Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 167: Tiểu tâm tư của mục ninh




"Phía trước chính là tháp Phù Văn!"

Sừng sững bên trong Phù Văn công hội là một tòa tháp lớn màu đen, cái tháp lớn màu đen này có một cái danh tự rất nổi tiếng —— Phù Văn Thánh Tháp.

Sau khi hai người hàn huyên trong thư phòng, Mục Trường Không liền để cho cháu gái mang theo Lâm Phi đi thăm quan Phù Văn công hội, để hắn hiểu rõ một phen. 

Mục Ninh nháy mắt đã thành người dẫn đường, suốt dọc đường dưới sự giải thích của nàng, hai người cuối cùng cũng tới Phù Văn Thánh Tháp.

Suốt dọc đường đi, Lâm Phi được mở mang thêm nhiều kiến thức, cho dù ở bên trong không gian ảo hắn đã có thể chế tác phù văn, học tập phù văn thần thông, phù văn lý luận.

Phía ngoài Phù Văn công hội, Lâm Phi vẫn là lần đầu tiên được thăm quan, cho dù đã tới đây hai lần, nhưng đều vội vàng đi ngang qua, không có cẩn thận tham quan Phù Văn công hội, hôm nay đã được như ý nguyện rồi. 

"Chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều?" Mới đầu, Lâm Phi cho rằng cô nàng Mục Ninh này muốn gây khó dễ cho mình, bây giờ nhìn lại dường như không có khả năng, giống như người ta có ý tốt từ trong nội tâm, không phải mình nghĩ lầm rồi chứ.

Lâm Phi lắc đầu, đem tâm tình ném ra bên ngoài.

"Phù Văn Thánh Tháp?" 

Cách nơi đó không xa, một tòa tháp lớn màu đen lớn, đột ngột từ mặt đất mọc lên, xuyên thẳng qua Vân Tiêu, một kiến trúc độc nhất vô nhị bên trong thành Quy Nguyên.

Lâm Phi lần đầu tiên nhìn thấy Phù Văn Thánh Tháp, trước mặt như thuận miệng cảm thấy một cỗ khí tức cuồn cuộn, như đặt chính mình trong biển lớn mênh mông, phiêu theo từng đợt sóng bồng bềnh. Hắn cảm thấy bị lay động, cho dù ở bên trong không gian ảo, hắn đã hiểu rõ qua, nhưng lần này là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.

"Hừ hừ, không phải ai cũng được nhìn thấy Phù Văn Thánh Tháp đâu đấy." Mục Ninh ở bên trong hừ hừ, vốn cho rằng có thể đả kích đối phương một chút, kết quả là hắn vẫn rất bình tĩnh, trên mặt chỉ khẽ lộ ra một tia ngoài ý muốn, sau đó khôi phục bình thường. 

Ngươi ba xạo! Ai mà tin ngươi.

Mục Ninh nhìn về phía Phù Văn Thánh Tháp. Trên mặt đặc biệt đắc ý: "Đây là thành quả năm năm trước do nổ lực của công hội chúng ta đã áp chế tất cả các Phù Văn công hội khác ở quận Sơn Hà, lấy được Phù Văn Thánh Tháp. Nói cho ngươi biết, tu luyện bên trong Phù Văn Thánh Tháp, một ngày tương đương ba ngày, một năm tương đương ba năm. Đối với việc tu luyện thần hồn thì đây cũng là một nơi tốt."

Kỳ thực, không cần Mục Ninh nói, Lâm Phi cũng hiểu rõ tác dụng của Phù Văn Thánh Tháp. 

Nghe nói, sau khi phù sư đạt tới cấp bảy, thì có thể chế tạo Phù Văn Thánh Tháp thuộc về riêng mình, uy lực của Phù Văn Thành Tháp vượt quá sức tưởng tượng của người thường, trong một cơ thể vừa có thể công kích vừa có thể phòng ngự, cường hãn đến đáng sợ.

Sau khi phù sư đạt đến cấp bảy, thực lực nghiêng trời lệch đất, được khen là thánh vật của phù sư, mà chế tạo ra Phù Văn Thánh Tháp, một phù sư cũng không dễ thành công, tiêu hao nhiên liệu quá nhiều.

.... 

Theo lời giải thích của Mục Ninh, nếu muốn Phù Văn Thánh Tháp phát huy tác dụng nghịch thiên, phải dùng đến năng lượng cung ứng đặc thù. Mất đi năng lượng cung ứng, Phù Văn Thánh Tháp liền mất đi tác dụng.

Phù Văn Thánh Tháp trước mặt này có thể di động được, vì để chế tạo ra nó, đã tiêu hao một lượng lớn tài nguyên, trở thành chí bảo của tất cả phù sư bên trong quận Sơn Hà.

Mỗi một lần Phù Văn Thánh Tháp hoa rơi vào nhà nào. Chắc chắn sẽ khiến cho Phù Văn công hội kia trở thành tiêu điểm tồn tại quan trọng ở quận Sơn Hà. 

Sau khi bọn hắn tới, bên ngoài Phù Văn Thánh Tháp này không ít người ngồi xếp hàng.

"Bọn họ đây là?" Lâm Phi hiếu kỳ hỏi.

Mục Ninh liếc mắt, trong nội tâm hừ hừ: Cuối cùng có điều ngươi không biết. 

"Bọn họ đang tu luyện." Mục Ninh cười nói: "Bên trong Phù Văn Thánh Tháp, một người một tháng chỉ có thể ra vào ba lượt. Thời gian còn lại thì không cho phép ra vào, nhưng mà Phù Văn Thánh Tháp có năng lượng tiết ra ngoài, cho nên phía dưới này tu luyện cũng không tệ!"

Lâm Phi vận dụng năng lực tinh thần, quả nhiên cảm nhận được một năng lượng chấn động rất nhỏ.

"Đây là năng lượng gì? Có tác dụng như thế nào đối với việc trợ giúp năng lượng tinh thần?" 

Từ sau khi trở thành phù sư cấp ba thì gần đây có sự đột phá,  nhưng sau đó năng lương tinh thần trì trệ không tiến, cảm nhận được năng lượng này, Lâm Phi tự nhiên có chút ngoài ý muốn.

....

"Ta dẫn ngươi đi làm quen bọn họ!" 

Bỗng nhiên, một tay Lâm Phi bị giữ chặt, kéo thẳng đến khu đất trống phía trước Phù Văn Thánh Tháp.

"Ài, ta bị đùa giỡn rồi sao?"

Lâm Phi đang ở thế bị động, cô nàng này đến cùng là muốn chơi cái gì, sau đó, khóe miệng nhếch lên tươi cười. 

Mục Ninh là người nào, đây chính là một tiểu nữ nhân thù dai, thật vất vả để tìm được cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua, lần đầu tiên nắm tay đàn ông, gương mặt hơi ửng đỏ.

"Hừ hừ, xem người lần sau còn dám kiêu ngạo hay không."

Mục Ninh tự nhiên kéo một người trẻ tuổi tới khiến cho tất cả mọi người bên ngoài Phù Văn Thánh đàn đều khiếp sợ, bọn họ vốn đang tu luyện nhưng tất cả đều bị đánh thức. 

Đương nhiên, Phù Văn Thánh Tháp này là một mảnh đất trống, toàn bộ là dùng để tu luyện, ngươi có thể ở đây tu luyện năng lượng tinh thần, đồng nghĩa với việc ngươi có thể chế tác phù văn, xác xuất thành công có thể được nâng cao không ít.

Thấy Mục Ninh kéo người tới đây, điều đó lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.

"Bà mẹ nó, tiểu tử kia là ai, xấu như trâu vậy, sao lại bám theo Mục sư tỷ của chúng ta!" 

"Thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp, tiểu tử kia chán sống mà!"

"Thảm rồi, thảm rồi, tiểu tử kia không biết có lai lịch như thế nào, Mục sư tỷ của chúng ta mà cũng dám bám theo."

"Ngươi xem bên kia kìa, sắc mặt của Vân Phi sư huynh đen lại rồi!" 

"Đúng vậy a, đúng vậy a, ở Phù Văn công hội chúng ta ai cũng biết Vân Phi sư huynh vẫn luôn theo đuổi Mục sư tỷ, hơn nữa, Vân Phi sư huynh đã là phù sư cấp ba rồi."

...

Toàn bộ người tu luyện đứng lên, mọi hoạt động chế tác phù văn trong tay đều dừng lại, đến nỗi những thứ khác cũng đều bị vứt bỏ. 

"Địch ý thật  là sâu!"

Lâm Phi đi tới địa phận cổng lớn Võ Đạo cửu trùng thiên, đối với khí tức đặc biệt mẫn cảm, mang theo ánh mắt có ý "Giết", thoáng cái mình đã trở thành kẻ thù chung sao.

Lúc này, Lâm Phi nhận thấy ánh mắt của cô nàng Mục Ninh này tỏ vẻ đắc ý, như có ý muốn nói: "Tiểu tử thối, lần này ngươi thê thảm rồi." 

Tâm tư của nữ nhân quả nhiên không có ý tốt.

Lúc trước, Lâm Phi còn cho rằng cô nàng dễ dàng quên sự việc trong quá khứ,quả thực không ngờ tới đã đào một cái hố lớn để đợi mình nhảy xuống.

"Lão hồ ly, đây là ngươi có ý thăm dò ta sao?" 

Lâm Phi không phải đồ đần, nghĩ lại một chút liền nghĩ tới một chuyện khác, từ khi thực lực không ngừng được tăng lên, phản ứng cũng đặc biệt nhanh hơn, một lát sau liền nghĩ tới đầu đuôi sự việc.

Cái lão hồ ly kia không tự đưa mình đi, mà để Mục Ninh này dẫn mình đi, không phải là muốn mình bộc lộ tài năng thật sự ư? Nếu là như vậy, ngược lại chính mình sẽ không khách khí nữa.

..... 

"Chào Mục sư tỷ!"

"Chào Mục sư tỷ!"

Sau khi Mục Ninh tới, tất cả mọi người bắt đầu tốt lên, rất là nhiệt tình. 

"Xem ra quan hệ nhân duyên của cô nàng này không tệ!"

Sau khi Lâm Phi nhìn thoáng qua, cũng hiểu rõ vừa rồi tại sao cô nàng phải lôi kéo mình, chiêu này thật là độc ác.

"Mọi người yên lặng một chút!" Mục Ninh bỗng nhiên dừng lại. 

Những người ban đầu ầm ĩ toàn bộ đều bình tĩnh lại, Mục Ninh là cháu gái của Trường Không hội trưởng, nổi tiếng là tiểu ma nữ, bọn họ cũng không dám đắc tội.

Mục Ninh rất là thoả mãn: "Hôm nay các vị sư huynh, sư đệ đều ở đây, đúng lúc ta muốn tuyên bố với mọi người một tin tốt."

Tất cả mọi người đều lắng tai, bọn họ dễ dàng đoán được chuyện gì, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến quan hệ với người trẻ tuổi thanh tú kia, bọn họ không nghĩ tới đối phương sẽ có lai lịch gì. 

Sau khi Mục Ninh thu hút được sự chú ý của mọi người, long trọng lôi Lâm Phi ra, nói:  "Từ nay về sau, mọi người sẽ có thêm một vị sư đệ, đây là đệ tử quan môn mà sư tôn mới thu nhận gần đây, Lâm Phi, mọi người cùng nhau hoan nghênh."

Xôn xao...

Một đám phù văn đệ tử bỗng nhiên ngộ ra. 

"Hắn chính là Lâm Phi, thật trẻ tuổi a!"

"Nghe nói hắn đánh chết cả cao thủ Võ Đạo cửu trùng thiên, tên đó thật lợi hại!"

"Làm sao hắn có thể trở thành đệ tử quan môn, rốt cuộc là sư tôn nghĩ như thế nào vậy?" 

.....

Tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ. Dù sao, danh tiếng của Lâm Phi, tất cả mọi người đều biết rõ, mấy ngày gần đây còn đánh chết cao thủ của bang Thiên Hạ.

Bởi vì người của Phù Văn công hội đa số là tu luyện, tin tức biết được không đầy đủ, nhiều lắm là mơ hồ biết nhiều hơn một chút. 

Sau câu nói của Mục Ninh liền  xảy ra phản ứng rất lớn.

"Sư tôn đã quyết định, đây là lúc tranh đoạt Phù Văn Thánh Tháp quận Sơn Hà, Lâm Phi sư đệ sẽ trở thành một thành viên trong đó, hi vọng mọi người đoàn kết thật tốt, chớ để cho sư tôn thất vọng."

Lâm Phi ở một bên nhìn, không thể không nói, cô nàng này tài ăn nói rất tốt, vốn là làm cho mình trở thành kẻ thù chung, sau đó vung ra câu đệ tử quan môn khiến mức độ phẫn nộ của đám đệ tử đều tăng lên, vào lúc bọn họ đang ở trạng thái bộc phát liền nói đến việc tham gia tranh đoạt Phù Văn Thánh Tháp quận Sơn Hà, cơn giận này của bọn họ đã nhịn không nổi rồi. 

"Khó trách lúc trước cô nàng lại biểu lộ tốt như vậy, thì ra là như vậy!"

Lâm Phi đúng  là dở khóc dở cười, cô nàng này quả nhiên là thủ đoạn khó lường.

Những ánh mắt xung quanh kia, giờ khắc này đã bắt đầu mang theo ý căm thù. 

Tranh đoạt Phù Văn Thánh Tháp, trong danh sách mười người của công hội vốn dĩ vị trí đã được cố định rồi, sau đó lại bị một người khác chiếm đoạt, lúc ấy mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết ai đã chiếm đoạt vị trí đó.

Sau khi Mục Ninh công bố, bọn họ cuối cùng hiểu ra, thì ra là Lâm Phi, người mà hội trưởng vừa thu nhận làm đệ tử quan môn. Điều này khiến cho bọn họ vô cùng tức giận.

Tranh đoạt Phù Văn Thánh Tháp, năm năm một lần, quận Sơn Hà hội tụ  tất cả chi nhánh của Phù Văn công hội, tất cả đều muốn tham gia, nhưng cũng bị hạn chế tuổi, ví dụ như là nhỏ hơn hai mươi tuổi thì được nhưng sau hai mươi tuổi thì họ mất đi tư cách. 

Lúc này đây, sau khi bị người khác chiếm lấy vị trí, có thể nói, bọn họ đã mất đi tư cách

Người của Phù Văn công hội đều là những người nghiêm chỉnh, bọn họ có một phạm vi nhất định của mình, Lâm Phi này là người ngoại lai, vừa mới đến, không những không ngừng tán tỉnh Mục sư tỷ, lại còn chiếm đoạt một vị trí dự thi trong danh sách.Tiểu tử này rất kiêu ngạo, nhất định phải giáo huấn một chút.

Mục Ninh trộm nhìn thoáng qua Lâm Phi, thầm nghĩ: "Phương pháp xử lí của gia gia thật hiệu quả, hôm nay xem ngươi ứng phó thế nào." 

Từ đầu đến cuối gương mặt Lâm Phi vẫn rất bình tĩnh, như một vũng nước trong, không gợn sóng không sợ hãi.

Rất nhanh, Mục Ninh liền cảm thấy khó chịu.

Bộ dạng của Lâm Phi rất bình tĩnh, cũng không phải hắn muốn đến đấy. 

"Tiểu tử này làm sao vậy, chẳng lẽ là bị dọa sợ rồi? Hay vẫn là không đem bọn họ để ở trong lòng?" Mục Ninh suy đoán, đây là lúc đệ tử của Phù Văn công hội thi đấu, thực lực cường hãn vô cùng nhiều, tiểu tử này tại sao lại không sợ.

Thật tình cô không biết, trong mắt của Lâm Phi những phù sư này đều là ngụy phù sư, đẳng cấp tương đương, có lẽ giảm đi một cấp mới hợp lý.

Sống lại lần nữa, tư tưởng của Lâm Phi cũng chững chạc hơn rất nhiều. Nếu như là năm đó, nói không chừng Lâm Phi là người đầu tiên bước ra làm cho bọn họ đẹp mặt, mà hiện tại không giống như vậy, vững như bàn thạch, mặc kệ chủ ý này xuất phát từ Mục Ninh, hay vẫn là xuất phát từ lão hồ ly kia, thì đều không có ý tốt gì. Giải quyết cũng không khó, hắn muốn xem bọn họ làm như thế nào. 

"Lâm sư đệ, nghe sư tôn nói, ngươi thiên phú hơn người, đặc biệt hiểu rất rõ phù văn, có thể nói là tuổi trẻ tài cao, không biết sư đệ có thể cùng ta so tài một chút?"