“Nhưng đệ biết Thi Phi Vũ đuổi giết mọi người thảm tới vậy chủ yếu vẫn vì đệ.” – Diệp Sảng nhìn mặt nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng.
Lão đại vốn lúc nào cũng trưng ra bộ dáng không nghiêm túc, nhưng lần này chỉ chậm rãi quay đầu, vỗ bả vai Diệp Sảng: “A Ngân, không ai trách chú cả, thật đấy!”
Không biết tại sao mà khi nghe được câu này, Diệp Sảng thấy mũi mình cay cay. Thực ra Diệp Sảng sớm đã nghe Tây Môn Xuy Ngưu kể chuyện xưa. Lão đại cùng Phú Gia Thiên Kim từng là một cặp, nhưng tới khi bắt đầu chơi game thì không biết tại sao bọn họ đã rời khỏi nhau từ bao giờ, sau lại bỗng gặp nhau trong game. Khi đó, nghe xong Diệp Sảng liền hiểu. Thân phận hai người chắc chắn chênh lệch quá nhiều. Yêu một nhân vật giàu có như Phú Gia Thiên Kim, không biết thần kinh của lão đại bị nhúng nước đến cỡ nào nữa.
Chỉ là, trời sinh nào ai muốn bị bệnh thần kinh, cũng chẳng có ai thật sự bị bệnh thần kinh cả.
Một thằng đàn ông gặp phải đả kích quá lớn đến mức phải trốn vào game, sa vào thế giới ảo để tìm kiếm lối giải thoát, anh ta sẽ điên, sẽ tiêu dao, sẽ phóng túng, cuồng loạn, nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự đã điên đến ngu luôn rồi. Cứ nghĩ rằng lão đại đần độn, không hiểu thế gian, sự đời, nhưng thật ra hắn chỉ không muốn nói mà thôi.
Hắn đã có bạn mới, niềm vui mới, cần gì phải nói nhiều chi nữa?
“Vì thế mọi người mới đi cướp thẻ thần kỳ của bọn chúng, sau bọn chúng áp dụng phương pháp trả thù tàn khốc truy sát mọi người?” – Diệp Sảng hỏi.
Lão ta lại cười to: “Nếu ai đó động vào gân cốt của chú, chú có chịu phục, không báo thù không?”
Diệp Sảng cũng cười.
Lão đại nói: “Huynh đệ nhà Phản Thanh Phục Minh cướp mất hơn 10 tấm hồng tinh của bọn chúng, nhưng anh chú lại cướp mất một tấm hắc tinh từ trên tay của Nhất Chưởng Sát Nhân!”
Vẻ mặt Diệp Sảng biến đổi: “Bọn chúng làm nhiệm vụ trâu nghé gì mà rơi luôn cả thẻ hắc tinh? Chỉ sợ mọi người đã làm bọn chúng tốn rất nhiều nguyên khí há?”
Lão đại nói: “Cũng chịu thôi. Mấy người bọn anh đang cùng nhau chém boss hăng say, ngay lúc chém được một nửa thì người của Diễm Vô Song xông đến cướp trước. Chúng ta làm sao có thể để bọn chúng cướp không như thế được.”
Diệp Sảng thở hắt. Giờ thì hắn đã nắm rõ toàn bộ quá trình sự việc đã xảy ra. Thì ra là thế, nhất định là sau khi boss chết rơi ra thẻ hắc tinh thì bọn Thi Phi Vũ lập tức bị đám lão đại chọc đến phát điên.
Diệp Sảng cau mày nói: “Nhưng sau khi mọi người bị truy sát thì Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh đã lên Vincent tìm đệ, để hai người ở lại Kim Sa trấn. Cô ta làm như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy không được.”
Lão đại trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Cô ấy vẫn một mực bảo vệ anh, chẳng qua là người của liên minh bát đại quá đông, cao thủ cũng không thiếu. Thiên Sơn Sát Ngưu Đao của anh cũng bị rơi mất. Dù hai người bọn họ có lợi hại thế nào cũng không thể cản nổi nhiều người như vậy.”
Diệp Sảng nắm chặt bàn tay, cắn răng nói: “Huynh đang biện hộ cho cô ta!”
“Không phải anh đang biện hộ!” – lão đại nhìn mặt hồ thở dài – “A Ngân, anh biết chú ra khơi cùng đám hải tặc hung hãn nhất khu Trung Hoa. Nghe nói chú bị hồng danh quá nặng liền để cho cô ấy cùng Đàm Ninh tới tiếp ứng cho chú, còn anh cùng A Ngưu thì dù sao cũng đã mất hết đồ, nếu có chết thêm lần nữa cũng chẳng sao. Nhưng nếu chú chết thì phải làm sao?”
Diệp Sảng ngây ra, dù có nóng giận thế nào cũng không nói ra được, cổ họng nghèn nghẹn. Hóa ra hết thảy đều do lão đại an bài. Khó trách thái độ của hai người bọn họ khi ở trên Vincent lại không khách khí như vậy, có lẽ hơn phân nửa là vì tức giận khi lão đại không thèm suy nghĩ cho bản thân mà lại đi lo cho Diệp Sảng.
Diệp Sảng nhìn mặt hồ đến xuất thần. Ở trong thế giới ảo này, thực ra hắn rất bình thường, trang bị không phải tốt nhất, level không phải cao nhất, danh tiếng không phải lớn nhất, nhưng hắn có một thứ mà những người khác có lẽ mãi mãi không thể kiếm được, đó chính là tình bằng hữu anh em. Yến Vân, lão đại, Ma Lạt Trư Đầu, Phản Thanh Phục Minh… sở dĩ bọn họ đối đãi với Diệp Sảng như vậy là bởi lúc bọn họ cần Diệp Sảng, Diệp Sảng luôn có thể xuất hiện. Chỉ như vậy là đủ.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Sảng chưa từng để ý tới chuyện bạn với bè nên hắn không biết rằng bạn bè anh em đáng quý nhường nào. Nhưng đến bây giờ, Đệ Nhị Thế Giới đã khiến hắn biết cái gì gọi là anh em đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn noạn, hơn nữa còn cho hắn biết sự thật sau dãy số liệu trong game là gì.
Bỗng Diệp Sảng cắn răng nói: “Cho dù có chết đệ cũng phải kéo một đám đến bồi chết.”
Lão đại nghiêm nghị nói: “Hiện tại liên minh bát đại có thể nói là nhất thống thiên hạ ở khu Tịch Tĩnh, quả thực là vô cùng cường đại. A Ngân, anh biết chú có bản lĩnh thật, nhưng lần này anh muốn khuyên chú một câu. Đừng bốc đồng! Không thể trêu vào thì thôi. Trốn cùng bọn anh đi, được không?”
Hắn không chờ Diệp Sảng lên tiếng đã tiếp tục nói: “Chú hầu như chỉ hoạt động ở khu Tịch Tĩnh với Hoàng Kim, nhiều nhất cũng chỉ một hai lần tới Đệ Nhị Chiến Khu. Nói thật, như vậy chưa thấm vào đâu cả. Phóng mắt nhìn 32 đại khu ở Trung Hoa, Tịch Tĩnh với Hoàng Kim tính là gì?”
Lời này của lão đại rất có lý. Diệp Sảng nhớ lại lúc hắn bước chân lên U Linh, nói mình là người của khu Tịch Tĩnh, Tiểu Tam liền tỏ ra không cần tới mình. Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân, không phải hắn không hiểu câu châm ngôn này. Nói ngay như gần đây, muốn lấy ví dụ thì nhiều lắm. Demon, tổ chức Chiến Cảnh X, hạm đội hải quân hoàng gia, hạm đội Phi Ngư, còn có hải tặc nữ vương đáng sợ Mina, còn có cao thủ trên bảng xếp hạng thế giới chưa bao giờ lộ mặt… Thiên tài, cao thủ trong Đệ Nhị Thế Giới đâu phải chỉ có mình Diệp Sảng hắn. Chưa nói tới cái vũ đài thế giới xa xôi, chỉ xét đến khu Long Đằng mà lão đại nói, là một đệ nhất đại khu của Trung Hoa, một chủ thành, một kinh đô ngọa hổ tàng long đã có biết bao nhiêu là cao thủ, thiên tài?
Sắc mặt lão đại trịnh trọng: “Liên minh bát đại này rất có dã tâm. Mục tiêu của bọn họ người ngoài ai thấy cũng biết. Rõ ràng mục tiêu của bọn chúng không phải chỉ là một cái thành Tịch Tĩnh nho nhỏ mà là khắp Trung Hoa. Lần này bọn chúng làm nhiệm vụ nội dung kia để lấy tạp phiến, nghe nói là vì hợp tác với một công ty lớn nào đó ở kinh đô. Công ty kia sẽ bán đấu gia một ít tạp phiến, mở rộng sự ảnh hưởng của bọn chúng ở kinh đô, xây dựng nền móng vững chắc ở khu Long Đằng.”
Diệp Sảng thở dài: “Đệ chỉ là một con dân bình thường, không thể không nói khi vừa nghe huynh nói vậy đệ liền cảm thấy đám lão đại của liên minh bát đại này thật phi thường.”
Lão đại cũng thở dài: “Vì thế ngày hôm qua anh mới để Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh đi tìm chú. Anh đã dặn dò hai người họ rất nhiều lần là khuyên chú ngàn vạn lần đừng có bốc đồng. Kết quả là chú vẫn manh động.”
Diệp Sảng nhìn ánh phản chiếu lấp lánh trên mặt hồ chằm chằm: “Đây không phải là vấn đề bốc đồng hay không mà nó liên quan tới tôn nghiêm. Bọn chúng cảm thấy bọn chúng rất trâu bò thì đệ sẽ cho chúng thấy thực ra bọn họ chẳng là cái đinh gì mà chỉ là lũ gà cùi bắp mà thôi.”
Lão đại nhìn Diệp Sảng chằm chằm. Hắn biết rõ tính khí của Diệp Sảng như thế nào. Không có Tinh Tinh ở đây thì không còn ai khuyên Diệp Sảng được, ngay cả hắn cũng chịu. Giờ này Tinh Tinh cô nương đang chui rúc khóc một mình ở đâu cũng không biết nữa.
Diệp Sảng nói: “Hội đấu giá của bọn họ được tổ chức ở kinh đô?”
Lão đại trầm mặc hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, hai ngày sau sẽ cử hành. Nghe nói danh nhân khắp Trung Hoa tới không ít. Chú có nhất quyết muốn đi cũng bất lực. Bây giờ chú không có khả năng vào thành.”
Diệp Sảng nói: “Đệ biết rồi. Nhưng đệ có thể chờ ở ngoài thành. Bọn chúng ra một tên đệ giết một tên!”
Lão đại chăm chú nhìn hắn: “A Ngân, chú cần gì phải làm thế? Hiện tại chú đã bị hồng danh đến cỡ nào rồi? Cho dù chú không bị hồng danh nhưng tóm lại đến kinh đô sẽ không thể động võ. Cho dù có thể thì một mình chú đối phó với Nhất Chưởng Sát Nhân đã rất khó khăn rồi.”
Diệp Sảng cũng im lặng: “Nhưng đệ sẽ không cứ thế bỏ qua, cùng lắm thì chết rồi vào tù ngồi. Bằng bất cứ giá nào đệ cũng phải đi. Cho dù đệ có phải xuống sông cho cá xỉa thì cũng phải kéo hai ba tên xuống sông làm gia vị cùng…”
Diệp Sảng vẫn cứ kích động mãi. Chỉ cần vừa nhắc tới việc lão đại cùng A Ngưu bị ngược sát thì cơn giận của hắn không thể lắng xuống nổi.
“Lão đại, đệ đi trước đây. Trước hết hai người cứ trấn thủ ở Kim Sa trấn một thời gian, chờ tin tức của đệ. Đệ sẽ gọi hội Tam Xảo tới giúp huynh. Để xem thằng khốn Tê Lợi Ca dám làm gì các huynh!” – Diệp Sảng vừa nói vừa đứng dậy.
“A Ngân!” – lão đại gọi hắn lại – “Đệ không cần phải đi!”
“Đệ không đi không được!” – Hai mắt Diệp Sảng tràn ngập sát khí.
Lão đại nhìn hắn thật chăm chú, ròng rã 20 giây không nói năng gì, hồi lâu sau hắn mới quyết đoán gật đầu: “A Ngân, mang cái này theo đi. Thứ này nằm trong tay anh cũng thành đồ bỏ. Anh thấy ngoài chú ra không ai hợp hơn!”
Diệp Sảng nhận lấy tâm thẻ, cực kỳ hoảng sợ. Đây là một tấm thẻ kim loại cỡ bằng quân bài tú lơ khơ, trên mặt thẻ đen bóng vẽ một đường họa hình đầu lâu xương chéo. Toàn thân tấm thẻ tản ra một lớp sương khói xám đen. Đây rõ ràng là tấm hắc tinh tạp phiến mà lão đại cướp được.
Không Chuyện Ác Nào Không Làm (hắc tinh).
Công dụng: tự do ra vào bất kỳ một thành thị nào trừ thành phố PK (không áp dụng với thành phố PK tự phát). Chỉ có tác dụng ở Trung Hoa.
Thời gian sử dụng: 30 phút.
Không giới hạn hồng danh. Giá trị chính nghĩa dưới 100 không thể sử dụng. Chức nghiệp kỹ thuật sư không thể sử dụng.
Chú ý: tác dụng phụ rất lớn, khi sử dụng hãy cẩn thận!
Diệp Sảng ngẩn ngơ. Đây chính là tấm thẻ hắc tinh trong truyền thuyết đó nha. Một từ nghịch thiên không thể diễn tả hết tính chất của nó. Chức năng của tấm thẻ này phải nói là ngất trời, giống như là sản phẩm đặc biệt được tạo ra để phục vụ cho sát thủ chuyên nghiệp vậy. Thế mà… thế mà lão đại cứ như vậy quẳng cho mình? Đây đâu phải là một tấm thẻ bình thường! Chứng tỏ là lão đại đã tín nhiệm hắn vô điều kiện. Hắn đâu phải đi xử lý chuyện tốt gì mà là đi giết người phóng hỏa.
Trận này nhất định phải uýnh, nhất định phải điên cuồng, không điên không về.
“Tấm thẻ này chính là dành cho chú!” – Lão ta cười to, sau đó đùa nghịch lớn tiếng nói – “Vì vậy, lão tử quyết định, A Ngân, bây giờ chú đã level 35, nhiệm vụ này không phải chú thực hiện thì còn ai vào đây? Một khi phi vụ hoàn thành thì lão đại ta với chú chia 3:7. Đây là khoản tài trợ tư anh cho chú, 10 tín dụng. Mau đi mua cái quần cái áo mới mà thay đi, không được làm nhọ mặt Túy Ngân Hội chúng ta!”
Diệp Sảng cảm động muốn chết đi à, cẩn thận nhét thẻ vào túi Càn Khôn, hắng giọng nói: “Lão đại, A Ngưu, hai người yên tâm, đệ cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!”
“A Ngưu!” – Cuối cùng lão đại cũng chuyển ánh mắt sang bên cạnh.
Tây Môn Xuy Ngưu nãy giờ vẫn cắn hạt dưa tanh tách, vừa nghe thấy lão đại triệu hồi liền lập tức ném hạt dưa, đứng lên ưỡn cao ngực đáp một tiếng: “Có!”
Lão đại giao cho hắn 3 tín dụng: “Tới cửa hàng quần áo trong trấn mua cho anh một cái quần sịp, cái cũ hơi rách rồi. Nhớ phải mua đúng hiệu CK đấy! Đừng quên phải mặc cả đó!”
Tây Môn Xuy Ngưu tối sầm hai mắt: “Vâng… lão đại…”