Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 105




Hỏa Dung nhìn Vạn Trung Thiên còn đang quỳ ở đó, thở dài một tiếng rồi lập tức rời đi. Chuyện lần này ông ta quyết định mặc kệ, các đệ tử trong tông tranh đấu với nhau bình thường các trưởng lão cũng ít khi để ý. Nhưng nếu có ai tưởng rằng trở thành một trong Thập phong là có thể vượt mặt hết các trưởng lão thì chính là chán sống. 

Ông ta biết Thiên Tu đã hạ thủ lưu tình, nếu như vào mấy chục năm trước, cái thời mà tính khí bọn họ còn ngông cuồng nóng nảy, thì Vạn Trung Thiên có được quỳ ở đây không hãy còn là một ẩn số. 

Có điều ông ta cũng hiểu rõ một việc, đó chính là Thiên Tu rất để ý đến cái tên đệ tử chân truyền mới thu nhận này. 

Đến bây giờ ông ta cũng vẫn chả biết cái tên đệ tử này đến cùng có chỗ nào tốt mà được Thiên Tu coi trọng như vậy. 

Các đệ tử đang vây xem cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. 

Vạn sư huynh chẳng phải là đến đây để cứu viện hay sao, làm sao mà con mẹ nó cũng phải quỳ, sau đó bọn họ chỉ dám liếc mắt rồi vội vàng tán đi. 

Vây xem Vạn sư huynh quỳ lạy cũng không phải chuyện tốt gì, nếu xui rủi bị Vạn sư huynh nhớ mặt thì cuộc sống sau này cũng không dễ dàng gì 

Liễu Nhược Trần khẽ sờ vào má trái đã bị sưng, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Việc hôm nay ra nông nỗi này cho dù là nàng cũng không thể nghĩ đến mới đầu chỉ vẻn vẹn là một chuyện nhỏ, bây giờ đến cả Vạn sư huynh cũng bị mất mặt theo. 

Sớm biết thế này, lúc đầu mình lúc đầu mình đã không kích động như vậy. 

Vạn Trung Thiên cúi đầu, trong lòng rối rắm nhưng lại không thể làm gì, đây chính là sự chênh lệch về thực lực, đồng thời cũng vì nỗi sợ hãi đối với Thiên Tu trưởng lão từ khi vào tông môn chưa bao giờ nguôi bớt. 

Hắn ở trước mặt Thiên Tu cố gắng tự nhiên như thường cũng là để Thiên Tu trưởng lão biết rằng năm đó ta quỳ xuống cầu xin ông thu ta làm đệ tử nhưng mà ông lại không thèm đoái hoài đến ta. Ta cao cao tại thượng như ngày hôm nay, liệu ông có hối hận không. 

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra suy nghĩ của mình thật là buồn cười. Cho đến bây giờ Thiên Tu trưởng lão vẫn chưa từng để ý tới hắn. 

Tru Thiên phong. 

Quân Vô Thiên đứng trên đỉnh núi nhìn chăm chú nội môn ở phương xa, hắn nhìn thấy rõ hết mọi việc diễn ra ở đó, trường bào bay trong gió, cúi đầu trầm tư. 

- Đe dọa Vạn Trung Thiên, cũng là đang đe dọa chúng ta ư? 

Lúc này, một luồng sáng lóe lên, tôn lên một bóng người giống như vạn thế chiến thần mang theo vô vàn chiến ý xuất hiện bên cạnh Quân Vô Thiên, nói: 

- Quân Vô Thiên, ngươi đã hiểu chưa? Thiên Tu trưởng lão trấn áp Vạn Trung Thiên chính là vì cái tên đồ đệ bảo bối kia của hắn. 

Quân Vô Thiên nói: 

- Chiến Hồng Đế, ngươi muốn nói gì? 

- Ha ha, Quân Vô Thiên, bây giờ ngươi còn chưa nhìn ra sao? Thiên Tu trưởng lão đây là đang trải đường cho đồ đệ của mình, ngươi cho rằng tương lai Thập phong không thể biến thành Thập nhất phong hay sao? 

Trong đôi mắt của Chiến Hồng Đế tựa như là có thiên quân vạn mã đang xông tới, chiến ý hừng hực. 

Đây là bởi khi công pháp đã tu luyện tới cực hạn mới có thể ngưng tụ ra chiến ý. 

- Ngươi sắp đột phá rồi? 

Quân Vô Thiên không tiếp lời, mà là cảm nhận được chiến ý hừng hực do đối phương ra, trong lòng cả kinh, không ngờ Chiến Hồng Đế đã đạt tới cảnh giới như thế này. 

- Đột phá? Vẫn còn sớm lắm, có điều bảy người khác của Thập phong đều đã đi ra ngoài để tìm kiếm cơ hội đột phá cho bản thân để vượt qua ngươi. Ngươi cũng nên cẩn thận đừng để đến cuối cùng người đứng đầu trong Thập phong biến thành người đứng cuối. 

Chiến Hồng Đế cười, rồi đổi giọng: 

- Nghe nói Ngự Kiếm các bị tiêu diệt, Ngự Kiếm tam lão bị giết. Cả tông môn giận dữ, vẫn đang truy tra hung thủ, không biết ngươi đã biết chưa? 

Quân Vô Thiên nói mặt không biểu cảm 

- Chiến Hồng Đế, ngươi rốt cục muốn nói gì? Hay là ngươi đã quên mất cảm giác bị ta giẫm ở dưới chân là thế nào? 

Rắc! 

Tiếng xương cốt va chạm vang lên. Nghe được lời nói này của Quân Vô Thiên, ngọn lửa ở trong hai con ngươi Chiến Hồng Đế đột nhiên bốc cháy hừng hực, sau đó dần dần tiêu tán, đồng thời cả thân hình hắn cũng biến mất khỏi vị trí cũ. 

- Quân Vô Thiên, hi vọng ngươi còn có thể cười đến cuối cùng. 

- Đáng giận. - Hơi lạnh tản ra từ thân thể Quân Vô Thiên khiến hoa cỏ ở xung quanh bị khí tức lăng lệ xoắn nát, toàn bộ phá diệt - Hồng Đế, rồi sẽ có một ngày ta khiến cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận. 

Nội Môn đường! 

Thiên Tu trưởng lão rời đi. 

Lâm Phàm dắt theo tiểu đệ và vài sư đệ khác nhận lấy phần thưởng sau khi trở thành đệ tử nội môn. 

Chuyện xảy ra sáng ngày hôm nay hắn không hề để trong lòng. Những chuyện này tính là gì, chỉ là om sòm một trận nho nhỏ mà thôi. Lúc cái tên Vạn Trung Thiên kia vừa xuất hiện hắn đã biết tên này nhất định gặp xui xẻo. 

Quả nhiên là xui xẻo thật. 

Nhưng mà bọn Lã Khải Minh thì cứ không thể nào bình tĩnh lại được, hôm nay Lâm sư huynh khiến bọn hắn bất ngờ quá đỗi. 

Đồng thời bọn hắn cũng cảm thấy mừng thay cho Lâm sư huynh. Thiên Tu trưởng lão vì Lâm sư huynh mà ra mặt trấp áp hết thảy, khiến người khác đều hướng về. Bọn hắn đều đang nghĩ chả biết lúc nào mới tìm được sư phụ giống như Thiên Tu trưởng lão vậy. 

Đương nhiên cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi. 

Đệ tử của Nội Môn đường đưa ra một đống đồ, nói: 

- Sư huynh, đồ của huynh đều ở đây. 

Lâm Phàm cầm lấy một khối lệnh bài bằng sắt nhìn, đây là vật minh chứng của đệ tử nội môn. Ngoài ra còn có quần áo và đồ bố trí cho chỗ ở đều ở đây. 

- Các sư đệ đi thôi, đi xem xem chỗ ở của đệ tử nội môn trông thế nào. - Lâm Phàm vẫy tay gọi rồi nghênh ngang xuất phát. 

Phúc lợi của đệ tử ngoại môn có chênh lệch rất lớn so với đệ tử nội môn. Từ chỗ ở là đã có thể nhìn ra, chỉ cần trở thành đệ tử nội môn thì sẽ có được biệt viện độc lập, đây là chuyện mà đệ tử ngoại môn không thể có. 

Đồng thời trở thành đệ tử nội môn là có thể đi Công Pháp đường để nhận hai môn công pháp Huyền giai. Có điều đối với Lâm Phàm thì hiện tại cũng chẳng cần thiết lắm. 

Công pháp trên người hắn hiện tại còn chưa tu luyện tới cực hạn, lấy đâu ra điểm tích lũy mà tiêu hao cho mấy bộ công pháp thường thường của tông môn. 

- Khác biệt giữa đệ tử nội môn với đệ tử ngoại môn thật là lớn. - Hoàng Phú Quý nhìn sân nhỏ trong biệt viện, kinh ngạc thở dài. 

Có vườn hoa, có băng ghế đá, mặc dù không đến nỗi xa hoa, nhưng cũng có thể nói là tương đối trang nhã. Bình thường sau khi kết thúc tu luyện cũng có thể thoải mái hưởng thụ một phen. 

Lâm Phàm cười nói: 

- Các sư đệ cố gắng tu luyện đi, sớm ngày trở thành đệ tử nội môn. Đến lúc đó, chúng ta lại có thể trở thành hàng xóm. 

- Hê hê, bây giờ Lâm sư huynh là người đầu tiên trở thành đệ tử nội môn, tiếp đến hẳn là Trương sư huynh. - Hoàng Phú Quý nói. 

Trong mọi người, ngoài Lâm Phàm cùng Tần Sơn ra, thì tu vi của Trương Long là cao nhất, mà thấp nhất chính là Cao Đại Tráng. 

Cơ mà Cao Đại Tráng với Âm Tiểu Thiên cứ ở cùng với nhau hoài, tu vi của hai người trước giờ đều đột phá cùng lúc với nhau, đúng là huynh đệ đồng lòng, đột phá cũng phải cùng nhau đột phá. 

Hàn huyên một hồi xong, Lâm Phàm tiễn đám bọn họ trở về. 

Rồi hắn trở lại trong phòng, đánh giá thấy cũng không tệ, chỗ này rộng rãi, môi trường tốt, như vậy chỉ còn mỗi một việc phải làm là tu luyện thôi. 

- Đúng là bó tay thiệt. Đùng cái đắc tội luôn hai Phong chủ của Thập Phong. Chẳng biết bọn hắn có thừa dịp mình ra khỏi tông mà xử lý mình không, về sau phải cẩn thận mới được. 

- Cơ mà về sau ra ngoài tông cứ lén lút mà trốn đi vậy, chỉ cần bọn hắn không biết là chắc ăn thôi. 

- Thực ra, hiện giờ thực lực là quan trọng nhất. Thời gian tới phải nâng tu vi lên Địa Cương tầng ba, sau đó đi cày một loạt điểm tích lũy, rồi nâng cấp công pháp lên, tạo nền móng cho Địa Cương tầng ba. 

Lâm Phàm đã nghĩ kỹ việc cần phải làm trong thời gian sắp tới, điều kiện tốt như này nhất định phải lợi dụng hết. 

Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy bình đan dược, trong số này có mấy bình đều là lĩnh về từ Nội Môn đường, phẩm giai cũng không tính là cao lắm. Được cái có một bình mà lão sư cho mình thì là đồ xịn.