Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 122: Bức vua thoái vị




Lâm Phi ác độc tàn nhẫn giết chết hai người.

Chuyện này đối với mọi người, áp lực không hề nhỏ, nhất là bang chủ bang Khô Lâu, Lâm Phi không nói hai lời liền trực tiếp giết chết.

Trực tiếp, mà còn không phải trực tiếp bình thường. 

Tàn nhẫn, cũng không phải tàn nhẫn bình thường.

Trong này có rất nhiều thế lực đi theo trào lưu, cùng lắm chỉ là chạy tới xem náo nhiệt, hoặc là đi theo mượn gió bẻ măng.

Nhìn thấy bang chủ bang Khô Lâu danh tiếng không nhỏ cứ như vậy chết đi. liền không khỏi liên tưởng đến bản thân mình, sau đó nảy sinh ra sợ hãi, rất sợ sẽ rơi vào trên người của mình. 

Nếu chỉ giết Trần Cương còn có thể nói là đúng lúc, nhưng sau đó Lâm Phi không nói một tiếng đã giết thêm một người khác.

Hành động này rõ ràng tỏ ra là vì bọn hắn mà làm.

Có thể nói tất cả bọn họ đều có sợ hãi nhất định, mà nỗi sợ hãi này là do thủ đoạn của Lâm Phi mà ra. 

Trần Cương mơ mơ hồ hồ mà chết, bọn họ cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ của hắn.

Vì vậy, khi Lâm Phi ném ra một lựu đạn như vậy, ít nhất cũng không có ai dám làm người đầu tiên chất vấn Lâm Phi, họ đều rất sợ mình sẽ trở thành người xui xẻo kế tiếp.

....

Đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều sợ hãi Lâm Phi.

Nhưng không thể không nói, chiêu ra oai phủ đầu này của Lâm Phi đã ngăn chặn không ít thế lực, khiến cho bọn họ tạm thời không dám mù quáng làm gì.

Thế nhưng đối với các thế lực đứng đầu, thủ đoạn của Lâm Phi nhiều lắm cũng chỉ khiến bọn họ sáng mắt, cũng không gây ra quá nhiều lo lắng, bởi vì gia tộc sau lưng bọn họ chính là sức mạnh. 

Người nói chuyện chính là Bắc Cung Vô Tình.

Bắc Cung Vô Tình chỉ là theo đuôi mà đến, điểm này không thể phủ nhận, thế nhưng, trong việc xử lý này, lại có không ít ưu điểm.

Giống như bây giờ, chỉ một câu nói đã làm thay đổi cục diện hiện tại. 

Ai cũng biết, nếu như Lâm Phi tiếp tục, hành động lần này của bọn họ sẽ hoàn toàn thất bại.

Lâm Phi nhìn về phía Bắc Cung Vô Tình: "Nực cười, quả là một chuyện cười lớn, ngươi nghĩ là Lâm gia chúng ta có thể giết sạch tất cả bọn họ sao?

Nếu ngươi muốn tìm phiền toái, trước tiên phải để cho chính mình phiền phức. 

Lâm Phi thầm nghĩ.

Vừa rồi giết chết hai người, đúng thật là do Lâm Phi cố ý, không đơn giản chỉ là áp chế những người định chiếm tiện nghi này, mà còn vô cùng trực tiếp nói cho bọn họ biết, nếu không sợ chết thì có thể lên đây.

Một chiêu này có hiệu quả vô cùng tốt. 

Bắc Cung Vô Tình ra mặt, Lâm Phi cũng cho rằng rất bình thường.

Lâm Phi vừa hỏi ngược lại một câu, không thể nghi ngờ là đã chặn được họng Bắc Cung Vô Tình, vì hiện trường cũng không để lại chứng cứ gì, thế nhưng hắn chính là nhìn không vừa mắt người ta: "Nếu không phải Lâm gia các ngươi giết, chẳng lẽ là người khác sao?"

Rất rõ ràng, đây chính là cách lý giải vô lại của Bắc Cung Vô Tình, đem tất cả mọi việc đổ lên người Lâm gia. 

Đây là mục tiêu đơn giản nhất của bọn họ.

Ai cũng muốn có cực phẩm hắc thiết thạch, nếu đẩy cực phẩm hắc thiết thạch này đẩy lên người Lâm gia, sẽ mang đến một loạt các ảnh hưởng.

Nhất là trên đường tới đây, bọn họ muốn nhìn thấy nhất là Lâm gia đắc tội các thế lực, sao có thể để Lâm Phi đơn giản giải quyết phiền phức này như vậy. 

Nhìn vào phương pháp vô lại này, ai bảo gia tộc Bắc Cung của bọn họ hiện nay có thực lực thay thế vị trí Lâm gia nhất, người ngoài không dám nói gì cả, đắc tội không nổi.

Bắc Cung Vô Tình vô cùng đắc ý.

Ông đây nói xấu ngươi đấy, ngươi làm gì được ông. 

Ai bảo Lâm gia nhà ngươi đã không còn là Lâm gia năm đó, nếu không bắt nạt ngươi, còn bắt nạt ai.

....

Không ít người đều trầm mặc. 

Chuyện này không phải chuyện bọn họ có thể nhúng tay vào, quan trọng hơn là...., những người họ bố trí buổi sáng đều đã mất tích không thấy.

Người ở đây cũng bắt đầu âm thầm nghi ngờ, nhìn xem có phải nhà hắn làm không.

Cực phẩm hắc thiết thạch, bọn họ ai cũng không muốn bỏ qua. 

Lâm Phi cười nói: "Các ngươi thật sự cho rằng Lâm gia chúng ta có năng lực làm được việc này? Hiện trường các ngươi đều thấy rồi, nếu Lâm gia ta thật sự có thể làm được thế này, chúng ta cũng sẽ không bị hắc y nhân đánh lén. Thiếu gia ta bây giờ có thể nói cho các ngươi biết, cực phẩm hắc thiết thạch đã sớm bị người ta cướp đi rồi, các ngươi đều đang bị lợi dụng, nếu như các ngươi thật sự không tin, ta cũng không có cách nào, nhưng nếu có người dám đem chuyện này đổ lên đầu Lâm gia, thiếu gia ta cũng không ngại đưa các ngươi xuống địa ngục."

Ánh mắt Lâm Phi lạnh như băng nhìn về phía mọi người.

Đã có vết xe đổ đằng trước, không ít người sáng suốt lựa chọn tránh ánh mắt này. 

Mắt thấy những người này bị dọa sợ, Bắc Cung Vô Tình liền khó chịu, cái này là trái với mục tiêu rồi, hắn cười nhạt: "Lâm tam thiếu gia, ngươi không phải tiếp tục nói dối nữa. Bản thân ngươi luôn miệng nói cực phẩm hắc thiết thạch không còn, ai mà biết được biết đâu nó vẫn còn bên trong, chúng ta muốn kiểm tra hầm mỏ của ngươi, đây mới là cách chứng minh tốt nhất."

Bắc Cung Vô Tình cũng không ngu ngốc đến mức nghĩ không ra được một biện pháp tốt.

Thậm chí, Bắc Cung Vô Tình còn thấy Lý Nguyên ném đến một ánh mắt tán thưởng. 

Sự việc xảy ra trên võ đài ở Cực Hạn võ quán, Lý Nguyên vẫn còn ghi hận trong lòng. Lúc đầu bọn họ cũng không nghĩ sẽ ra mặt, chỉ cần cực phẩm hắc thiết thạch làm cho Lâm gia đau đầu một đoạn thời gian mà thôi, kết quả tên Lâm Phi này chỉ cần nói xạo vài ba câu đã dọa sợ mọi người. Việc này làm Lý Nguyên vô cùng thất vọng, cũng may mà Bắc Cung Vô Tình cũng không làm hắn thất vọng, chỉ cần nói xạo vài câu lại vừa đúng ý.

Đúng là ngươi nói như vậy, ngươi không phải vẫn nhấn mạnh là cực phẩm hắc thiết thạch không có ở đây sao, vậy hãy để mọi người nhìn cho rõ ràng đi.

Bọn họ tin tưởng, cực phẩm hắc thiết thạch nhất định ở bên trong, không một chút nghi ngờ. 

Đây cũng chính là ý tưởng của rất nhiều người lúc này, nhưng lại vì ngại thủ đoạn của Lâm Phi, bọn họ không dám nói ra, nhưng trong lòng bọn họ vẫn muốn biết xem đây là thật hay giả.

Nói không bằng chứng, bọn họ tình nguyện tin tưởng đôi mắt của bản thân mình.

Bắc Cung Vô Tình vừa nói như vậy, liền gợi lên tâm tư muốn tìm tòi thực hư của họ, không ai muốn bỏ qua cơ hội này. 

...

"Người này cũng coi như có chút bản lĩnh!"

Trong lòng Lâm Phi cười thầm, ngươi muốn tìm được manh mối của cực phẩm hắc thiết thạch trong khu khai thác mỏ ư, tiếp tục nằm mơ đi! 

Thế nhưng bên ngoài, Lâm Phi vẫn là nói lời từ chối: "Ta không đồng ý!"

Sự quyết đoán này, rơi vào trong mắt không ít người, nhất là giọng nói kiên quyết như vậy, nếu không phải có gì đó ngoài ý muốn, thì nhất định là có chuyện, không ngoài hai điểm này.

Bắc Cung Vô Tình và Lý Nguyên đều nở nụ cười. 

Bọn họ muốn chính là lời này của Lâm Phi.

"Lâm Phi, ngươi không phải nói là cực phẩm hắc thiết thạch đã bị cướp rồi sao, vậy lời này của ngươi là có ý gì?"

Bắc Cung Vô Tình vô cùng thông minh hỏi. 

Đương nhiên, ý là muốn cho mọi người hiểu rõ, Lâm Phi đang nói dối, thiết thạch nhất định là đang ở trong khu vực khai thác mỏ, mà cái bọn họ cần cũng chỉ là một lý do.

"Lâm tam thiếu gia, ta thấy ngươi nên cho mọi người vào xem một cái là được rồi, nếu cực phẩm hắc thiết thạch không có bên trong, bọn ta cam đoan sẽ lập tức xoay người rời khỏi đây."

Lúc này, Trương Kiền cũng đứng dậy. 

Hai nhà đều là thế lực lớn, dính đến cực phẩm hắc thiết thạch, Trương gia đương nhiên sẽ không trừng mắt nhìn, chắc chắn sẽ chen một chân, sẽ không để mình Lý gia và Bắc Cung gia chiếm được chỗ tốt.

Lời này của Trương Kiền vừa ra, thực tế có thể coi như là bức vua thoái vị.

Lý gia, Bắc Cung gia, Trương gia,... cho dù là nhà nào, đều không thể khinh thường. 

Đối với việc Trương gia nhúng tay vào, Lý Nguyên vô cùng không vui.

Trong trường hợp này, chỉ có thể như vậy, nếu như truyền ra ngoài ồn ào khó coi, sẽ mất hết mặt mũi bọn hắn.

Trương gia đứng ra, không thể nghi ngờ mang đến cho Lâm Phi không ít áp lực, đủ để Lâm Phi đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất. 

Mà hiện nay quan trọng là...., kiểm tra xem tin tức là thật hay giả, còn cực phẩm thiết thạch bị người khác cướp đi, tạm thời có thể không để trong lòng. Mọi người đều cho rằng Lâm Phi một người đang lấy cớ, còn một người đang ngăn cản bọn họ mượn cơ, thế nhưng cái cớ này quá buồn cười, ngăn không được cuồng phong cuộn sóng.