Vô Địch Hắc Thương

Chương 300: Lão đại gặp nạn




Biển rộng trở nên xanh thẫm, trời chiều vẫn huy hoàng như trước. Trải qua một hành trình dài, Vincent đã tiến nhập vùng biển quốc tế, cách rất gần với vùng biển khu Tịch Tĩnh.

Trên bầu trời, 3 chiếc Bumble Bee bay tới, chậm rãi đáp xuống boong tàu Vincent. Một đoàn bạn hữu của Diệp Sảng đi xuống. Yến Vân, Yến Vụ, An Hi, Lôi Lôi, A Nhuế, Trình Tiếu Phong, Thanh Tuyết, Phú Gia Thiên Kim, Đàm Ninh, thuần một đội hình chính quy.

CEO công ty Thành Tín – Bạch Thủ Khởi Gia – tự mình lên đón tiếp một hàng Súng Cơ. Hắn đương nhiên muốn đích thân tới đón. Hợp đồng lần này là phi vụ làm ăn lớn nhất của công ty từ lúc mới thành lập tới giờ. CEO tự thân ra trận mới có thể cho đối phương thấy thành ý.

“Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!” – Súng Cơ mỉm cười nói.

Bạch tổng vô cùng thụ sủng nhược kinh: “Cửu ngưỡng đại danh! Cửu ngưỡng đại danh! Hận không thể gặp nhau sớm! Các người trở về thật đúng lúc!”

Hai người gắt gao bắt tay nhau, sau đó đội hình đàm phán song phương cũng bắt đầu lần lượt bắt tay nhau. Dưới sự an bài của Deadstomach, Súng Cơ, Hải Dương Cầm Sư cùng Bạch tổng tiến vào phòng tàu trưởng tiến hành trao đổi kĩ lưỡng.

Sảng Sảng luôn không quan tâm tới chuyện sinh ý làm ăn, vì thế lại bắt đầu đứng ngoài boong tàu đắc ý: “Đông đại giang hối. Nhưng cựu phong lưu thiên cổ nhân. Tam tấc kim liên vi thập ma. Oa ha ha. Thơ hay a thơ hay…”

Giờ phút này, trên boong tàu là khung cảnh hội bàn đào mỹ nữ. Yến Vụ, Tinh Tinh, An Hi, Lôi Lôi, Phú Gia Thiên Kim, Đàm Ninh… Lấy bừa một người ra cũng đủ để chói mù hai con mắt. Lúc này một đám đông mỹ nữ đứng thành một đoàn vây quanh Diệp Sảng cùng Tinh Tinh hi hi ha ha khiến đám binh sĩ nước Mỹ đỏ hết cả mắt. Bọn họ vẫn biết thương thủ Trung Quốc này là một nhân vật phong vân, ít nhất cũng là người bạn ngoại quốc của gấu của lão đại, nhưng không ngờ hắn cũng có cả cái tài tán gái. Nhất thời, đám người Mỹ lại bội phục Diệp Sảng thêm một bậc.

Lúc này tâm tình Diệp Sảng vô cùng phấn chấn, vô cùng ngạo mạn hút điếu lão hồng mai, sau đó kích động kéo tay An Hi. An Hi cũng không né tránh, mặt hơi đỏ lên, vẫn mỉm cười chào hỏi, nói cười với mọi người.

Lôi Lôi cười giảo hoạt: “Chúc mừng, chúc mừng!”

Yến Vụ cũng cười nói: “Diệp tử, không tệ! Chị sớm đã thấy hai đứa rất xứng đôi.”

Tinh Tinh cúi đầu, cắn môi không nói lời nào. Xung quanh không có ai chú ý tới.

Thái độ của Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh tất nhiên vẫn không hề chan hòa hoàn toàn với mọi người. Hai người này luôn trâu bò đã quen, thường không đặt ai trong mắt.

“Tiểu Hà, chúng ta đều biết Súng Cơ bàn chuyện hợp tác. Chúng ta nhất định sẽ giúp, không tính tới chuyện tiền nong!” – Phú Gia Thiên Kim lạnh nhạt nói – “Cậu muốn ta giúp cũng không phải không thể, nhưng chẳng qua là do ta nể mặt mũi của lão đại nhà cậu mới đến.”

Diệp Sảng chợt phát hiện lời cô nói có điểm không hợp lý, vội nói: “Lão đại với A Ngưu sao không đến?”

Đàm Ninh ở bên cạnh cười lạnh nói: “Đến? Bị luân bạch về level 25, đến cái rắm!”

Diệp Sảng sợ ngây người: “Bị luân bạch về level 25? Là sao?”

Đàm Ninh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Trong thời gian cậu ra biển, liên minh bát đại đã liên kết thành công. Lão đại và A Ngưu của cậu bị người ta đánh chết N lần!”

Những lời này giống như sấm giữa trời quang khiến Diệp Sảng hôn mê.

An Hi biết Diệp Sảng cùng lão đại có quan hệ rất tốt, vội hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Phú Gia Thiên Kim vừa thấy là An Hi đặt câu hỏi thì thái độ hòa hoãn đi không ít: “Lần trước ở Tiên Tung Lâm tiểu Hà đã cướp mất Kim Nguyệt Ngân của bọn chúng. Bọn chúng lục soát mãi không thấy người nên để Nhất Chưởng Sát Nhân cùng Thi Phi Vũ kết hợp tra ra Túy Nhân Hội, cuối cùng tìm ra lão đại cùng A Ngưu. Hiện tại thế lực của liên minh bát đại công hội vô cùng lớn mạnh, không ai dám chọc vào bọn chúng. Người của bọn chúng chỉ cần thấy các người liền giết. Lão đại và A Ngưu của cậu đang làm nhiệm vụ khai thác mỏ ở khu vực Tây Bộ thì bị nhóm Thi Phi Vũ tóm được, bao vây tiêu diệt, chết 7 lần. Bọn chúng tuyên bố chỉ cần thấy cậu thì…”

Diệp Sảng bỗng nhiên cắt lời: “Bây giờ liên minh bát đại đang ở đâu?”

Đàm Ninh vừa thấy biểu tình bình tĩnh của Diệp Sảng liền cảm thấy không ổn: “Không phải chúng ta đến chọc giận cậu mà là…”

“Tôi chỉ muốn biết bọn Thi Phi Vũ hiện giờ đang ở đâu?” – Thần thái Diệp Sảng rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén chưa từng thấy.

Hắn bị chọc giận, hoàn toàn bị Phương Nhã Văn cùng liên minh bát đại chọc giận đến cực điểm. Hỏa khí này hắn không nhẫn nổi, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không nhẫn xuống. Ân oán giữa hắn và Phương Nhã Văn chưa đến mức huyết hải thâm cừu, nhưng đám Phương Nhã Văn lại đuổi giết lão đại là cớ làm sao? Mặc dù đây chỉ là Đệ Nhị Thế Giới nhưng rõ ràng hành động này đã khiêu chiến đến điểm cực hạn trong lòng hắn. Bây giờ điểm cực hạn đã bị đột phá, Diệp Sảng cảm thấy máu toàn thân đang chảy tán loạn:

“Hiện tại lão đại đang thế nào rồi?”

Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh liếc mắt nhìn nhau. Đàm Ninh nói: “Mãnh ca cùng A Ngưu đã trốn tới Kim Sa trấn. Trang bị toàn thân đã bị rơi hết, hiện tại bọn họ phải bán đi số đạo cụ ít ỏi để kiếm tiền đổi trang bị…”

Diệp Sảng mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn Phú Gia Thiên Kim, lần đầu tiên không kiểm soát cảm xúc, thốt ra: “Tôi biết lão đại cùng cô đã từng có một đoạn chuyện trong game, nếu không lần trước ở hội đấu giá cô đã không tới giúp. Tôi biết cô vì mặt mũi của lão đại mới giúp tôi, nhưng tại sao cô không giúp lão đại? Cô ngại anh ta nghèo phải không? Có phải không? Tôi hỏi cô!”

Diệp Sảng phẫn nộ gầm thét. An Hi phát hiện hắn không bình thường, mau chóng giữ chặt hắn lại: “Diệp tử!”

Phú Gia Thiên Kim bị hắn đột nhiên hỏi liên tiếp đến phát mộng. Cô không ngờ Diệp Sảng biết được như thế. Ngữ khí Đàm Ninh mềm nhũn: “Tiểu Hà, cậu bình tĩnh đi. Hiện tại lão đại bọn họ tạm thời không có chuyện gì, nếu không chúng ta đã không ở đây.”

Diệp Sảng tức giận nói: “Cái rắm! Bọn họ level 25, trang bị không có, khác nào chờ bị người ta bóp chết?”

“Diệp tử!” – Yến Vân bỗng nhiên thốt một tiếng nghiêm nghị - “Ông bình tĩnh lại đi!”

Yến Vân vừa lên tiếng, Diệp Sảng lập tức dừng mắng chửi người, xoay người đi vào lối xuống khoang tàu.

“Ông đi đâu?” – Yến Vân quát.

“Đi tìm Alice! Tôi muốn lên bờ! Hôm nay lão tử phải đại khai sát giới!” – Diệp Sảng đầu không ngoảnh lại.

“Đứng lại cho lão tử!” – Yến Vân ôm chặt hắn.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người. Ở đây ai cũng biết Diệp Sảng luôn là người rất ôn hòa, tính khí rất tốt, chưa bao giờ nổi giận, nhưng đó là chưa phát ra mà thôi, một khi bốc lửa giận tuyệt đối đáng sợ. Ai cũng nhìn ra lần này Diệp Sảng thật sự phát hỏa. Ai cũng không dám khuyên hắn bởi ai cũng biết khuyên cũng không được.

Yến Vân lạnh lùng nói: “Một mình ông đi để chịu chết à? Mẹ nó, ông mở to mắt ra mà nhìn xem. Cả một tàu này đều là bằng hữu của ông, ông không xem người khác ra gì phải không? Muốn báo thù cũng không phải là chuyện của cá nhân ông!”

Diệp Sảng lập tức ngây ra.

An Hi ôn nhu nói: “Diệp tử, chị đi cùng cậu!”

Lôi Lôi nhỏ giọng nói: “Sư phụ…”

Phú Gia Thiên Kim cùng Đàm Ninh đồng thanh nói: “Thiên muội, Hoa muội, cần trang bị tốt thì chúng tôi cung cấp!”



Diệp Sảng thấy tất cả mọi người đều tích cực xuất lực, tức giận tiêu đi không ít, quay đầu nhìn Tinh Tinh. Tinh Tinh một mực cúi đầu không nói gì, lúc này bỗng nói một câu khiến Diệp Sảng chấn động: “Ta có chút không thoải mái trong người, muốn logout nghỉ ngơi một chút!”

Diệp Sảng ngây người. Trong tiềm thức của hắn, tuy lão đại không đối quá tốt với Tinh Tinh nhưng ít ra lão đại cùng A Ngưu có giao tình không kém với Tinh Tinh. Nhưng quan trọng nhất là Tinh Tinh đã đi theo hắn nam chinh bắc chiến từ đầu tới giờ, chưa từng cự tuyệt hắn. Nhưng lúc này, lão đại gặp nạn, thế nhưng Tinh Tinh cô nương lại từ chối đi hỗ trợ. Diệp Sảng thật sự không thể hiểu nổi: “Tinh Tinh, mi…”

Tinh Tinh sắc mặt rất kém, có chút tái nhợt: “Ta không thoải mái, out đây!”

Cô vừa dứt lời đã dứt khoát logout. Hình ảnh nhân vật lập tức tiêu tan. Diệp Sảng trợn tròn mắt.

Lôi Lôi lặng lẽ nhìn nhìn An Hi. An Hi cũng nhíu mày. Dù sao con gái cũng mẫn cảm hơn con trai, làm sao mà không rõ vấn đề.

Sắc mặt Diệp Sảng cũng trở nên rất khó coi, cơn giận của hắn còn chưa tiêu tan. Hắn thật sự không thể để Alice lái Vincent vào khu biển Hoa Đông. Nếu không có giấy thông hành cùng phí vào, hệ thống sẽ ngăn không cho tàu Mỹ tiến vào.

May sao lúc này đám Súng Cơ đã từ trong phòng hội nghị đi ra. Bạch tổng cười nói: “Có tiền mọi người cùng kiếm. Hi vọng lần này chúng ta hợp tác thành công!”

Súng Cơ gật gật đầu: “Việc giải quyết hậu sự nhờ quý công ty. Chúng ta chỉ phụ trách việc ra khơi.”

“Hoàn toàn không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm đi làm!” – Bạch Thủ Khởi Gia cực kỳ vui vẻ. Lần này công ty Thành Tín sẽ không thua kém tập đoàn Cách Lực.

Hàn huyên qua loa một lúc, Súng Cơ nói: “Tiểu Tam, đi lấy trang bị ra chia cho bạn hữu của tiểu Hà.”

Diệp Sảng cũng không nói thêm lời cảm kích. Tất cả đều là người một nhà, không có gì phải khách khí.

“Bằng hữu của tiểu Hà gặp nạn, các người ai đi giúp một tay?” – Súng Cơ nhìn mọi người.

Giáo Chủ Du Ma đứng ra: “Tôi đi!”

“Tôi cũng đi!” – Cầm Nữ Vương quyết đoán nói.

“Nếu không ta cũng đi một chuyến. Ta mốn xem là ai có lá gan lớn như vậy. Tưởng chúng ta không ở trên đất liền thì biến thành quả hồng mềm sao?” – Hải Dương Cầm Sư cũng mang vẻ mặt sát khí.
….
Mọi người đều kêu gào phải đổ bộ. Diệp Sảng bỗng nhiên lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được! Một mình tôi đi. Tôi muốn ăn sống đám người đó.”

Đám Súng Cơ hai mặt nhìn nhau: chuyện gì mà nghiêm trọng nghịch thiên đến mức nổi giận như vậy?

Yến Vân thản nhiên nói: “Được, vậy một mình ông đi! Như vậy cũng tốt, tôi với Vụ tỷ cùng Súng Cơ ra khơi.”

An Hi giật mình: “Vân ca, anh để Diệp tử đi một mình, chỉ sợ… chỉ sợ liên minh bát đại…”

Yến Vân cười nói: “Một lần đi biển trở về, thực lực cũng không xê xích gì nhiều. Nếu chỉ đối phó một mình ả họ Phương mà vẫn phải dẫn người đi cùng thì tốt nhất đừng đi nữa, ở nhà tiếp tục tu luyện, luyện đến khi chỉ cần một người cũng thừa để cân bọn chúng mới thôi!”

Diệp Sảng không nói gì. Lời này của Yến Vân có lý. Hiện tại hắn không còn là kẻ phải trốn truy sát ở Tiên Tung Lâm nữa. Thực lực lại thêm một tầng. Ở trên biển gặp nhiều cao thủ cấp thế giới như vậy mà hắn vẫn vượt qua, còn sợ gì một cái liên minh nội địa nữa?

Liên mình là cái gì? Đối với Diệp Sảng, đó chính là một đám ô hợp.

Trình Tiếu Phong cười, đi tới nói: “Hà huynh, có cần cái gì cứ mở miệng. Thành Tín chúng ta hi vọng có thể giúp đỡ anh chút gì đó.”

Lúc này Diệp Sảng mới vỗ đầu một cái, thiếu chút thì quên đại sự: “Thanh Tuyết cô nương, thứ tôi gửi ở công ty có mang đến không?”

Thanh Tuyết đi lên, bình tĩnh nói: “Ai cũng có thể quên, nhưng anh thì tôi không thể!”