Vô Địch Hắc Thương

Chương 286: Sắp thành lại bại




Ba cái Bumble Bee vừa lấy được đồ liền lập tức quay đầu bay về phía khoảng không trên thần miếu. Hai mắt Diệp Sảng đỏ lên, không thèm để ý gì nữa, bưng M4 lên chạy trên sườn núi đuổi theo. Tuy hỏa lực của M4 mạnh nhưng muốn bắn được Kính Vạn Hoa trong tình trạng này là không thể.

Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu! Hôm nay mỗi người đều là đường lang, cũng lại là hoàng tước.

“Ha ha ha… đa tạc các ngươi đã mang rương ra ngoài cho ta! Ngày sau gặp lại!” – Kính Vạn Hoa ở trên không trung cười to.

Hai mắt Mina cũng rực lửa. Biến cố này cũng làm cho cô ta bất ngờ, không phát điên mới lạ.

“Phanh~”

Ngôi sao Phần Lan lại lần nữa lên tiếng. Diệp Sảng không đuổi theo nữa. Demon bắn một phát vào khối đá dưới chân Diệp Sảng. Tảng đá lập tức nát bấy. Diệp Sảng dừng bước, hắn biết Demon đã hạ thủ lưu tình, nếu không, lấy thương pháp của Demon, bạn Sảng Sảng nhất định đã bị nhất thương bạo đầu rồi. Thật sự quá mất mặt!

[xin lỗi Huyền lại lên cơn… ôi chuyện tình Romeo và Juliet *cắn khăn*]

Trực thăng rất nhanh đã bay lên cao. Kính Vạn Hoa nhớn nhác: “Vì sao ngươi không xử lý hắn?”

Demon đứng ở cửa, nhìn Diệp Sảng đang ở phía dưới, thản nhiên nói: “Nhiệm vụ của ta là giúp ngươi đoạt được trang bị. Hiện tại ngươi đã đại công cáo thành, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành. Những người khác sống hay chết không liên quan đến ta!”

Tuy rằng Kính Vạn Hoa nghiến răng nghiến lợi khó chịu nhưng không có biện pháp nào khác. Giao tiếp cùng loại sát thủ như Demon thật sự là khó chịu. Tiền nào của nấy, anh ra bao nhiêu tiền, hắn liền xuất bấy nhiêu lực. Trừ phi anh ra lại giá, nếu không ngay cả kiến hắn cũng không giết một con.

Ba cái trực thăng bay về phía bờ biển. Súng Cơ buồn bực, tính kỹ vạn phần cũng không lường trước tới nước này, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta cướp đồ đi.

Diệp Sảng vọt xuống, áp lên cây đại thụ đang gần như đè ngang thân mọi người: “Hướng bọn họ bay đi bao lâu sẽ tới nơi?”

Cầm Nữ Vương nói: “Đường chim bay cùng khoảng cách đoạn dốc sườn núi gần tương đương nhau, ước chừng 1 giờ!”

Diệp Sảng cắn răng nói: “OK, tôi đuổi theo!”

Súng Cơ ngạc nhiên: “Cậu đuổi kiểu gì?”

Diệp Sảng gỡ ba lô trọng lực xuống, kéo khóa rồi đổ thứ bên trong ra. Con Harley tạo hình uy vũ lòe lòe phát sáng dưới ánh mặt trời.

Súng Cơ ánh mắt sáng rực: “Chỉ cần kỹ thuật của cậu đủ tốt thì có thể đuổi kịp trước khi bọn chúng khởi động chiến thuyền. Cậu đi trước đi, chúng ta sẽ đuổi theo!”

“Tinh Tinh, lên!” – Diệp Sảng nhảy lên moto.

Mina bỗng nhiên đứng dậy: “Đợi đã! Mang ta đi nữa!”

Giáo Chủ Du Ma cười nhạt: “Tiện nhân, đừng có mơ!”

Mina cũng cười nhạt: “Ta còn có một thuyền đội ngũ đợi ở điểm tiếp tế. Nếu không có bọ họ, chỉ bằng mấy tên kỹ thuật sư của các người có thể ngăn cản bọn họ không? Ngươi nên cám ơn ta đã hạ thủ lưu tình, lúc trước không giết Cờ Lê của các ngươi!”

Giáo Chủ Du Ma sửng sốt. Xem ra Mina nắm rất rõ tình hình của bên mình.

Súng Cơ trầm ngâm: “Ngươi cũng nên trả tiền vé xe chứ?”

Lần này Mina cũng không cứng đầu: “Ta muốn một nửa đồ trong rương!”

Súng Cơ biết không thể kéo dài thời gian: “Tiểu Hà, xe của cậu chở hai người phía sau không vấn đề gì chứ?”

Diệp Sảng nói đại: “Mau lên đi!”

Mina không nói hai lời nhảy lên Harley. Moto gần như ngay lập tức vọt đi. Diệp Sảng lái xe, Mina ôm eo Tinh Tinh. Tinh Tinh cô nương tội nghiệp bị ép thịt ở giữa.

Harley điên cuồng chạy trên núi. Con đường này không phải là con đường lúc tới mà là một con đường phức tạp khó đi nhất, mặt đường toàn là bùn nhão. Mặc dù trơn trượt nhưng Diệp Sảng vẫn cho moto chạy với vận tốc gần tối đa, chợt khựng chợt vọt, thỉnh thoảng còn bay lên không vài mét rồi rơi xuống. Tinh Tinh không dám nhìn Diệp Sảng lái xe. Cách lái xe này của Diệp Sảng, chỉ cần hơi không chú ý liền thiên ngoại phi thi, cơ hủy nhân vong.

Trên lý thuyết, moto đuổi trực thăng là không có khả năng, nhưng trên thực tế tốc độ của Harley đã vượt qua trực thăng. Tốc độ của Bumble Bee nhanh nhất là 300km/h, lúc này tốc độ thực tế là 120km/h. Nguyên nhân chính là Kính Vạn Hoa đã lấy được rương, không ra lệnh cho trực thăng bay tốc độ tối đa. Đã nắm được phần thắng thì phải kiêu ngạo một ít. Huống hồ Bumble Bee cũng không bay theo một đường thẳng mà thỉnh thoảng còn bay lòng vòng.

Trong khi đó, Diệp Sảng có Mina chỉ đường, cho xe chạy tới 180km. Đối với loại địa hình này, nếu cho chạy hết tốc độ sẽ lật xe. Diệp Sảng dù có kỹ thuật tốt cũng vô dụng. Đuổi tới điểm tiếp tế ven biển, cách thật xa Diệp Sảng đã nhìn thấy mấy trăm người cả Pháp lẫn Đức đang đánh nhau. Chiến sĩ chiếm phần lớn, làm chủ lực. Nhìn lực sát thương có thể thấy thực lực những người này cũng không cao. Dù sao đây chỉ là đội ngũ yểm hộ cuối cùng nên không thể đòi hỏi thêm. Chủ lực chính thì đã vào long điện hết rồi.

Harley cư nhiên lại tới trước cả Bumble Bee. Mina nhảy xuống khỏi moto, mang theo kiếm nhập cuộc. Nữ vương hải tặc này quả nhiên là một nhân vật trâu bỏ, chẳng những công cao, mỗi kích đều trên dưới 500 điểm thương tổn mà thân thủ cũng nhanh nhẹn, linh hoạt, không giống với thân pháp né tránh của Diệp Sảng, lại thêm có kỹ xảo chiến đấu linh hoạt. Nơi cô gái này đi qua không ai ngăn được, lưu lại một đường thi thể.

Mina quang quác hô to gọi nhỏ. Mặc dù Diệp Sảng nghe không hiểu nhưng trong tình huống này, hắn cũng ít nhiều hiểu một ít. Đội Pháp của cô muốn vây người Đức ở đường biển, không cho hạm đội Phi Ngư khởi động. Chỉ cần người chết hết, tàu chiến sẽ biến thành tử tàu. Bumble Bee nhất định phải hạ cánh xuống tàu, không thể trực tiếp bay vượt đại dương về đất liền được. Xem ra dù Mina là hải tặc nữ vương nhưng cũng không phải là người không coi trọng chữ tín. Pháp – Đức đánh nhau đến nước lật gió tạt, rất nhiều kỹ thuật sư cầm chủy thủ, đoản đao, mộc côn gia nhập chiến đoàn. Cuộc chiến cuối cùng này thực sự vô cùng thảm khốc. Vì chạy trốn, có thể dùng bao nhiêu lực lượng thì dùng bấy nhiêu.

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh thương lượng một lúc. Tinh Tinh lặng lẽ đến U Linh hội họp với đám Cờ Lê. Diệp Sảng quay về cứu viện bốn người Súng Cơ. Lúc này nguyện vọng duy nhất của hắn là Mina có thể bám trụ đám người Đức một thời gian. Chỉ cần Súng Cơ quay trở lại U Linh, luận về hải chiến, Diệp Sảng tin chắc rằng vô luận là ai cũng không ăn được hắn.

Harley trở về. Đám Súng Cơ cũng rất thông minh, lợi dụng một bí quyết nhỏ trong game, đưa hết trang bị siêu trọng cho Giáo Chủ Du Ma. Ba người Súng Cơ không còn gánh nặng phụ trọng, tốc độ lập tức nhanh không kém. Súng Cơ cõng Giáo Chủ Du Ma chạy như điên.

Đợi đến lúc Diệp Sảng lại trở về ven biển, lấy điểm tiếp tế làm trung tâm, mấy trăm mét vuông xung quanh thật sự trở thành một di tích xác chết, máu chảy thành sông. Cả người Đức cùng Pháp phần lớn đều an nghỉ ở đây, hơn nữa còn không ngừng có thi thể hóa thành một đám bạch quang trở về thành.

Trên mặt biển, ba chiếc Phi Ngư chậm rãi chạy về phía cổng. Trên trời, ba chiếc Bumble Bee chia nhau đậu xuống ba chiếc chiến tàu.

“Mẹ nó!” – Súng Cơ chửi um lên – “Không biết rương nằm trên tàu nào!”

Mấy phút sau, một con thuyền có cánh buồm màu trắng có ký hiệu đầu lâu màu đen to lớn cũng đuổi theo. Rõ ràng là thuyền của Mina. Xem ra cô nàng quyết tâm muốn tóm hạm đội Phi Ngư.

“Bây giờ chúng ta đuổi vẫn kịp!” – Súng Cơ cõng Giáo Chủ hô to.

Trên thực tế, chờ đến lúc U Linh đến cổng, bốn con tàu phía trước đã mất bóng. Ánh nắng lẳng lặng chiếu lên boong tàu. Đám Giáo Chủ Du Ma đã xuống khoang đáy trút trang bị ra. Súng Cơ đặt mông ngồi trên boong tàu, thẫn thờ nhìn chăm chú những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển. Đại dương tuy đẹp, nhưng tâm của hắn lại đang đau.

Diệp Sảng cũng có chút thất thần: “Vất vả như vậy, kết quả lại bị người khác chơi đểu!”

Súng Cơ cười khổ nói: “Bơi sông nhiều làm sao mà chưa từng bị chìm?”

Thấy hai người bọn hắn rất buồn bực, Tinh Tinh mặt xám mày tro nhỏ giọng nói: “Tàu trưởng, đều tại tôi không tốt. Nếu ngày đó tôi không phóng thích ả Rose đi thì sẽ không tạo hậu hoạ lớn như vậy!”

Lần này Súng Cơ phá lệ không trách cứ cô nàng, ngược lại còn cười nói: “Quên đi, sao có thể trách cô được? Ngày đó nếu giết Rose thì thế nào? Bọn chúng sẽ không tới? Cô nghĩ đám người đó là ai? Kính Vạn Hoa, Hồn Đoạn Lam Kiều, Tiêu Mã, Mina, Demon… mỗi người đều là một con hồ ly tinh. Cô làm sao đấu lại với bọn họ được. Đánh được đến nước này cũng xem là không tệ rồi.”

Tinh Tinh thuộc dạng ngoài lạnh trong nóng liền cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng không nói thêm cái gì, lẳng lặng ngồi cạnh bồi hai người bọn hắn trầm tư.

Lúc này đám Cờ Lê đi từ dưới lên. Ngoại trừ sáu người bọn Diệp Sảng thì trên U Linh cũng chỉ còn lại tiểu Tam cùng đội kỹ thuật sư của Cờ Lê. Mà cái đội ngũ của Cờ Lê, tính cả Cờ Lê cũng chỉ có ba người – Cờ Lê, Con Thỏ cùng Tiểu Cường!

Hành trình lần này tổn thất quá nặng. Hải Dương Cầm Sư giải thích với Cầm Nữ Vương: “Lúc ba người chạy đường vòng ngày hôm qua, chúng ta liền đụng phải đội chủ lực của hạm đội hoàng gia Anh. Người chúng ta chết toàn bộ, bọn họ cũng tổn thất hơn 700 người. Sau đó người của Đức cũng đến rất nhiều. Sau một đêm khổ chiến, song phương đều chỉ còn lại thủ lĩnh thôi!”

Cầm Nữ Vương cười khổ: “100V700, coi như là thắng lợi không nhỏ đi!”

Rõ ràng là cô đang tự an ủi. Chết nhiều người như vậy nhưng vẫn không đoạt được rương.

Giáo Chủ Du Ma nói: “Cũng vẫn tốt, chúng ta lột được nhiều trang bị như vậy, chuyến này dù không thành công mỹ mãn nhưng cũng kiếm được không ít, không lỗ.”

Súng Cơ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Cờ Lê: “Kỹ thuật sư cũng chỉ còn lại có ba người thôi?”

Cờ Lê trầm trọng gật đầu: “Mười ba kỹ thuật sư của chúng ta một mực ở trên tàu. Nhưng sau đó mọi người lại bị một ít người Đức đánh lén. Chiến sĩ bảo bệ đều chết hết. May sao chúng ta mạng lớn, vẫn còn sống!”

Súng Cơ cười khổ nói: “May là chú còn sống. Nếu chú chết rồi, anh đây liên chuẩn bị lặp lại lịch sử!”

Diệp Sảng bỗng lạnh lùng nói: “May là ba người còn sống, nếu không chúng ta cả đời đều sẽ chẳng hay biết gì!”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Sảng, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Ai cũng không hiểu Diệp Sảng nói lời đó vào lúc này để làm gì.

Súng Cơ nhận ra lời này của Diệp Sảng không đơn giản: “Tiểu Hà, cậu có ý gì?”

Diệp Sảng nói: “Ý của tôi là đáng ra tổn thất của chúng ta không lớn như vậy!”

Giáo Chủ Du Ma ngây ngẩn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Sảng, Súng Cơ cũng ý thức được có chuyện bất ổn, vội nói: “Tiểu Hà, có ý gì thì mau nói thẳng!”