Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 187: Tầng thứ tám




Cuộc tranh tài tại tháp Phù Văn vẫn đang diễn ra.

Ánh mắt của các nhân vật lớn đều đặt tại đây, người vui vẻ nhất hiện tại đó là hội trưởng Hắc Thạch bởi vì từ những đệ tử trở về ông biết được, xếp tại vị trí thứ nhất đang là Tần Thiên.

Nếu như không có sự ngạc nhiên nào xảy ra thì người đạt giải quán quân chính là Tần Thiên. 

“Ta đã nói rồi, tên nhóc Tần Thiên này rất có tài năng.”

“Người kia là cháu gái của hội trưởng Mục đúng không, thật không nghĩ tới nàng cũng đã ra ngoài, tình hình không tốt lắm a!”

“Tới cháu gái của hội trưởng Mục đều không tiếp tục được thì ta nghĩ những người khác cũng chỉ như vậy mà thôi.” 

“Nếu không có bất ngờ gì thì cuộc tranh tài này sắp kết thúc rồi!”

Trong nháy mắt, hai ngày đã qua.

Tại tầng bảy của tháp Phù Văn, rất nhiều người đều không thể tiếp tục được, bị đẩy ra ngoài, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc gì. 

Dù sao tầng bảy của tháp Phù Văn cũng khó có thể trụ lại, bởi vì từng giây từng phút đều có áp lực rất lớn.

Trước đó, mọi người đều không coi trọng công hội Quy Nguyên, khi Mục Ninh bị truyền tống ra thì cơ hội càng nhỏ, còn Vân Phi? Cũng không xuất sắc gì nhiều.

Cho nên không ít người đã bắt đầu nịnh nọt Hắc Thạch. 

Tại vì mọi người thấy người chiến thắng cuối cùng sẽ là Công hội Hắc Thạch, bởi vì Công hội bọn họ còn có mấy người vẫn chưa bị loại.

Mục Trường Không đã thấy rất nhiều trường hợp giống như thế này nên không để trong lòng, dù gì cũng là phù văn sư cấp năm, tố chất tâm lý mạnh hơn nhiều người bình thường.

“Ông nội, cháu đã về rồi!” 

Mục Trường Không nhìn thấy cháu gái đi ra, cũng không thấy cháu gái mình ủ rũ hay chán nản gì cả.

“Trở về là tốt rồi!”

Mục Ninh ngồi xuống cạnh ông: “Ông nội, chẳng lẽ ông không muốn biết tại sao cháu lại bình tĩnh như vậy sao?” 

Mục Trường Không cười nói: “Ông nội đoán là, xuất hiện điều bất ngờ gì đúng không?”

Mục Ninh cũng đúng là không lo lắng chút nào, rất tin tưởng vào Lâm Phi, cười cười nói: “Ông nội thật là xấu. Đã biết rồi còn hỏi người ta!”

Hiện tại Mục Trường Không mới chính thức bình tĩnh lại, mặt ngoài ông giống như không để ý nhưng thực tế thì rất để ý, tới khi thấy được biểu hiện của cháu gái mình thì mới thoải mái vì mình đã đoán đúng. 

“Hội trưởng Mục, không biết ông vui vẻ về chuyện gì, sao không chia sẻ cho mọi người cùng vui?”

Hội trưởng Hắc Thạch cười nói, trong mắt ẩn chứa một tia nghi ngờ.

“Lão già này làm sao vậy? Cháu gái đã bị loại ra rồi mà còn cười được, chẳng lẽ còn có át chủ bài gì khác?” Trong lòng ông suy đoán. 

Nhưng hội trưởng Hắc Thạch đoán như thế nào đều không thể đoán được sẽ gặp được một đại hắc mã như vậy.

“Lão Mục, nói chút đi, để cho mọi người vui chung a!”

Người xung quanh cũng ồn ào phụ họa. 

Bọn họ cũng đang kinh ngạc, những người lần này lão Mục mang tới đều bình thường. Muốn giành được hạng nhất cực kỳ khó khăn thế nhưng bây giờ giống như không quan tâm vậy.

Bọn họ không tin Mục Trường Không sẽ không để ý chức quán quân của tháp Phù Văn, chẳng lẽ là muốn dùng điều này để che giấu sự bất lực của bản thân?

Có lẽ ai gặp trường hợp này cũng sẽ nghĩ như vậy mà thôi. 

Mục Trường Không nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, ta cũng không muốn nói trước, một lát sau mọi người sẽ biết là chuyện gì!”

Sự chuẩn bị của mình ở tháp Phù Văn lần này, Mục Trường Không sẽ không nói ra. Ông cũng không thích nhàn rỗi rồi đi gây sự như vậy, ông càng muốn nhìn bộ mặt giống như đưa đám của họ hơn, sẽ rất thú vị đây.

Lão ngoan đồng! 

Mục Trường Không chính là như vậy.



“Lại một người nữa bị loại!” 

“Vân Phi cũng bị loại, xem ra công hội Quy Nguyên lần này không còn hi vọng gì rồi.”

“Không biết bọn họ còn có thể kiên trì tới khi nào!”



Hầu như mọi người đều bị loại ở tầng này, từng người từng người rơi xuống.

Thắng bại sắp công bố.

Cổng vào tầng bảy tháp Phù Văn. 

Hô…

Lâm Phi thở ra một hơi thật dài, mặc dù lực lượng thần hồn của hắn rất mạnh mẽ thế nhưng vẫn bị hạn chế rất lớn khi ở trong tháp Phù Văn.

Mãi hắn mới tới được cửa vào, chỉ cần vài bước nữa là hắn có thể nắm chắc quán quân trong tay, thế nhưng mấy bước này lại giống như núi cao vậy, không cách nào vượt qua. 

Hắn quay đầu nhìn lại, loáng thoáng thấy được cái bóng của Tần Thiên.

“Thật không ngờ nghị lực của Tần Thiên lại mạnh như vậy, đúng là thiên tài phù văn có khác, nếu như không phải gặp ta thì hắn sẽ là quán quân của cuộc tranh tài lần này. Đáng tiếc, quán quân lần này chỉ thuộc về ta!”

Lâm Phi nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị bước qua cửa này. 

Mặc dù sắc mặt của Lâm Phi đã trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi sắp tới giới hạn thế nhưng trong mắt vẫn đầy dục vọng chiến đấu, không chịu nhận thua.

“Đợi đã!”

Lâm Phi đang định bước ra một bước thì sau tai có một tiếng “ông” vang lên, rồi hắn nghe được tiếng vang của kiếm. 

“Ngươi muốn gì?”

Lâm Phi quay đầu lại, vẻ mặt cực kỳ tức giận, U Minh kiếm đang trôi nổi ở trước mặt hắn, cách đó không xa cũng có một thanh kiếm trôi lơ lửng, có một khí tức lạnh lẽo từ đó phát ra, giống như chỉ cần hơi mất tập trung thì sẽ bị nó đâm ra một lỗ thủng vậy.

Người ra tay là Tần Thiên, muốn làm bị thương Lâm Phi thế nhưng lại thất bại. 

“Thực lực của ngươi rất tốt thế nhưng ngươi không nên tranh với ta!”

Lúc Tần Thiên nói chuyện thì trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn.

Vừa rồi y thấy Lâm Phi chuẩn bị bước qua, nên vì quán quân mà y dùng thần hồn điều khiển kiếm chuẩn bị đâm bị thương Lâm Phi, y biết chỉ cần Lâm Phi bị thương thì Lâm Phi sẽ rời khỏi cuộc tranh tài này và chức quán quân sẽ là của y, thế nhưng kết quả lại khiến y thất vọng. 

Lâm Phi còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng.

Hầu như Tần Thiên đều thành công khi dùng thần hồn điểu khiển kiếm, vậy mà lần này lại thất bại trên tay Lâm Phi.

Trước đó Lâm Phi không để ý tới lời của Lưu Diễm nhưng khi bị Tần Thiên đánh lén thì hắn mới rõ ràng lòng dạ người này rất hẹp hòi, chỉ vì chức quán quân mà lại đánh lén sau lưng. 

Tên khốn nạn!

“Nếu như là người khác thì ta có thể sẽ không tranh hạng nhất nhưng ngươi thì khác, kẻ ti tiện bỉ ổi như ngươi không xứng có được thứ nhất, có giỏi thì vượt qua ta đi!”

Tần Thiên tức giận nói: “Ngươi muốn chết!” 

Kiếm ngắn đâm tới Lâm Phi, hiển nhiên là y đang rất tức giận, bất chấp tất cả rồi. Y cũng không tin Lâm Phi sẽ là đối thủ của mình, y cho rằng Lâm Phi ngăn cản được kiếm lúc trước của y chỉ do may mắn.

Lâm Phi cũng không sợ Tần Thiên, U Minh kiếm xông tới, chỉ một lát mà hai thanh kiếm đã va chạm với nhau vô số lần, mỗi lần va chạm đều tiêu hao lực lượng thần hồn khá nhiều.

“Tên này đúng là có thực lực thật, nếu như ta không học được cách dùng thần hồn điều khiển kiếm thì sẽ không dễ dàng như vậy, chỉ có thể sử dụng thần thông thần hồn. Nếu như vậy thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.” 

Tần Thiên cũng khó chịu, rất muốn phun máu vì hôm nay y đá phải tấm sắt. Dù y có ra tay thế nào thì đối thủ cũng đều đỡ được, sắc mặt y thì càng lúc càng tái hơn, cả người cũng lung lay.

“Cút ra ngoài!”

U Minh kiếm mang theo khí tức lạnh lẽo liên tục va chạm với thanh kiếm ngắn của Tần Thiên, rồi sau đó đập bay nó ra ngoài, sau đó U Minh kiếm biến thành một bóng đen đâm tới. 

“Ngươi!”

Tần Thiên phun ra một ngụm máu tươi, trên ngực còn có một vết máu, cả người y bay ra ngoài.

Tâm thần hắn buông lỏng nên Truyền Tống phù khởi động mang hắn ra ngoài. 

“Cuối cùng cũng giải quyết xong cái phiền phức này!”

Thấy Tần Thiên bị đánh bay ra ngoài thì Lâm Phi thở dài một hơi.

“Một thanh kiếm vẫn là hơi ít. Gặp được một kẻ dùng thần hồn điều khiển kiếm thì rất phiền phức, nếu như ta có thêm vài thanh kiếm thì đối phó với y rất dễ dàng.” 

Lâm Phi khống chế một thanh kiếm rất dễ dàng, hắn tin tưởng khống chế thêm vài thanh kiếm cũng không phải quá khó. Đợi tới lúc hắn đột phá tới Huyền giả thì có thể thử một lần.

“Hiện tại là bước cuối cùng.”

Khi Tần Thiên bị đẩy ra ngoài. 

Bên ngoài ầm ĩ khắp trời.

Tần Thiên mang theo vết máu bị đẩy ra ngoài làm mọi người kinh ngạc.

“Người này nhìn rất quen a, giống như là Tần Thiên thì phải!” 

“Không thể nào, Tần Thiên là kẻ có hi vọng đoạt giải quán quân nhất lần này, tại sao có thể bị đẩy ra ngoài chứ!”

“Tần Thiên, hắn chính là Tần Thiên!”

Mọi người trên đài cao đều kinh sợ. 

Tại sao Tần Thiên lại đi ra? Hình như có chuyện gì đó đã xảy ra thế nhưng đã xảy ra chuyện gì chứ?

“Đáng đời!”

Mục Ninh là vui vẻ nhất. 

Từ khi Tần Thiên bị đẩy ra ngoài thì sắc mặt của hội trưởng Hắc Thạch đã đen như than vậy.

“Đừng nói lung tung.”

Mục Trường Không trừng mắt nói thế nhưng giọng nói đó lại không có chút chỉ trích nào cả. 

“Hội trưởng Hắc Thạch, đệ tử của ông làm sao vậy?”

Mục Trường Không ân cần hỏi thăm, hết lần này tới lần khác hội trưởng Hắc Thạch không nói được cái gì, chẳng lẽ lại nói bị người khác đá ra?

“Để Tần Thiên tới đây đi!” 

Hội trưởng Hắc Thạch nghiêm mặt lại, nói sang chuyện khác.

Điều lão muốn biết nhất hiện giờ đó là Tần Thiên đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị loại.

“Sư phụ, ngài phải trả thù cho đệ tử.” 

Tần Thiên vừa tới đã khóc lóc kể lể, thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện một lần, trong đó y miêu tả Lâm Phi là một kẻ xấu tội ác tày trời.

Nghe nói vậy thì thần sắc của mọi người đều rất kỳ dị, ánh mắt nhìn tới Mục Trường Không cũng biến thành sợ hãi.

Bây giờ bọn họ mới biết, hóa ra Mục Trường Không đã chuẩn bị chiêu này. Thế mà có thể đẩy Tần Thiên ra ngoài, đương nhiên mọi người cũng hiểu là đã có một trận chiến đấu diễn ra và người thua chính là Tần Thiên. 

Hội trưởng Hắc Thạch quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Mục Trường Không: “Hội trưởng Mục, ông cảm thấy chuyện này như thế nào?”

Nghe giọng nói này đó là bắt buộc Mục Trường Không phải cho ông một câu trả lời.

Hai tay Mục Trường Không dang ra, nhìn tới hai trưởng lão: “Cho ta hỏi một câu, trong tháp Phù Văn không cấm chiến đấu đúng không? Tần Thiên kém cỏi, không bằng đệ tử của ta nên trách đệ tử của ta sao?” 

“Đúng là trong tháp Phù Văn không cấm chiến đấu.”

Hội Trưởng Hắc Thạch buồn nôn giống như vừa nuốt một con ruồi vậy.

Trưởng lão đã nói như vậy rồi, kẻ nào dám nghi ngờ? 

Trong tháp Phù Văn không cấm chiến đấu, đã không xuất hiện tình huống tử vong thì họ cũng không quan tâm, còn Tần Thiên bị thương? Chỉ có thể nói là tài nghệ không bằng người ta thôi.

Hội trưởng Hắc Thạch đang chuẩn bị nói thêm cái gì, thế nhưng trên màn hình phù văn đã xuất hiện sự thay đổi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngẩn người. 

Mồm không ít người còn há to tới mức nhét được cả quả trứng vịt.

Con mắt Mục Trường Không không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào màn hình mà lẩm bẩm: “Thế mà hắn đi lên được.”

Trên màn hình phù văn, tầng tám của tháp Phù Văn xuất hiện một điểm đỏ, Tần Thiên đã bị loại nên người xông vào tầng thứ tám chính là đệ tử của Mục Trường Không – Lâm Phi. 

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía Mục Trường Không.

Bây giờ ai cũng đã rõ ràng, quán quân của cuộc tranh tài năm năm một lần tại tháp Phù Văn lại thuộc về Mục Trường Không, những người vừa nãy không nịnh bợ Mục Trường Không thì lại rất hối tiếc vì mình đã mất đi một cơ hội.