Vô Địch Hắc Thương

Chương 295: Thắng lợi huy hoàng




“Tất cả lên boong tàu tiêu diệt Hà Kim Ngân!” – Kính Vạn Hoa dốc cạn sức lực kêu to. Từ bộ đàm của mỗi tên Đức đều phát ra tiếng gầm gừ điên dại của hắn.

Trong khoang đáy lại chấn động. Rất nhiều tên lại bắt đầu chuyển hướng ào lên boong tàu. Kính Vạn Hoa không thể không bội phục khả năng trấn định của Diệp Sảng. Tên này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười được. Hắn không hiểu Diệp Sảng cười cái gì, không những thế còn cười đến là quỷ dị ghê người. Đến khi hắn phản ứng được đã không còn kịp nữa. Hắn chạy ra ngăn cản Diệp Sảng từ phòng điều khiển nên trong đó chỉ còn lại một nhóm kỹ thuật sư. A Ngốc nhân cơ hội chui vào từ lỗ hổng bị nổ tung khi nãy.

Một con chó hoang bỗng nhiên chạy vào phòng dù không đến mức lập tức cắn chết được đám kỹ thuật sư, nhưng A Ngốc lại chạy tới chạy lui trong phòng như một quả bóng đá, trái cắn một phát, phải cào một cái khiến cho đám kỹ thuật sư luống cuống chân tay. Do Reclaim vẫn còn đang mắc ở khúc cua nguy hiểm nhất nên chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ đâm phải đá ngầm ngay.

Trận pháo công của Vincent khi nãy giỏi lắm cũng chỉ khiến thân tàu chòng chành [!?]. Đám kỹ thuật sư chỉ cần tập trung tinh thần là ổn. Nhưng bây giờ A Ngốc lại trực tiếp đả thương người, đây chính là một đòn trí mạng với bọn chúng.

Bởi thế mới nói, đôi khi không phải cứ có lực công kích cao mới có thể tung kích trí mạng. Chỉ cần một cây kim nhỏ đâm đúng nhược điểm trí mạng của đối phương cũng đủ để khiến đối phương ngoan ngoãn lên thớt nằm.

A Ngốc lăng xăng cắn loạn trong phòng. Hiện tại nó đang dừng ở level 28 nên lực công kích còn hơi thấp, tung một trảo cũng chỉ tạo được thương tổn khoảng 100 điểm. Đối với mục tiêu có phòng ngự ổn thì thương tổn không đáng kể. Tuy nhiên, A Ngốc có kích thước nhỏ, tốc độ luồn lách lại nhanh. Phải biết rằng tốc độ tung vuốt của chó còn nhanh hơn tốc độ tung đấm của đấu sĩ.

Một tên kỹ thuật sư bị A Ngốc bổ một cái mất 10HP. Người bên cạnh lập tức vung chủy thủ xông lên định giết A Ngốc. A Ngốc tràn đầy sinh lực cắn một phát lên mông tài công. Tài công đau suýt khóc. Hồng thương trị số: “-76”.

Tình hình trong phòng điều khiển vô cùng hỗn loạn. Không tới 5 giây đồng hồ, cổ tay tài công lại bị cào hai nhát. Tài công đã bắt đầu lảo đảo. Công kích của con pet này không cao nhưng nếu cứ tiếp tục bị cào cắn liên tục thế này thì sớm muộn gì cũng bị nó bổ chết. Vì thế, hắn đưa tay trái thủ thế, tay phải đưa lên đai lưng mò thuốc. Ai ngờ lúc thuốc vừa xuất hiện trên tay thì A Ngốc đã không biết từ phương nào xẹt đến bất ngờ, nháy mắt tung ra 3 trảo liên tiếp. Cổ tay tài công máu chảy như rót. Lọ thuốc lập tức rơi xuống đất. Cứ giằng co như vậy 3 phút đồng hồ, cuối cùng tài công cũng không trụ được nữa. Những người khác cũng bị A Ngốc cào cho vết thương chồng chất vết thương. Trong phòng điều khiển đã đổ nát tan tành. Tàu Reclaim lệch khỏi tuyến đường an toàn, chậm rãi chạy vào hướng bãi đá ngầm.

“Rầm rầm”.

Tiếng máy móc bị phá vang lên, đoán chừng là đáy tàu đã đâm vào đá ngầm. Reclaim rung lắc dữ dội. Số cựu binh trong đám tàu viên vừa chạy lên boong liền biết đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là hệ thống động lực cùng hệ thống thoát nước đã bị phá. Nước nhanh chóng tràn vào, thân tàu lập tức nghiêng sang một bên.

Phải nói cú đâm này của Reclaim vô cùng có “cá tính”. Đầu tàu đâm vào mũi đá nhọn, lập tức bị cố định ở một chỗ. Sau đó, đuôi tàu chậm rãi chìm vào trong biển. Trọng tâm bị mất, đầu tàu chìm xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cả đoàn tàu viên hô to gọi nhỏ, trước sau tới tấp thả thuyền da, ném phao cứu trợ, thi nhau nhảy tàu. Thực ra hành động này chỉ là tự sát. Bởi, lúc này Vincent tựa như một chiếc tàu sân bay, thả ra 20 chiếc thuyền da. Ngoại trừ đám Súng Cơ, những người khác toàn là thương thủ. Mặc dù đống súng ống to nhỏ kia không phải vũ khí tốt nhưng tổng cộng cũng có hơn 10 đầu thuyền nhỏ, mỗi chiếc lại có 10 người, xếp thành một hàng tiến tới như một bức thành lũy. Những sĩ tử của Alice bắt đầu điên cuồng chém giết trong tiếng kêu gào.

“Giết! Giết sạch! Giết hết!” – Alice phẫn nộ gào thét, không hề chú ý hình tượng mĩ nữ. Cô nổi giận như vậy cũng là có lý do. Để đền bù chiếc CH-54 kia cô phải bồi thường người ta 10 vạn tín dụng trở lên.

Nhiều thương thủ cùng nhau khai hỏa, phối hợp với MG-42 trên Vincent khiến đám game thủ Mỹ hoàn toàn hóa thân thành một màn lưới đánh cá khổng lồ. Xác chết trôi nổi khắp nơi trên mặt biển. Trang bị, thuốc dược bị lửa thiêu trụi. Kính Vạn Hoa nhìn thấy tình hình khủng bố này liền sợ hãi ngây người. Hắn không ngờ hạm đội Phi Ngư lợi hại thế kia lại cứ thế hôi phi yên diệt trong nháy mắt. Hắn không thể tin nổi, cũng không muốn tin. Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt mỉm cười của Diệp Sảng ở trước mắt. Thân hình của Diệp Sảng tương đối cao, trong tầm mắt của Kính Vạn Hoa lúc này lại là một gã khổng lồ.

Hắn cắn răng nói: “Dù tao có chết ở đây thì chúng mày cũng đừng mong có thể lấy lại rương. Tao muốn đem nó đồng táng!”

Diệp Sảng nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng nhìn biểu tình không cam lòng của hắn Diệp Sảng cũng đoán được bảy, tám phần. Vì thế, Diệp Sảng cười chỉ chỉ phía dưới: “Look!”

Kính Vạn Hoa cúi đầu nhìn, tâm lạnh ngắt. Trong lúc đó, A Ngốc đang bơi trên biển, miệng cắn một sợi dây thừng. Một đầu sợi dây đó buộc lên bảo rương. Bảo rương đang lững lờ trôi trên mặt nước. Rất đơn giản, chỉ cần người nào tinh ý một chút liền hiểu tại sao. Mũi chó rất thính! Người bình thường muốn tìm được rương ở trên con tàu lớn thế này là rất khó. Nhưng chó thì khác, chúng có thể dễ dàng đánh hơi thấy. A Ngốc lại lần nữa cùng Diệp Sảng lập được kỳ công. Có thể nói, trong trận đại chiến này A Ngốc chính là một cá nhân ưu tú.

“Con chó chết tiệt này!” – Kính Vạn Hoa gầm lên, giơ kiếm định nhảy tàu.

Diệp Sảng cười nói: “Đừng lãng phí sức lực, chuẩn bị hậu sự đi!”

Lúc này A Ngốc vẫn còn sảng khoái bơi lội. Một cái thuyền nhỏ bơi tới. Hai bàn tay to nhận lấy dây thừng, đồng thới kéo bảo rương lên. Chính là Súng Cơ.

Súng Cơ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Kính Vạn Hoa: “Trong game không có tự kết liễu. Hôm nay tao sẽ giúp mày thực hiện!”

Kính Vạn Hoa hoảng sợ, tay cầm kiếm run lên: “Tao sẽ không thua như vậy! Tao sẽ lại đến nữa! Một ngày nào đó tao sẽ quay lại…”

Hắn không cam lòng, nhanh chóng chôn vùi tiếng nói của mình cùng tiếng súng pháo la hét xuống đáy biển…

Trận đại chiến này, từ lúc bắt đầu đến lúc thu dọn tàn cuộc chiến trường, kéo dài ròng rã hai tiếng đồng hồ. Giờ phút này toàn bộ đèn đuốc trên tàu Vincent được bật lên, chiến kỳ tung bay, tiếng hoan hô vang dội trời đất, thấu tận mây xanh. Con thuyền da cuối cùng được kéo về. Một đám binh sĩ Mỹ chủ động nâng Diệp Sảng lên, tung lên trời, rồi lại nâng, lại tung, nâng nâng tung tung…

Diệp Sảng đón nhận đãi ngộ cao cấp nhất. Tất cả chiến sĩ đều đập vai hắn. Tất cả thương thủ đều bắn súng lên trời vì hắn. Tất cả nguyên tố sư đều vì hắn mà phóng “pháo hoa” lên trời. Tất cả kỹ thuật sư cư nhiên còn thực hiện quân lễ với hắn. Đám Súng Cơ ai cũng mặt mày sáng lạn…

Tiếng cười, tiếng đùa giỡn, tiếng âm nhạc, rượu rum, mỹ thực, mỹ nữ… tất cả đều kích thích mọi người đan vào thành một đám. Nhìn bữa tiệc mừng náo nhiệt thế này, khóe mắt Tinh Tinh có chút ướt át, chớp mắt một cái lóe tinh quang. Hành trình ra khơi lần này quả thực mạo hiểm, quả thực kích thích. Nhưng hơn tất cả là có Diệp Sảng ở bên. Vào lúc chán nản nhất, Diệp Sảng chính là người tâm sự tri kỷ nhất. Lúc rối rắm nhất, Diệp Sảng chính là người thầy tốt bạn hiền. Lúc nguy cấp nhất, Diệp Sảng chính là anh hùng. Hắn không phải là loại vương bát đản đáng ghét, anh hùng rơm thùng rỗng kêu to mà mang phong thái phóng túng nắm nhật nguyệt trong tay, là sấm sét giữa trời quang, là mây trời giữa cuộc đời bấp bênh, là ba đào mãnh liệt ngăn cơn sóng dữ… Khoảng thời gian vấn vít một chỗ cùng Diệp Sảng ở trong game đã trở thành một kỷ niệm tuyệt đẹp trong suốt cuộc đời Tinh Tinh.

Chiến đấu với Reclaim khiến Vincent tổn thất không hề nhỏ. Ngoại trừ chiếc CH-54 bị vỡ nát thì hơn 50 viên pháo đã bắn hết và 78 (?) chiến sĩ hi sinh. Tuy nhiên một đám thương thủ Mỹ dưới sự chỉ đạo của Súng Cơ đã tìm được kha khá thi thể cùng một ít đồ hồi báo. Vốn trang bị của Vincent còn kém, số trang bị do đám người Đức đánh rơi lại hầu như toàn là đồ tinh anh khiến mọi người hòa tan nỗi buồn huynh đệ hi sinh.

Súng Cơ biết rõ nếu không có Alice thì hắn không thể cướp lại bảo rương. Do vậy, Súng Cơ phá lệ tặng thêm cho Deadstomach hai rương sắt, trong đó có ít nhất là 50 kiện trang bị tinh anh. Số trang bị đó đã đủ để bù lại tổn thất cho Vincent.

Deadstomach hiển nhiên lại kích động thêm lần nữa. Hắn chơi Đệ Nhị Thế Giới đã lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua nhiều trang bị như vậy. Nhất thời hắn lại tăng thêm hảo cảm với Súng Cơ: “Nếu tương lai các người lại cần chúng ta hỗ trợ thì chúng ta nhất định sẽ gọi là đến.”

Súng Cơ cười: “Chuyện hay còn ở phía trước, đừng vội cảm tạ!”

Lúc này bảo rương đã được đặt ở ngay giữa boong tàu. Ta Là Tiểu Tam mang theo máy quét cẩn thận đi tới. Toàn bộ mọi người đều an tĩnh lại. Hiện tại là thời điểm quan trọng nhất.

Máy quét phát ra xạ tuyến đỏ, quét tới nắp rương thì “ti ti ti” rung động. Khoảng 5 phút sau, Ta Là Tiểu Tam lau mồ hôi rồi uống thuốc, chứng tỏ thứ bên trong chiếc bảo rương này vô cùng trân quý. Giám định tốn nhiều sức nhiều của như vậy chắc chắn không thể là thứ kém cỏi.

Hồi lâu sau, từ nắp rương vang lên một tiếng “bamm” nhỏ. Hẳn là đã giám định xong. Tất cả mọi người đều nín thở.

Ta Là Tiểu Tam chậm rãi mở nắp rương. Một mảnh quang mang huy hoàng kích thích thẳng tới thần kinh thị giác của mỗi người. Chưa cần thấy mặt mũi thứ bên trong ra sao, chỉ cần nhìn thấy vòng quang mang hỗn hợp các màu đỏ, vàng, lam, trắng, lục, tím đã biết trong rương có rất nhiều trang bị, loại nào cũng có. Đao thương côn bổng, nhẫn, dây chuyền, găng tay, giày, hộp súng, pháp trượng… ở giữa còn có một đống bảo thạch.

Đám quân Vincent nhìn đến thất sắc. Chỉ liếc qua đống bảo thạch cũng biết rương đồ này không phải dạng trân quý bình thường. Bởi vì, đây không phải là bảo thạch bình thường mà là bảo thạch linh hồn. Nhìn những thứ có tiền cũng không mua được này cư nhiên lại xuất hiện hết ở trong này, bọn họ liền có thể mường tượng ra đám Diệp Sảng đã phải trải qua bao nhiêu gian truân trên đảo Thiên Long mới có thể lấy được chiếc rương này. Ai, đây chính là thời khắc bội thu nha.

Súng Cơ chậm rãi tiến lên, nhìn rương một cái, trên mặt liền nhếch lên một miệng cười mỉm. Đây chính là hóa thân của mồ hôi và nước, của máu của thịt, thậm chí cả tính mạng mới đổi được…

“Đương nhiên các người cũng có phần!” – Súng Cơ nhìn Alice cười nói.