Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 139




Lúc này, Lâm Phàm đã xuất hiện ở chỗ mà mình bị tóm lúc trước và nhanh chóng bắt tay vào việc lục soát thi thể. Nam tử mặc áo bào màu xám này bị tên Minh U kia gi ết chết, thi thể bị vứt ở một bên, hiển nhiên là Minh U chướng mắt đồ trên người hắn. Nhưng mà mình thì khác, những tài nguyên này có bao nhiêu là thu bấy nhiêu, ai đến cũng không có cự tuyệt. 

- Tại sao tên này lại nghèo đến như vậy? Quả thưc là lãng phí thời gian. 

- Tại sao tên này lại nghèo đến như vậy? Quả thưc là lãng phí thời gian. 

Lâm Phàm mở nhẫn trữ vật ra, chỉ thấy một chút Viêm Hoa tệ chứ không còn thứ gì khác, tức giận giẫm nát bộ thi thể này, sau đó đi đến một bên khác. 

Thi thể của Kiếm Vô Trần và Hoàng Huyền Đạo đều ở nơi này, đó cũng là tiền cả, không nên lãng phí, nhất là kẻ có tu vi cao như Kiếm Vô Trần, không thể nào lại không có đồ tốt. 

Trải qua sự tình lần này, hắn hiểu được chỉ có làm bản thân trở nên cường đại mới thật sự là căn bản. 

Ở trước mặt Minh U, hắn cảm nhận được sự bất lực. Chỉ bằng hai chiêu, tên kia đã ép mình không lật người nổi. Mặc dù cuối cùng mình dựa vào thiên khiển để hãm hại hắn phải chết, nhưng mà rốt cục đó cũng không phải là sức mạnh của bản thân mình. 

Nếu như mình chiến đấu cùng Quân Vô Thiên hoặc là Vạn Trung Thiên, chỉ sợ mình sẽ chết càng thảm hại hơn. Ở trong tông môn thì có sư tôn giúp mình chống đỡ, nhưng mà bây giờ mình đang đi ra lịch luyện. Qua chuyện mấy người Kiếm Vô Trần, hắn biết ở bên ngoài những người kia mặc dù không thể tự mình đến nhưng lại có thể phái tiểu đệ ở dưới trướng tới. 

Đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy muốn nhanh chóng tăng cường thực lực. 

Nhất là một tháng sau, Thánh Đường tông Thánh Tử đến đây. Với những việc mà mình đã làm đối với Liễu Nhược Trần cùng Liễu Nguyệt, hai con bé này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Có hậu thuẫn cường đại như là tên Thánh Tử kia, các nàng có khả năng không quan tâm đ ến sư tôn, mượn nhờ thủ đoạn của tên Thánh Tử kia đến để trấn áp mình. 

Mấy bộ thi thể lẳng lặng nằm ở nơi đó. 

Lúc Lâm Phàm nhìn thấy thi thể của Kiếm Vô Trần, hắn cảm thán: 

- Ai, không tự tìm đường chết thì sẽ không phải chết, tai sao cứ nhất định phải tới giết ta. Nhìn vào hiện tại mà xem, chẳng những không có g iết chết ta, mình còn gặp nạn. Đáng tiếc! Đáng tiếc! 

Cầm nhẫn trữ vật lên dò xét một chút, Lâm Phàm lập tức nở nụ cười. Mặc dù Kiếm Vô Trần một mực tiềm tu ở bên trong tông môn nhưng mà tài phú ở trên người của hắn cũng không ít, có rất nhiều đan dược, còn có không ít công pháp bí tịch. 

Nhưng mà những công pháp bí tịch này đều thuộc về Kiếm Đạo hơn nữa còn kém Hóa Thần Kiếm Trận rất nhiều. 

Hiện tại hắn đã minh bạch, điểm tích lũy mặc dù dễ kiếm nhưng mà nếu như muốn dùng để lĩnh ngộ tất cả công pháp thì vẫn là không đủ. Nếu như mình đã chọn tốt con đường vậy thì cứ vững bước mà đi tới thôi. 

Tiếp tục sờ soạng thi thể của Hoàng Huyền Đạo, Phong Thanh Vân, Hàn Vân Đào, số lượng đan dược thu hoạch được cũng tương đối khá, mặc dù đều là đan dược Huyền giai nhưng mà trong đó lại có mấy loại đan dược có tác dụng lớn. 

- A, thi thể của ba tên kia đi nơi nào mất rồi? 

Lâm Phàm tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy được thi thể của mấy người La Chinh Nhất, sau đó như là nghĩ đến cái gì đó, tự nhủ: 

- Xem ra là tên nam tử mặc áo bào màu vàng kia còn sống sót, chính hắn đã mang mấy bộ thi thể đó đi. 

Trầm mặc một lát, Lâm Phàm cũng không suy nghĩ thêm nhiều nữa. Nếu đã tới vực sâu Vạn Quật, như vậy thì phải nhanh chóng tăng điểm tích lũy lên đồng thời đột phá cảnh giới. Đó mới là chuyện quan trọng nhất. 

Mình bây giờ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng ba, nhưng mà nếu như toàn lực bộc phát thì võ giả Địa Cương cảnh tầng sáu phổ thông cũng không phải là đối thủ của mình. Chẳng qua nếu như là những thiên tài căn cơ dị thường hùng hậu kia thì có thể trấn áp mình. 

Quá yếu! Rốt cuộc mình vẫn quá yếu. 

Bên ngoài vực sâu Vạn Quật. 

Mặc Kinh Trập đã trốn thoát, nhưng hắn cũng không hề rời đi, mà là còn đang nghĩ xem Lâm Phàm đến cùng có trốn thoát được hay không? Hắn có nên đi kiểm tra một chút hay không? 

Ngay khi mà hắn còn do dự, bất định, phía trước có mấy người chạy tới mà những người này hơi có vẻ bối rối tựa như là đang chạy trối chết. 

Mặc Kinh Trập nhíu mày, nhanh chóng đi lên, bắt giữ những người này lại. Khi hắn biết những người này đều là giáo đồ của Thiên Thần giáo thì cũng không hề nhẹ nhàng nữa, quát hỏi: 

- Nói, bằng hữu của ta đi nơi nào? 

Những giáo đồ này thấy được tình huống thiên khiển đánh xuống, nội tâm đã sớm kinh hãi, giờ phút này càng bối rối nói: 

- Chúng tôi không biết gì cả. Xin đại nhân rủ lòng thương, thả chúng tôi ra. 

- Nói. Chỉ cần các ngươi nói cho ta biết tình hình thực tế, ta có thể tha cho các ngươi. Mặc Kinh Trập ta nói lời giữ lời, người đi cùng với ta kia có phải bị các ngươi bắt đi hay không? 

Mặc Kinh Trập lanh lùng nói. 

Hắn hiện tại còn hơi nghi hoặc, nhìn qua, những người này tựa như là đang chạy trối chết, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra. 

Giờ khắc này, các giáo đồ nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập giống như nhận ra hắn là ai, nói: 

- Người kia bị đại nhân của chúng ta bắt lại. Nhưng mà lúc chúng ta đi ra khỏi vực sâu Vạn Quật, bầu trời đột nhiên đen kịt, trên trời có sấm sét bổ xuống đánh chết cả đại nhân nhà ta còn có người đi cùng với ngươi, ngay cả tro tàn cũng không còn. 

- Cái gì? 

Mặc Kinh Trập sững sờ, sắc mặt biến đổi tựa như là không thể tin được: 

- Tại sao có thể như vậy? Người có được sự công nhận của Mặc Kinh Trập ta làm sao lại chết đơn giản như vậy? Không có khả năng. 

Sau đó nhìn chăm chú vào những giáo đồ này, hắn nói: 

- Nói cho ta biết, ở đâu? 

Mấy tên giáo đồ cực kỳ hoảng sợ, chỉ về phía xa rồi nói: 

- Ở nơi đó. 

Trong chớp mắt, Mặc Kinh Trập hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng biến mất, chỉ có một thanh âm truyền lại vào trong tai của mấy giáo đồ kia. 

- Mặc Kinh Trập ta là người giữ chữ tín. Ta đã nói là tha cho các ngươi một mạng vậy thì tha cho các ngươi một mạng. Nhưng mà nếu như các ngươi dám gạt ta, ta sẽ truy tìm và trừng phạt các ngươi. 

Những giáo đồ này nghe được lời nói này của Mặc Kinh Trập làm sao còn dám lưu lại, sau khi thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức nhấc chân tiếp tục chạy trốn. 

Mặc Kinh Trập ngây ngốc đứng ở chỗ mà thiên lôi vừa đánh xuống. Cho dù đã qua một đoạn thời gian nhưng mà ở bên trong những cái hố sâu kia vẫn còn có khói trắng bốc lên cao, thậm chí uy thế của thiên khiển cũng vẫn còn sót lại ở trong đó. 

Hắn tin tưởng bằng hữu của mình thật sự bị sấm sét đánh chết. 

- Đây là? 

Mặc Kinh Trập cúi đầu, nhìn thấy một mảnh vải rách trên mặt đất. Mặc dù đã bị sấm sét đốt cháy khét nhưng hắn còn có thể cảm giác ra đây chính là một phần quần áo ở trên người bằng hữu kia của mình. Nắm mảnh vải trong tay, trong lòng của hắn cũng thấy rất khổ sở. 

- Bằng hữu của ta, ta sẽ không để cho ngươi phơi thây hoang dã, ta nhất định phải đưa tin tức của ngươi về Viêm Hoa tông. Nếu như không phải mấy người Kiếm Vô Trần đến vây giết ngươi, chúng ta cũng sẽ không gặp phải giáo đồ của Thiên Thần giáo. Hung thủ giết người chân chính không phải là sấm sét, càng không phải là người của Thiên Thần giáo mà là mấy người Kiếm Vô Trần, còn có đám người của Nhật Chiếu tông nữa. 

Mặc Kinh Trập tự nhủ, sau đó hạ quyết tâm. Nhìn thoáng qua vực sâu Vạn Quật một lần nữa, trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn. Thật vất vả mới có thể gặp được một bằng hữu vừa ý, vậy mà chưa được bao lâu thì đã chết rồi. Nhân sinh thật sự là quá vô thường! 

- Ai! 

Thở dài một tiếng, trong lòng của hắn có cảm giác hoang mang rối loạn. 

Một con Dung Nham Thần Câu chạy tới từ phương xa, Mặc Kinh Trập lập tức nhảy lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước. 

- Đi, đi Viêm Hoa tông. 

Thần câu hí lên một tiếng. Bốn chân giẫm xuống đất, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã chạy đến phương xa. 

Lúc này ở trong vực sâu Vạn Quật, Lâm Phàm đã nuốt hết tất cả đan dược vừa mới thu hoạch được vào bụng, điểm khổ tu trong nháy mắt tăng vọt. Không ngờ chỉ dựa vào những đan dược này lại có thể thu được mấy trăm nghìn điểm khổ tu. 

Ngoài ra còn có một viên đan dược làm cho Lâm Phàm hơi bất ngờ, không ngờ Kiếm Vô Trần lại có được một viên Tạo Hóa Kiếm Thể Hoàn, đan dược Địa giai hạ phẩm. 

Viên đan dược này có thể chuyển hóa xương cốt bình thường thành kiếm cốt. Sau khi phục dụng thì mỗi một chiêu thức đánh ra đều sẽ ẩn chứa sự sắc bén của kiếm khí. Đối với người tu luyện Kiếm Đạo, dan dược này có tác dụng vô cùng lớn. Cho dù là những người không tu luyện Kiếm Đạo nuốt vào cũng không có việc gì. Mình tu luyện chính là ngạnh công, nếu như khi đối chiến cùng người khác kiếm khí này xuyên thấu ra cũng có thể làm cho đối phương trở tay không kịp. 

Chỉ là quá trình phục dụng đan dược này thật sự quá đau đớn, mình giống như là bị tra tấn vậy. Người bình thường nếu mà phục dụng chỉ sợ cũng sẽ bị kiếm khí cuồng bạo chém nát nội tạng. Ngưng mà đối với Lâm Phàm thì việc này lại hoàn toàn không có vấn đề gì. 

Viên đan dược này mặc dù là Địa giai hạ phẩm nhưng mà độ khó khí luyện chế rất lớn. Kiếm Vô Trần có thể lưu đan dược này đến bây giờ cũng không có phục dụng, hiển nhiên là đang muốn chờ đợi một cơ hội tốt nhất để phục dụng. 

Đáng tiếc chính là hắn còn không đợi được đến thời cơ kia thì đã vẫn lạc tại nơi này. Giờ lại tiện nghi cho mình. 

Tu luyện đã hoàn tất, điểm khổ tu cũng đã tương đối đầy đủ, chuyện còn lại chính là cố gắng xoát điểm tích lũy. 

Hiện tại hắn có mấy môn công pháp cũng không tệ, cần điểm tích lũy để lĩnh ngộ đề thăng. 

Phá Âm Sát Quyền, Kinh Long Đại Thiên Công hắn đều muốn lĩnh ngộ. Nhưng mà trải qua những chuyện lần này hắn đã hiểu có công pháp cao cấp mà lấy thực lực hiện giờ của mình chưa thể thi triển được, căn bản không nên dùng điểm tích lũy để đề thăng. Ví dụ như là tầng thứ hai của Hóa Thần Kiếm Trận chẳng hạn. Thực lực của bản thân không đủ, cương khí ẩn chứa trong cơ thể căn bản là không có cách chèo chống khiến cho mình còn chưa kịp thi triển xong đã hóa thành tro tàn, cho nên Thất Thần Thiên Pháp cũng phải chờ một chút. 

Trước tiên phải đánh chắc căn cơ đã, cuối cùng mới nhất cổ tác khí vọt thẳng đến Địa Cương cảnh tầng bốn. 

Tiếng gào thét của yêu thú từ chỗ sâu truyền đến, hiển nhiên là chúng đang hoan nghênh mình đến. lâm Phàm không do dự, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng đến chỗ những thanh âm này phát ra.