Vô Địch Hắc Thương

Chương 255: Ta Là Tiểu Tam




Thuyền U Linh lững lờ trôi trên biển. Diệp Sảng ở cùng phòng với một thuyền viên trong một căn phòng ở khoang đáy, vô cùng nhàm chán. Căn phòng này vô cùng nhỏ hẹp, không tới 10 mét vuông. Diệp Sảng cũng không biết tên giường bên là gã nào. Cho đến lúc này, Diệp Sảng mới biết rõ sự sắp xếp của Hải Dương Cầm Sư. Việc chỉ huy buổi tối sẽ do Súng Máy, ban ngày do Hải Dương Cầm Sư. Những người khác sẽ chia thành hai tốp, thay phiên nhau trực và logout, như vậy sẽ đảm bảo việc liên tục di chuyển. Nhưng là, rốt cục thì thuyền này muốn đi đâu? Diệp Sảng thật sự rất hiếu kỳ, nhưng trên thuyền này ai cũng hồng danh, thái độ lại không có chút hữu hảo nào, chưa ai trả lời hắn cả.

Ở trong phòng mới một thoáng đã tới 9 giờ tối. Xem ra đêm nay cứ như vậy mà nhàm chán trôi qua. Diệp Sảng có chút buồn bực.

“Rầm rầm rầm…”

Khoang thuyền đột nhiên lắc lư kịch liệt, dường như chiến thuyền va phải thứ gì đó. Diệp Sảng tinh thần chấn động, lập tức đứng dậy chạy lên trên. Giờ phút này, trên biển vẫn như cũ, mặt trăng vẫn sáng soi. Nhưng mà, gần như tất cả mọi người đều đã tụ tập trên boong thuyền.

“Chuyện gì vậy?” – Diệp Sảng trông thấy Tức Nước Vỡ Bờ trong đám người.

Cho dù Tức Nước Vỡ Bờ phải mở ra Liệt Hỏa Hộ Thuẫn, nhưng vẻ mặt vẫn không hề có một chút biểu hiện khẩn trương, miệng còn ngậm một điếu thuốc: “Gặp boss!”

“Không phải chứ? Mới đi chưa lâu mà!” – Diệp Sảng vẫn có chút sợ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn ra khơi, vẫn chưa hiểu rõ cách chiến đấu trên biển lắm.

Tức Nước Vỡ Bờ cười cười: “Không sao đâu, trên thuyền chúng ta có nhiều người!”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên “rầm” một tiếng, mặt biển như vỡ ra. Một con quái ngư chui ra từ trong nước. Con quái ngư này hơi hao hao giống cá voi, miệng to, đỏ lòm như một chậu máu, trông qua như có thể nuốt chửng chiến thuyền chỉ trong một ngụm. Diệp Sảng tin chắc con cá voi này có thể nuốt một phát hơn chục người. Nhưng thân thuyền U Linh đặc biệt kiên cố. Cá voi nhảy vọt lên, sau đó cũng không có cách nào xông lên thuyền, cái miệng rộng không ngừng cố gắng gặm mạn thuyền. Sau đó, hơn mười hỏa nguyên tố sư đứng trên boong thuyền tung ra một loạt kỹ năng phô thiên cái địa nện lên đầu con quái ngư. Trị số thương tổn bay lên như ngày xuân trăm hoa đua nở, thấp nhất cũng “-200”. Có thể thấy người trên thuyền không ai là kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi.

Hệ thống thông báo: “Quái Kình Biến Dị: level 30, boss trung cấp. HP: 98343/10000!”

“Con mẹ nó!” – Diệp Sảng kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, boss trung cấp level 30 cũng không lợi hại như vậy, có những 10 vạn HP.

Trước sau boong thuyền, một loạt người xông lên, mỗi người đều lăm lăm vũ khí trong tay. Tiếng Súng Máy ầm ĩ kêu gào: “Hỏa hệ trước, tiếp theo là chiến sĩ. Thủy hệ đứng trong thuyền. Kéo cánh buồm số 4, 5, 6 xuống. Tiểu đội kỹ thuật sư đi dự phòng biến cố.”

Nguyên tố sư cùng các chiến sĩ nhanh chóng bắt đầu hành động. Thực tế trông thấy, thuyền trưởng đích xác không phải là thứ người bình thường có thể đảm đương. Súng Máy hiển nhiên rất am hiểu chiến đấu trên biển, kiến thức rất rộng. Con quái ngư lại một lần nữa phóng lên cao, vô số bọt nước rào rào rơi xuống. Đừng nói là giết quái, đến mắt cũng mở không nổi nữa là.

Trong tầm nhìn mơ hồ, Diệp Sảng thấy hỏa nguyên tố sư hai bên boong thuyền cùng nhau phóng vô số kỹ năng tuẫn lệ, trông như một mảnh không gian của hỏa thế giới. Con quái kình bị lửa lớn thiêu ít nhất cũng mất 4 - 5000HP, sau đó nhanh chóng định lủi đi. Thủy nguyên tố sư đứng ở trung tâm, phóng ra vô số băng cứng. Quái kình phát ra tiếng kêu than kinh thiên động địa, toàn thân bị một tầng sương lạnh bao quanh. Rõ ràng, hỏa nguyên tố sư là chủ công, trợ công là hệ thủy. Từng lớp băng khiến cho tốc độ của con quái ngư chậm đi rất nhiều, do đó lực va đập của nó lên mạn thuyền cũng giảm đi đáng kể.

Tuy nhiên, boss vẫn là boss, đầu của nó đâm vào thuyền khiến toàn bộ chiếc thuyền lay động kịch liệt. Tinh Tinh không thích ứng được, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng không vững. Dư chấn từng đợt va chạm khiến cô nàng ngã nhào xuống sàn thuyền. Diệp Sảng vội vàng đỡ lấy.

Đánh liên tục mấy hiệp, Diệp Sảng đã rõ chiến thuật của Súng Máy. Hỏa nguyên tố sư đứng hai bên làm chủ công. Thủy nguyên tố sư đứng ở giữa phụ trách giảm tốc độ con boss. Các chiến sĩ toàn bộ đi cột lại cánh buồm, cứ như vậy tốc độ thuyền sẽ chậm lại, không dễ bị boss hất lật. Nếu đây là thuyền nhỏ, khẳng định sớm đã bị nuốt vào bụng con boss.

Giằng co nửa giờ, thương thủ, cung thủ như Diệp Sảng và Tinh Tinh căn bản là không cần nhúng tay. Mọi người đứng ở một bên xem cuộc vui. Cuối cùng boss không thể chịu đựng thế chiến của người, rốt cục cũng nổ tung. Một đống lớn vật phẩm, trang bị trôi nổi lập lòe trên mặt nước. Ở giữa một vòng nhỏ, bên ngoài một vòng lớn trang bị, tổng cộng có ít nhất sáu, bảy mươi kiện. Diệp Sảng cũng được chia 1% kinh nghiệm.

Hai vòng vật phẩm được chia ra rất có quy luật. Vòng ở giữa có khoảng 10 kiện, không một kiện nào là phế phẩm, cũng không có một lọ thuốc hay đồng bạc cắc nào. Khiến người ta ngạc nhiên hơn là gần như tất cả đều là đồ cấp tinh anh, tản ra lam quang chói lọi dưới ánh trăng rất thu hút sự chú ý của người ta. Xem ra quái trên biển có tỷ lệ rơi trang bị rất cao. Lúc này một đám khinh giáp chiến sĩ cùng bác sĩ xuống thuyển nhỏ, bơi tới lấy trang bị.

Vòng ở bên ngoài thật sự có điểm quái lạ, chẳng những nhiều mà còn tạp nham các loại vũ khí, áo giáp, thuốc, tiền, nước khoáng, hộp thực phẩm, thậm chí ngay cả ấm nước cùng bật lửa cũng có…

“Đây chắc không phải là do boss rơi ra đấy chứ?” – Diệp Sảng tò mò.

Tức Nước Vỡ Bờ nói: “Hà huynh đệ có con mắt thật tinh tường.”

Diệp Sảng: “Ồ?”

Tức Nước Vỡ Bờ: “Những thứ này đều là do game thủ rơi ra.”

Tinh Tinh tranh lời: “Sao lại thế?”

Tức Nước Vỡ Bờ: “Loại boss này ở vùng biển quốc tế là loại thông thường. Chúng nó đánh lén những game thủ hoạt động ở gần bờ biển, đồng thời cũng tập hợp thành một đội tập kích tàu thuyền trên biển. Phải biết rằng game thủ chỉ cần bị boss nuốt vào tới yết hầu sẽ trực tiếp bị chết, vô luận có lợi hại thế nào cũng không tránh được. Rồi sau đó thi thể sẽ biến mất, trang bị cũng không cách nào lấy lại được, nhất quyết bị lưu lại trong bụng boss. Mặt khác, có thuyền nào đó giết được boss thì những trang bị đó sẽ rơi ra.”

Tinh Tinh cực kỳ hoảng sợ: “Khó trách những người này muốn ra khơi, hóa ra trang bị lại dễ lấy về như vậy!”

Tức Nước Vỡ Bờ cười: “Tinh Tinh tiểu thư, đó chỉ là trên lý thuyết với loại boss cùi bắp mà thôi. Nếu đụng phải đại gia hỏa, không chắc cô nương đây có thể chịu được.”

Tinh Tinh ngạc nhiên: “Gia hỏa gì?”

Diệp Sảng trầm ngâm: “Tức huynh, ý huynh là trên biển này còn có các đoàn thuyền khác?”

“Đương nhiên!” – Tức Nước Vỡ Bờ lại rít một hơi thuốc – “Ngươi cho rằng chỉ có mình chúng ta thôi sao? Toàn thế giới có bao nhiêu quốc gia? Game thủ ngoại quốc cũng sẽ có những cao thủ game thủ sinh hoạt, không ngừng nghiên cứu phát minh những chiến hạm kiểu mới.”

“Ra vậy!” – Diệp Sảng gật đầu, nói có điểm tán dương. Đây chính là lý do vì sao Đệ Nhị Thế Giới sau khi close-beta lại không bắt buộc reset. Xác suất rơi đồ cùng exp ở giai đoạn close-beta cao gấp 5 lần giúp game thủ có thể thoải mái trải nghiệm. Trong lúc đó, rất nhiều người sẽ tìm ra bí quyết, tích lũy kinh nghiệm, tới khi open-beta liền thẳng tiến tới mục tiêu của mình, muốn kiến lập bang hội thì kiến lập, muốn luyện cấp thì luyện cấp, muốn nghiên cứu thì nghiên cứu… Mỗi một mục tiêu đều được xác định rõ ràng.

“Chắc hẳn thuyền trưởng ta lúc còn close-beta đã là người rất có tiếng tăm trên biển rồi!” – Diệp Sảng lẩm bẩm.

Tức Nước Vỡ Bờ có chút kinh ngạc nhìn Diệp Sảng một cái: “Hà huynh đích xác có con mắt rất tinh tường!”

Lúc này các chiến sĩ, thầy thuốc đi lấy trang bị đã trở về. Trong đám người có một mỹ nữ phục trang gợi cảm đi ra. Nhìn trang phục thì không phải là game thủ hệ chiến đấu, toàn thân ăn mặc rất “hot”, hở rốn, áo lót nhỏ, quần short lam nhạt, hai cái đùi ngọc vô cùng mê người, trước sau lồi lõm, đi đứng nhịp nhàng lên xuống, thập phần xinh tươi.

Mỹ nữ mang theo một thứ trông như máy khoan hiện đại đi về phía đám người: “Lấy ra, lấy ra, lấy hết ra cho ta!”

“Cô ta là ai vậy?” – Tinh Tinh có chút bất mãn. Thái độ mỹ nữ này rất điêu ngoa.

Tức Nước Vỡ Bờ: “Quản gia của thuyền, chính là bạn nối khố với Súng Máy từ lúc còn close-beta, Ta Là Tiểu Tam, chuyên gia giám định tam giai. Tốt nhất là hai người nên khách khí với cô ta một chút. Đắc tội ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng gây sự với cô ta.”

Ta Là Tiểu Tam đi đến trước mặt đám chiến sĩ. Các chiến sĩ, thầy thuốc thành thành thật thật đem toàn bộ dược phẩm, lương thực, nước ngọt,… vừa lấy được giao dịch cho cô ta. Diệp Sảng gật gật đầu. Quả thật trên thuyền cần có một quản gia. Trang bị, vũ khí không quan trọng, nhưng những thứ thiết yếu cho sinh hoạt lại quá trọng yếu. Một khi xảy ra chuyện gì đó, nước ngọt tuyệt đối là thuốc tiên cứu mạng. Trên biển quả nhiên khác với trên đất liền. Ở trên đất liền, thực lực, địa vị, trang bị… ít nhất anh phải biết chiếm đoạt. Nhưng ở trên biển, anh có thể chẳng có gì cả, nhưng tuyệt đối không thể tư tàng nước ngọt, lương thực.

Xem ra Ta Là Tiểu Tam cũng quả thật có uy tín. Tất cả mọi người rất tin tưởng cô ta, ngay cả trang bị mới chưa giám định cũng giao cho cô ta. Chuyên gia giám định tam giai cũng không phải là thứ được thổi phồng. Máy giám định quét qua vài cái, người nhận được trang bị đã bắt đầu huýt sáo, hiển nhiên là may mắn vớ được một kiện trang bị tốt, khuôn mặt hưng phấn.

Có chiến sĩ đưa ra một cái hộp súng. Sau khi được giám định, Diệp Sảng đứng ở tận phía xa cũng nhĩn rõ ba ký tự “SVD”. Chiến sĩ kêu la đại náo: “Có huynh đệ nào là thương thủ không? Súng liên thanh SVD cấp 20 tinh anh, công kích 200. Thanh lý 500 tín dụng, không trả giá, trả tiền trước…”

Tức Nước Vỡ Bờ giải thích: “Vì đoàn kết trên thuyền, trang bị sau khi được giám định không được phép giữ làm của riêng mà phải ưu tiên bán cho người khác có chức nghiệp tương ứng.”

“Ác…” – Diệp Sảng không cam lòng lên tiếng. Hắn rất muốn mua khẩu súng này, nhưng mà… thật là ngại… độ dày của túi quả thật là quá đáng thương, đã vậy vẫn còn nợ Thời Thượng Thiếu Gia rất nhiều. Ai… vô luận là trên biển hay đất liền đều có chung một điểm – tiền là vạn năng.

Ta Là Tiểu Tam giám định từng trang bị một cho mọi người nhưng không hề thu phí. Tuy nhiên chỉ cần có người vừa bán được trang bị sẽ chủ động đưa cho Tiểu Tam một ít gọi là “hiếu kính”,

Đám người còn lại thì âm ĩ náo nhiệt, nào huýt sáo, gầm gào, hút thuốc, uống rượu… Trên thuyền vô cùng náo nhiệt vui vẻ nhưng chung quy vẫn thấy nhuốm một tầng khí đen. Từng cái hồng danh hiện lên trong mắt Diệp Sảng và Tinh Tinh vẫn đại biểu cho một đám hải tặc đang sống sờ sờ trước mắt a.

Có một tiểu chiến sĩ may mắn nhặt được một sợi dây chuyền cấp 30 tinh anh, phỏng chừng thuộc tính cũng không tệ, ra cái giá 200 tín dụng bán cho một thủy nguyên tố sư. Tiểu chiến sĩ đó hưng phấn đến độ đỏ bừng cả mặt. Ta Là Tiểu Tam cư nhiên còn vươn ngón tay ngọc thon thon nhéo vào mông người ta một cái: “Tiểu bảo bối, vận khí không tệ nha. Tỷ tỷ ngươi hôm nay tâm tình rất tốt. Giữ lấy, đừng ngại!”

Diệp Sảng nhìn thấy, suýt thì sặc máu. Tiểu chiến sĩ kia cư nhiên còn thẹn thùng, mặt còn đỏ mãnh liệt hơn, nhưng biểu tình vẫn rất cảm kích. Hiển nhiên là Ta Là Tiểu Tam không lấy quà “hiếu kính” của hắn.

Tinh Tinh tức giận nói: “Mi xem cô ta kia, cư nhiên còn sờ mông đàn ông.”

Diệp Sảng trừng mắt nhìn cô một cái: “Nhỏ giọng một chút!”

Nhưng mà lỗ tai của Ta Là Tiểu Tam thật sự rất thính, xoay mạnh người lại, ánh mắt quét về phía Tinh Tinh. Hiển nhiên là cô ta đã nghe được lời châm chọc của Tinh Tinh, thần sắc bất chợt trở nên bất thiện.

“Gay rồi!” – Tức Nước Vỡ Bờ thầm kêu hỏng – “Cô gặp phải phiền phức lớn rồi!”