Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 48: Thần võ môn, lâm phi




Đao Thần tông.

Một trong Tam đại Môn phái, cho dù là ở đâu, tất cả mọi người đều không dám đắc tội với bọn hắn, đụng đến bọn hắn là đụng đến Đao Thần tông.

Vừa qua, Hắc Thủy sơn mạch bị Đao Thần tông phong tỏa lối ra, rất nhiều người không vừa ý chuyện này, dựa vào đâu mà khiến không ít người chết trên tay bọn chúng chứ. 

Bây giờ có người dám ra tay, lá gan lại rất lớn khiến mọi người hết trợn mắt há mồn rồi lại khiếp sợ.

Đệ tử Võ đạo lục trọng thiên bị dính một chưởng, được người khiêng xuống, ai cũng thấy rõ một chiêu lợi hại đó. Không nhịn được mà âm thầm hít khí lạnh.

“Rất lợi hại! Hình như là đệ tử của Thần Võ môn?” 

Ngay lập tức, người ta bắt đầu khiếp sợ.

“Không rõ nữa, chưởng đao vừa rồi thật lợi hại, đỡ đòn tấn công dễ dàng như vậy, hơn nữa… tốc độ đối phương rất nhanh, hầu hết mọi người đều chưa nhìn kịp thì đệ tử áo trắng đã bị đánh ra ngoài.”

“Xảy ra chuyện lớn rồi đây, đệ tử Đao Thần tông cũng không phải là dạng dễ đối phó, ngộ nhỡ người này không phải đệ tử Thần Võ môn thì chắc chắn Đao Thần tông sẽ không bỏ qua. Nói không chừng lúc này đối phương phải chết ngay tại đây đấy!” 

……

“Không ổn rồi, Ngô Trung sư huynh bị thương rồi.”

Hai đệ tử áo trắng chưa từng nghĩ đến việc đối phương sẽ trước tiếp ra tay đánh đệ tử thiên tài Ngô Trung của bọn hắn bay ra ngoài, không chút kiêng nể. 

Ngô Trung sư huynh, đệ tử ngoại môn của Đao Thần tông, người có danh tiếng lẫy lừng, có hy vọng lên đến cấp bậc Huyền giả.

Bọn hắn đều là sư đệ của Ngô Trung, hầu như không một ai dám đắc tội với vị sư huynh có thể đạt đến cảnh giới cao thủ huyền giả này.

“Ngươi dám đánh ta!” 

Ngô Tung không thể nào tiếp nhận sự thật này, ánh mắt hắn trầm xuống, khuôn mặt biến hóa dữ tợn. Nếu ở nơi khác mà gặp tình huống này thì không sao nhưng mà lại ở chỗ này, trước mặt bao nhiêu người như vậy! Mặt hắn tối lại, sĩ diện của hắn đã bị kẻ kia ném xuống đất.

Tình huống này thật không ai dám tưởng tượng, tất cả đệ tử đều vây quanh, không tin nổi là có người dám động thủ với đệ tử Đao Thần tông, đúng là ăn gan báo không sợ sống chết.

Ánh mắt đệ tử của Đao Thần tông đều kinh ngạc nhìn về phía này, người áo đen vừa xuất hiện có vẻ đã thay đổi thế cục hiện tại. 

“Các hạ, ngươi dám gây ra chuyện này là đang muốn đối nghịch với Đao Thần tông sao?”

Lâm Phi thản nhiên nói: “Chẳng lẽ các ngươi muốn cản trở Thần Võ môn? Rõ ràng các ngươi làm sai lại bắt ta dừng tay lại? Đệ tử Thần Võ môn chúng ta lại không bằng Đao Thần tông các ngươi sao?”

Lần ra tay trước đó là dó Lâm Phi tức giận. 

Lâm Phi rất tức giận nên phải rút giận, lúc trước nhẫn nhịn không ra tay, không muốn tạo ra nhiều phiền phức nhưng hết lần này đến lần khác, phiền toái lại cứ tự tìm đến.

Tại Hắc Thủy sơn mạch này, Lâm Phi không ngại chém chết từng tên trong bọn chúng.

…… 

“Bắt tên khốn này lại, ta đoán rằng hắn có liên quan đến sự việc của Ngũ công tử!”

Ngô Trung được dìu đứng dậy, gương mặt chẳng dễ coi chút nào, chẳng màng gì cả chỉ muốn bắt tên kia lại.

Gần đây nhất Thần Võ môn cũng có người đi vào nhưng họ đều đi thành nhóm, chẳng có ai một thân một mình tiến vào Hắc Thuỷ sơn mạch cả. Nhìn bộ dạng của tên kia, chắc cũng đã ở bên trong một thời gian dài, không thể là đệ tử của Thần Võ môn được. 

Có sư huynh lên tiếng nên những đệ tử Đao Thần tông còn lại chẳng dám nói gì, huống gì một hai tháng, bọn hắn chờ ở bên ngoài chỗ này, sớm đã đầy một bụng tức giận.

Có thể nói những người qua đường chết lúc trước đều là do bọn hắn trút giận.

Trước mắt xuất hiện người để chút giận thì ngại gì mà không ra tay chứ. 

Ngô Trung không phân biệt được trắng đen mà vu oan giá họa khiến Lâm Phi rất tức giận, hắn chỉ định cho đối phương một đao, lực đạo lại nhẹ như vậy, cùng lắm chỉ làm đối phương ngã xuống thôi.

Ai ngờ đối phương đã không nghĩ tới chuyện đó mà còn thẳng thừng động thủ.

Lâm Phi nổi giận, ở Hắc Thủy Sơn Mạch để săn bắt yêu thú đã lâu, tính tình đã trở nên nóng nảy. Lúc này đây, hắn đã coi đám người trước mặt là đạo cụ để thăng cấp. 

“Bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn!”

“Bắt tên khốn này lại! Không được để hắn chạy thoát!”



Tất cả đệ tử Đao Thần tông đều khai triển đao pháp, không dưới mười người tấn công cùng một lúc, đao nào cũng mang theo hơi thở hung dữ mạnh mẽ.

Hiển nhiên bọn họ đều muốn đưa Lâm Phi vào chỗ chết, kẻ nào cũng muốn hắn phải bị thương nặng.

Đệ tử áo trắng đều có là Võ đạo lục trọng thiên trở lên, bọn họ đều tung hết công lực hình thành những đao tấn công liên tiếp, mọi người nhìn vào đều thấy sợ, không thể tưởng tượng lần tấn công này sẽ như thế nào. 

Có rất nhiều người không thể tưởng tượng được.

Cùng lúc đó, ở lối ra Hắc Thủy, xuất hiện một người chăm chú nhìn về nơi giao chiến.

“U tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” 

Ở lối ra có một thiếu nữ mang áo trắng hoạt bát đáng yêu, đôi mắt to linh động chớp nháy, tò mò nhìn vè phía trước, không hiểu Lý U tỷ tỷ đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.

Nếu như bây giờ Lâm Phi để ý nơi này kĩ hơn, nhất định hắn sẽ nhận ra cô gái này là người treo giải thưởng lần trước.

“Ngươi không cảm thấy bóng lưng người kia có phần quen thuộc?” 

Thiếu nữ áo xanh - Lý U bình thản nói.

“Có sao?”

Lý U cười như không cười, trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng bỗng xuất hiện chút thay đổi. 

Trong trận đấu, đã có những biến hoá kinh người, đối mặt với tình huống này, người bình thường đều mất trí mang đao đi tấn công nhưng người mặc áo đen kia lại không hề sợ hãi mà đứng vững như ngọn núi. Động tác trên tay thay đổi không ngừng khiến cho người khác không thể nào lý giải được thân pháp của hắn, lấy đao chặn đao, lựa chọn góc độ chính xác chém lên từng người, khiến ai nấy cũng đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Cứ mỗi nơi người mặc áo đen kia đi qua thì những đệ tử áo trắng đều ngã xuống.

“Thân pháp nhanh thật!” 

“Đây là thân pháp Lâm Phong sao, nhìn thật giống thân pháp Lâm Phong, vậy thì cũng bình thường!”

“Đây không phải là thân pháp Lâm Phong, đây là “Thất Tinh Loạn Bộ”!”

“Thảo nào tên này mạnh đến thế, thì ra là luyện được chiêu không thua gì thân pháp Hoàng giai. Trừ khi đao pháp đạt đến cảnh giới nhất định nếu không thì đừng mơ đến việc đánh bại hắn.” 



Lúc Lâm Phi phát huy thân pháp né tránh từng đợt tấn công, tất cả mọi người đều thêm phần kinh ngạc, đối mặt với thân pháp này, thậm chí không ít người có cái nhìn mới.

Cho dù là cao thủ Võ đạo thất hay bát trọng thiên khi đối mặt với thân pháp này cũng sẽ phải lo lắng, tìm không ra chiêu nào để phá hỏng chiêu thức này, thậm chí còn không biết rốt cuộc đây là thân pháp gì. 

“Đùng!”

Sắc mặt Ngô Trung hoảng sợ, theo bản năng lùi lại nhưng đối phương lại đột ngột xuất hiện trước mặt, hắn chỉ cảm thấy trên bụng tê rần rồi bay thẳng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi ngay giữa không trung.

Dễ dàng thấy được khi bị trúng chiêu này, Ngô Trung bị thương không nhẹ. 

“Nếu có lần sau, ông đây sẽ không do dự mà giết chết ngươi! Đừng tưởng rằng có thể ức hiếp đệ tử Thần Võ môn.”

Ngô Trung còn chưa đứng lên, mặt im trên mặt đất, toàn thân bao phủ sát ý lạnh lẽo, giây phút chết chóc đến rất gần khiến hắn không thể hô hấp, dường như chỉ cần thở nhẹ một hơi sẽ hai mắt sẽ vĩnh viễn nhắm chặt.

“Đừng giết ta! Ta sai rồi! Ta sai rồi!” 

Lâm Phi bỗng ngửi thấy mùi khai khiến hắn nhíu mày, cúi đầu mới phát hiện ra đệ tử Đao Thần tông lại vì một nhát đao mà tè ra quần, nước tiểu chảy ra xung quanh.

“Cút!”

Lâm Phi hừ lạnh, tung cước đá tên tiểu tử nhát gan này ra ngoài. 

“Các ngươi có gan thì cứ đến đây, đệ tử Thần Võ môn chưa bao giờ biết sợ, ông đây ngồi không đổi họ, Lâm Phi của Thần Võ môn.”