ra chặn đứng đám người kỵ binh.

“Các ngươi dám tới Dịch gia gây sự” Thủ lĩnh hộ vệ cảnh giác nhìn chằm chằm Nhị Thiên Tướng, người trước mắt mang tới cho nó một cảm giác thân kinh bách chiến, là một kẻ cực kỳ mạnh.

Thủ lĩnh hộ vệ đoán không sai, Nhị Thiên Tướng nào là một kẻ không mạnh được, mỗi một tướng lĩnh muốn đạt được như hiện tại, tất cả bọn nó bắt buộc phải đứng lên xác chết của người khác, chất thành bậc thang để bước lên địa vị như hiện tại.

Thủ lĩnh hộ vệ cảnh giới chỉ có Ngũ Đẳng, ngang bằng với Ngũ Bách Tướng, làm gì có khả năng nhận biết được cảnh giới chân thật của Nhị Thiên Tướng, duy chỉ có khí thế Nhị Thiên Tướng quá mức bắt mắt, mới để nó nhận ra khác biệt.

“Kêu gọi đại phu nhân các ngươi ra đây” Trịnh Đông Lân bế Tiểu Như nhàn nhạt nói.

“Đại phu nhân không phải các ngươi muốn gặp là gặp” Thủ lĩnh hộ vệ cầm chặt đao.

“Đã không muốn tiếp thu, vậy thì tất cả đều nằm xuống” Trịnh Đông Lân phân phó.

Đôi hộ vệ bên trong Dịch gia có khoảng trăm người, còn kỵ binh Trịnh Đông Lân mang tới lại có tới hai ngàn người, đó là số lượng gấp hai mươi lần, không thể nào so sánh được.

Ngựa hí vang thanh mảnh, hộ vệ Dịch gia ngẩng đầu nhìn xem hai ngàn kỵ binh vẻ mặt hung thần ác sát xem thường nhìn bọn nó, trong lòng bọn nó bỗng dưng dâng lên một cơn e sợ, chưa chiến đấu mà khí thế đã bị đè bẹp.

“Phế vật, chỉ biết núp bên trong đại gia, ăn cơm chờ chết” Nhị Thiên Tướng cưỡi trên kỵ mã, một chân tùy tiện đá văng thủ lĩnh hộ vệ, miệng nó hộc máu, sắc mặt trắng bệch.

Hộ vệ Dịch gia lúc này sợ hãi nhìn kỵ binh, ngược lại kỵ binh thì khinh thường hộ vệ, một đám người chỉ biết trốn chui trốn nhủi, nào có thể đặt lên bàn cân với chúng ta, những tinh binh đã xông ra chiến trường gặt đầu phe địch.

“Đại nhân, có hay không muốn giết hết bọn hắn ?” Nhị Thiên Tướng chán ghét nói.

Những ai ra chiến trường lập công, bất kể muốn hay không từ đó đều có một cỗ huyết sát khí tức, dường như giết người với bọn nó đã trở thành một phần sinh hoạt.


“Giết hết đi” Trịnh Đông Lân không quan tâm nói, nó không có gì là sợ hãi luật pháp ở Tương Đông, nó là ai, nó đã trợ giúp Tây Sơn chống lại Đại Lê, không lẽ nó còn không có quyền giết hết những con sâu mọt này, nó tin tưởng, cho dù là người trong Vương Triều biết được cũng sẽ không làm được gì nó, đã tất cả mọi người không tình nguyện làm kẻ ác, vậy thì nó hôm nay sẽ làm kẻ ác trừng trị kẻ ác.

Người tốt không trừng trị được kẻ ác, bởi vì bọn họ là người tốt, quá nhân từ với kẻ ác mà để bọn nó tiếp tục lộng hành, chỉ có kẻ ác hơn mới trừng trị được kẻ ác.

“Dừng tay, các ngươi không sợ luật pháp” Lúc này, thêm một đám người xuất hiện, người nói là một người đàn ông trung niên, nhìn liền biết ông ta là gia chủ Dịch gia, Dịch Bất Niệm, còn những người xung quanh chắc chắn là trưởng lão của Dịch gia.

“Hiện tại nhân vật chính mới chịu lộ diện đâu” Trình Tú xem trò vui cười khẩy.

“Bảo sao, một kẻ như thế mới bị một ả đàn bà làm điên đảo” Tô Đông Lưu xem thường nói, đối với nó, một nam nhân nên có đại chí, sẽ không để người khác đánh tới tận nhà mình chịu xuất đầu lộ diện.

“Chính là hắn, là tên đàn ông bị chó cắn mất lương tâm” Tân bà bà căm hận đại phu nhân nhất, thì căm hận Dịch Bất Niệm thứ hai, chỉ vì đại phu nhân tung tin đồn, tiểu thư có gian díu với người khác, tên khốn đó đã bất cận nhân tình, không nhận lấy Tiểu Như, còn mặc cho nhị phu nhân bị giết hại.

“Tân bà bà, bình tĩnh một lát, thù rồi sẽ được báo” Đinh Bộ Lĩnh an ủi.

“Đúng vậy” Lương đồng ý.

“Trung nguyên nam nhân yếu đuối, không bằng sơn tộc nam nhân chúng ta” Lý Tín nhận xét.

“Này huynh đệ, ta nghĩ là ngươi vung đũa cả nắm, quay đầu đi” Lương liếc mắt.

“Dịch gia chủ đại danh đại đỉnh đây sao, một kẻ bội bạc mà ai nhắc tới cũng không thể không biết” Trịnh Đông Lân mỉm cười.

“Tiểu súc sinh đừng ngậm máu phun người, ngươi là ai dám tự tiện xông vào Dịch gia, lần này ta sẽ để các ngươi chết không chỗ chôn, binh vệ tập hợp” Dịch Bất Niệm bị Trịnh Đông Lân sỉ nhục trước mặt tất cả mọi người, sắc mặt không khỏi cực độ khó coi nói.

Phút chốc có gần ba ngàn người ẩn nấp bên trong Dịch gia xuất hiện, bọn nó là tử vệ, tử vệ là gì, là tập hợp cũng những đứa trẻ từ nhỏ đã được một số gia tộc nuôi lớn, trong đầu bọn nó chỉ biết nghĩ tới gia tộc, cho dù ngươi có bảo bọn nó chết đi, bọn nó cũng sẽ vui lòng làm theo, nói thẳng ra là những cổ máy không có nhân tính hình người mà thôi.

“Xem lần này là ai muốn chết tiểu súc sinh” Dịch gia trưởng lão một kẻ cười xem thường, phút chốc quân số Dịch gia lại nhiều ra hơn một ngàn người so với đám người Trịnh Đông Lân.

“To gan lớn mật, tội danh của ngươi đáng chặt đầu, dám mạo phạm đại nhân” Nhị Thiên Tướng cực kỳ phẫn nộ nói, đối với quân nhân bọn nó, Trịnh Đông Lân chính là niềm vinh quang.

Hai ngàn kỵ binh xông vào chém giết với ba ngàn tử vệ Dịch gia, Dịch gia tử vệ tuy chiến đấu liều mạng, hoàn toàn là không sợ chết, đấu với người bình thường bọn nó chắc chắn sẽ có lợi thế, do đấu pháp liều mạng của bọn nó gây kinh sợ cho người khác, nhưng kỵ binh là những người nào, trên chiến trường thể loại gì bọn nó chưa từng gặp phải.


Đầu rơi máu chảy, máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ Dịch gia trang, ban đầu Dịch gia thuần một màu xám trắng do chất đá lát sàn bằng cẩm thạch, thoáng cái mà đã bị máu tươi thay đổi màu sắc.

“Các ngươi” Bao quát người bên trong Dịch gia, người không liên quan đến hóng chuyện đều sợ hãi.

“So về giết chóc, chúng ta chưa sợ ai cả” Nhị Thiên Tướng liếm môi nói, nó chậm rãi đi tới Dịch Bất Niệm.

“Ngăn cản lại hắn” Dịch gia trưởng lão mau chóng làm ra sự phòng thủ, chớp mắt người Dịch gia còn sót lại bao bọc Dịch Bất Niệm bên trong, những tên hộ vệ ban đầu may mắn còn sống sót, lúc này run như cầy sấy.

“Các ngươi thật to gan, ban mày ban mặt dám giết người tại Dịch gia” Lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên, người tới không phải ai khác mà là Dịch gia đại phu nhân, theo sau còn có tâm phúc của bà ta.

“Né ra” Tiếng bước chân rầm rầm theo đó nổi lên phía sau bọn người Trịnh Đông Lân, là một đám người khác bên ngoài tiến tới, tất cả đều mang trên người vũ khí, biết chắc là kẻ tới không thiện, bên kia có thêm một đám người khác mặc y phục như nhau, phía trên thêu một đám mây trắng.

Là người của Cảnh gia, và người của Vân Loan Ti tiến tới, chuyện xảy ra kinh động bọn họ không thể nào không tự thân ra tay, bọn nó tiến vào bên trong Dịch gia, kinh hãi, đập vào mắt bọn nó là máu tanh bốc lên từng đợt, đầu ngươi rơi vãi đầy đất.

Đúng như đại phu nhân dự đoán, người của Cảnh gia và Vân Loan Ti nhất định sẽ tiến tới, thế trận từ bất lợi đã nghiêng về bà ta.

“Các ngươi là ai, dám to gan giết người ở chốn thanh thiên bạch nhật” Chưởng quan Vân Loan Ti hiện tại là một tên thanh niên chừng hai mươi bảy tuổi, cảnh giới có Thất Đẳng Chi Trung Kỳ, vóc dáng cao to nói, phía sau nó có khoảng hai ngàn người.

“Tiểu thư, ngươi có sao hay không ?” Người của Cảnh gia tiến tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, cảnh giới bất ngờ đạt tới Thất Đẳng Chi Hậu Kỳ, là đệ nhất cao thủ ở Cảnh gia.