Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 168: Ngươi xác định, không hối hận?




Phía trên Phù văn Thánh Tháp, Mục Trường Không chẳng biết lúc nào thì xuất hiện ở trên đó, mà ở cái bàn trước mặt ông ta lại là một mảnh đầy nước, đây chính là Mắt Ưng Phù Văn ở bên trong Phù Văn Thần Thông. Đôi mắt của chim ưng có thể nhìn thấy được sự việc trong vòn mấy km. Mắt Ưng Phù Văn, chính là bắt nguồn từ việc này, sau khi tăng cường có thể quan sát được tình huống trong vòng trăm dặm, giống như chuyện đó đang xảy ra ở ngay trước mắt vậy.

Mắt Ưng Phù Văn, bất quá chỉ là phù văn cấp một, trong tay phù sư cấp năm như Mục Trường Không thì liền giống như một cái màn hình lớn siêu cấp.

"Ha ha, xú tiểu tử, ngươi bình thường không phải là đem mình ẩn núp rất kín sao, nhìn ngươi lúc này là như nào vậy?" 

Cái chủ ý này đúng là xuất phát từ phía Mục Trường Không. Từ sau khi thu nhận hắn làm đệ tử quan môn, Mục Trường Không đã điều tra tư liệu về hắn, đáng tiếc là về phương diện phù văn tất cả đều trống rỗng, ngoại trừ một tấm phù văn phong hệ lúc trước kia thì về sau liền tìm không ra tấm thứ hai.

Hôm nay ông ta âm thầm sử dụng thần năng lực tinh thần đi thăm dò một chút, cũng không ngờ lại có được thu hoạch, sau đó liền có một màn này. Từ trong nội tâm liền khẳng định, cái tên tiểu tử thúi Lâm Phi này, cấp bậc phù sư nhất định không thấp, nói không chừng còn đạt tới cấp hai, cấp ba, phù văn cùng võ đạo song tu, thật sự là vô cùng hiếm thấy.

Mục Trường Không rất muốn đem Lâm Phi đi bồi dưỡng. Phù văn công hội, luôn luôn thiếu một thiên tài chân chính, những thiên phú không tồi kia có thể đạt tới Tứ Chuyển đã là không tệ rồi. Còn thiên tài chân chính thì mới có thể trở thành phù sư cao cấp. Mỗi một cấp bậc phía sau của phù sư, muốn thăng cấp được đều phi thường khó khăn, Mục Trường Không chính mình tự mình bước vào phù sư cấp năm, cũng là một cơ duyên trùng hợp, bằng không hiện tại cũng chỉ là phù sư cấp bốn mà thôi. 

.....

"Ta cứ nghĩ là Trần Đông sư huynh sẽ là người đầu tiên xuất hiện a!"

"Haizzz, cái này ai cũng không biết a. Vốn dĩ Trần Đông sư huynh có thể tham gia trận đấu Phù Văn Thánh Cấp của Sơn Hà quận, một khi đạt được thứ hạng thật tốt bên trong đó, vậy thì huynh ấy sẽ trở nên rất nổi bật." 

"Tên Lâm Phi kia thật là bá đạo, vị trí của Trần Đông cũng dám chiếm đoạt, cái tên đó lần này nhận đủ rồi."

"Trần Đông sư huynh thế nhưng lại là một phù sư hệ thổ, được xưng đại địa phòng ngự, thực lực cũng là Võ Đạo cửu trùng thiên!"

"Tiểu tử Lâm Phi kia thực lực có mạnh hơn nữa, hung hãn hơn nữa cùng đừng mơ có thể đánh vỡ được đại địa phòng ngự của Trần Đông sư huynh!" 

....                       

Sau khi một người cao lớn trẻ tuổi đi tới từ trong đá người kia, lập tức tiếng nghị luận liền xôn xao khắp nơi.

Trần Đông? Vị trí? Lâm Phi im lặng. Không phải chỉ là một cái vị trí thôi sao, đáng giá để ngươi tự mình ra tay sao, đến lúc đó người mất mặt cũng là chính ngươi thôi. 

Lông mi Trần Đông rất thô, rất khôi ngô, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, đúng là tu luyện phù văn hệ thổ, đại địa dễ dàng khiến người già nua, cho nên nhìn qua có chút già nua!

Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Phi, đến cùng là có đáp ứng hay không.

"Trần Đông sư huynh, ngươi làm cái gì vậy, chẳng lẽ muốn chất vấn quyết định của hội trưởng?" Sắc mặt Mục Ninh lạnh lẽo nói với Trần Đông. 

Trần Đông màu da hơi vàng, tinh thần rất dồi dào, cười nói: "Mục sư tỷ, ngươi nghĩ sai rồi, an bài của sư tôn thì người làm đệ tử làm sao dám chất vấn. Ta chỉ là muốn cùng Lâm sư đệ luận bàn một chút, muốn hắn sớm nắm được kinh nghiệm chiến đấu!"

Lời nói này nói đến  tình hợp lý, tìm không ra lỗ hổng nào. Trên thực tế thì Mục Ninh cũng chỉ là thuận tiện nhắc nhở, cũng không phải muốn chính thức ngăn trở, trong lòng nàng cũng là muốn biết, thực lực của Lâm Phi đến cùng là đã đến trình độ nào.

"Lâm Phi sư đệ, không nên kích động!" 

Lâm Phi trong lòng thấy buồn cười, cô nàng này một điểm cũng không biết thẹn thùng, đây không phải là muốn kích thích mình hay sao? Nói chuyện thật không có hàm lượng a.

"Luận bàn, ta rất thích!" Người ta muốn luận bàn, Lâm Phi làm sao có thể bỏ qua, từ khi học tập trong không gian ảo, việc đối chiến với phù sư chân chính quả thật là chưa từng đối chiến qua. Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, Lâm Phi như thế nào chịu bỏ qua.

Mục Ninh nở nụ cườ: "Xú tiểu tử, đáng đời ngươi!" 

Vốn dĩ cô ta cho rằng một chút kích thích như vậy thì không được, cần phải dùng đến những biện pháp khác, tốt xấu gì cũng muốn hoàn thành an bài của gia gia. Không nghĩ tới là tiểu tử này lại xúc động như vậy, một câu liền bị lừa rồi.

Trong mắt Trần Đông hiện lên một vòng dị sắc. Vốn dĩ được tới tham gia tranh đoạt ở giải thi đấu của Sơn Hà quận thì tâm tình của Trần Đông rất tốt. Kết quả là vài ngày sau, vị trí của mình lại bị người khác thay thế, nếu như là người lợi hại hơn so với mình thì hắn tâm phục khẩu phục. Thế nhưng là tên Lâm Phi này thì Trần Đông thật sự không cách nào tâm phục khẩu phục.

Lâm Phi một lời liền đáp ứng, dứt khoát quyết đoán, một trận chiến đáng giá. 

...

"Vân sư huynh, các ngươi nói xem, hôm nay ai sẽ thắng?"

Vân Phi bị một đám người vây quanh, phong độ nhanh nhẹn, anh tuấn tiêu sái, trong công hội Phù Văn cũng được xem như một nam nhân tài kiệt, vẫn luôn luôn thích Mục Ninh. Một màn vừa rồi kia, giống như một nhát đao đâm vào trong lòng khiến hắn thống khổ không thôi. 

"Trần Đông sư đệ, trước mắt chính là phù sư cấp ba, học tập phù văn hệ Thổ. Mọi người đều biết, phù văn hệ Thổ được xưng là Đại Địa Phòng Ngự, Lâm Phi muốn phá cũng không hề dễ dàng, mặc dù tu vi Võ Đạo của hắn cường đại, thì trong trường hợp này hắn tuyệt đối cũng không có khả năng dùng tới tu vi Võ Đạo, mà phải sử dụng chiêu thức phù văn. Nói chung là phần thắng của Trần Đông rất lớn!" Vân Phi thản nhiên nói.

"Tiểu tử Lâm Phi kia, ở bên ngoài kiêu ngạo là được rồi lại còn dám chạy tới đây, tốt nhất là để cho Trần Đông hảo hảo giáo huấn một phen, dành lại vị trí dự thi của mình!"

"Một tên Hoa Hoa Công Tử, căn bản là không có tư cách tham gia tranh đoạt Phù Văn Thánh Tháp." 

Rất nhanh, mọi người dành ra một mảnh đất trống. Phù văn luận bàn, cùng võ đạo giống nhau, đều là công kích từ xa, tất cả mọi người không ai dám tới quá gần.

"Lâm Phi, tu vi Võ Đạo tốt, không có nghĩa là chiêu thức phù văn cúng vậy. Nếu ta là ngươi, ta sẽ lựa chọn nhận thua, sẽ không để mình mất mặt, chỉ cần ngươi ở trước mặt mọi người nói một tiếng là tài nghệ không bằng người khác, vậy thì yêu cầu của ta cũng không làm khó ngươi nữa!" Trần Đông cách Lâm Phi một trăm trượng, lạnh lùng nói.

Trần Đông biết rõ thực lực Võ Đạo của Lâm Phi rất cường đại, chính mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên mới mở miệng ngăn chặn Lâm Phi sử dụng tu vi Võ Đạo tu vi. Còn dựa vào chiêu thức phù văn vậy thì việc Lâm Phi phải thua là chuyện không thể nghi ngờ. Không nên cho rằng tất cả phù sư đều là trạch nam, người ta cũng là rất thông minh đấy. 

Đáng tiếc, Trần Đông không biết là Lâm Phi căn bản cũng không có nghĩ tới việc dùng tu vi Võ Đạo, nếu như dùng tới tu vi Võ Đạo vậy thì những người này đều không phải là đối thủ của mình. Sau khi nắm giữ được Phong Chi Ý Cảnh, tốc độ chính là ưu thế của hắn, khiến cho người ta theo không kịp, một khi ra tay, bọn hắn đều không thể phòng ngự được, thất bại vô cùng thảm hại. Lâm Phi lại không muốn làm như vậy.

Lão hồ ly bố trí cái bẫy này, Lâm Phi nói thế nào cũng phải tham gia, nếu như đem bọn chúng tất cả đều đả thương thì sợ là quan hệ cả hai bên sẽ trở nên cương cứng. Dù sao thì sắc mặt bên trên cũng không dễ coi.

"Ha ha, ngươi yên tâm, ta là người có tự biết rõ bản thân mình, đối phó với ngươi ta sẽ không dùng đến tu vi Võ Đạo. Nếu như ta dùng đến tu vi Võ Đạo thì liền trực tiếp nhận thua." Lâm Phi thản nhiên nói. 

Trần Đông hơi ngẩn ra, chính mình lại đi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, trong nội tâm không khỏi cảm thấy một trận hổ thẹn, chắp tay nói: "Lâm Phi sư đệ, nếu như đã nói như vậy rồi thì chúng ta bắt đầu đi. Ngươi là sư đệ vậy thì ta để cho ngươi ra tay trước!"

Lâm Phi không khỏi nở nụ cười: "Ngươi xác định muốn để ta xuất thủ trước? Không hối hận?"

Nụ cười cổ quái kia không khỏi khiến cho nội tâm Trần Đông cả kinh, tại sao mình lại cảm thấy một cỗ kinh hãi vậy chứ, chẳng lẽ mình phải thua trên tay đối phương? Không thể nào, hắn nhất định là muốn làm ta sợ hãi, nhiễu loạn ý trí chiến đấu của ta, thật hèn hạ. 

"Không hối hận, cho ngươi xuất thủ trước!" Trần Đông nói xong, nhưng vẫn là đặt vào người mình một tấm phù văn Đại Địa Chi Thuẫn, lúc này mới yên tâm lại được.