Một tiếng “Bình” trầm đục vang lên. Diệp Sảng ngã xuống đồng thời nện súng theo, báng súng đập cho khuôn mặt tuyệt mỹ của Thi Phi Vũ lập tức nở hoa, chiêu ‘bình nguyên du kích thủ’ này quả không hổ danh, thật sự phát uy vào lúc này. Thi Phi Vũ bị đánh cho hoa mắt, một kiếm này chung quy không thể đâm ra được, trong lúc mơ hồ nàng liều mạng túm lấy tóc Diệp Sảng không buông.
Kiếm Thập Tam quả nhiên không đối phó Diệp Sảng, mà hắn cũng không dám đối phó Diệp Sảng, nếu Diệp Sảng mà bị chết thì Thi Phi Vũ rất có thể cũng bị cuốn theo vào trong đường ray, như vậy thì trang bị rất có khả năng bị gió cuốn mây bay rồi. Cho nên Kiếm Thập Tam vội lao tới làm một động tác mạo hiểm, hai chân hắn dẫm vào tấm thép ở bên cạnh đó, thân mình trầm xuống, duỗi tay bắt lấy đai lưng Thi Phi Vũ, giờ phút này ba người rõ ràng là đang ở thế ‘chỉ mành treo chuông’. Thi Phi Vũ được giúp đỡ, lập tức liền buông lỏng Diệp Sảng ra. Nhưng khoảng cách lúc này vẫn là rất gần, hai người bọn họ đồng thời giơ trường kiếm lên, Diệp Sảng lần này không còn chiêu gì nữa, chỉ có thể chờ bị hai kiếm này đâm chết.
“Ô…..”
Tiếng còi tàu chói tai vang lên, lại vừa khéo cứu Diệp Sảng một mạng, đoàn tàu ầm ầm lao vào đường hầm, cả thế giới chỉ còn lại một loại thanh âm là tiếng gió thổi vù vù, cũng chỉ còn lại một loại màu sắc, đó là màu đen. Lần này đường hầm rất ngắn, chỉ mất mười giây là đã đi qua, Kiếm Thập Tam phát hiện Diệp Sảng lặng lẽ đi qua bên kia được hơn 5 thước, đã thoát khỏi phạm vi công kích của hai người bọn hắn.
- Muốn chạy cũng không có cửa đâu!
Lúc này Thi Phi Vũ được Kiếm Thập Tam bắt lấy đai lưng, hai tay được giải phóng, nàng liền hai tay vung kiếm, thân kiếm cùng lúc lóe ra hai loại hào quang lam và lục, vừa nhìn là biết muốn xuất đại chiêu. Đồng tử của Diệp Sảng co rút lại. Thi Phi Vũ nhẹ nhàng phi kiếm đi, tay đánh mạnh vào chuôi kiếm, song sắc kiếm (2 màu lam và lục) giống như mũi tên rời cung bay thẳng về phía Diệp Sảng, Diệp Sảng dù nhanh nhẹn và thân pháp cao tới đâu đi nữa, hiện tại cũng không thể tránh được.
“Phốc…”
Lợi kiếm đâm vào da thịt phát ra thanh âm nghe thật rõ ràng, nhưng trúng kiếm không phải Diệp Sảng, mà là A Ngốc. Thời khắc nguy hiểm nhất, A Ngốc từ xa phi tới, lợi kiếm trên không trung đâm thẳng vào bụng A Ngốc, theo quán tính còn tiến tới một đoạn, mũi kiếm cách Diệp Sảng không tới nửa m liền dừng lại, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Diệp Sảng, có vài giọt thậm chí còn bắn cả vào trong mắt Diệp Sảng, đôi Diệp Sảng mắt liền đỏ lên. Nghĩa cẩu không tiếc thân mình chặn kiếm hộ chủ, A Ngốc dùng chính tính mạng của mình nói cho Diệp Sảng biết rằng, chó chính là bằng hữu trung thành nhất của con người.
Trị số thương tổn màu vàng: “- 545!”
- A uôm!
A Ngốc bi thiết kêu lên, đương trường tuyệt khí. Thân xác rơi xuống dưới, ngay cả kiếm cũng bị cuốn vào đường ray.
“ Phốc phốc phốc, đinh đinh đinh!”
Chắc A Ngốc bị bánh xe nghiền thành thịt vụn, mà cây kiếm kia cũng bị cuốn theo vào đường ray ma sát phát ra tia lửa điện chói mắt, một đạo hắc quang từ dưới đoàn tàu bay lên. Diệp Sảng không nói gì, cũng không bi thống, lòng tràn ngập đau thương biến thành sức mạnh bạo phát, Diệp Sảng giơ súng đập vào tấm thép trên cạnh, hai tay vòng xuống nắm lấy báng súng và nòng súng, vươn cổ hướng về phía trước lộn một vòng. Ánh mắt của Kiếm Thập Tam co rút lại, động tác này hắn cũng có thể làm được, nhưng lúc này đang giữ một người, muốn như vậy trừ phi mọc thêm hai cái cánh. Kiếm Thập Tam nghiến răng, giơ tay huy kiếm, chỉ thấy toàn thân hắn phát ra một vòng bạch quang, dần dần biến lớn…Chiêu này Diệp Sảng đương nhiên biết, đại chiêu “Hư ảnh trảm” sắp tới, nếu để hắn xuất chiêu này thì mình có 10 cái mạng cũng không đủ dùng.
Diệp Sảng nhanh chóng thu hồi XM1014 lại, tiếp đó liền lấy ra MP5, không hề sợ hãi nhắm về phía Kiếm Thập Tam.
“Tạch tạch tạch…!”
Viên đạn màu vàng từ MP5 bay vọt ra, tấm thép trên đỉnh xe đinh đinh rung động, họng súng phun ra ngọn lửa lúc này trông giống như một thanh đoản kiếm màu hoàng kim. Tất cả đạn toàn bộ đều nhắm vào chân Kiếm Thập Tam, thương tổn của đạn căn bản không tạo thành uy hiếp gì cho hắn, thương tổn trị số đều là “0” nhưng lực đánh của đạn toàn bộ đều tập trung vào mắt cá chân Kiếm Thập Tam, vì vậy dù hắn ra sức như thế nào đi nữa thì cũng từng chút một bị tuột khỏi tấm thép.
“Cạch” một tiếng, MP5 hết đạn.
Nhưng Kiếm Thập Tam lúc này đã là hữu tâm vô lực, hắn lợi hại đến mấy cũng không thể dùng ngón chân mà bám vào tấm thép được. ‘Hư ảnh trảm’ còn một giây nữa mới phát ra, hai chân Kiếm Thập Tam hai chân, hắn và Thi Phi Vũ cùng nhau rơi xuống.
- Ta sẽ không thua!
Kiếm Thập Tam phẫn nộ gào lên, thanh âm của hắn rất nhanh liền bị tiếng kêu của đường ray bao phủ.
Đương nhiên, Thi Phi Vũ ngoại trừ thét lên chính là thét lên. ‘Rắc rắc rắc rắc” từng trận nghiền thịt kêu lên, hai bên núi đá trong nháy mắt bị nhiễm một tầng máu tươi nồng đậm, kết cục hai người so với A Ngốc còn thảm hơn, Diệp Sảng còn nhìn thấy một cánh tay của Thi Phi Vũ bị đoàn tàu nghiền nát bay ra, dù chỉ có 5% cảm giác đau đớn nhưng phỏng chừng là cũng đau đến chết đi sống lại. Diệp Sảng đặt mông ngồi trên nóc xe, thở hổn hển từng cơn, chính hắn cũng không thể tin được, mình lại có thể đơn thương độc mã mà xử lý hai cao thủ mạnh nhất của bổn khu. Nếu không có A Ngốc, mình chắc chắn không thể làm được. Nghĩ tới A Ngốc bị chết thảm, Diệp Sảng có chút khó chịu, nhìn bảng sủng vật, biểu thị của A Ngốc đã biến thành màu xám, hệ thống đầu não quy định, sủng vật sau khi chết 24 giờ mới có thể sống lại.
- A Ngốc à, lão đại trở về thành sẽ mua thịt bò đóng hộp cho ngươi, tiểu tử ngươi lần này thật là con mẹ nó không chịu thua kém ta!
Diệp Sảng lẩm bẩm một mình, đoàn tàu trên cánh đồng hoang vu nổ vang, chạy như bay tới phục vụ cảng của thành Thải Hồng thành.
Cuộc chiến đấu lần này không tính là kịch liệt nhưng vô cùng hung hiểm, Diệp Sảng cũng biết là hắn sẽ nổi danh, hơn nữa còn là nổi danh rất lớn. Hai giờ sau trên diễn đàn, khu Tịch Tĩnh xuất hiện boom tấn.
Bạch Độc Đại Năng:
“2 giờ buổi chiều ngày hôm nay, ở khu quặng Tử Vong vừa kích hoạt đã xảy ra một sự tình khiến người ta phi thường đau lòng, tam đại mỹ nữ của Lạc Hoa Lưu Thủy khu Tịch Tĩnh bị người ta lạt thủ tồi hoa, Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông và Diễm Vô Song bị người Thần Tiễn gia quần ẩu tới chết, nghe nói Thi Phi Vũ và đệ nhất bản khu Kiếm Thập Tam bị một cao thủ vô danh 1vs2 diệt sát, theo kinh nghiệm của ta thì với thực lực siêu quần của Thi Phi Vù và Kiếm Thập Tam, có thể là bị người ta ám hại…
Bạch Độc Đại Năng còn ở bài post đó kèm theo một đoạn video, chính là lúc mà bọn Tinh Tinh vây sát Diễm Vô Song. Bài post này trong nửa giờ ngắn ngủi liền gây ra chấn động, số người xem tới hơn 60 vạn lần, vô số nhóm gia súc là nghiến răng nghiến lợi, không biết là tên hỗn đản nào dám giết nữ thần trong lòng chúng ta. Đương nhiên cũng có vô số comment tỏ vẻ nhất định phải truy sát người Thần Tiễn gia, cùng với việc tìm ra vị cao thủ vô danh này, một số lời nhắn:
Số 1: Tam Liên bang, Độc Xà đường chủ Chim Trĩ, bi ai.
Số 2: Hồng Hưng xã, Đồng La Loan Giang Bả Tử Trần Hạo Nam, đối với việc Lạc Hoa Lưu Thủy gặp chuyện không may tỏ vẻ thân thiết an ủi!
Số 3: Thiếu Lâm Tự, toàn thể sư cụ ( ) tỏ vẻ nguyện ý phụ trách đối với sự việc lần này!
Số 4: Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động toàn thể hầu tử đau thương kịch liệt vì đồng học Diễm Vô Song!
Số 5: Tân Nghĩa An, phân bộ Thâm Quyến đường chủ Phong Tử, phát thề báo thù cho Thi Phi Vũ!
Số 6: Cả nước gửi lời chào đón vô danh cao thủ!
Số 7: Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần đối với kỹ xảo ám hại người của vô danh cao thủ tỏ vẻ vô cùng kính nể!
Số 8: Kim Cát trấn Ma Quỷ Sơn các vị phân đội dã ngoại tác chiến đối với việc này thể hiện sự tiếc nuối sâu sắc!
Số 9: Mỹ nhân bang, phân hội Thượng Hải hội trưởng Phượng tỷ chào đón vô danh cao thủ, cảm kích hắn đã trừ đại hại cho võ lâm!
Số 10: Chủ tịch Đông Tinh tập đoàn Hầu Long Đào đối với vô danh cao thủ tỏ vẻ vô liêm sỉ!
Số 11: Kim Tiền bang truyền công trưởng lão Địa Lôi Ca đã phái người đi tới hiện trường!
Số 12: Toàn khu phòng tổ cùng y học hội của ‘Thế giới thứ hai’ vô cùng thương tiếc!
Số 13: Hết thảy đều là tổ chức xã hội đen phi pháp, tất cả bắt lại bắn chết!
Số 14: Nhân danh Trùng Khánh gửi tới điện mừng!
…
Diệp Sảng đang ở trong cửa hàng ‘Hoa như ngọc’ thấy được chuyện này, An Hi đang ở quầy thu ngân nghịch sách vở cùng nàng:
- Vô danh cao thủ này là ai vậy nhỉ? Sao lại lợi hại vậy chứ, ngay cả Kiếm Thập Tam và Thi Phi Vũ cũng cùng nhau chết!
- An Tỷ à muộn rồi, ăn cơm chiều chưa vậy?
Diệp Sảng lại cố ý chuyển đề tài.
An Hi đang có hứng trí xem tin tức này, căn bản là không thèm để ý đến hắn:
- Lợi hại thật, người Thần Tiễn gia này cũng thật lợi hại, nhìn xem đám người kia kìa, có thể đều là nhất giai cả!
Diệp Sảng giật mình, không nhịn được liền hỏi:
- A, An tỷ, cô cũng là người chơi của khu Tịch Tĩnh à?
An Hi rốt cục quay đầu lại:
- Ừm, đúng vậy, Diệp Tử, cậu thì sao?
- A?
Diệp Sảng lại chột dạ:
- A ha ha, ta không phải!
- Ức…
An Hi có chút thất vọng.
- Không phải nói hôm nay tới xem hội văn nghệ nên đóng cửa sớm sao?
Diệp Sảng quan tâm chính là điều này.
An Hi gật gật đầu, dứng dậy thu đồ:
- Đi, chúng ta cùng đi xem mỹ nữ nào!
- Được!
Diệp Sảng thật sự cao hứng, chỉ cần không lên lớp, thích làm gì cũng được, đừng nói là xem mỹ nữ, nhìn yêu quái cũng chả sao.
Hai người thay quần áo, lại mang theo hoa hồng mà trưởng câu lạc bộ Bốn Mắt đã đặt, cười nói vui vẻ đi tới đại lễ đường trường học. Thật ra loại văn nghệ dạ tiệc giống như của đại học Giang Thành này, nói là biểu diễn, kỳ thật tới xem đơn giản chỉ có hai loại người, một loại là tân sinh cái gì cũng không hiểu, tò mò tới góp vui, nhớ lại năm đó bạn Diệp Sảng chính là bị các sư huynh lừa gạt mà tới, kết quả là sư huynh ở dạ tiệc liền đem chung thân đại sự của mình giải quyết, Diệp Sảng vô tội đến giờ vẫn thấy sợ. Một loại khác chính là đến xem mỹ nữ, tỷ như Diệp Sảng cùng An Hi lúc này.
Người trong Đại lễ đường thật đông đúc, Bốn Mắt ở cửa đón Diệp Sảng:
- Diệp Tử, An Hi, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi!
Diệp Sảng đem bó hoa hồng đưa cho Bốn Mắt:
- Cầm lấy, đây là lợi khí tiến công của ngươi đêm nay.
Bốn Mắt đỏ mặt, kéo Diệp Sảng qua nói nhỏ:
- Diệp Tử, giúp ta một chuyện, chút nữa thay ta tặng hoa có được không?
Diệp Sảng chưa trả lời, An Hi liền bất mãn:
- Ngươi nói gì? Dựa vào cái gì mà bảo Diệp Sảng tặng hộ ngươi? Ngươi một đại nam nhân có tay có chân, ngay cả một chút dũng khí như vậy cũng không có? Ta thực khinh bỉ ngươi!
Mặt của Bốn Mắt tái đi, lặng lẽ lấy ra một phong thư màu phấn hồng, đem phong thư để vào trong bó hoa, rất hổ thẹn nói:
- Nhưng gì cần ta đều đã viết ở trên đó, Diệp Tử, giúp ta đi, hai người chúng ta thân tình như vậy có khác gì nhau đâu.
Diệp Sảng nghĩ nghĩ, ừm, cũng đúng, sau này ăn uống còn phải nhờ vào hắn đó, vì vậy hắn liền ha ha cười:
- OK, cứ để ta!
An Hi khinh thường nói:
- Năm nào rồi mà còn đưa thơ tình, ài, cũng không thể trách ngươi, ai bảo ngươi là câu lạc bộ văn học chứ.
Sau khi thương lượng một lúc, Bốn Mắt dẫn Diệp Sảng và An Hi tới bên phải sân khấu, bởi vì lễ đường sớm đã không còn vị trí, cho nên ba người cũng chỉ có thể đứng xem, chẳng qua chỗ này thật ra lại rất gần với sân khấu, so với mấy chỗ khác đều tốt hơn nhiều, sau khi nói chuyện phiếm một lúc, toàn trường ánh đèn sáng lên, hai MC nam nữ đi lên sân khấu, dạ tiệc đã bắt đầu.