Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 168




- Có chút thê lương. 

Lâm Phàm đi đến chỗ phong ấn. Tám tấm Phong Yêu Bia kia vẫn như cũ dựng đứng ở đó, thế nhưng mà hắn luôn có cảm giác so đoạn thời gian trước, chúng đã trở nên thê lương hơn. 

Ếch xanh không biết Lâm Phàm còn tới đây làm gì, nhưng trong lòng của nó cực kỳ hưng phấn, bởi vì lúc nãy nó đã nghe được Lâm Phàm nói là muốn rời đi. Chẳng lẽ người càng cường đại sẽ càng tự phụ sao? 

Ngay cả thiên khiển cũng không khiến hắn sợ hãi. 

- Lão yêu, ngươi đã chết hay chưa? 

Lâm Phàm nhìn quang mang không ngừng lóe lên ở chỗ phong ấn, hô to. 

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh. 

Đột nhiên, một thanh âm tức giận vang lên từ bên trong phong ấn. 

- Ngươi lại còn dám đến sao? 

Sau đó tiếng gầm thét càng lúc càng lớn: 

- Ngươi lại còn dám đến sao? Đồ hèn hạ! Đồ vô sỉ! Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. 

- Ha ha, vi phạm lời thề với thiên địa, ngươi chỉ có một con đường chết. Bây giờ ngươi còn muốn thả ta ra ngoài sao? Đã chậm. 

- Lão yêu ta tung hoành thiên địa đã bao lâu, lúc nào lại bị người lừa gạt như vậy, không chỉ có tổn thất yêu lực bản nguyên, còn bị người dầy xéo tôn nghiêm. Đây là sự tình mà ta không thể tha thứ. 

Lâm Phàm vẫn bình tĩnh, thản nhiên nói: 

- Ta muốn xin lỗi về chuyện lúc trước. Hi vọng ngươi có thể tin tưởng ta thêm một lần, để ta chém một lần nữa có được hay không? Yêu lực bản nguyên của ngươi có tác dụng rất lớn đối với ta. 

- Tin tưởng ta. Chỉ cần chém thêm một lần nữa, ta nhất định sẽ thả ngươi đi ra. Lâm Phàm ta đường đường là cường giả Địa Cương cảnh tầng sáu sẽ không lật lọng đâu. 

Ếch xanh trầm mặc không nói, ngay cả nó còn không tin tưởng được lời nói của Lâm Phàm, huống chi là lão yêu kia. 

Hiện trường một lần nữa lại trở nên yên tĩnh. 

Trong lòng của ếch xanh hơi nghi hoặc, chẳng lẽ lão yêu này còn muốn tin tưởng kẻ này một lần nữa hay sao? Là do bị phong ấn trong thời gian quá dài cho nên đầu óc xuất hiện vấn đề hay sao? 

Đột nhiên, lão yêu hét lên một chữ, âm thanh như là sấm sét nổ vang ở bên tai. 

- Lăn! 

Lão yêu đã triệt để nổi giận. Không ngờ nhân loại này thực sự xem hắn như là đồ đần, lại còn dám tới dò hỏi. 

- Tốt, tích chữ như vàng, cường giả không hổ là cường giả. 

Lâm Phàm nắm lấy ếch xanh quay người rời đi, sau đó dừng bước lại, nói: 

- Lần sau, khi ngươi được nghe lại thanh âm của ta, đó cũng chính là lúc mà ngươi sắp trở thành một viên đan dược. 

- Lăn! Lăn! Lăn! 

Lão yêu gầm thét, nói: 

- Ngươi, kẻ nhân loại vi phạm lời thề này, thiên khiển sẽ thu thập ngươi. 

Ếch xanh đang bị Lâm Phàm nắm chặt trong tay, quay đầu lại, nhìn về chỗ phong ấn kia mà không khỏi thở dài. Đây là một câu chuyện cực kỳ bi ai đó. 

Vạn Quật môn. 

Ếch xanh nhìn Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, trong nội tâm rất kích động, rất hưng phấn, nhưng mà vẫn miễn cưỡng nặn ra hai giọt nước mắt ếch, nói: 

- Chủ nhân, ngươi đi đi, ta sẽ tu luyện thật tốt, sớm ngày đột phá Thiên Cương cảnh, rời khỏi nơi này, đi tìm ngươi. 

- Rất ngoan. 

Lâm Phàm xoa đầu ếch xanh, nói: 

- À, chủ nhân muốn một thứ của ngươi. Ngươi nguyện ý cho chủ nhân sao? 

- Nguyện ý, nguyện ý, ta chính là yêu sủng của chủ nhân. Ngay cả bản thân, ta đều có thể đưa cho chủ nhân, còn có cái gì là không thể đưa cho chủ nhân đây. 

Hiện giờ, ý nghĩ duy nhất của ếch xanh chính là cho Lâm Phàm mau chóng rời đi, hắn muốn làm một con ếch xanh tự do bay nhảy trong thiên địa. 

- Ta muốn Thanh Uyên Địa Hỏa của ngươi. 

Lâm Phàm mở miệng, sau đó nghĩ đến cái gì, nói: 

- Không cần cho ta hết, đưa cho ta một sợi là đủ rồi. 

Hắn còn muốn ếch xanh này luyện đan cho mình, nếu như cầm đi toàn bộ Thanh Uyên Địa Hỏa, vậy thì không được rồi. Mặc dù mình cũng cần sử dụng nhưng mà chỉ cần một sợi cũng đã đủ rồi. 

Khi Ếch xanh nghe được lời nói trước của Lâm Phàm, lập tức có cảm giác ngạt thở, nhưng nghe được câu sau, nó cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu như đưa toàn bộ Thanh Uyên Địa Hỏa cho nhân loại này thì sau này, mình muốn luyện đan thì nên làm cái gì. 

Hơn nữa sau khi nhân loại này rời đi vực sâu Vạn Quật, bại lộ giữa thiên địa thì sẽ dẫn tới thiên khiển, đưa Thanh Uyên Địa Hỏa cho hắn cũng lãng phí. Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ muốn một sợi mà thôi, vậy còn có thể tiếp nhận. 

Ếch xanh há miệng, một sợi Thanh Uyên Địa Hỏa bay ra, trôi nổi giữa không trung. 

Lâm Phàm vươn tay vồ lấy rồi nhanh chóng luyện hóa một sợi Thanh Uyên Địa Hỏa này, sau đó dung nhập vào trong cơ thể của mình. 

- A, đúng rồi, sau khi ta rời đi, ngươi phải chăm chỉ luyện đan. Lần sau khi ta trở về, nếu ngươi lười biếng, ta sẽ chặt ngươi nấu canh đó. 

Lâm Phàm nói ra. Hắn nhất định phải giao nhiệm vụ cho ếch xanh, dù sao năng lực luyện đan của nó cũng không tệ. 

Ếch xanh lập tức gật đầu, nói: 

- Chủ nhân, yên tâm đi, ta nhất định sẽ luyện càng nhiều đan dược chờ ngươi trở lại. 

Nhưng trong lòng lại điên cuồng chửi thề, trở về cái rắm, ngươi đi ra ngoài là sẽ bị thiên khiển đánh thành tro bụi. Cũng không biết đầu óc của kẻ này nghĩ như thế nào, lại không sợ hãi thiên khiển. 

Khi Lâm Phàm vừa mới chuẩn bị giơ chân lên bước vào trong Vạn Quật môn, hắn lại đột nhiên dừng lại. 

Mà ếch xanh cũng sững sờ, chẳng lẽ kẻ này hối hận hay sao? 

- Lại hô 666, tiễn đưa ta đi. 

Lâm Phàm cười nói. 

Ếch xanh lập tức nhẹ nhàng thở ra, lên tinh thần, hai chân trước quơ quơ, miệng hét to: 

- Chủ nhân 666. 

Khi thân ảnh của Lâm Phàm biến mất ở đằng sau Vạn Quật môn, ếch xanh cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục kẻ này cũng rời đi rồi. Đột nhiên, một cái đầu thò vào: 

- Ếch xanh, nhất định phải chăm chỉ luyện đan đó, nghe rõ không? 

Lúc nghe được thanh âm này, ếch xanh suýt chút nữa là bị hù dọa đến hôn mê, sau đó nó lập tức gật gật đầu, nói: 

- Chủ nhân, yên tâm đi, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực luyện đan vì chủ nhân. 

Chờ thêm một lúc, xác định là Lâm Phàm đã thực sự rời đi, ếch xanh đặt mông ngồi dưới đất, chân trước sờ sờ mặt rồi thở dài, rốt cục kẻ này cũng rời đi rồi. 

Sau đó hít sâu một hơi, dựa vào một loại liên hệ huyền diệu, một lượng lớn Địa Cương chi lực trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể của nó. 

Nó biết nhân loại này đã đi ra, nhưng bây giờ có lẽ hắn vẫn còn ở bên trong vực sâu Vạn Quật, chỉ cần Lâm Phàm đi ra khỏi vực sâu Vạn Quật, thiên khiển sẽ lập tức giáng lâm. 

Đây là tự tìm đường chết, nó cũng không có cách nào để khuyên bảo cả. 

Lúc này, Lâm Phàm đã đi ra ngoài, tâm tình vô cùng sung sướng. Chìa khoá của Vạn Quật môn đã ở trong tay hắn, về sau chỗ hiểm địa này chỉ có một mình hắn có thể tiến vào. Chờ đến khi tu vi đạt tới Thiên Cương cảnh, hắn sẽ quay lại nơi này, bỏ mật tàng Vạn Quật kia vào trong túi. 

Hành trình xuất tông lần này hoàn toàn chính xác là rất thoải mái. Hắn không chỉ thu hoạch được vô số tài phú, thực lực cũng tăng mạnh. 

Sau đó hắn chạy thẳng đến chỗ lối ra. 

Bên ngoài! 

Khi Lâm Phàm vừa bước chân ra khỏi vực sâu Vạn Quật, thiên địa bỗng nhiên phát sinh biến hóa, một đám mây đen lớn đột nhiên xuất hiện, hình thành vòng xoáy, sấm sét dày đặc không ngừng quay cuồng. 

Thiên uy huy hoàng. 

Lâm Phàm ngẩng đầu lên, nói: 

- Ai, thiên khiển tới rồi. 

Sau đó cất toàn bộ tài sản của mình vào trong nhẫn trữ vật. 

Nhẫn trữ vật này là đồ của hệ thống, chỉ là thiên khiển mà cũng muốn đánh nát nó sao? Hoàn toàn chính là nằm mơ. 

Giang hai cánh tay, nghênh đón thiên khiển. 

- Nhanh lên, ta rất bận rộn. 

Uỳnh! 

Một tia sét đánh xuống, trong nháy mắt đã bao phủ Lâm Phàm. Sau khi sấm sét tiêu tán, Lâm Phàm cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi gì nữa, hiển nhiên là đã bị thiên khiển đánh thành tro bụi. 

Bên trong hiểm địa Vạn Quật môn. 

Ếch xanh nguyên bản đang tham lam hấp thu Địa Cương chi lực. Đột nhiên, Địa Cương chi lực gián đoạn. Sau khi ngây ngốc khoảng ba giây, ếch xanh vui mừng nhảy cẫng lên. 

- Ta tự do rồi, ta đã tự do rồi. 

Hiện tại hắn thật sự là quá hưng phấn. Trở thành yêu sủng của người khác là chuyện nhục nhã cỡ nào, hoàn toàn không có một chút tự do nào. 

Ếch xanh ngồi dưới đất, kích động đến mức chảy nước mắt. Chân trước định giơ lên lau mắt thì bất chợt ở trong cơ thể của nó, liên hệ vừa bị gãy mất kia đột nhiên lại hiện lên. 

Ếch xanh mở to hai mắt, ngây ngẩn ra. 

- Chuyện này sao có thể... 

Hai ngày sau. 

Lâm Phàm cảm thấy có chút mệt mỏi. Hắn nhanh chóng lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, ngón tay búng một cái, một sợi Thanh Uyên Địa Hỏa xuất hiện, thiêu đốt ở phía dưới Vương Đỉnh. Nước trong đỉnh nhanh chóng đã sôi trào. 

Ào ào! 

Lâm Phàm cởi y phục xuống và nhảy vào, hưởng thụ giây phút nhẹ nhàng hiếm hoi, thở dài một tiếng, cảm thán nói: 

- Thật thoải mái! Ngâm một chút là tất cả mệt nhọc cũng biến mất hết. 

Tu luyện cần khắc khổ, nhưng mà cũng cần phải biết hưởng thụ. Nếu như chỉ biết một mực tăng tu vi, như vậy có gì khác biệt với máy móc đâu. 

Lần xuất tông này, thu hoạch lớn nhất có lẽ chính là Thiên Hà Vương Đỉnh cùng sợi Thanh Uyên Địa Hỏa kia, hai thứ này phối hợp lại cùng một chỗ, hoàn toàn chính là thần khí. 

Nước suối đã được luyện hóa ở bên trong Vương Đỉnh phối hợp thêm với Thanh Uyên Địa Hỏa là có thể làm ra suối nước nóng. Ngâm mình ở trong nước nóng hầm hập thật sự là rất thoải mái. 

Phương xa! 

Mấy bóng người bay nhảy giữa những cành cây mà ở trên vai của mỗi một bóng người đều khiêng một đứa bé. 

Mà những người này đều mặc áo đen nhưng mà vẫn như cũ không thể che lấp được thân thể làm cho người ta chảy máu cam kia của các nàng. Mặc dù trên mặt các nàng đều bịt một chiếc khăn mỏng màu đen nhưng mà chỉ cần nhìn qua là biết được các nàng đều là những nữ tử xinh đẹp. 

- Đại nhân, lần này chúng ta thu hoạch rất dồi dào, trở lại trong giáo, cũng có thể được cấp trên ban thưởng phong phú. 

- Nếu như không phải sợ hãi người của Viêm Hoa tông phát hiện ra chúng ta, làm sao lãng phí thời gian như vậy? Cứ giết tất cả cha mẹ của những đứa bé này rồi đoạt người luôn chứ đâu cần lén lén lút lút trộm cắp như bây giờ. 

- Nhưng chí ít đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi mang những đứa bé này về trong giáo tiến hành bồi dưỡng. Ngươi nói về sau những đứa bé này tự tay chém giết cha mẹ của bọn họ, đó sẽ là tình cảnh đặc sắc cỡ nào. 

- Ha ha ha ha... 

Từng giọng nói dịu dàng vang lên trong rừng cây. Thanh âm tuy dễ nghe nhưng lại vẫn như cũ không che giấu được sự tàn nhẫn ở bên trong. 

- Bên kia có người. 

Bỗng nhiên, một nữ tử áo đen nói ra. 

- Đi xem một chút. 

Lâm Phàm từ từ nhắm hai mắt, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Đây là một loại hưởng thụ ở trên tinh thần. 

Lạch cạch! 

Đột nhiên, 12 bóng người linh lung, hấp dẫn xuất hiện, áo đen bó sát người càng làm tôn thêm sự gợi cảm của những người này. 

- Ai yêu, tiểu ca ca này đúng là có nhã hứng, vậy mà lại tắm rửa ở nơi này. Thật đúng là biết hưởng thụ. 

Lâm Phàm mở mắt. Nhìn những ngươi ở trước mặt, hắn nở một nụ cười tươi. 

- Các vị tiểu tỷ tỷ muốn làm gì vậy? 

- Ta cũng không có mặc quần áo. 

- Như thế này không tốt lắm đâu.