Mặc dù chiến đấu cũng với ba tên gia hỏa Địa Cương cảnh tầng sáu kia có chút nguy hiểm, nhưng mà nếu bộc phát ra uy lực của “Hóa Thần Kiếm Trận” tầng thứ hai, Lâm Phàm vẫn có niềm tin rất lớn rằng có thể giế t chết bất kỳ ai trong ba người này.
Phong Thanh Vân, Hoàng Huyền Đạo, Hàn Vân Đào, ba người này đều là đệ tử nội môn nhất phẩm của Viêm Hoa tông, thực lực cường hãn, căn cơ thâm hậu.
Lâm Phàm muốn giế t chết cả ba người này thì cũng tương đối khó khăn. Nếu như chỉ là một người ngược lại cũng dễ nói, nhưng mà tình huống hiện tại là ba người liên thủ. Tình huống này cũng khá nguy hiểm.
Cương khí bộc phát, áo bào của ba người ào ào rung động. Bọn hắn đều đã chuẩn bị vẹn toàn để gi ết chết Lâm Phàm ở đây bằng được.
- Ba người các ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, nên nhớ lão sư của ta chính là Thiên Tu trưởng lão đó. Bây giờ quay đầu còn kịp, chớ tự mình đâm đầu vào vực sâu.
Hiện tại, giao thủ thật sự là hành vi không quá sáng suốt. Nếu như có thể lừa dối ba người này quay đầu là bờ, liên thủ cùng hắn gi ết chết Kiếm Vô Trần, vậy là đã có thể chuyển nguy thành an, không cần hao phí công phu lớn như vậy nữa.
Hoàng Huyền Đạo bước ra một bước, giận dữ nói:
- Hừ, lúc này vẫn không quên châm ngòi ly gián. Chỉ cần giế t chết ngươi cùng tên Mặc Kinh Trập kia thì cũng không còn ai biết được là chúng ta làm. Huống hồ nơi này là vực sâu Vạn Quật, yêu thú cường hãn nhiều vô số kể, chết không có chỗ chôn cũng là chuyện bình thường.
- Thanh Vân, Vân Đào, đừng nói nhảm cùng hắn nữa, giết.
Ba người cũng không có nhiều lời vô ích nữa, lập tức đánh tới, vừa ra tay chính là sát chiêu. Bọn hắn có thể tu luyện tới Địa Cương cảnh tầng sáu, công pháp trên người đã không phải là người bình thường có thể sánh được.
Cho dù là La Chinh Nhất, mặc dù hắn chỉ mới thi triển “Phá Âm Sát Quyền”, nhưng mà công pháp ở trên người khẳng định cũng không ít. Chỉ là cái môn “Phá Âm Sát Quyền” này có lực sát thương cực lớn, có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất làm cho không người nào có thể kịp phản ứng.
Mà bây giờ ba kẻ ở trước mặt này có thể bị phái ra để gi ết chết mình hiển nhiên cũng có căn cơ thâm hậu, cũng cường đại hơn võ giả Địa Cương cảnh tầng sáu bình thường nhiều.
Thậm chí còn có một tên Địa Cương cảnh tầng bảy nữa, thế này hoàn toàn chính là không muốn để mình sống sót, dù là một tia hi vọng cũng không cho.
- Tốt, xem ra là cho thể diện mà không cần. Đã như vậy, ta cũng chỉ có đập chết tất cả các ngươi. Lúc đó thì các ngươi mới có thể hiểu được sự bao dung của ta đối với các ngươi.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, cương khí mênh mông lại một lần nữa bạo phát ra, rồi giống như là không sợ sinh tử mà đánh úp về phía ba người.
Mặc Kinh Trập đối mặt Kiếm Vô Trần, sắc mặt bình tĩnh, không hề có vẻ là đang sợ hãi. Mặc dù tu vi kém một cảnh giới, nhưng mà đối với kẻ có đầu óc không quá nhanh nhạy như hắn mà nói, chỉ cần đối thủ là một người, vậy thì sẽ không có gì phải sợ hãi.
Sắc mặt của Kiếm Vô Trần không hề thay đổi, hắn thản nhiên nói:
- Mặc Kinh Trập, hôm nay xem như ngươi không gặp may, lại đi dính líu với tên tiểu tử này. Yên tâm, sau khi gi ết chết ngươi, ta cũng sẽ đưa thi thể của ngươi về Mặc gia.
Hai mắt vốn đang khép hờ của Mặc Kinh Trập đột nhiên mở ra, sức mạnh đỉnh phong từ “Kinh Long Đại Thiên Công” bạo phát, hắn nói:
- Kiếm Vô Trần, từ trước tới giờ, Mặc Kinh Trập ta đều không ra tay với bằng hữu. Nhưng mà hôm nay, giao tình giữa ta và ngươi đã không còn. Ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng rồi.
Uỳnh!
Một cơn gió lốc bằng cương khí đột nhiên bạo phát ra từ trên thân thể của Mặc Kinh Trập, mà bên trong cơn gió lốc này lại có ánh lửa nóng bỏng giống như là dung nham.
- Ngươi lại có thể cải tiến “Kinh Long Đại Thiên Công”.
Kiếm Vô Trần đương nhiên biết Mặc Kinh Trập tu luyện công pháp gì. Hơn nữa hắn còn biết đầu óc của tên đại thiếu gia của Mặc gia này cũng không tốt. Từ trước tới giờ hắn đều không biết che giấu bất cứ chuyện gì, chỉ cần hỏi một chút là nói ngay, cho nên rất nhiều người điều hiểu rõ đặc tính của Kinh Long Đại Thiên Công. Nhưng mà bây giờ nhìn kỹ, lại phát hiện công pháp này đã bị tên Mặc Kinh Trập này cải tiến rồi.
- Hừ, công pháp là chết, người là sống. Mặc Kinh Trập ta xâm nhập hiểm địa Dung Nham, lấy Cương Hỏa luyện thể, đẩy Kinh Long Đại Thiên Công tới cảnh giới đỉnh phong, còn sáng tạo ra Địa Viêm Kinh Long Khí.
- Hành vi của ngươi thật sự làm ta cảm thấy thất vọng. Ngươi đã xúc phạm tới sự tín nhiệm của ta đối với ngươi, khiến cho lửa giận trong cơ thể của ta triệt để thiêu đốt.
- Hỗn Nguyên Kinh Thiên
Trong một chớp mắt, Mặc Kinh Trập hóa thành một con rồng lửa, lao về phía Kiếm Vô Trần.
- Vân Đào, thân thể của gia hỏa này quá mạnh mẽ, không cần liều mạng cùng với hắn.
Hoàng Huyền Đạo lúc đầu còn không để ý. Nhưng sau khi hắn đón đỡ Lang Nha bổng, bị sức mạnh cường hãn chợt bộc phát ra trong Lang Nha bổng đánh bay ra xa, hai chân cày ở trên mặt đất hai đường rãnh dài cả mét, gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Địa Cương cảnh tầng ba mà đã có sức mạnh thân thể cường đại đến như vậy, hiển nhiên là do tên này tu luyện ngạnh công, hơn nữa ngạnh công còn được tu luyện đến cảnh giới cực cao.
- Nhưng mà sức mạnh thân thể của ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, ba người chúng ta liên thủ chẳng lẽ còn không thể g iết chết được ngươi hay sao?
Phong Thanh Vân thét dài một tiếng, song chưởng tung bay. Mây mù bỗng nhiên xuất hiện rồi tràn ngập khu vực xung quanh. Sau đó mây mù đột nhiên ngưng thực nhanh chóng bao vây Lâm Phàm lại.
- Các ngươi thật sự là quá càn rỡ.
Ở bên trong mây mù kia, cương khí cuồng bạo bộc phát ra. Phịch một tiếng, mây mù lập tức tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trong mắt của Lâm Phàm có lửa giận hừng hực thiêu đốt, hắn nói:
- Hèn hạ, vô sỉ. Ba người lại liên thủ đánh với một mình ta. Nếu như các ngươi chỉ có một người, lão tử đã sớm đập các ngươi thành bánh thịt.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm giẫm mạnh chân xuống đất, bộc phát ra tốc độ đã siêu việt cực hạn, lao về phía người có thực lực yếu nhất trong ba người là Hàn Vân Đào.
Hám Sơn Kình!
Lang Nha bổng mang theo gió lớn đánh tới, ba tầng kình đạo chồng lên nhau.
Hàn Vân Đào cảm thấy phẫn nộ. Chỉ là một tên Địa Cương cảnh tầng ba nho nhỏ mà ba người bọn họ cũng không xử lý được, như vậy tu hành còn có ý nghĩa gì nữa? Năm ngón tay nắm chặt lại, cương khí tung hoành, hắn đánh một quyền về phía Lâm Phàm.
- Chớ lựa chọn cứng đấu cứng cùng với hắn.
Hoàng Huyền Đạo thấy cảnh này, vội vàng hô. Nhưng mà Hàn Vân Đào cảm thấy, hắn đường đường cường giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu, làm sao có thể e ngại một tên cặn bã Địa Cương cảnh tầng ba.
- Địa Huyền Hàn Minh Kình
Một tầng sương lạnh bao vây lấy nắm tay của Hàn Vân Đào. Rồi nắm tay này va chạm cùng với Lang Nha bổng của Lâm Phàm. Với thế công dạng này, nếu là vũ khí bình thường thì đã sớm vỡ nát.
Nhưng mà Lang Nha bổng này là do chính tay Thiên Tu trưởng lão luyện chế, không phải là những thứ binh khí bình thường kia có thể so sánh.
Ầm!
Sức mạnh khổng lồ đánh tới, cương khí trên nắm tay đột nhiên nổ tung, xương tay rạn nứt, sắc mặt của Hàn Vân Đào đại biến rồi hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
- Đi chết đi cho ta.
Ánh mắt của Lâm Phàm ngưng trọng. Hắn định cứ g iết chết một tên đã rồi hẵng nói.
Hoàng Huyền Đạo cùng Phong Thanh Vân nhìn thấy cảnh này, nổi giận gầm lên một tiếng. Phong Thanh Vân đánh một chưởng thẳng đến sau lưng của Lâm Phàm. Đồng thời hai tay của Hoàng Huyền Đạo vung vẩy, cương khí hóa thành vô số sợi tơ, nhanh chóng quấn chặt lấy Lang Nha bổng, rồi hắn dùng sức lôi kéo khiến cho Lang Nha bổng không thể tiến thêm được nửa bước
.
Lâm Phàm vừa mới bóp lấy cổ của Hàn Vân Đào, lúc chuẩn bị vung Lang Nha bổng lên, lại phát hiện có lực cản cực lớn kéo lại khiến cho Lang Nha bổng không thể đập xuống. Mà một chưởng của Phong Thanh Vân đã đánh tới phía sau lưng, hiển nhiên là muốn ép mình bỏ tay ra để Hàn Vân Đào có cơ hội trốn thoát.
Nhưng mà lúc này, Lâm Phàm không muốn bỏ qua cơ hội này. Hắn buông Lang Nha bổng ra, cánh tay đang chụp lấy cổ của Hàn Vân Đào đột nhiên đẩy về phía trước. Phịch một tiếng, lập tức trấn áp Hàn Vân Đào ở phía trên vách đá, rồi hắn lấy Thái Hoàng Kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, nhanh chóng đâm xuyên bụng của Hàn Vân Đào, đóng dính hắn lên vách đá.
- Đáng giận.
Phong Thanh Vân giận đến muốn rách cả mí mắt, chưởng phong đánh tới, đập vào phía sau lưng của Lâm Phàm, lớp màng đen lập tức bị đánh vỡ. Hắn cũng không ngờ tới tên Lâm Phàm này lại quyết tâm lấy thương đổi mạng, dù chịu đựng một chưởng của hắn vẫn muốn xuống tay với Hàn sư đệ bằng được.
Sắc mặt của Lâm Phàm không đổi, tựa như là không hề có cảm giác đau đớn. Thái Hoàng Kiếm lập tức chia Hàn Vân Đào thành hai nửa, máu tươi b ắn ra đầy đất.
Phong Thanh Vân cùng Hoàng Huyền Đạo thấy cảnh này lập tức dại ra. Tại sao có thể như vậy? Người bình thường thì sẽ tránh né còn tên này lại cố gắng chịu đựng để phân thây Hàn sư đệ.
Nhưng mà khi nhìn về phía trường kiếm ở trong tay của Lâm Phàm, hai người lại sợ hãi rống một tiếng.
- Thái Hoàng Kiếm, ngươi có quan hệ như thế nào với Ngự Kiếm các Tam lão? Chẳng lẽ chính ngươi là người diệt Ngự Kiếm các hay sao?
Kiếm Vô Trần đang giao thủ cùng Mặc Kinh Trập, nghe hai người Phong Thanh Vân hét lên, đột nhiên thi triển một kiếm bức lui Mặc Kinh Trập, quay đầu nhìn qua. Khi thấy Hàn Vân Đào bị g iết chết, lửa giận trong long hắn bùng nổ. Mà khi nhìn thấy thanh Thái Hoàng Kiếm kia, tâm thần cũng chấn động.
Đây là Thái Hoàng Kiếm, vũ khí bên người của Ngự Kiếm các Tam lão. Làm sao mà nó lại ở trong tay của tiểu tử này?
Lâm Phàm lau vết máu ở khóe miệng, nói:
- Thái Hoàng Kiếm thì lạ lắm sao? Ngay cả Hóa Thần Kiếm Trận, lão tử cũng biết đấy. Con mẹ chúng bây chết hết đi cho ta.
- Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ hai
Uỳnh!
Kiếm ý ngập trời bao phủ thiên địa.
Một cỗ kiếm ý kinh người đột nhiên xuất hiện, uy thế kinh khủng làm cho mấy người Kiếm Vô Trần chấn động.
- Lão tử không nhịn được nữa rồi, lão tử phải thi triển đại chiêu uýnh chết toàn bộ bọn bây.