Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 154




- Thiên Hà Vương Đỉnh, Thủy Thần Hộ Thể. 

Hà Đồ gào thét một tiếng. Thiên Hà Vương Đỉnh cảm ứng được sự triệu hoán của hắn, lập tức bay trở lại rồi xoay tròn ở trên đỉnh đầu của Hà Đồ. Một màn nước nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể hắn. 

Oanh! 

Một quyền của con yêu thú kia đánh vào phía trên màn nước, uy lực cực lớn khiến cho màn nước nổi lên gợn sóng. Lâm Phàm cũng không bỏ qua cơ hội, Lang Nha bổng quét ngang, lập tức đánh vỡ màn nước kia. 

Phốc! 

Hà Đồ gặp trọng kích, khí tức trong cơ thể trở nên hỗn loạn, phun ra một búng máu tươi, thân thể bay về phương xa, thế nhưng mà vẫn không quên được bảo bối của hắn. 

- Đỉnh tới. 

- Đỉnh không muốn đi. 

Bàn tay khổng lồ của Lâm Phàm lập tức bắt lấy Thiên Hà Vương Đỉnh này. Nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được Thiên Hà Vương Đỉnh này đang không ngừng giãy dụa, tựa như là phải bay đến bên người Hà Đồ. Lâm Phàm cũng không thèm nói hai lời, hai tay mở ra, nhanh chóng ôm Thiên Hà Vương Đỉnh vào trong ngực. 

Hà Đồ nhìn thấy cảnh tượng đó, tức đến rách cả mí mắt, liều mạng thúc giục bí pháp để Thiên Hà Vương Đỉnh trở về, nhưng lại phát hiện Thiên Hà Vương Đỉnh đã bị một sức mạnh khổng lồ giữ lại. 

- Đây là của ta. 

Sắc mặt của Lâm Phàm đỏ bừng, gân xanh trên cánh tay nổi lên, ôm chặt lấy Thiên Hà Vương Đỉnh. Thật vất vả mới có thể nhìn thấy một cái bảo bối vừa ý, sao có thể bỏ qua? 

Hơn nữa về sau mình có thể tắm rửa bằng nước nóng hay không, cũng phải dựa vào cơ hội lần này. 

Thiên Hà Vương Đỉnh tựa như là cảm giác được kết quả bi thảm nếu rơi vào trong tay của Lâm Phàm nên không ngừng giãy dụa. 

- Súc sinh, ngươi…. Tên súc sinh này. 

Hà Đồ tức giận gào thét. Hắn nhất định phải thu hồi Thiên Hà Vương Đỉnh bởi vì tất cả gia sản của hắn đều ở bên trong. 

Bảo bối này là tất cả của hắn, là thứ mà hắn phải bỏ ra cái giá cực lớn mới có được, bên trong có một không gian nhỏ, bình thường đều bị hắn sử dụng như là nhẫn trữ vật. 

Bây giờ đối phương muốn giữ Thiên Hà Vương Đỉnh lại. Làm sao hắn có thể cho phép điều đó xảy ra? 

- Đỉnh tới. 

Hà Đồ lại một lần nữa tức giận gầm thét, thúc giục bí pháp muốn Thiên Hà Vương Đỉnh trở lại bên cạnh mình. 

- Con mẹ nó. 

Lâm Phàm há miệng, cắn vào Thiên Hà Vương Đỉnh, hai mắt trợn to: 

- Ngươi muốn triệu hoán cái đỉnh này trở về, vậy thì cứ mang theo cả ta về cùng đi. 

Lúc này, khiến cho Lâm Phàm cảm động chính là con yêu thú kia lại không có đánh về phía mình mà nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Hà Đồ. 

Chỉ sợ là do lúc trước nó bị Hà Đồ áp chế đủ thảm nên bây giờ muốn trả thù. 

Không có Thiên Hà Vương Đỉnh trợ giúp, Hà Đồ mặc dù là võ giả Địa Cương cảnh tầng tám nhưng cũng không phải đối thủ của con yêu thú này. 

Oanh! 

Yêu thú đấm ra một quyền. Hà Đồ vận chuyển cương khí muốn ngăn cản nhưng bởi vì hắn còn đang cố gắng triệu hoán Thiên Hà Vương Đỉnh khiến cho cương khí không đủ cho nên bị yêu thú đánh bay đi, trên không trung còn phun ra một búng máu tươi. 

Cương khí ở trong cơ thể đã không còn nhiều mà đan dược để khôi phục cương khí lại còn ở trong Thiên Hà Vương Đỉnh. 

Lúc này, Hà Đồ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, muốn lao lên giết cả con yêu thú kia lẫn Lâm Phàm. Nhưng mà hiện tại, nhất định phải giữ được tính mạng của mình, không có mạng sống thì không còn gì cả. 

- Ngươi nhớ kỹ cho ta. Ta nhất định sẽ giết ngươi. 

Hà Đồ nhìn thấy yêu thú đang tiếp tục đánh tới, cũng không dám lưu lại, nhanh chóng bay về phương xa. 

Nhưng để Hà Đồ hoảng sợ chính là con yêu thú này tựa như là quyết tâm phải giết hắn cho nên một mực đuổi theo hắn. 

- Súc sinh, ngươi … con súc sinh này. 

Nghĩ đến Thiên Hà Vương Đỉnh còn ở chỗ Lâm Phàm mà con yêu thú này lại một mực truy sát mình, căn bản không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào để hồi sức, chỉ có thể chạy trốn đến chỗ Vạn Quật môn. 

Trong lòng của Hà Đồ cực kỳ khó chịu. Bọn hắn lấy được tấm phù lục kia, nguyên bản là muốn đại triển thân thủ, thu hoạch tài nguyên ở bên trong hiểm địa này. Nhưng mà bây giờ đừng nói là tài nguyên, ngay cả bảo bối của mình cũng đều mất đi rồi, sau khi trở lại tông môn không biết nên làm cái gì. 

Nguyên bản mượn nhờ sức mạnh của Thiên Hà Vương Đỉnh, ở trong tông môn, mình cũng là tiểu cao thủ có danh có tiếng, cho dù đồng môn cùng giai cũng không phải là đối thủ của mình, một mực bị mình giẫm dưới chân. Bây giờ nếu như mình trở lại tông môn chỉ sợ cũng sẽ vô cùng thê thảm. 

Lúc này, Vạn Quật môn đã xuất hiện ở phía trước, hắn cũng không muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà con yêu thú dữ tợn kia còn đang đuổi giết ở đằng sau lưng. Cuối cùng vì tính mệnh, hắn đành phải đi vào bên trong Vạn Quật môn. 

Yêu thú dừng bước, đứng ở trước Vạn Quật môn, gầm thét một tiếng rồi quay đầu đi trở về. 

Khi Lâm Phàm có cảm giác hàm răng của mình sắp vỡ nát rồi thì Thiên Hà Vương Đỉnh kia đột nhiên ngừng giãy dụa. 

- Đỉnh, chủ nhân hiện tại của ngươi thật sự là quá yếu, ngay cả ngươi cũng không bảo hộ được, chỉ có đi theo ta mới là lựa chọn đúng đắn nhất. 

Lâm Phàm tự nhủ, mặc dù không có gi ết chết Hà Đồ, nhưng mà so sánh tên kia cùng với Thiên Hà Vương Đỉnh, vẫn là cái đỉnh này trọng yếu hơn. 

Sau đó Lâm Phàm nhìn tình huống chu ng quanh một chút, lại nhìn vết thương ở trên người mình, sau đó vác Thiên Hà Vương Đỉnh trên vai, chạy về phương xa. 

Trong chốc lát, hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại mấy cái hố sâu đại biểu cho việc nơi này đã diễn ra một trận chiến khốc liệt. 

Chỉ là không lâu lắm, Lâm Phàm lại khiêng đại đỉnh trở về, hắn quên mất một chuyện quan trọng. Đó chính là hắn còn không có thanh lý hiện trường. 

Đi đến chỗ hai gia hỏa bị vô số kiếm ý đâm thủng kia tìm kiếm một chút, hắn nhanh chóng tìm được hai cái nhẫn trữ vật, lúc chuẩn bị rời đi lại nhớ đến nữ tử bị một quyền của mình đánh xuyên qua lồ ng ngực kia. 

Ánh mắt quét qua một vòng. 

Phát hiện nữ tử kia đang cố gắng bò đi về phương xa tựa như là nàng cũng biết các sư huynh của mình đều đã chết. Nếu mình còn tiếp tục lưu lại nơi này, cuối cùng chỉ có một con đường chết. 

An Phù Mị không ngừng bò về phía trước, chỗ lồ ng ngực bị đánh xuyên vẫn đang không ngừng chảy máu khiến chỗ nàng bò qua hình thành một con đường máu màu đỏ tươi. 

- Uy. 

Lúc này, bên tai vang lên một tiếng nói xa lạ, đại não của An Phù Mị đột nhiên trở nên trống rỗng, nguyên bản nàng nhìn thấy gia hoả kia đã vác Thiên Hà Vương Đỉnh của Hà sư huynh rời khỏi nơi này, cho là mình có thể sống sót. Thật không ngờ gia hỏa này lại còn quay trở về. 

- Xin ngươi buông tha cho ta đi. Ta là nữ nhân, hơn nữa hiện giờ ta đã không còn năng lực để phản kháng. Xin ngươi cho ta ở trong này tự sinh tự diệt đi. 

An Phù Mị khóc lóc, cầu xin. Nàng đã sợ hãi. Dưới cái nhìn của nàng, kẻ trước mắt này không phải là người. 

Thật quá mạnh. 

Thậm chí ngay cả các sư huynh của nàng đều không thể giế t chết hắn. 

Mà hiện tại, nàng chỉ có thể cầu xin đối phương buông tha nàng, cho nàng tự sinh tự diệt. Dù sao nơi này là Vạn Quật môn, bất kỳ khả năng gì đều sẽ có thể xảy ra, miễn là còn sống thì sẽ có cơ hội. 

- Kỳ thật dáng dấp của ngươi rất đẹp. 

Lâm Phàm nhìn An Phù Mị một hồi, sau đó nói ra. 

An Phù Mị sững sờ tựa như là không hiểu tại sao đối phương lại nói thế, sau đó đột nhiên phản ứng lại, cảm giác cơ hội cho mình sống sót đã tới. 

- Đúng, đúng, ta kỳ thật chỉ là bị thương nặng. Nếu như ngươi cứu ta, ta nguyện ý phục thị ngươi. Thật ra, ta vẫn còn trong trắng, hơn nữa phụ thân của ta còn là trưởng lão của Hải Thần tông. 

Lâm Phàm ngồi xổm xuống, tựa như là đang trầm tư suy nghĩ, sau đó hỏi: 

- Kỳ thật ta là đệ tử của Nhật Chiếu tông, ngươi đối đãi người của Viêm Hoa tông như thế nào? 

Trên khuôn mặt mỹ lệ của An Phù Mị vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi, giờ phút này vội vàng nói: 

- Người của Viêm Hoa tông chính là heo, chính là sâu kiến. Hơn một trăm năm trước, Hải Thần tông chúng ta đã tiến hành thanh lý đối với ngươi của Viêm Hoa tông trên lãnh địa của mình, nữ thì hành hạ đến chết, nam thì cắt thân thể thành năm, bảy phần, sau đó rút hồn luyện phách. 

- A. Thật sao? 

Lâm Phàm mặt không chút thay đổi, sau đó đứng dậy, vươn tay ra rồi lẳng lặng nhìn An Phù Mị. 

- Tạ ơn. 

An Phù Mị nhìn thấy cánh tay của Lâm Phàm vươn ra, rốt cục nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cũng gian nan giơ tay lên, muốn đối phương đỡ mình đứng lên. 

Chỉ là tình huống có chút không đúng. 

- Ngươi muốn làm gì? 

An Phù Mị hoảng sợ nói. 

Lâm Phàm nắm lấy cánh tay của An Phù Mị, cầm lấy nhẫn trữ vật đeo ở phía trên ngón tay của nàng, sau đó ném nàng lên không trung, tay phải nắm lại, đặt ở bên hông, ngưng tụ cương khí. 

- Không, ngươi không thể giết ta. Phụ thân của ta là trưởng lão của Hải Thần tông. 

- Cho ngươi cảm thụ quyền pháp do ta tự sáng tạo một chút, Yên Hoa Bạo Tạc Quyền. 

Lâm Phàm chợt quát một tiếng, đấm ra một quyền, cương khí bàng bạc bộc phát ra, đánh thẳng về phía bóng người xinh đẹp đang rơi xuống từ trên không kia. 

Sau đó hắn vác Thiên Hà Vương Đỉnh lên vai, quay lưng lại, đi thẳng về phương xa. 

- Pháo hoa lần này không có cách nào hấp dẫn ta. 

Ầm! 

Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời mang đến phong cảnh lạ thường cho Vạn Quật hiểm địa chỉ toàn màu xám này.