Trời chạng vạng hôm nay tuyệt đẹp vô cùng. Trời chiều cuối thu khiến trung tâm cao ốc giữa lòng thành thị độ lên một tầng kim quang lửa đỏ. Cảnh đẹp ý thơ, tình thơ ý họa.
Từng đóa hồng lửa trên tay Liễu Nham Phong nhuốm đẫm nắng trời chiều càng thêm đỏ rực, giống như cảm xúc hiện tại của hắn, quả thực là bùng lên một ngọn lửa.
Nhân viên công ty Kỳ Lợi lục tục ra về. Cả trai lẫn gái tốp năm tốp ba đi ra đại sảnh, mỗi người đều bị Liễu Nham Phong làm cho sợ đến ngây người. Ai cũng biết Liễu Nham Phong là cao thủ tình trường, nhưng Liễu Nham Phong còn chưa bao giờ tán gái trước mặt mọi người như thế này, ít nhất là sẽ không làm ở công ty. Nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của hắn, có thể không đơn giản chỉ là tán gái mà là chân chính cầu ái một vị mỹ nữ nào đó trong công ty. Đây tuyệt đối là chuyện lớn, tuyệt đối là thời khắc kinh điển trong năm.
Rất nhiều người dừng bước, tò mò quan sát cùng đợi chờ. Người có tình sẽ thành đôi. Chân tướng của sự kiện này tuyệt đối đáng giá để người người vây xem. Là ai có thể khiến Liễu Nham Phong tốn công tốn sức tốn tâm tư như thế? Người này chắc chắn không đơn giản.
Ngưu ca là người hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Hắn theo bản năng hướng tâm tư về Diệp Sảng, cho nên lúc này chạy ra duy trì trật tự: “Rời đi! Về hết đi nào! Tan việc rồi! Chặn kín cổng để làm gì? Góp sức gây náo hả? Muốn gây khó khăn cho bộ an ninh chúng ta phải không? Nếu lão tử thiếu bát cơm nào chắc chắc sẽ lột da các người đầu tiên!”
Mọi người cười ầm lên. Nếu là mọi ngày bình thường thì chắc chắn Ngưu ca sẽ không nói như vậy. Nhưng hiện tại vì xem kịch vui nên tất cả mọi người đều mang thiện trước hành động của hắn.
Ngưu ca cùng Dũng ca gấp đến độ như kiến bò chảo nóng. Diệp Sảng đã đi tới chỗ xe hàng của Trang bá. Nếu An Hi, Diệp Sảng cùng Liễu Nham Phong xui xẻo gặp nhau… vậy thì quá “hay” rồi.
Ngưu ca đi tới. Hắn biết đàn ông sợ gì nhất, kiêng kị gì nhất. Bạn gái mình bị người ta “cạy nắp” trước mặt mọi người, đã là người thì không thể nhẫn nổi khi đứng trước loại vũ nhục này. Ngưu ca hiểu rõ Diệp Sảng cùng Liễu Nham Phong căn bản không phải là đối thủ cùng level. Nếu thực sự phải phân cao thấp với Liễu Nham Phong thì kết quả đến với Diệp Sảng chính là tự ti cộng thêm nhục nhã.
“Về đi! Về đi! Đừng chặn cổng nữa!” – Ngưu ca hét lớn, nhưng mọi người sao có thể chịu đi?
Lúc này bóng dáng An Hi cùng Lôi Lôi xuất hiện dưới dư quang trời chiều. Toàn thân hai người đều khoác một tà dương quang đỏ rực. Khuôn mặt cũng đỏ lựng như trái táo chín. Vô cùng mê người, vô cùng mĩ lệ.
Đám người lập tức yên tĩnh lại. Liễu Nham Phong cử động, tự tin như một vị tướng quân thắng trận trở về tới gần hai người. Sau đó hắn thực hiện một động tác mà hắn cho là có phong phạm thân sĩ nhất từ trước tới nay, eo khẽ gập xuống, ôn nhu lễ độ nói: “Tặng em! Chúc em mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy!”
Hoa hồng lửa được đưa đến trước mặt An Hi. Tất cả đàn ông ở đây đều trợn tròn hai mắt. An Hi đích xác là đẹp tựa thiên tiên, như người con gái đẹp nhất thế gian. Tất cả nữ giới ở đây cũng híp mắt lại. Liễu Nham Phong quả thực là vương tử phong độ ngời ngời. Nhìn sao cũng thấy hai người xứng đôi. Hơn nữa mỗi người đều nhìn ra lần này Liễu Nham Phong nghiêm túc, thật lòng, tuyệt đối không chơi bời.
Chuyện lớn ngang trời như vậy có lẽ đến sáng ngày mai sẽ truyền về tổng bộ công ty. Chắc hẳn lãnh đạo cấp cao cũng cho rằng đây là một giai thoại của công ty.
An Hi không hề động đậy. Cho dù hoa hồng tuẫn lệ đâm vào mắt cô đến độ khiến cô sắp choáng váng nhưng cô vẫn không biết phải làm sao. Mấu chốt là nhiều người ở đây như vậy, tình huống thế này rõ ràng là khiến người ta không cách nào xuống đài mà.
Liễu Nham Phong làm thế này cũng chính vì hiệu quả đó. Hắn muốn An Hi không thể cự tuyệt được. Dù sao phụ nữ cũng cần sĩ diện. Hắn nhìn ra An Hi đang do dự, cho nên quyết đoán nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời em bữa cơm chiều. Em có thể cho tôi chút hãnh diện không? Đó là vinh hạnh lớn của tôi!”
“Được!” – Trong đám người có người vỗ tay khen hay.
“Liễu tổng V5! Liễu tổng cố lên!” – Những người này chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lôi Lôi vô cùng khẩn trương, trầm mặc gắt gao nhìn An Hi, chỉ sợ cô thốt ra chữ “được”.
Vào thời khắc quan trọng này, nhân vật phản diện chính sẽ xuất hiện. Diệp Sảng luôn lựa đúng lúc mà ra.
Diệp Sảng đẩy một chiếc xe đạp điện, mặc một thân quần áo rách. Hắn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có chút kinh ngạc nhìn xung quanh. An Hi chậm rãi chuyển ánh mắt về phía hắn. Mọi người cũng theo ánh mắt cô tập trung vào người hắn. Hiện tại tất cả mọi người đều rõ ràng có uẩn khúc gì. Toàn bộ đám đông trước cổng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Sảng, cảm thấy tiểu tử này thật đáng thương, cứ như vậy bị người ta đâm lỗ cắm sừng.
Mà sắc mặt Diệp Sảng nhìn qua cũng thật sự có chút tái nhợt đi, tay cũng thực sự run run. Tình huống này, đừng nói là hắn chưa gặp qua, đến cho hắn tưởng tượng cũng không nghĩ tới nổi. Hắn chân tay luống cuống dắt xe, ngốc nghếch đứng bất động ở nơi đó. Thực ra hắn cũng rất khẩn trương bởi vì hắn không có kinh nghiệm với tình huống này. Quyền chủ động không nằm trên tay hắn.
Liễu Nham Phong vẫn cứ khom lưng, trên mặt vẫn mang biểu tình thắng lợi.
Không khí trầm mặc kéo dài ròng rã 30 giây. Trời chiều tựa như trở nên đỏ hơn mọi ngày, càng thêm đẹp đẽ.
Cuối cùng An Hi cũng mở miệng: “Cần động viên sao?”
Liễu Nham Phong giật mình.
Ngưu ca giật mình.
Lôi Lôi cũng giật mình.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn.
Diệp Sảng: “Mẹ nó, mới vừa tá khí thương (*) ở chỗ Trang bá một tí mà hắn tịch thu luôn của ta! Ta x hắn!”
(*) cv thế chẳng hiểu gì
An Hi bỗng nhiên cười. Nụ cười kia tựa như hàn băng hòa tan trong xuân thủy: “Ha ha, không sao, chúng ta đi thôi. Không nhanh thì chắc chắn sẽ phải chen chúc trong siêu thị!”
Con mắt Diệp Sảng lập tức ươn ướt. Cho dù là Yến Vân cũng chưa từng có thể khiến hắn rơi lệ. Nhưng lời này của An Hi lại làm cho hắn bỗng dưng muốn khóc. An Hi dưới trời chiều chưa từng đẹp như vậy. Quả thực là một gốc mai lóe kim quang!
Tình cảnh này, vĩnh viễn như ngừng lại trong tâm trí Diệp Sảng, cả đời sẽ không quên!
Lôi Lôi cũng cười, nhưng trong khóe mắt lại lóe nước mắt. Cô biết một cô gái để có thể thốt ra lời này trước mặt mọi người trong tình huống này phải cần bao nhiêu dũng khí, dũng cảm tựa như anh hùng , không hối hận.
“Ta f*ck! Ta lại f*ck!” – Ngưu ca kích động – “Móa nó! Mẹ ơi! Tiểu An chính là idol trong lòng lão tử…”
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, An Hi khoan khoái nhảy lên yên sau xe đạp điện. Diệp Sảng chở cô nhanh như chớp phóng đi, chạy vào trong dòng xe cộ nơi ngã tư đường. Chỉ còn Liễu Nham Phong cùng con Z4 trơ trọi đậu ở chỗ này.
Lúc này con xe đạp điện của Diệp Sảng tựa như bảo mã. Mà BMW của Liễu Nham Phong lại giống như cái xe kéo bình thường.
“Được!” – Không biết là ai buột miệng. Toàn bộ vòng vây trước cổng nháy mắt vỗ tay rào rào như sóng thần xô núi. Đàn ông vỗ đến đỏ cả tay. Phụ nữ rất nhiều người đỏ con mắt. Đây mới thực sự là chuyện lớn. Có bao nhiêu người có thể gặp được chuyện như thế này trong cuộc đời? Thử hỏi lúc này, nơi này, ai là người hạnh phúc nhất?
Liễu Nham Phong vẫn giữ tư thế cầm hoa khom lưng. Vô số tiếng vỗ tay tựa như vô số bàn tay dìm hắn vào mộng mị ở nơi này. Đến bây giờ hắn mới hiểu trong cái kịch bản hắn tỉ mỉ dựng lên này, Diệp Sảng mới là nam chính còn An Hi là nữ chính. Hắn tự cho mình là một đạo diễn vĩ đại, thực ra hắn chỉ là diễn viên phụ phối diễn mà thôi, thậm chí ngay cả phối diễn cũng không phải.
Vốn là hắn nắm chắc phần thắng, mặt mày hớn hở, sau đó giữa hàng ngàn ánh mắt hâm mộ lái con BMW chở An Hi chạy về hướng khách sạn ven biển, hưởng thụ thắng lợi. Nhưng bây giờ hắn không khác gì bị ánh mắt của người ta lột sạch quần áo đứng ở cổng, mặc người phỉ nhổ.
Ngưu ca đi tới lễ phép nói: “Liễu tổng, tan tầm rồi, bảo trọng!”
Ý là muốn đuổi hắn đi. Dũng ca nín nhịn không cười thành tiếng. Liễu Nham Phong bình thường ngạo khí ngất trời lúc này lại như một con rùa rụt cổ. Không, là một con khỉ con hôi lông. Dũng ca cảm thấy từ đầu tới chân thật khoan khoái thoải mái. Phê!!!!
Siêu thị Gia Hỉ dưới chung cư mini Hương Sơn. Bây giờ đang là giờ cao điểm. Ở siêu thị dòng người như nước chảy. Diệp Sảng cất xe xong vội vã đuổi theo An Hi. Hai người đi dọc con đường, một chữ cũng chưa nói. Nhưng giờ phút này, An Hi trong lòng Diệp Sảng chính là một viên đá quý. Hắn tuyệt đối không thể để An Hi phải chịu gió táp mưa sa dù chỉ một chút.
Dòng người ra vào siêu thị rất đông, đua nhau chen chúc. Diệp Sảng sợ lạc mất An Hi nên giá trị dũng khí điên cuồng tăng thêm 500 điểm, vì thế hắn chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của An Hi lại. Hai người tựa như dính phải dòng điện cao áp, đứng khựng tại chỗ không nhúc nhích nửa phân. An Hi vùi đầu xuống thấp, mặt đỏ tưng bừng, nhìn qua giống như một gái mới động tình đầu ngượng ngùng cúi đầu, tùy ý để người yêu nắm tay mình. Con hàng Sảng Sảng cũng không khá hơn được bao nhiêu, trông như một thằng nhóc đang lấm lét ăn vụng, cúi đầu không dám nói lời nào, cũng không dám bước chân như phạm phải sai lầm đang chờ thầy giáo đến dạy dỗ.
Hàng người phía sau bất mãn: “Người anh em, phiền cậu nhanh lên cái nào. Tôi phải tranh thủ mua tương, bạn gái của tôi đang chờ ở nhà!”
“MB, hai người muốn yêu đương ân ái thì tới rạp chiếu phim đi, đến siêu thị làm cái lông gì?”
“Ta nóng sắp chết rồi. Người anh em này đừng đứng đực ra đấy nữa, mau vào đi! Phía sau còn rất nhiều người!”
…
Hai người Diệp Sảng lúc này mới tỉnh lại, sóng vai vào sâu bên trong, nhưng tay hai người vẫn sống chết không chịu buông, sợ một khi lới lỏng sẽ lạc mất nhau.
An Hi đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ngu ngốc, đi sai đường rồi. Khu rau quả ở bên kia, bên này là đồ dùng sinh hoạt. Chưa đi siêu thị bao giờ nên thành tiểu bạch ngu ngốc rồi!”
Diệp Sảng gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chị có biết em đang nghĩ cái gì không?”
“Nghĩ gì?” – An Hi vô cùng ngượng ngùng hỏi.
Diệp Sảng biểu tình xấu hổ: “Tay rất nóng!”
An Hi “xì” một tiếng bật cười: “Vậy thì đừng nắm nữa!”
Diệp Sảng gật gật đầu: “Không nắm cũng được, nhưng em muốn chị cho phép em làm một việc!”
An Hi hiếu kỳ: “Việc gì?”
Diệp Sảng nhìn hàng rau củ xa xa, ánh mắt cùng ngữ khí đều vô cùng kiên định: “Em đã nghĩ thông suốt rồi, ba ngày tới em sẽ không rửa tay!”
An Hi lập tức cười muốn gãy lưng, thở không ra hơi: “Cậu… cậu… đồ đần động, ngu ngốc…”