Tại một nơi hoang tàn vắng vẻ, âm trầm kh ủng bố, một bóng người đột nhiên chui ra từ trong lòng đất, miệng vẫn phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, gương mặt lóe ra thần sắc điên cuồng, tức giận.
- Đồ hỗn trướng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. - Nam tử khoác áo bào xám phẫn nộ gào thét, sau đó hắn nhìn qua thương thế của mình. Nửa người dưới đã không còn, máu tươi chảy lênh láng.
- Nếu như không phải là mình đã dung hợp với huyết mạch của yêu thú thì chỉ sợ lần này đã chết rồi. - Nam tử khoác áo bào xám nghĩ đến tình cảnh lúc trước mà lòng vẫn còn hơi hoảng sợ. Hắn không ngờ tới tên kia vậy mà lại mạnh như thế. Mình rõ ràng không phải là đối thủ của hắn.
Phân bộ ấn náu tại Linh Phong thành bị lão già kia của Mặc gia nhổ tận gốc, giáo đồ tử thương vô số. Vốn dĩ là hắn muốn bắt cóc nha đầu của Mặc gia kia để trả thù, sao có thể ngờ đến có chuyện như vậy xảy ra.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn của thiếu niên kia, hắn lại thấy lạnh run. Thủ đoạn của tên kia vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả bọn hắn nữa.
Lúc này, cửa đá đang bị đóng chặt ở phía trước bỗng nhiên mở ra, hai tên tà tu đi ra. Nhìn thấy nam tử mặc áo xám, chúng lập tức đi tới.
- Đại nhân, ngài sao vậy?
Lửa giận ở trong lòng của nam tử khoác áo bào xám bùng lên, hắn nói:
- Ngươi mắt mù hay sao mà còn hỏi?
- Dạ dạ, mong đại nhân tha thứ. - Tiếng quát của nam tử khoác áo bào xám làm cho hai tên tà tu kia bị dọa đến run lẩy bẩy. Bọn hắn chỉ là tiểu lâu la mà thôi, làm sao dám mạo phạm uy nghiêm của người kia.
Nhưng mà bọn hắn thấy bộ dáng hiện tại của nam tử khoác áo bào xám thật sự là vô cùng thê thảm. Thương thế nặng đến như thế này, nếu như không phải được đón nhận hào quang thần thánh trong giáo, nam tử khoác áo bào xám cũng sớm đã chết rồi.
- Đại nhân, Minh đại nhân tới. - Một tên tiểu lâu la nói.
- Cái gì? - Nam tử khoác áo bào xám sững sờ, sau đó gầm thét lên - Vậy các ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau đỡ ta dậy! Ta có chuyện quan trọng cần báo cáo với Minh đại nhân.
- Vâng.
Trong tổ chức của bọn hắn, đẳng cấp được phân biệt rất nghiêm ngặt, phải lấy thực lực nói chuyện. Tuy rằng tổ chức chỉ có thể tồn tại ở trong bóng tối, không có cách nào hành tẩu ở dưới ánh mặt trời. Nhưng mà bọn hắn tin tưởng vào một ngày nào đó, bọn hắn sẽ có thể thoải mái hít thở không khí trong lành.
Chỉ là tất cả những thứ đó đều cần có thời gian.
Viêm Hoa tông đáng giận, nhất định phải lật đổ tông môn này, chỉ có Thiên Thần giáo mới là chủ nhân chân chính của vùng đất này.
Xe ngựa chạy ở trên đường lớn ngẫu nhiên hơi rung một chút, Trình bá vẫn ngồi đằng trước đánh xe. Ông cũng rất yên tâm, con đường tiến về phường thị Vân Hải sẽ thuận buồm xuôi gió.
Ngay cả những hộ vệ mặc khôi giáp ở xung quanh cũng thản nhiên hơn nhiều. Có được cường giả lợi hại như thế kia đi cùng, coi như gặp phải nguy hiểm, bọn hắn cũng sẽ không thúc thủ vô sách.
Chỉ là bọn hắn vẫn có cảm giác vị đại nhân này thật không giống như là người tốt.
Trước khi xuất phát, người này vẫn không quên lột sạch tài sản của những tà tu kia, nhất là khi không thu được thứ gì, hắn lại còn nhấc chân giẫm nát đầu của tên tà tu đó. Việc này e rằng không phải là hành vi mà một người chính nghĩa nên làm.
Bây giờ, vị đại nhân đó lại cùng đại tiểu thư ngồi chung trong một chiếc xe ngựa. Không ai biết được hai người đang làm gì. Chỉ hi vọng đối phương đừng có đột nhiên nổi giận, gi ết chết đại tiểu thư.
Lúc này, ở trong xe ngựa, thần sắc của Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc. Sau khi nghe Mặc tiểu thư kể chuyện xong, hắn cũng cảm thấy tức giận, bèn nói:
- Những tà tu này thật là quá đáng, vì thanh trừ chúng mà Mặc lão gia tử mới không may bị trọng thương. Chúng biết được nội đan của Huyết Giao trong đầm Giao Long cách phường thị Vân Hải khoảng mười dặm có thể chữa khỏi thương thế cho Mạc lão gia tử, bèn cho người nửa đường chặn giết, cướp đoạt nội đan của Huyết Giao. Thật sự là quá phận.
Mặc Lăng Vũ thở dài một tiếng rồi nói:
- Về sau, ta nghe nói bên trong Giao Long đầm kia còn có một con Huyết Giao nữa, cho nên mới vội vã tới phường thị Vân Hải.
- Vậy là tốt rồi, còn một con là vẫn còn có hi vọng. Nhưng mà với lực lượng như thế này của Mặc tiểu thư, chỉ sợ không có cách nào giết được con Huyết Giao kia đâu. - Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Mặc Lăng Vũ gật đầu, nói:
- Ừm, cho nên ta mới tới phường thị Vân Hải, mục đích chính là để mời mấy vị cường giả hỗ trợ. Mà căn cứ vào sự điều tra của ta, tu vi của con Huyết Giao kia rất cao, khoảng chừng Địa Cương cảnh tầng năm. Hơn nữa bởi vì nó là yêu thú, lại ẩn núp trong đầm Giao Long không ra, cho nên dù là cường giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu cũng khó mà có thể gi ết chết nó.
- Không biết tu vi của công tử là như thế nào?
Lâm Phàm hơi sững sờ, tu vi của mình chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba mà thôi. Nhưng bây giờ mối làm ăn này đang ở trước mắt, nếu như bọn họ biết được tu vi thật sự của mình thì e rằng họ sẽ không tin tưởng mình nữa, bởi vậy hắn đáp:
- Rất mạnh.
Mặc Lăng Vũ không thể nhìn thấu tu vi của Lâm Phàm, kể cả Trình bá cũng không nhìn ra.
- Mặc tiểu thư cứ yên tâm, tu vi của ta đủ để ứng phó hết thảy mọi việc. Vừa rồi tiểu thư nói là đã chuẩn bị 20 triệu để mời cao thủ? Ta thì thấy những người này xui xẻo rồi, vì ta chỉ cần 18 triệu mà thôi, cam đoan sẽ lấy được nội đan của Huyết Giao đưa cho tiểu thư. - Lâm Phàm nghiêm nghị nói. Đối với việc những người này lên giá lúc người khác khó khăn, hắn cảm thấy thật sự là trơ trẽn. Xem ra mình phải ra mặt ép giá cả xuống một chút mới được.
Sơ bộ đánh giá một chút, nếu như lần giao dịch này hoàn thành, tổng cộng mình sẽ có được 28 triệu. Số tiền này cũng đủ cho mình mua sắm đan dược rồi.
Phải cái con Huyết Giao này có tu vi là Địa Cương cảnh tầng năm, độ khó tuy rằng cũng khá lớn, nhưng cũng không phải là không thể gi ết chết, có lẽ mình sẽ phải chết thêm mấy lần mới được.
Một phát không giết được ngay, thì chỉ còn cách dây dưa với nó.
Thực lực cường đại mà Lâm Phàm biểu hiện lúc trước khiến Mạc Lăng Vũ cũng rất là tin tưởng.
- Vậy thì làm phiền Lâm công tử rồi. - Mặc Lăng Vũ nói.
Lâm Phàm khoát tay:
- Không cần. Lần thứ hai hợp tác nhất định ta sẽ cố gắng hoàn thành.
Lần trước thật sự là dọa hắn hết hồn, xém chút nữa thì bị xem như ra tay miễn phí rồi, may mắn là mình còn thông minh chán.
Chờ sau khi giao dịch này hoàn thành, mình phải đi săn giết yêu thú kiếm thêm điểm tích lũy mới được.
Chỉ là trước khi ra tay, có lẽ cũng nên cố gắng cho điểm tích lũy đạt đến 60 000 rồi lĩnh ngộ tầng thứ nhất của "Thất Thần Thiên Pháp", đến lúc đó phối hợp thêm "Hóa Thần Kiếm Trận" nói không chừng có thể lập tức gi ết chết con Huyết Giao kia.
Hôm sau!
Trải qua một ngày một đêm đi đường, họ đã đến phường thị Vân Hải. Nơi này là địa phương mà người tu hành thường xuyên tụ tập, theo Lâm Phàm và Mặc Lăng Vũ biết, thì bởi vì ở xung quanh đây có hai đại hiểm địa là vực sâu Vạn Quật và khu bỏ hoang Triệu Linh.
Đặc biệt, nơi nguy hiểm nhất của vực sâu Vạn Quật nằm ở dưới lòng đất, có vô số cửa hang. Không một ai biết được vực sâu Vạn Quật kéo dài đến đâu, hơn nữa cửa vào không chỉ có ở bên phía phường thị Vân Hải này.
Nghe nói còn kéo dài đến tận lãnh địa của Nhật Chiếu tông nữa, là nơi giao nhau giữa hai tông. Vậy nên hiểm địa này là chỗ mà đệ tử của hai tông cùng người tu hành rèn luyện.
Nhưng mà điều này là thật hay giả, cũng không nói chính xác được.
Dù sao cũng không ai biết.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, hai hiểm địa này không phải chính là nơi mà thiên địa chế tạo cho mình cày điểm tích lũy hay sao?
Xem ra lần này đến đúng chỗ rồi.
Chờ sau khi hoàn thành giao dịch với Mặc tiểu thư, mình nhất định phải lưu lại nơi này trong một thời gian.
Một tháng sau là lúc mà tên Thánh Tử rắm chó gì kia muốn tới, nhất định phải chiến một trận tinh phong huyết vũ.
Bỗng nhiên, Mặc tiểu thư lên tiếng, kéo Lâm Phàm về thực tại:
- Lâm công tử, chúng ta đã đến.
- Ừm.
Xuống xe ngựa, chung quanh rất là náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên hắn đến được địa phương náo nhiệt như vậy ngoại trừ tông môn.
Nơi này là thị trường giao dịch, cũng là thiên đường cho người mạo hiểm.
Với tư tưởng không sợ gian khổ, mình nhất định có thể đạt được thu hoạch lớn hơn.
Con đường quật khởi ở ngay phía trước.
...