Vô Địch Kiếm Vực

Chương 75: Liễu gia




Dương Diệp nhìn bóng lưng nữ tử trước mắt, trong mắt loé lên một tia phức tạp, hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Sao ngươi lại xuất hiện ở An Nam thành?"

Tô Thanh Thi không đề cập đến nguyên nhân, chỉ nhàn nhạt nói: "Việc ngươi có thể khống chế Huyền thú quả thực khiến cho người ta hết sức kinh hãi, sau này ở thế giới nhân loại tốt nhất đừng triệu hoán U Minh Lang, nếu không ngươi sẽ không ngừng gặp phiền phức."

Nhớ đến bộ dáng giật mình của Phượng Vũ, Dương Diệp gật đầu, sau đó nhìn Tiểu Dao trong ngực: "Ta có thể cầu ngươi một chuyệm được không?"

"Nói đi!" Tô Thanh Thi nói.

Nhìn Tiểu Dao đang ngủ ngon lành, trong mắt Dương Diệp lóe lên một chút ôn nhu, hắn nói: "Có thể giúp ta chăm sóc muội muội được không? Mẫu thân ta nói tư chất của nàng không tệ, nếu có thể tu luyện, hãy để nàng theo ngươi."

Tô Thanh Thi cau mày, trầm giọng nói: "Thực lực của Bách Hoa cung thực sự rất kinh khủng, không nói đến những người trong nội cung, cho dù là Bách Hoa vệ thì ngươi cũng không thể đấu lại. Những người lúc trước, chỉ là một nhóm nhỏ trong Bách Hoa vệ, thực lực của họ chỉ thuộc tầm trung trong những người của Bách Hoa vệ. Nếu bây giờ ngươi đi tìm họ, chẳng khác gì tìm chết, hiểu chứ?"

Dương Diệp lắc đầu, nói: "Ta không ngốc như vậy, mẫu thân đã phải trả một cái giá rất lớn để ta và muội muội có thể trốn thoát, ta sẽ không ngốc đến mức đi chịu chết. Để Tiểu Dao theo ngươi, bởi vì ta muốn Tiểu Dao trở thành một cường giả. Dù sao ta cũng không thể vĩnh viễn bảo vệ nàng, chính nàng phải dựa vào thực lực của bản thân mình. Hơn nữa chỉ cần muội muội ta gia nhập Kiếm tông, sau này nếu không rời khỏi, thì Bách Hoa cung cũng không dám đến tận Kiếm tông bắt người."

Nghe Dương Diệp nói xong, Tô Thanh Thi thả lỏng, nàng gật đầu, nói: "Ta có thể để nàng theo ta."

"Đa tạ!" Dương Diệp chân thành nói.

Tô Thanh Thi vung tay một phát, trường kiếm lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, nàng nói: "Ngươi hãy thu hồi U Minh Lang đi, ta đưa ngươi cùng muội muội trở về Kiếm Tông!"

Dương Diệp lắc đầu, nói: "Ngươi đưa muội muội ta về đi, ta có làm chút việc ở An Nam thành, yên tâm đi, ta sẽ không làm gì ngu ngốc đâu!"

Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp thật lâu, sau đó ẵm Tiểu Dao từ trên lưng sói xuống, ngự kiếm mà đi.

Nhìn Tô Thanh Thi cùng Tiểu Dao biến mất nơi chân trời, Dương Diệp quay người nhìn về phía An Nam thành, hung dữ nói: "Liễu gia, nếu không phải vì các ngươi, mẫu thân của ta cũng không cần xuất thủ, cũng sẽ không bị người của Bách Hoa cung phát hiện. Thù mới hận cũ, hôm nay cùng nhau giải quyết cho rõ ràng!"

Nói xong, Dương Diệp thu hồi U Minh Lang vào đan điền, rồi chạy về phía An Nam thành.

Tại Liễu gia.

Gia chủ Liễu gia là một nam tử có tên Liễu Nam hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi tròn, với tư chất cực kém của mình, trải qua một thời gian dài tích luỹ cuối cùng y cũng có thể tu luyện đến Huyền giả cửu phẩm. Liễu gia giống như một đại tộc ở An Nam Thành, hơn nữa con của y lại được Kiếm tông thu nhận làm đệ tử ngoại môn, Liễu Nam y ngày càng có tiếng, ngay cả An Nam thành chủ cũng phải khách khí với y vài phần.

Thế nhưng đêm nay, lời kể của một người hầu đã doạ cho Liễu gia chủ danh tiếng lẫy lừng, không ai sánh kịp kia khiếp sợ.

Liễu Nam lo lắng đi tới đi lui trong đại sảnh đã hơn một canh giờ, vừa nghĩ đến trước kia y muốn cưới một cường giả Linh Giả cảnh làm thiếp, thì liền sợ muốn ngất đi. Linh giả cảnh! Đừng nói làm tiểu thiếp cho y, ngay cả vương gia thái tử vẫn không có tư cách này!

Đúng lúc này, một gã sai vặt chạy vào đại sảnh.

Thấy người chạy vào, Liễu Nam vội vàng hỏi: "Thế nào? Thành chủ nói thế nào? Hắn đồng ý phái người đến bảo vệ Liễu gia sao?"

Đúng vậy, sau khi biết mẫu thân của Dương Diệp chính là Linh Giả cảnh, đầu tiên Liễu Nam cảm thấy hoảng sợ đến nỗi tứ chi nhũn ra, sau khi hoàn hồn, y vội sai người đến cầu An Nam thành chủ trợ giúp, tuy biết đến cả thành chủ cũng không giúp được gì, nhưng Liễu Nam không còn cách nào khác.

Bởi vì chỉ có An Nam thành chủ mới có thể cầu xin sự giúp đỡ từ Kinh Châu thành chủ!

Gã sai vặt nói: "Bẩm tộc trưởng, thành chủ bảo Liễu lão gia xin hãy yên tâm, mẫu thân của Dương Diệp chính là đệ tử đã vi phạm cung quy của Bách Hoa cung, hiện đã bị người Bách Hoa cung bắt đi rồi. Hơn nữa người của Bách Hoa cung còn đang truy lùng Dương Diệp và muội muội đang lẩn trốn. Cho nên, Liễu gia tuyệt đối an toàn!"

"Thật sao?" Liễu Nam mừng rỡ như điên.

"Đương nhiên là thật ạ!"

"Ha ha" Liễu Nam cười ha hả không chút kiêng kị, một lát sau, y cười nói: "Thì ra nàng là đệ tử của Bách Hoa cung, khó trách dung mạo lại xinh đẹp như vậy, con gái nàng khẳng định cũng xinh đẹp như nàng, là một tiểu mỹ nhân nhỉ. Chỉ đáng tiếc, đây chính là kết cục của nàng vì muốn đối nghịch với Liễu gia ta!"

Bất chợt, giữa sân có một ánh kiếm hiện lên.

Xoẹt một tiếng, đầu của tên sai vặt đang đứng trước mặt Liễu Nam bị chém rơi xuống, bay ra ngoài theo hình vòng cung.

Liễu Nam im bặt, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhìn Dương Diệp chẳng biết khi nào đã xuất hiện trước mặt y, run giọng nói: "Ngươi… ngươi không phải đang bị Bách Hoa cung truy đuổi sao? Ngươi… "

Dương Diệp chậm rãi đến cạnh Liễu Nam, vừa đi vừa nói: "Có phải ngươi rất thất vọng?"

Thấy Dương Diệp đi tới, hai chân Liễu Nam không nhịn được run rẩy, y đứng lên, nói: "Dương Diệp, ngươi… ngươi muốn làm gì, đây chính là Đại Tần đế quốc, ngươi giết ta là phạm pháp, ngươi không sợ Đại Tần đế quốc ban lệnh truy nã ngươi sao?"

"Ngươi nói xem, ta nên để ngươi chết như thế nào nhỉ?" Nhìn Liễu Nam đang sợ hãi trước mặt, Dương Diệp cười nói, chỉ có điều nụ cười kia có chút dữ tợn.

Chính người này trước kia thường đến khi dễ người nhà Dương Diệp, vì muốn ép mẫu thân hắn làm tiểu thiếp, y đã lợi dụng thế lực to lớn của Liễu gia để chèn ép nhà hắn, khiến cho nhà Dương Diệp trở thành một trong những nhà nghèo khổ nhất An Nam thành. Mà hiện tại lại là người của Liễu gia khiến mẫu thân của Dương Diệp bị lộ thân phận thật sự.

Nghĩ tới những việc này, lòng Dương Diệp đau như bị dao cắt.

"Có ai không… có ai không…" Sau khi nghe Dương Diệp nói, Liễu Nam điên cuồng gào to. Mặc dù y là Huyền giả cửu phẩm, nhưng đó là do trong thời gian dài tích luỹ mà tu luyện thành, hơn nữa y chưa bao giờ chiến đấu thật sự với một Huyền giả cửu phẩm, cho nên việc đầu tiên y làm không phải là phản kháng mà chính là kêu cứu.

"Ngươi không cần gọi, trừ hạ nhân Liễu gia ở bên ngoài, tất cả những người khác đều đã chết rồi. Không sai, là ta giết đó, bây giờ cũng chỉ còn lại mỗi mình ngươi!" Dương Diệp lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Liễu Nam trợn ngược hai mắt, kinh hãi nói: "Ngươi… ngươi… hơn trăm đệ tử của Liễu gia ta đều bị ngươi giết, ngươi là đồ ác ma, Thanh Vũ sẽ không bỏ qua cho ngươi, Đại Tần đế quốc sẽ không bỏ qua ngươi…"

Dương Diệp nói: "Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ xuống dưới cùng ngươi!"

Nói xong, kiếm quang hiện lên, đầu của Liễu Nam bị chém văng ra ngoài.

Dương Diệp xoay người rời khỏi Liễu phủ, sau đó nhìn Liễu phủ đang cháy, trên mặt lộ ra sự tàn nhẫn, nói: "Những ai làm tổn thương người thân của ta, ta sẽ trả lại các ngươi gấp mười, gấp trăm lần!!"

Đúng lúc này, một đội binh lính Đại Tần toàn thân mang khôi giáp đen vây quanh Dương Diệp, một người trung niên mặc trường bào quý giá đến trước mặt Dương Diệp, trầm giọng nói: "Ngươi là đệ tử ngoại môn của Kiếm tông? Ta chính là An Nam thành chủ." Nếu sớm biết mẫu thân của Dương Diệp là cường giả Linh giả cảnh, đánh chết gã cũng sẽ không nhận hối lộ từ Liễu gia, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, nếu như đã lỡ đắc tội Dương Diệp, thì chỉ còn cách diệt trừ tận gốc mầm tai hoạ này.

Cho nên, khi hạ nhân Liễu gia đến phủ thành chủ để báo án, gã đã tự mình dẫn theo một đội hơn trăm lính đều có tu vi Huyền giả cửu phẩm đến. Gã biết những cường giả bình thường đều có thể khiêu chiến với những người có cấp bậc cao hơn mình, cho nên lần này gã đã mang theo tất cả hộ vệ của An Nam Thành đến. Hơn một trăm tên hộ vệ đều là Huyền giả cửu phẩm, sợ rằng đến cường giả Tiên Thiên cảnh cũng không phải là đối thủ.

Nhìn thấy gã trung niên trước mắt, khoé miệng Dương Diệp hiện lên một nụ cười, nếu như không phải vì đối phương cấu kết với Liễu gia, đội hộ vệ có thể kịp thời xuất hiện, mẫu thân cũng sẽ không bị bại lộ, người này cũng phải chết!

Thấy Dương Diệp tản ra sát khí, gã trung niên nhíu hai mắt lại, lui về sau hai bước, nói: "Dương Diệp, tuy ngươi là đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông, nhưng cũng không có quyền giết người bừa bãi trong khu vực của ta, ngươi đã vi phạm luật pháp của Đại Tần đế quốc nên ngươi nhất định phải lãnh phạt, người đâu… giải hắn đi."

Lúc những hộ vệ chuẩn bị động thủ, Dương Diệp đã động trước, một ánh kiếm loé lên, đầu của An Nam thành chủ bị chém rơi ra, máu tươi văng tung toé.

Mọi người kinh hãi, bọn họ không nghĩ tới Dương Diệp lại dám giết An Nam thành chủ trước mặt nhiều người như vậy, càng không nghĩ đến tốc độ ra tay lại nhanh như thế, tất cả mọi người đều không thấy rõ xuất thủ ra sao.

Hai mắt An Nam thành chủ trợn thật to, gã chết không nhắm mắt.

Quả thật An Nam thành chủ nghĩ không sai, hơn trăm tên Huyền giả cửu phẩm Dương Diệp thật sự không đánh lại. Nhưng do An Nam thành chủ khinh địch, gã lại đứng gần Dương Diệp như vậy. Đương nhiên, không chỉ có mình gã khinh địch, còn có tất cả người của đội hộ vệ cũng vậy. Hoặc có thể nói, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Dương Diệp dám giết An Nam thành chủ ngay trên phố.

Lấy lại tinh thần mọi người lập tức vổ nhào về hướng Dương Diệp, nhưng chưa đi được mấy bước thì ai nấy đều dừng lại.

Bởi lúc này trên tay Dương Diệp xuất hiện một tấm huy chương, đó chính là huy hiệu của phù văn sư công hội.