Cái mà lão Đại gọi là tọa độ 1380:13800 nằm ở bên trong một đụn tuyết lớn, hơn nữa lại là một đụn tuyết mềm rất to.
- A Ngân, đào ra!
Lão Đại ra lệnh, Diệp Sảng cũng có chút lo lắng, góc độ này cũng không tốt lắm, nó nghiêng 45 độ với với triền núi, đào mạnh có thể gây sạt lỡ. Tây Môn Xuy Ngưu lấy ra một cái túi nhựa thật to kê gần miệng động rồi gạt tuyết vào trong túi. Nếu không lại gần mà đào quả thật khó mà phát hiện cái cửa động này. Nhưng dưới chân núi là bao nhiêu người? Cho dù đa số là người mù hay ngốc tử, không sớm thì muộn cũng có người phát hiện ra chỗ này.
- Chúng ta phải nhanh lên!
Lão Đại rất uy phong lôi cái cuốc ra, Tây Môn Xuy Ngưu thì dùng xẻng công binh. Còn Diệp Sảng và Tinh Tinh dùng máy khoan mà vùi đầu đào bới. Đào vào sâu khoảng 20m, đừng nói bảo thạch mà ngay cả quỷ cũng không thấy bóng. Tây Môn Xuy Ngưu lấy đèn gắn lên trán, bởi vì bốn người đào rất vội vàng nên huyệt động rất chật hẹp. Bỗng lúc này bên ngoài vang lên những tiếng động lớn, Diệp Sảng thầm kêu không ổn, lần này là hết đường tránh né, chẳng lẽ vĩ đại như ta mà cũng phải vùi thây chốn này sao? Tinh Tinh thả máy khoan xuống, xoay người lắp tên vào cung, dù sao chỗ này cũng chật, bắn loạn thì ai lên trước người đó về giời sớm. Tiếng nói ầm ĩ kia cũng rất lớn, bốn người Diệp Sảng nghe rõ mồn một.
Nữ:
- Đại ca, tin này có thể tin được không ?
Nam:
- Chắc chắn, đây là tin tức mà Bạch Độc Đại Năng post trên diễn đàn, sao mà giả được.
Nữ:
- Nhưng leo cao đến thế này mà cũng không thấy bóng dáng của Kiếm Thập Tam. Huống chi mặt mũi Kiếm Thập Tam ngang tròn méo dọc gì chúng ta cũng không biết thì sao có thể ra tay?
Nam:
- Nhưng nếu ngươi không đi, thì làm sao mà giết hắn lấy được pháp bảo? Ngay cả khi chúng ta không nhận ra được hắn, nhưng nếu ngươi đến đây chẳng phải là bước thêm một bước đến mục tiêu vĩ đại là vang danh khắp thiên hạ sao?
Nữ:
- Vẫn là ánh mắt Đại ca sáng suốt, suy nghĩ chu toàn, tiểu muội khâm phục!
…
Nghe giọng nói quen thuộc, không cần đoán cũng biết là ba vị đại hiệp nào đến đây.
Đại Hán Thiên Tử :
- Nhưng Đại ca, mấy đại công hội đều nói Kiếm Thập Tam giết người như nghóe, cũng rất tà dị, ít khi trêu chọc người khác. Nếu chúng ta giết hắn, đoạt pháp bảo thì chẳng lẽ Tổ chiến đấu ba người chúng ta đi ngược lại ước nguyện ban đầu là hành hiệp trượng nghĩa sao?
Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng đáp:
- Người này là đệ nhất cao thủ trên bảng xếp hạng của khu Tịch Tĩnh chúng ta, ngày thường hành xử rất sạch sẽ lưu loát, xưa nay không chịu chiếm tiện nghi của người khác, nhìn bề ngoài trông có vẻ quang minh lỗi lạc nhưng kỳ thật là đồ đại gian ác!
Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử vô cũng ngạc nhiên:
- Xin Đại ca nói rõ.
Phản Thanh Phục Minh lại cười lạnh một hồi:
- Bởi vì võ công hắn cao tuyệt, dung mạo đẹp trai nên được vô số nữ game thủ yêu mến. Giang hồ đồn rằng người thứ ba trong tam đại tuyệt sắc mỹ nữ của khu Tịch Tĩnh chúng ta là “Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông” từng tuyên bố, nguyện lấy nhẫn đính hôn trao tặng, cùng du sơn ngoạn cảnh. Hắn ngon lắm, được ôm mỹ nhân, diễm phúc tràn trề hoàn toàn không thèm để ý đến vô số tân game thủ tay trắng, không nơi nương tựa, đau khổ vì cô độc suốt quãng đời còn lại. Mình hắn mà lấy đi con tim của biết bao mỹ nữ, thử hỏi giờ ta biết đi đâu để kiếm vợ đây? Các ngươi thử nghĩ xem, người này có phải là đại gian ác không?
Nhất Đại Nữ Hoàng nghe xong nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quả thật là đại gian ác, có chết cũng chưa hết tội. Giang hồ bại hoại, người người tru diệt!
Đại Hán Thiên Tử :
- Vẫn là Đại ca nhìn xa trông rộng, bao quát toàn cục. Ra tay tìm phúc cho vô số nam nhân, trong lòng chứa cả thiên hạ. Đại ca thật là vĩ nhân, Thiên tử hổ thẹn!
Phản Thanh Phục Minh cười ha hả, trầm giọng nói:
- Ba huynh muội chúng ta trí dũng song toàn, hiệp nghĩa vô song, thay trời hành đạo, phản Thanh phục Minh, ngày sau chắc chắn có nhiều đất dụng võ..
Ba người này cũng không lo đi tìm Kiếm Thập Tam mà chỉ ở ngoài động, ta một câu ngươi một câu ba hoa chích chòe.
Tinh Tinh ở trong huyệt động nghe ba người nói, nhịn không được liếc mắt nhìn Diệp Sảng :
- A Ngân, lần này ngươi gặp đối thủ rồi đó! Bọn họ với ngươi không phải là một duộc sao?
- Ha ha, ngươi nói đúng lắm!
Diệp Sảng nhanh chóng xông ra hô lớn:
- Phản ca, Hoàng tỷ, Thiên ca, ta ở đây này!
Ba người sửng sốt:
- Oh, là Hà huynh sao? Sao ngươi cũng ở đây, hay là cũng đến để thay trời hành đạo?
Diệp Sảng đáp:
- Mau vào đây đã, có gì từ từ nói!
Trong huyệt động, Diệp Sảng kể sơ lại những chuyện đã xảy ra, Phản Thanh Phục Minh nổi trận lôi đình:
- Sao lại vậy được, không ngờ danh nhân trên diễn đàn cũng phao tin giả. Chắc chắn là mỹ nữ bang chủ của Cái Bang hối lộ rồi, không chừng là lấy thân xác ra chung chi, thật là khiến người khác khinh thường…
Hắn nuốt lại đoạn sau không dám nói ra: “Mấy chuyện tốt đó sao không rơi xuống đầu ta chứ! Con mẹ nó thật là tức chết đi thôi!”
Nhất Đại Nữ Hoàng thấy Tinh Tinh, hai mắt lập tức sáng ngời như hai ngọn đèn pha:
- A, xin hỏi cô nương đây tên họ là gì? Dung mạo cô nương xinh đẹp đoan trang, khí chát phi phàm, tựa như tiên nữ giáng phàm..
Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên (1), Tinh Tinh cực kỳ đắc ý:
- Vẫn là Đại tỷ tinh mắt, hừ hừ!
Nhất Đại Nữ Hoàng đáp:
- Dĩ nhiên rồi, tiểu muội tự thấy bộ dạng cũng không kém, đến nay vẫn chưa có bạn gái. Nếu cô nương không chê, đường cách mạng chúng ta cùng sóng bước!
Đại Hán Thiên Tử nhìn Tinh Tinh nói:
- Ai da, thật là đáng tiếc, đáng tiếc. Không ngờ là Hà huynh đã tìm được một nửa hạnh phúc của mình, giờ ta biết đi đâu để tìm một tấm chồng hợp ý đây? Lại phải bắt đầu thay trời hành đạo mà thôi.
Hắn nói xong, biểu tình vô cùng thất vọng.
Tinh Tinh thiếu chút nữa hộc máu, nàng tự hỏi không biết tất cả đám bè bạn của Hà Kim Ngân đều bị tâm thần phân liệt nghiêm trọng hay không.
Lão Đại nhíu mày:
- Đối đầu với cường địch mà các ngươi còn lòng dạ nói chuyện yêu đương sao? Mau nghĩ cách chạy ngoài mới là vương đạo!
Phản Thanh Phục Minh vỗ ngực nói:
- Mãnh huynh yên tâm, Tổ chiến đấu ba người cùng với Túy Ngân hội của Mãnh huynh và vị cô nương của Thần tiễn gia liên hợp lại là bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó. Lát nữa chúng ta xông ra, gặp Thần giết Thần, gặp Phật sát Phật, một trận chiến là nổi danh!
Tinh Tinh nói ngay:
- Các ngươi điên rồi hả? Bên ngoài người đông vô số, ta nghĩ chúng ta nên logout trốn một ngày đi thôi!
Lời này khiến Phản Thanh Phục Minh vô cùng bất mãn:
- Cái gì? Phản Thanh Phục Minh ta đường đường nam nhi bảy thước, tham sống sợ chết, bước trên giang hồ chữ Nghĩa để lên đầu. Hôm nay bằng hữu gặp nạn, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?
Tinh Tinh nghẹn lời, ngươi nghĩ xem mấy tên gia hỏa này bị ấm đấu hết hay sao, hình như bọn họ không phải đang giỡn, ngươi nói thử bọn họ có muốn chết không, quả thật bọn họ là bạn chí cốt mà. Ai da, thật đau cái đầu..
Lão Đại tinh thần chấn động:
- Tốt, có câu chém người vô số cũng phải có lần trốn . Chúng ta thương lượng cho kỹ lần nữa nào!
Phản Thanh Phục Minh đáp:
- Theo ngu ý của tại hạ, chi bằng cứ theo thông đạo mà đi tiếp, một khi Mãnh huynh đã xác định trong này có bảo thạch thì chúng ta cứ việc tìm kiếm, nếu gặp phải địch nhân, nếu chúng ta lấy được linh hồn bảo thạch tử chiến một trận, chưa chắc địch nhân lấy được trang bị của chúng ta, đó không phải là cách tốt nhất sao? Nếu chúng ta có thể chạy ra ngoài được, thì vừa có tiền vừa được chém đã ghiền, chưa kể rèn luyện được kỹ năng, đây không phải nhất cử tam tứ tiện sao? Ý của Mãnh huynh như thế nào?
Tinh Tinh giật mình. Ồ.. cái tên điên điên này nói cũng đúng a.
Nhất Đại Nữ Hoàng cũng kích động không kém:
- Đại ca diệu kế vô song, tiểu muội vô cùng cảm phục!
Đại Hán Thiên Tử cũng kích thích:
- Đi theo đại ca, ngay cả trời đè đất sụp cũng không chết. Đại ca lợi hại nha!
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Không ngờ Tổ chiến đấu ba người chúng ta hôm nay may mắn gặp lại bạn cũ, lại cùng kề vai chiến đấu, quả là duyên phận!
Đại Hán Thiên Tử:
- Trận chiến này sẽ kinh thiên động địa, chấn động thiên cổ, ta vì trận chiến này mà thành danh. Đại ca nghĩ xem, lăn lộn trên giang hồ cũng phải có ngoại hiệu uy phong, giờ đã có Hà huynh và Tinh Tinh tiểu thư bọn họ gia nhập, ta nghĩ chúng ta phải đổi tên đi thôi?
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Vậy thì nên gọi thế nào?
Đại Hán Thiên Tử:
- Tất cả cứ giao cho Đại ca định đoạt!
Phản Thanh Phục Minh trầm tư một chút:
- Theo ta thấy thế này, ở đây tổng cộng có bảy vị anh hùng hảo hán, vậy thì gọi là Thất lang, tên gọi này gợi lại chuyện xưa, người khác nghe tất sợ hãi, hắc hắc!
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Đại ca anh minh!
Đại Hán Thiên Tử:
- Đại ca uy vũ!
Lão Đại và Diệp Sảng thong thả nhưng kiên định gật đầu:
- Ừm,… không tệ!
(1) ý bảo tuyệt kỹ nịnh hót là nhất.