Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 130: Đan dược cuồng bạo




Chiến đấu trong hầm mỏ phần cuối.

Vệ binh giáp đen dưới tình huống được chuẩn bị đầy đủ, lại lợi dụng nỏ trong tay, trong đó còn có không ít Phá Cương tiễn, chỉ cần có nó cũng đã đủ để chiếm thượng phong. 

Bị tập kích bởi tên nỏ, đệ tử của Trương gia thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Dưới sự đả kích to lớn này, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, nhất là sau khi mất đi sự trợ giúp của phù sư, cán cân chiến tắng liền từ từ nghiêng về một bên.

Trong hầm mỏ, nồng nặc mùi máu tanh, như một chứng minh ở đây đã có một cuộc chiến thảm khốc ra sao. 

Dưới bóng đêm của hầm mỏ Lâm gia, có thể nói là thi thể chất thành đống, máu chảy thành sông, một chút cũng không khoa trương.

....

"Rầm rầm rầm!" 

Trong ánh lửa mờ mờ, có hai người đang không ngừng đấu đá quyền cước, đất đá tung bay, mọi người ở đây không ai dám tới gần khu vực này, để tránh khỏi bị họa lây.

"Trương công tử, ngươi nên bỏ đao chịu trói đi, ngươi không phải là đối thủ của ta."

Lâm Tam thở dốc, chiến đấu trong một thời gian dài, huyền khí bị tiêu hao vô cùng nghiêm trọng. 

Trương Càn sắc mặt không tốt, toàn thân không chỗ nào không bị thương, quần áo trên ngực nhuộm đầy máu đỏ, từ đó có tể thấy rõ, trong lúc chiến đấu hắn chưa từng chiếm được tiện nghi.

Cùng là thực lực Võ Đạo bát trọng thiên, thế nhưng Trương Càn lại kém hơn người ta một bậc.

"Tang đại sư, sao bây giờ còn chưa quay lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" 

Thuộc hạ gần như đã chết hết, Trương Càn vẫn còn ôm một tia hi vọng, lúc Tang đại sư trở về, ở thế bất lợi thì có sao. Nếu đối mặt với tam cấp phù sư, có thể dễ dàng tiêu diệt võ giả giống như giết một con gà vậy, nhất định có thể xoay chuyển thế trận.

Đây là sức mạnh duy nhất giúp Trương Càn chống chọi.

"Buông tay chịu trói? Nực cười!" Trương Càn nhe răng cười, "Chỉ cần lúc Tang đại sư trở về, đến lúc đó nơi đây sẽ là phần mộ của các ngươi, người thức thời là tuấn kiệt, các ngươi chỉ cần phục tùng ta, trở thành con chó trung thành của ta, thì ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!" 

Trương Càn vừa nói xong, mọi người đang cố gắng liền có dấu hiệu tan rã, nếu bọn họ nghĩ thông suốt, tuyệt đối sẽ không cùng mình gây khó dễ, sự lợi hại của phù sư, không phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng ra.

Lúc trước khi phù sư thể hiện sức mạnh, dễ dàng giết chết hai nhà Lý gia và Bắc Cung, để lại ấn tượng không nhỏ trong lòng mọi người.

Đáng tiếc, Trương Càn đã quên một việc. 

Lâm Phi cũng là một phù sư.

....

"Khăng khăng cố chấp." Lâm Tam nói "Chuẩn bị Phá Cương tiễn!" 

Trận chiến trong mỏ về cơ bản là đã kết thúc, chỉ còn lại chỗ Trương Càn là chưa kết thúc.

Chiến đấu trong thời gian dài, tiêu hao một lượng vô cùng lớn huyền khí, huyền khí của Trương Càn đã tiêu hao sáu phần, chỉ còn lại có bốn phần huyền khí, thực lực cũng giảm xuống nhiều.

Nghe vậy, Trương Càn liền thầm kêu trong lòng không tốt. 

Phá Cương tiễn chuyên dùng để phá cương khí hộ thân, dưới trạng thái huyền khí khôi phục đầy đủ hắn có thể tránh được.

Thế nhưng tình huống lúc này không giống như vậy, phía trước có Phá Cương tiễn, phía sau có Lâm Tam với thực lực tương đương, hắn hiện tại hoàn toàn nằm ở thế yếu, cho dù là bên nào trong hai bên hắn đều không thể ứng phó được.

"Chẳng lẽ thật sự cần dùng đến thứ này sao?" 

Trương Càn do dự, dường như đây là cơ hội duy nhất còn lại của mình.

"Chuẩn bị, phá cương khí!"

Lâm Tam vung tay, nhất định không cho Trương Càn cơ hội thoát. 

Hưu hưu hưu.

"Đây là do các ngươi bắt buộc ta!"

Trương Càn móc ra một cái bình, đổ ra một viên đan dược màu đen, không chút do dự nuốt vào. 

"A!"

Khí tức cuồng bạo từ trên người Trương Càn bộc phát ra, khí thế nguy hiểm cũng theo đó cuồn cuộn trào ra.

Cả người Trương Càn dường như đang bành trướng to ra. Trên tay, trên mặt hắn nổi đầy gân xanh trông hết sức dữ tợn, nhất là đôi mắt hắn, đôi mắt mang theo thần sắc oán độc, quả thực trông giống như đổi một người khác. Mà thực lực Võ Đạo bát trọng thiên của hắn lại quỷ dị thăng lên đến Võ Đạo cửu trọng thiên, lộ ra một khí tức cường đại vô cùng kì dị. 

Keng keng keng!

Phá Cương tiễn bắn lên người Trương Kiền, giống như bắn vào miếng sắt, rơi cả xuống đất.

"Ngươi dùng cuồng bạo đan!" 

Lâm Tam rốt cuộc nhớ tới, chỉ tay vào Trương Càn, vẻ mặt khó tin.

"Ngươi đoán đúng rồi, chỉ tiếc, đêm nay tất cả các ngươi đều phải chết!"

Thanh âm của Trương Càn, giống ác ma, nở nụ cười dữ tợn, không khỏi khiến lòng người sinh ra sợ hãi. 

Cuồng bạo đan, một loại đan được cấm kỵ, tiêu hao sinh cơ cơ thể, tạo ra bạo phát ngắn ngủi, có thể đột phá cảnh giới hiện tại, nhưng lại duy trì không lâu, trong thời gian không đến một nén hương, sau khi dược hiệu hết, cảnh giới sẽ tụt, thực lực theo đó cũng tụt giảm, thông thường sẽ lùi xuống một cảnh giới, sau đó phải điều dưỡng thân thể nửa năm.

Thông thường, nếu không phải trong tình huống sống còn, rất ít người sẽ sử dụng cuồng bạo đan.

Cuồng bạo này, số lượng cũng rất ít, số lượng lưu thông cũng không nhiều, đối với một số người mà nói, có thể miễn cưỡng trở thành một lá bài tẩy. 

"Cầm nã thủ!"

Trương Càn trong trạng thái cuồng bạo, tràn ngập trong tư tưởng đều là giết chóc.

Giết giết giết! 

Vừa ra một trảo, người đứng gần Trương Càn nhất đã ở dưới tay hắn, cường ngạnh bị hắn bắt đi ra, cả người bị xé làm hai, máu như những giọt sương, rơi trên người hắn giống như ác ma vừa đi ra từ địa ngục.

"Ha ha, đây chính là lực lượng của Võ Đạo cửu trọng thiên, quả nhiên là bản công tử yêu thích nhất."

Trương Càn liếm khóe miệng một cái liền hướng mắt vào Lâm Tam. Lâm Tam đột nhiên có cảm giác giống như mình bị độc xà nhìn chằm chằm, sau lưng hắn đổ đầy mồ hôi lạnh ướt một mảng. 

"Bắn, mau bắn!"

Hưu hưu hưu.

"Đúng là muốn chết!" 

Trương Càn không thèm nhìn đến Phá Cương tiễn, thân pháp đột nhiên tăng lên, năm ngón tay phá không chộp tới.

Mục tiêu dĩ nhiên là Lâm Tam, trước tiên giết hắn để xả hận.

Chênh lệch một cảnh giới, Lâm Tam nhất thời trong thế yếu. 

"Tốc độ thật nhanh!"

"Thình thịch!"

Lâm Tam bay ngược ra bên ngoài, cả người đánh vào trong đất đá, một trảo cũng không đỡ được. 

"Ha ha, ngay cả một trảo của bản công tử cũng không đỡ nổi, đồ phế vật." Trương Càn cười to "Để ta tiễn ngươi về Tây thiên đi!"

Nói xong hắn lại đánh ra một trảo nữa.

"Mạng ta đến đây là hết rồi!" 

Lâm Tam lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, một trảo lúc trước hắn đã bị thương nặng, tự biết đỡ không được, vô thức nhắm lại hai mắt.

"Răng rắc!"

Thanh âm phá băng phát ra. 

Trong khoảnh khắc lưỡng lự, Lâm Tam mở ra hai mắt, chẳng biết từ lúc nào trước mặt hắn có một cái khiên màu trắng, cường ngạnh ngăn cản một trảo này, trên tấm khiên tạo ra vô số khe hở nhưng cũng đã ngăn chặn được công kích.

"Trương công tử, ở trên địa bàn của ta lại bắt nạt người của ta, ngươi đúng là chán sống rồi!"

Thanh âm giễu cợt, từ xa đến gần. 

"Thiếu gia, thiếu gia đã trở về!"

Trương Càn vừa quay đầu đã thấy Lâm Phi từ xa đi đến, ánh mắt lộ ra vô tận oán hận, giống như nhìn thấy quỷ vậy "Ngươi... Ngươi tại sao có thể quay lại? Tang đại sư đâu?"

"Đã chết." 

Lâm Phi nói: "Ngươi cũng sẽ chết ngay thôi!"

"Thiếu gia, cẩn thận, hắn đã sử dụng cuồng bạo đan, thực lực hiện tại đã là Võ Đạo cửu trọng thiên." Triệu Dũng lớn tiếng nhắc nhở.

"Ta muốn giết ngươi!" 

Thuộc hạ đã chết,Trương Càn có thể không thèm để ý, thế nhưng người chết một mực là Tang đại sư, khiến hắn không cách nào bình tĩnh được, cho dù có về được đến gai tộc, cuộc sống sau này của mình cũng sẽ không tốt lành, tất cả đều là do Lâm Phi mà ra.

Lúc này cơn thịnh nộ đã vượt lên tất cả, bất kể ra sao hắn đều muốn giết chết Lâm Phi.

Chết, hắn nhất định phải chết. 

Trương Càn buông tha Lâm Tam, thân hình thoắt một cái, chỉ để lại một hư ảnh, liền xuất hiện trước mặt Lâm Phi, trức tiếp đánh một quyền lên mặt, không khí nhất thời bị chia làm hai.

Một quyền này đánh ra, Trương Càn muốn Lâm Phi trọng thương.

Hắn phải từ từ dằn vặt Lâm Phi đến chết, để giải mối hận trong lòng 

Đột nhiên bị đặt dưới tình huống khó khăn, mặt Lâm Phi vẫn cứ bình tĩnh như cũ.

"Ha, lực lượng mượn đan dược mà có, đến cùng là không thành tài được, để ta cho ngươi biết một chút về cái gọi là lực lượng thật sự!"

Người Lâm Phi thẳng tắp như cây tùng, xoay người, phát lực, ra quyền, động tác liền mạch lưu loát. 

"Thình thịch!"