Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 94: Còn công pháp khác nữa không




Nhóm dịch: Ẩn Môn

- --------------------------------------

Đã bái vị đại lão này làm thầy rồi thì phải nắm lấy cơ hội này, không thể chỉ làm diễn viên quần chúng được.

Mấy môn công pháp này mặc dù nhìn rất không bình thường, nhưng lại không thích hợp với phong cách của mình lắm, quá miễn cưỡng thích ứng thì cũng chỉ tự làm mình uất ức mà thôi.

Mà lại mình cũng không phải người tùy tiện, chủ động đi thích ứng cái khác.

- Ngươi muốn loại hình công pháp gì? - Thiên Tu trưởng lão hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, trong lòng một mực ám chỉ bản thân: Đây là đệ tử chân truyền của ta, ta nhất định phải dựng lên hình tượng vừa tuyệt vời vừa rực rỡ ở trong suy nghĩ của đồ đệ.

Lâm Phàm cân nhắc một lúc, cảm thấy hay là cứ thẳng thắn thì hơn, nhìn cái chảo cùng Lang Nha bổng, cặp đôi vũ khí này bá đạo đến nhường nào. Nếu như lại được thêm mấy công pháp hung ác thì đúng là máy đóng cọc hình người luôn.

- Sư phụ, ngài có loại công pháp nào thiêu đốt tiềm lực, bộc phát lực lượng cường đại không? - Lâm Phàm hỏi.

Thiên Tu trưởng lão kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, có chút do dự, nói:

- Ngươi muốn những công pháp này làm gì?

Những công pháp này không phải vào thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không ai sẽ sử dụng, bởi vì di chứng thật sự là quá lớn, hắn cũng không muốn để cho đồ đệ của mình tu luyện những môn công pháp này, để tránh sau này gặp phải tình huống người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Mình thu đồ đệ cũng là để phòng về già có người chăm sóc chứ bộ.

- Lão sư, thêm một môn công pháp như vậy nhỡ về sau gặp phải tình huống nguy hiểm không thể tránh khỏi, cũng có thể dựa vào tổn thất nhỏ mà bộc phát ra lực lượng cường đại, đoạt lấy chút hi vọng sống cho bản thân. - Lâm Phàm nói.

Sắc mặt của Thiên Tu trưởng lão rất là khó coi, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, nói:

- Đồ nhi, ý của ngươi là nói vi sư không bảo vệ được ngươi?

- Lão sư uy chấn thiên hạ, làm sao có thể không bảo vệ được con. Chỉ là muốn thêm một môn công pháp phòng thân, về sau gặp tình huống đặc biệt cũng có thể tự vệ, xin lão sư thành toàn. - Thần sắc của Lâm Phàm nghiêm túc, hắn thật sự cần những công pháp này.

Thiên Tu trưởng lão không nói gì, theo Lâm Phàm thấy, lão sư hẳn là đang suy xét.

Có điều hắn lại không biết Thiên Tu trưởng lão còn đang tính toán xem nên cho hắn công pháp gì thì hợp lý.

"Cực Diệt Phá Thể", công pháp này không được, mặc dù có thể trong thời gian ngắn ngủi bộc phát ra thực lực gấp ba lần, nhưng cái giá để sử dụng chính là tử vong, không thể hại đồ đệ.

"Hỗn Nguyên Ma Tâm", cái này cũng không được, tâm ma nhập thể, ảnh hưởng đến tâm trí, sẽ trở thành kẻ khát máu điên cuồng, cũng không được.

Chọn lựa tới chọn lựa lui, cuối cùng Thiên Tu trưởng lão đã xác định được một môn công pháp, cũng là công pháp khiến ông yên tâm nhất.

"7 Thần Thiên Pháp", công pháp này là một môn công pháp cường đại mà ông ngẫu nhiên lấy được, theo công pháp này, bên trong bảy đại huyệt khiếu của cơ thể con người có bảy vị Thần Linh cư trú.

Nếu như có thể dánh thức bảy vị Thần Linh này, sẽ có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn đến không thể tưởng tượng được, bảy vị Thần Linh này phân biệt là:

Trung Trì Nội Thần, Thiên Trung Cuồng Thần, Chí Đạo Hữu Thần, Bách Cốc Địa Thần, Linh Đài Thiên Thần, Tam Quan Tinh Thần, Ngũ Hành Nghịch Thần.

Môn công pháp này chính là dùng để thức tỉnh bảy vị thần linh này, bộc phát ra sức mạnh không có gì sánh kịp.

Mà coi như bảy thần toàn bộ triển khai, tác dụng phụ sau cùng cũng chỉ là tu vi mất hết, biến thành phế nhân, nhưng không có lo lắng về tính mạng.

Đồng thời phương pháp tu luyện thức tỉnh Ngũ Hành Nghịch Thần trong bảy thần, bước cuối cùng của công pháp "Thất Thần Thiên Pháp" đã bị khuyết thiếu, cho nên vĩnh viễn không thể thức tỉnh được toàn bộ bảy vị thần linh. Như vậy đồ đệ của mình về sau dù có thể thức tỉnh hết sáu vị thần linh phía trước, tối đa cũng chỉ suy yếu một năm hay nửa năm, cũng sẽ không xuất hiện nhiễu loạn lớn.

Giờ khắc này, Thiên Tu trưởng lão không nói thêm gì, cứ thế lấy môn công pháp này ra ném luôn cho Lâm Phàm.

- Môn công pháp này, ngươi có thể tu luyện. Đây là môn công pháp bộc phát tiềm lực duy nhất ở trong tay lão phu. - Thiên Tu trưởng lão nói, sau đó lại như ngẫm ra điều gì, nói tiếp - Lai lịch của môn công pháp này không hề tầm thường đâu, là thần kỹ dưới đáy rương của lão sư đấy. Nói nhỏ cho ngươi biết, đây chính là công pháp mà đến cả thần tu cũng đã từng tu luyện.

Lâm Phàm tiếp nhận công pháp, ánh mắt thoáng có chút hoài nghi, đối với lời nói của Thiên Tu trưởng lão, hắn giữ yên lặng.

7 Thần Thiên Pháp!

Tên nghe có vẻ cũng không tệ.

"Có xác nhận tiêu hao 60, 000 điểm tích lũy để lĩnh ngộ?"

"Đồng ý, lĩnh ngộ"

"Điểm tích lũy không đủ."

Mặc dù biết rõ điểm tích lũy không đủ, nhưng mà mộng thì vẫn cứ phải có.

Được cái so sánh từ trên phương diện điểm tích lũy đã có thể thấy được, môn công pháp này cường đại hơn "Hóa Thần Kiếm Trận" một chút.

Được, thú vị lắm.

Cơ mà thế này còn lâu mới đủ được, sau khi ném công pháp vào trong nhẫn trữ vật, Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt gian xảo, nói:

- Lão sư, ngoại trừ cái này còn có công pháp nào khác không, tỉ như là loại bạo thể ý.

Thiên Tu trưởng lão quái dị nhìn Lâm Phàm, nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Phàm sững sờ, nói:

- Lão sư, con có làm gì đâu. Chỉ là hỏi chút xem có loại công pháp kiểu bạo thể hay không thôi mà, nếu như ngày nào đồ nhi ngoan của ngài bị người ta làm nhục, lại không có biện pháp chạy trốn, cuối cùng có thể đồng quy vu tận với địch nhân thì cũng là kiếm bộn không lỗ, ngài nói xem có đúng không?

- Không có. - Thiên Tu trưởng lão lập tức từ chối, một mực chắc chắn không có công pháp nào như thế, sau đó bất mãn nói - Ngươi, cái tên đồ đệ này, chỉ biết làm cho lão sư không vui thôi. Có vi sư ở đây, còn ai có thể bắt nạt ngươi được nữa. Không đề cập tới những chuyện này nữa, vi sư đi trước đây, mau chóng trở về tu luyện đi. Ngày sau nếu là ngươi lười biếng, vi sư cũng không khách khí với ngươi đâu.

- Lão sư... - Lâm Phàm lập tức hô, mà Thiên Tu trưởng lão hiển nhiên là không muốn trò chuyện tiếp cùng Lâm Phàm, bởi vì trong đầu của tên đồ đệ này chỉ nghĩ đến công pháp, lại đều là loại công pháp tự ngược, làm cho người sợ hãi kia nữa chứ.

Thở dài một tiếng, Lâm Phàm cảm thấy muốn bó tay.

Xem ra muốn đạt được những môn công pháp kia chỉ có thể dựa vào chính mình đi phấn đấu mà thôi.

Được cái cảm giác có lão sư cũng không tệ lắm, cái môn "Thất Thần Thiên Pháp" này cũng hay, lợi hại hơn cái môn "Hóa Thần Kiếm Trận" kia không ít, dù sao từ trên phương diện số lượng điểm tích lũy cần tiêu hao để lĩnh ngộ là có thể nhìn ra.

Chỉ là hiện tại điểm tích lũy của hắn đã rỗng không, phải nghĩ biện pháp kiếm một đợt điểm tích lũy mới được.

Trở lại trong phòng.

Lâm Phàm lấy một môn công pháp tu luyện khác ra.

"Thanh Hư Chí Đạo Pháp".

Môn công pháp này so sánh với "Kim Thân Luyện Thể Quyết" khẳng định là cái sau vượt trội hơn hẳn cái trước, mà phương hướng tu luyện cũng không giống nhau. Cái môn "Thanh Hư Chí Đạo Pháp" này phẩm giai rất cao, nhưng chủ yếu lại là cô đọng tinh thần của bản thân, cảm ngộ thiên địa, đối với sức mạnh về thân xác các thể loại lại không có tác dụng gì mấy.

Mình bây giờ có "Thân bất tử", công pháp tu luyện từ trước đến nay đều là lấy lực phá diệt hết thảy, đột nhiên chuyển tu loại công pháp bình thản này, lại có cảm giác giống như là vẽ vời cho thêm chuyện ra, bỏ gốc lấy ngọn.

Đối với tu luyện mà nói, nếu không hiểu rõ con đường tu luyện mà mình cần đi thì chính là chuyện cực kỳ kinh khủng.

Mặc dù phẩm giai của "Kim Thân Tôi Thể Quyết" chỉ là thượng phẩm Nhân giai, nhưng dựa vào thiên phú của mình, lại có thể thử nghiệm không giới hạn, tìm cách tăng phẩm giai của công pháp lên.

Bí kíp sáng tạo công pháp Huyền giai vẫn còn đang ngoan ngoãn đợi mình kia đấy.

Tu vi đạt tới Địa Cương cảnh tầng hai, tạm thời không vội vã tu luyện, trước tiên phải tăng cái môn "Kim Thân Tôi Thể Quyết" này lên tới Huyền giai đã.

Ngồi xếp bằng, hắn lấy ra quyển sổ nhỏ để ghi chép, xem xét ghi chép của mình từ trước đến nay, rồi bắt đầu tiến vào việc thử nghiệm vô cùng khô khan, buồn chán.

Chỗ ở của đệ tử nội môn.

Trong lòng của Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, tức như chưa bao giờ tức đến thế. Mà Phong Thiếu Vân đang ngồi đối diện thì có vẻ mặt âm trầm, tựa như là đang nghĩ đối sách.

Đột nhiên, hắn vui mừng ra mặt, giống như là nghĩ được cái gì.

- Liễu sư muội, ta có biện pháp rồi. - Phong Thiếu Vân cười nói.

Liễu Nguyệt mặc dù có vẻ ngoài tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mà đầu óc thì toàn là bã đậu, nếu như không phải có một tỷ tỷ tốt làm chỗ dựa, chỉ sợ là không biết đã chết ở xó xỉnh nào rồi.

- Sư huynh, có biện pháp gì?

Phong Thiếu Vân cười nói:

- Sư muội, muội còn nhớ thằng nhóc đấy ra khỏi tông là vì cái gì không?

Liễu Nguyệt sững sờ rồi mới kịp phản ứng:

- Sư huynh siêu thật, hắn muốn tham gia khảo hạch để trở thành đệ tử nội môn.

Phong Thiếu Vân gật đầu, nói:

- Không sai, hắn mặc dù bái Thiên Tu trưởng lão làm thầy, nhưng cũng không phải một bước lên trời, mà vẫn phải dựa theo quy củ của tông môn để đi lên, nếu như để cho hắn mãi chỉ là một đệ tử ngoại môn, muội nói sau này sẽ như thế nào?

Liễu Nguyệt nghe xong lập tức vui mừng, nói:

- Sư huynh, quả là biện pháp hay.

Phong Thiếu Vân nhìn khuôn mặt tươi cười kia Liễu Nguyệt, trái tim liền rung động, suýt chút nữa là không kìm lòng được, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.