Vô Địch Hắc Thương

Chương 245: Một đám Lão Hoàng Tước




Bảy, tám mươi cao thủ cùng nhau đao thương hỏa tiễn loạn đả một hồi. Nhưng mà, HP boss lại chỉ giảm có 200 điểm. Rất nhiều người đã hoảng sợ, biết rằng vô luận có mạnh thế nào cũng không phải là đối thủ của con boss này.

Boss cũng không đánh trả, mặc kệ những người này công kích mình. Chỉ là cặp mắt màu trắng kia lại phảng phất mang ý khinh thường. Ý tứ thể hiện là có chút công kích như kiến cắn này chẳng là cái đinh gỉ gì.

Nhất Chưởng Sát Nhân trầm ngâm, bỗng nhiên hét lớn: “Vị huynh đệ nào lên lấy chìa khóa lại đây được ta sẽ thưởng cho 300 tín dụng!”

Quả nhiên phần thưởng rất có trọng lượng. Lấy một cái chìa khóa liền được 3000RMB, cơ hội hiếm có a.

Một khinh giáp chiến sĩ đứng ra: “Nhất tổng, ta đi!”

“Huynh đệ, cẩn thận chút!” – Nhất Chưởng Sát Nhân lại dặn dò. Mấy bác sĩ MM bên cạnh lại điên cuồng tung kĩ năng buff máu, thêm mana, tăng công, phòng, kháng… Nói thật, tất cả những việc đó cũng chỉ là tự lừa mình. Làm thế thì có tác dụng gì? Bây giờ mỗi một cá nhân đều biết con boss này chỉ cần tùy tiện tung một kích là tạo ra con số thương tổn lên tới 4 chữ số. Trừ phi anh có thể một chiêu thêm phòng và kháng cũng 4 chữ số. Cơ mà, điều đó hiển nhiên là không thực tế.

Khinh giáp chiến sĩ vừa nhảy xuống nước đã bị hấp lực hút qua đó. Tên này cũng thông minh, mà lại còn không sợ chết. Sau khi nắm lấy chìa khóa liền ném mạnh lên bờ phía này. Chìa khóa bay khoảng hơn 10 mét, sau đó lại rơi xuống, nổi trên mặt nước. Chỉ trong nháy mắt đó, từ trong quầng sáng lại phi ra hai thanh phi kiếm. Nước hồ lại đen thêm một mảng lớn. Mặt nước lại có thêm một khối xác chết trôi.

“Vị tỷ muội nào có thể lấy chìa khóa ta sẽ tặng 500!” – Phương Nhã Văn nổi khùng.

Lần này có hai nữ chiến sĩ cùng ba nam đấu sĩ nhảy xuống. Loại phương pháp tiếp sức nguyên thủy này khiến chìa khóa lại gần bờ hơn một chút. Biện pháp này tương đối hay nhưng yêu cầu của nó lại quá cao. Vô luận là ai, chỉ cần ở trong nước, chỉ cần đụng tới chìa khóa, người đó không thể không bị chết.

Nhưng người ở chỗ này không nhụt chí mà có ý định dừng lại, ngược lại tự trong lòng lại có thêm động lực vì thắng lợi tựa như đã tới gần.

Vào lúc đã chết mất hơn mười người thì chìa khóa còn cách bờ hồ không đến 10 mét. Tiêu Dao Tán Tiên cũng nhịn không được muốn xuống nước, nhưng trước sự đáng sợ của phi kiếm cô vẫn chưa hành động.

“1000!” – Nhất Chưởng Sát Nhân lại bất chấp ra giá. Tiếng nói vừa dứt, một trọng giáp chiến sĩ lại “tùm” một cái nhảy xuống nước.

Lấy khả năng những người ở đây, cho dù là ở trong nước cũng không có khả năng không thể ném một kiện vật phẩm bay xa hơn mười mét. Nhưng vấn đề là ở chỗ, chìa khóa này thể tích không lớn mà lại nhẹ vô cùng, vứt lên thì khinh khinh phiêu phiêu chứ bay lại không xa. Cho nên trọng giáp chiến sĩ kia biết mình hẳn phải chết, cố hết sức dồn sức vào tay, ném chìa khóa lên cao thật cao. Chìa khóa tạo thành một đường cong giữa không trung.

Nhất Chưởng Sát Nhất tung người đón lấy. Lúc này sau lưng lại đột nhiên xuất hiện một cỗ quái phong. Tất cả mọi người đều không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy một đạo kim quang xẹt qua, một bàn tay cướp lấy chìa khóa trong tay Nhất Chưởng Sát Nhân. Nhất Chưởng Sát Nhân hoảng sợ nhìn lại. Giữa không trung có một con thần ưng màu vàng. Một người mặc áo bào đứng trên lưng thần ưng mỉm cười: “Có biết không, loại vật này không phải cứ bán đi người một nhà là có thể cầm trong tay. Muốn lấy được thứ tốt thì trước tiên phải hỏi lương tâm của mình.”

Sắc mặt Nhất Chưởng Sát Nhân lạnh đi: “Ngươi dùng cách đứng trên lưng Hoàng Tước chẳng lẽ lại xứng đáng với lương tâm?”

Ta Vốn Ngạo Mạn đứng trên lưng thần ưng cười nói: “Vậy ngươi có thể làm gì được ta?”

Biến hóa này khiến cho Diệp Sảng cùng Tinh Tinh không phản ứng kịp. Ta Vốn Ngạo Mạn ẩn nấp ở đâu trong rừng rậm? Toàn trường không ai phát hiện!

Nhất Chưởng Sát Nhân miễn cưỡng cười nói: “Ta huynh đại giá quang lâm, chắc hẳn cũng mang ý hợp tác. Nếu Phủ Đầu Bang thiếu tiền thì cứ việc ra giá. Huynh cứ yên tâm với danh dự công ty Thắng Lợi chúng ta!”

Ta Vốn Ngạo Mạn cười: “Nhất tổng, thật sự xin lỗi. Ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền. Công hội ta ở khu Hoàng Kim, muốn liên minh với các người cũng không thể. Các vị, ta đi trước một bước, ngày sau gặp lại!”

Sắc mặt Nhất Chưởng Sát Nhân thay đổi triệt để: “Giết cho ta!”

Vô số tiễn chi, thương pháo, kỹ năng nguyên tố phô thiên cái địa đều được phóng ra. Nhưng trúng được mới lạ. Kỹ năng khống chế thần ưng của Ta Vốn Ngạo Mạn rất cao, không ngừng xoay quanh trên không, linh hoạt né tránh. Không ít tiễn chi đều bị móng vuốt thần ưng tạt bay. Một người một ưng bay về phía tây ngọn núi. Ta Vốn Ngạo Mạn hiển nhiên là cướp được chìa khóa liền nhanh chóng muốn rời đi.

Nhưng chuyện càng khiến cho người ta không thể tưởng được lại xảy ra sau đó. Bên vách núi phía tây đột nhiên lóe ra bạch quang huy hoàng. Ba tia thiểm điện giống như cự long khổng lồ nhưng linh hoạt vô cùng, thoạt nhìn như những sợi dây thừng có linh tính. Tia thiểm điện lập tức trói thần ưng lại. Thần ưng phát ra tiếng ai oán, cả người bị trói trên không không thể động đậy. Điện lưu tỏa ra vô số nhánh nhỏ khiến Ta Vốn Ngạo Mạn không ngừng mất HP. Số điểm thương tổn này không tính là gì. Nhưng điện lại khiến người ta giật giật như phê thuốc, toàn thân tê rần. “Sưu” một tiếng, vừa nghe cũng biết là tiếng trường tiễn phóng ra. Thế đi của mũi tên này cũng không nhanh nhưng độ chuẩn xác lại cao cực kỳ. Mũi tên mạnh bạo xuyên vào cổ tay Ta Vốn Ngạo Mạn.

“Đinh!”

Tiếng giòn vang. Cổ tay Ta Vốn Ngạo Mạn lòe ra một đạo hỏa tinh. Ta Vốn Ngạo Mạn lơi lỏng tay, chìa khóa rơi vào trong rừng rậm. Sắc mặt Ta Vốn Ngạo Mạn cũng thay đổi.

Trên vách núi đen phía tây có một nguyên tố sư xinh đẹp đang thu hổi pháp trượng: “Ta sớm đã biết ngươi trốn ở nơi này, muốn làm Hoàng Tước. Ngươi vẫn còn quá chưa đủ kinh nghiệm!”

Cung thủ bên cạnh cười nói: “Chúng ta thực nên cảm ơn bọn họ dẫn tới nhiều người, giúp chúng ta nhiều như vậy!”

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh hít một hơi lãnh khí. Người đó chính là Trà Viên Tỷ Tỷ cùng Cao Thắng Môi. Hai cô nàng sớm đã mai phục tại hậu phương, kiên nhẫn ôm cây đợi thỏ. Đêm nay, mỗi một sự kiện phát sinh đều rất nằm ngoài nhân liệu.

Nếu Trà Viên Tỷ Tỷ đã đến đây vậy thì Thạch Lựu chắc hẳn cũng đã ở đây. Nhìn xuống liền thấy Kim Nguyên Chi quả nhiên đã bị Thạch Lưu mai phục trong rừng từ trước tiếp được. Thạch Lựu là kiếm khách, cái gì không biết chứ tốc độ hiển nhiên vô cùng nhanh. Sau khi lấy được chìa khóa, Thạch Lựu hỏa tốc chạy về phía Diệp Sảng, tốc độ nhanh kinh người bởi phía sau cô đã có một nhóm người truy đuổi. Thạch Lựu chạy một đoạn liền thả người nhảy. Cô nàng không nắm dây thừng bởi dây thừng sớm đã bị Tinh Tinh bắn đứt. Nhưng người cô lại như kỳ tích nhảy qua thác nước.

Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ. Trà Viên Tỷ Tỷ các nàng đã sớm động tay chân tới thác nước, giấu một con đường từ trước, lợi dụng thác nước yểm hộ. Ta Vốn Ngạo Mạn muốn cướp về cũng khó.

Hội trưởng hôm nay cũng là một mãnh nhân tốc độ. Hắn hỏa tốc truy sát theo, cũng bắt được dây thép bên thác nước trèo lên trên. Tốc độ bò sát của người này cũng siêu nhanh.

Sắc mặt Trà Viên Tỷ Tỷ trầm xuống: “Tại sao Thiên Hành Tiện cũng ở đây? Gay rồi!”

“Ta tới!” – Cao Thắng Môi giương cùng. Cô là cung thủ siêu viễn trình. Nhị Liên Tiễn, Tam Liên Xạ, Tứ Liên Tốc liên túc được xuất ra tạo nên một trận mưa tên đổ ấp xuống đầu Thiên Hành Tiện.

Toàn thân Thiên Hành Tiện bị mũi tên đâm thành con nhím. Nhưng tầm bắn viễn công của Cao Thắng Môi vẫn thấp. Thiên Hành Tiện phỏng chừng cũng đã điên cuồng lên, nhịn đau trèo lên trên, nhất quyết có thế nào cũng phải cướp khóa trở về.

Diệp Sảng đã nhìn ra. Tốc độ Thạch Lựu vô luận thế nào cũng không mau bằng Thiên Hành Tiện. Kế hoạch “Hoàng Tước tại hậu” của ba người hội Trà Viên Tỷ Tỷ có thể nói là thiên y vô phùng. Ba người cũng phối hợp, lợi dụng nước che giấu, vô luận thời cơ, lực độ, phương vị, khoảng cách… đều đã được tính toán chính xác, mọi hành động đều được lựa đúng lúc. Thạch Lựu vừa xuống, biết mình khẳng định chạy không được, có thể sẽ bị chết. Nhưng chìa khóa không thể để bọn chúng đoạt lại! Thạch Lựu linh cơ vừa động, quyết đoán ném chìa khóa lên trên. Cái thứ đó cứ như vậy ngẫu nhiên rơi vào tay Diệp Sảng. Sắc mặc những người khác đều đại biến. Chìa khóa liên tục thay chủ, hiện tại bất kể là ở trong tay ai thì muốn cướp về đều khó khăn như lên trời. Mà Diệp Sảng cầm cũng chưa chắc ổn được. Đây là một củ khoai lang nướng cực kỳ nóng bỏng tay. Ai cầm người đó chính là mục tiêu bị mọi người giải quyết. Cho nên, Diệp Sảng cùng Tinh Tinh không hề nghĩ ngợi liền chạy về phía tây vách núi. Hai người Trà Viên Tỷ Tỷ cũng đã chạy tới: “Tiểu cô nương, nếu cô muốn báo thù chuyện vừa rồi thì liền chuẩn bị cho trận huyết chiến đêm nay đi!”

Xem ra hành tung của Diệp Sảng sớm đã bị người ta theo dõi. Tinh Tinh đối với Trà Viên Tỷ Tỷ vẫn luôn có hảo cảm. Lúc trước, trong nhiệm vụ Đệ Tam Đế Chế, Trà Viên Tỷ Tỷ là tay công kích chủ lực, cũng chiếu cố cô đôi chút.

Trà Viên Tỷ Tỷ cười nói: “Hà huynh đệ, thứ này cậu định chia cho ta bao nhiêu tiền?”

Diệp Sảng cũng cười: “Tỷ tỷ mở miệng, muốn chia bao nhiêu liền bấy nhiêu.”

Trà Viên Tỷ Tỷ gật gật đầu: “Được, có lời này của cậu là đủ rồi. Chúng ta chia nhau chạy, các người đi trước, chúng ta chặn bọn ác ôn này lại. Nhớ kỹ, cho dù có chết cũng không thể để chìa khóa bị rớt. Nếu các người ném chía khóa đi thì sau này ta cũng sẽ trở mặt với các người.”

Diệp Sảng không nói thêm gì, xoay người bỏ chạy. Hắn biết uy tín của Trà Viên Tỷ Tỷ cực cao, tin được. Mà Trà Viên Tỷ Tỷ làm như vậy cũng vì có nguyên nhân. Nghĩ mà xem, một nguyên tố sư có thể có tốc độ cao bao nhiêu? Cô biết Diệp Sảng là cường nhân tốc độ. Nằm trong tay Diệp Sảng, độ an toàn của chìa khóa sẽ không thể nghi ngờ là càng cao hơn rất nhiều lần.

Diệp Sảng vừa mới trốn chạy, Tiêu Dao Tán Tiên liền đeo vẻ mặt sát khí đằng đằng đứng trên mũi thuyền: “Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, không ngờ cũng đi làm ba cái việc trộm đạo này!”

Trà Viên Tỷ Tỷ mỉm cười: “Tán Tiên tỷ làm bạn với đám người dưới kia, chẳng lẽ là việc quang minh chính đại?”

Tiêu Dao Tán Tiên lạnh lùng nói: “Ta chỉ là vì muốn ít tiền mà thôi.”

Trà Viên Tỷ Tỷ cười nói: “Tiểu muội ta cũng vậy!”

Tiêu Dao Tán Tiên nói: “Ta không muốn nhiều lời với ngươi!”

Trà Viên tỷ tỷ cười cười: “Vậy ngươi tới đây!”

Tiêu Dao Tán Tiên tới thật. Người còn chưa tới, kiếm đã ra. Kiếm phong vung lên một mảnh hàn quang. Hàn quang hình lưỡi liềm cuốn về phía đối phương. Trà Viên Tỷ Tỷ căn bản là không tránh né. Trên thực tế thì cô cũng không có khả năng đỡ được bao nhiêu chiêu số của Tiêu Dao, đứng gắng gượng một kiếm của đối phương. Kiếm đâm một cái vào trong Tam Lăng Trụ Điện Quang Thuẫn, lập tức một cỗ điện lưu dọc theo thân kiếm phản lùi trở về. Một kiếm này được Tiêu Dao Tán Tiên dùng sức rất mạnh, chẳng những không đâm trúng người mà còn bị điện lưu đánh cho bay xa bốn, năm mét.

Lúc này bên vách núi có 4, 5 chiến sĩ bò lên. Trà Viên Tỷ Tỷ vung pháp trượng lên: “Trở về hết cho ta!”

Tiếng nói cừa dứt, từ trên trời liền giáng xuống hơn mười đạo thiểm điện. Tuyết nham bị điện cháy khét lẹt. Trên vách núi đen nổ vang từng trận. Bốn chiến sĩ kêu thảm té xuống. Hơn mười đạo thiểm điện cũng không biến mất mà phản lùi trở về kết hợp lại thành một khối, hướng về mông Tiêu Dao Tán Tiên mà thống kích. Tiêu Dao lập tức bị mài đi 500HP. Mặc dù người không việc gì nhưng toàn thân bị điện giật đến bủn rủn vô lực.

Điện lưu thô to chui vào trong giày Trà Viên Tỷ Tỷ, nhìn như dung nhập vào trong cơ thể cô. Trên mặt Trà Viên Tỷ Tỷ biển ảo hai màu lam bạch: “Đi!”

Tiêu Dao Tán Tiên quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm phẫn nộ: “Điên thật, không ngờ đem kĩ năng luyện tới trình độ như vậy. Hừ, hôm nay ngươi chạy được mới lạ!”