Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 137: Hắc phong nhai




Cùng lúc đó, Hắc Phong nhai ngoài ba nghìn dặm.

Từng tầng gió lạnh thổi qua như tiếng gào khóc thảm thiết, tro bụi ngập tràn, đứng quan sát từ trên cao xuống trông nơi này như một mảnh đất chết.

Trên thực tế, nơi này đúng là một mảnh đất chết. 

Năm năm trước, đại lục Huyền Thiên hỗn loạn vô cùng, khắp nơi đều là cảnh giết chóc, Hắc Phong nhai chính là một nơi trong số đó. Ngày đó khi mấy chục vạn đại quân khai chiến, cuối cùng máu chảy thành sông, xác chết nằm la liệt đến mấy chục vạn, đâu đâu cũng là thi thể chồng lên nhau.

Sau lần đó, Hắc Phong nhai trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm, ít có người xuất hiện.

Số lượng thi thể phải chôn xương ở đây rất lớn khiến tử khí bao phủ cả một khu vực, dần hình thành khu vực như trước mặt, nếu thực lực thấp hơn Võ Đạo bát trùng thiên đi vào, chỉ cần thi khí vô hình tràn ra cũng đã chết người rồi. 

Không biết đã có bao nhiêu kẻ phải chết vì điều ấy, trở thành một phần tử trong khu vực này, kể từ đó người ngoài cũng không dám đi vào nữa.

Dần dà Hắc Phong nhai trở thành địa điểm bị người ta lãng quên.

....

Ở một cái hồ sâu bên trong Hắc Phong nhai, làn nước đen chảy cuồn cuộn ngập tràn sương mù.

Sương mù đen lơ lửng giống như bị phân tách, hình thành một khu vực chân không, cách ly khu vực hồ đen và khoảng đất trống.

Bên hồ lúc này đang có mấy người vây vòng quanh, đang toàn lực thôi động một trận pháp phù văn cách đó không xa, ánh sáng trắng hình thành một khoảng khu vực đối lập. 

Trận pháp phù văn chính là một loại phù văn phân nhánh, chiếm giữ địa vị quan trọng trong đại lục Huyền Thiên, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao phù sư lại có địa vị tôn quý đến vậy.

Một trận pháp phù văn lợi hại có thể giết chết cường giả cao hơn một cảnh giới, thậm chí cao hơn mấy cảnh giới liền.

Cấp bậc phù sư càng cao thì trận pháp phù văn thi triển ra cũng mang uy lực càng khủng bố hơn. 

Ví dụ như phù sư cấp mười.

Một khi bọn họ đã thi triển trận pháp phù văn thì những cường giả tầm thường không dám chọc tới.

Những phù sư cấp thấp không có gì đáng sợ, nhưng phù sư cấp cao lại tinh thông trận pháp phù văn, đó mới là sự tồn tại đáng sợ, có thể giết người một cách vô hình. 

Trận pháp phù văn trước mắt này chẳng qua chỉ là trận pháp cấp bốn mà thôi.

Tạo thành từ ba đường thượng, trung, hạ, năm người cùng liên thủ thôi động.

"Lâm lão quỷ, uy lực phù văn chân không thế nào? Không dễ chịu phải không!" 

Trương Ngũ Nhạc mặc trang phục màu trắng cười ha ha!

Tộc trưởng Trương gia là cao thủ huyền giả, một thân áo trắng, đứng trong đám sương đen rất nổi bật, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, nguyên do là vì tao hao quá nhiều huyền khí.

Ba huyền giả theo thứ tự là Trương gia Trương Ngũ Nhạc, Lý gia Lý Trung Thiên, ngoài ra còn có một tên Ngô Văn Đằng không thuộc bất cứ thế lực nào. 

"Trương Ngũ Nhạc, ngươi cái tên tiểu nhân bỉ ổi kia, có bản lĩnh một chọi một với cha ta, dựa vào một trận pháp phù văn tính là anh hùng hảo hán gì."

Trong trận pháp truyền ra tiếng mắng chửi.

Mấy người đứng bên ngoài đã quen, hơn mười ngày ở đây đã sớm thành thói quen rồi. 

"Lâm Chấn Thiên nguyên khí đã thương tổn, chắc hẳn không quá ba ngày chắc hẳn sẽ bị trận pháp luyện chết!"

Lý Trung Thiên là một gã mập mạp, hai mắt nheo lại, liếc nhìn cũng đoán được là quỷ khôn khéo, thực tế Lý Trung Thiên quả thật rất khó đối phó.

"Lời nói của Lý huynh không sai!" 

Ngô Văn Đằng không nói gì, vẫn chỉ trầm mặc, đây cũng là một phần tính cách của hắn.

Ba người bọn họ, cộng thêm hai phù sư cấp ba vì để đối phó với Lâm Chấn Thiên mà đã hao phí rất nhiều tâm tư, trước mắt cuối cùng cũng được như ý.

Tiêu diệt Lâm Chấn Thiên, Lâm gia mất đi huyền giả trấn giữ, chắc chắn sẽ không thể tồn tại. 

Hai nhà bọn họ sẽ trở thành đại thế lực ở thành Quy Nguyên này.

"Bạch huynh, dựa theo sự hiểu biết của huynh về trận pháp phù văn, Lâm lão quỷ ở bên trong có thể kiên trì được nhiều nhất là mấy ngày?"

Trương Ngũ Nhạc hỏi một người ở cách đó không xa. 

Kẻ được hỏi chính là phù sư cấp ba Thượng Văn Tài, bộ dạng thấp bé, hai mắt hèn mọn bỉ ổi, lộ ra hàm răng vàng khè, nhìn qua cũng biết không phải loại người tốt lành gì.

"Hai ngày rưỡi hẳn phải chết rồi, không sai đâu."

....

Xa xa cách đó nghìn dặm.

Người nào đó đang ngự không phi hành, sau hai vai là đôi cánh huyền khí to lớn độc nhất vô nhị như loài chim bay trong suốt màu trắng.

"Phong Chi Dực quả thật tăng lực!" 

Sau hai canh giờ tu luyện, Lâm Phi đã nắm được Phong Chi Dực, từ mới đầu không thể khống chế như ý cho tới lúc này phi hành như gió, toàn thân để lộ khí tức ưu nhã.

Võ Đạo thất trùng thiên có thể ngưng hình huyền khí.

Công pháp phi hành chính là lợi dụng huyền khí được ngưng kết tạo thành Phong Chi Dực, lợi dụng thuộc tính của Phong Chi Dực mà tăng tốc độ của bản thân. 

Chưa tới một lát đã bay được khoảng cự ly là ba trăm dặm.

"Trước mắt thực lực của mình đang là Võ Đạo cửu trùng thiên, nếu đạt tới cấp bậc huyền giả thì có lẽ tốc độ Phong Chi Dực sẽ còn nhanh hơn nữa!"

Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ. 

"Nhanh lên!"

"Nhanh nữa lên!"

"Không đủ, chưa đủ!" 

"Nhanh nữa lên!"

Phong Chi Dực của Lâm Phi hóa thành một ảnh trắng, tốc độ thi triển đến cực hạn.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được thì ra cấp tốc phi hành quả thật có thể so với đua xe, tốc độ bên ngoài đều tăng hết mức.. 

Trong vòng một canh giờ bay được vài trăm dặm không thành vấn đề.

Tạm thời Lâm Phi vừa nghỉ ngơi vừa gấp rút lên đường, nếu không huyền khí sẽ không thể bổ sung được.

Huyền giả không như vậy, huyền khí có thể bổ sung ngay trong thiên địa. 

....

Một ngày sau.

Lâm Phi không ngừng nghỉ, cả đêm đã bay qua khoảng cách ba nghìn dặm. 

Bình thường võ giả Võ Đạo cửu trùng thiên hầu như khó có thể hoàn thành được một chặng đường dài chạy như điên như vậy.

Nhưng Lâm Phi lại làm được.

Lâm Phi đứng trên một đỉnh núi há miệng thở dốc, liều mạng gấp rút lên đường như vậy hầu như đã phải tiêu hao huyền khí toàn thân, mệt đến mức thở dốc như trâu uống nước. 

"Lần sau sẽ không liều mạng như vậy nữa!"

Vừa nghĩ tới bản thân sắp mệt đến mức lả cả người, Lâm Phi cũng không biết được sao mình sống được đến tận bây giờ.

"Hắc Phong nhai hẳn ở khu vực này rồi!" 

Lâm Phi nằm trên thảm cỏ nhìn bầu trời đêm, lấy lương khô ra lặng im khôi phục huyền khí.

"Chúc mừng người chơi Lâm Phi thành công học được hộ thân Thiên Cương Long Hổ!"

Cương khí hộ thân học nhanh hơn so với Phong Chi Dực. 

Phong Chi Dực cần nhất ngộ tính, hộ thân Thiên Cương Long Hổ không cần lĩnh ngộ.

Một lúc lâu sau, Lâm Phi làm động tác lý ngư đả đĩnh, huyền khí khôi phục được bảy tám phần là thời điểm tu luyện hộ thân Thiên Cương Long Hổ.

Sau khi đọc lời giải thích của hệ thống, Lâm Phi dựa theo đường dẫn vận chuyển huyền khí, về lý sẽ không phạm sai lầm. 

"Grào!"

Dựa theo đường vận chuyển huyền khí, bên tai truyền tới âm thanh như có như không.

"Hổ gầm?" 

Đây là lần đầu tiên Lâm Phi tu luyện cương khí, không hiểu rõ ràng lắm, cũng không biết điểm lợi hại của hộ thân Thiên Cương Long Hổ.

Bộ hộ thân Thiên Cương Long Hổ này có ý nghĩa đặc thù là trái là rồng, phải là hổ, gió từ rồng, mây từ hổ.

Lâm Phi thu lại tinh thần, một lần nữa vận chuyển đường cương khí. 

Nếu lúc này có người ngoài nhìn vào nhất định sẽ phát hiện ra điều bất phàm.

Trên dưới cương khí hộ thân xuất hiện kỳ lạ, cao có Kim Long bơi vòng vô cùng khí phách, dưới là Hổ gầm liên tục, luồng cương khí bao phủ vô cùng huyền diệu.

"Đây là hộ thân Thiên Cương Long Hổ?" 

Cảm nhận được sự biến hóa bên ngoài, trong đầu Lâm Phi xuất hiện cảm giác khác lạ.

Đó là một loại cảm giác rất huyền diệu.

"Hệ thống có nói tu luyện hộ thân Thiên Cương Long Hổ tới đại thành, cương khí sẽ như rồng như hổ, có uy lực phi phàm, không biết thật hay giả." 

Mặc dù không biết năng lực cụ thể của phòng ngự, nhưng có một điểm không cần hoài nghi.

Hộ thân Thiên Cương Long Hổ mạnh hơn cực nhiều so với cương khí hộ thân.

Ít nhất, cương khí hộ thân bình thường thiếu loại cảm giác vừa dày vừa nặng, tương tự như thiếu một tầng giáp vậy. 

....

Sau mấy canh giờ tu luyện.

Hộ thân Thiên Cương Long Hổ về cơ bản Lâm Phi đã có thể điều khiển được. 

Muốn tu luyện hộ thân Thiên Cương Long Hổ tới đại thành không phải không có cách, chỉ có chiến đấu không ngừng, lợi dụng chiến đấu tăng cường độ cương khí lên.

Sáng sớm ánh mặt trời dần nhô lên, những tia nắng chiếu lên người Lâm Phi.

Vù vù. 

Lâm Phi thở ra một ngụm khí trọc, hôm qua tu luyện mấy canh giờ, cuối cùng đã nắm bắt được hộ thân Thiên Cương Long Hổ, đến lúc tìm kiếm phụ thân rồi.

Mặc dù không biết được vị trí chính xác, nhưng có một vật có thể phát hiện được đại khái vị trí mục tiêu.

Điểm PK! 

Mở nhánh điểm PK ra, Lâm Phi có một quyền là có thể điều tra điểm PK trong một phạm vi nhất định.

Vì liên quan tới thực lực nên phạm vi điều tra chỉ giới hạn trong một trăm dặm mà thôi.

Ba huyền giả, hai phù sư, điểm PK cũng sẽ không quá thấp. 

"Điều tra điểm PK!"

"Không tìm thấy thứ người chơi cần tìm!"

Quả nhiên là khu vực hoang vu không người. 

Lâm Phi lấy địa đồ ra đối chiếu vị trí một chút, mở Phong Chi Dực sau lưng ra hóa thành một tia sáng trắng bay đi.

"Ta cũng không tin không tìm được tung tích bọn họ!"

"Điều tra!" 

"Điều tra!"

"Điều tra!"

Cuối cùng cũng không phụ lòng người, khoảng hai canh giờ sau hệ thống đã có phản ứng. 

"Người lạ, nam, ba mươi tuổi, điểm PK ba nghìn, hướng Đông Nam!"

"Người lạ, nam, bốn mươi hai tuổi, điểm PK bốn nghìn ba trăm, hướng Đông Nam!"

"Người lạ, nam, bảy mươi mốt tuổi, điểm PK mười ba nghìn, hướng Đông Nam!" 

"Người lạ, nam, năm mươi sáu tuổi, điểm PK mười sáu nghìn, hướng Đông Nam!"

....

Hay, điểm PK đạt mười ba nghìn nhất định là huyền giả rồi! 

Hai mắt Lâm Phi sáng lên, hận không thể đi tắt tiêu diệt boss kinh nghiệm, vừa nghĩ tới đối phương là huyền giả, tất cả vẫn nên từ từ đi, kích động sẽ không ăn đồ chỗ tốt.

Hắc Phong đã có mười nghìn điểm PK, vậy mà đám huyền giả bọn họ mới có mười ba nghìn, mười bốn nghìn, Lâm Phi ít nhiều cảm thấy bất ngờ.

Sau đó cân nhắc lại e rằng cấp bậc càng cao, điểm PK càng không dễ tăng chăng? 

Giống như game vậy, giết người sẽ nhận lời nguyền, nhưng không phải lần nào cũng bị nguyền, mà phải dựa vào cơ hội, giống như trước mắt vậy.

Mười bốn nghìn, mười sáu nghìn đều là điểm kinh nghiệm nha!

..... 

Hướng Đông Nam.

Lâm Phi không phi hành nữa, sợ gặp phải bọn họ thì vô cùng thảm.

"Sương đen lớn thật!" 

Lâm Phi do dự, cuối cùng vẫn đi vào.

Mới vừa tiến vào Hắc Phong nhai, không khí chết chóc đã ngập tràn bầu trời, như muốn ăn mòn Lâm Phi vậy.

"Đây là thi khí, còn có tác dụng ăn mòn!" 

Lâm Phi lập tức thấy căng thẳng, thi triển cương khí hộ thân ra, không phải hộ thân Thiên Cương Long Hổ, mà là cương khí hộ thân bình thường.

Sau khi mở cương khí hộ thân ra, thi khí mới không có cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự.

Lâm Phi thầm cảm thấy may mắn, nếu không lựa chọn đổi điểm kinh nghiệm mà đã lỗ mãng xông vào sẽ chết chắc. Cũng may hắn mạng lớn, Hắc Phong nhai quả nhiên không phải nơi bình thường. 

Trong lòng cảm thấy buồn bực, phụ thân tiện lợi kia của mình sao có thể đến nơi như thế này kia chứ.

Một lát sau, Lâm Phi khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn bầu trời ngập tràn sương đen vô cùng bất lợi với mình, hắn suy xét xem nên phòng bị thế nào thì bỗng nhiên linh quang chợt lóe trong đầu - lực lượng thần hồn.

Lực lượng thần hồn có thể dùng để công kích kẻ địch, còn có thể dùng để điều tra tình huống xung quanh. 

Lâm Phi thử kéo thần hồn ra bên ngoài, khi đạt tới ngưỡng hơn năm mươi trượng thì không thể kéo dài hơn được nữa, biết đã đến cực hạn cũng không khiến hắn thất vọng, ngược lại còn có thêm một dạng để điều tra khác nữa.

Lợi dụng thần hồn để điều tra, Lâm Phi thoải mái hơn rất nhiều, đi một chút rồi ngừng lại, không vội vã mà cũng không quá chậm chạp.