Trông Diệp Sảng thì có vẻ rất tiêu sái, nhưng kì thực hắn đang âm thầm lo lắng. Hiện nơi này thuộc lãnh thổi thành Hải Thượng, khu Hoàng Kim, nếu dùng Bumble Bee tới đón thì nhiều nhất phải mất 1 giờ. Nếu phát hiện ra chủ lực Phủ Đầu Bang, cho dù phải ngay mặt cường công vẫn là âm thầm giết người. Nhất định phải thu phục được bọn chúng nội trong 1 giờ, nếu không khi cường viện của đối phương tới nơi thì chắc chắn sẽ trộm gà bất thành mà còn bị mất cả nắm thóc.
Một người, vô luận là thực lực mạnh bao nhiêu, dù sao cũng phải chú ý tới chiến lược, chiến thuật, có thế nào cũng phải tính toán tới vấn đề thời gian, phải biết mình biết ta mới dám nghĩ tới lấy một địch trăm. “Lão tử không sự” và “lão tử có thể làm”, thật sự mà nói, khác nhau rất nhiều.
Moto Harley chạy trên sườn núi đá một lúc, địa hình sau đó trở nên rộng rãi hơn, mặt đất coi như bằng phẳng hơn. Nhưng địa hình bằng phẳng thì trên mặt đất lại toàn là các loại đá phiến. Trên mặt phiến đá có khắc các loại kí hiệu cổ quái. Ngẫu nhiên còn có một hai trụ đá to lớn đổ ngã lên phiến đá. Nơi này tựa như một thành trì nào đó từ thời hồng hoang cổ đại bị đạn đá từ bên ngoài phá sập thành đống phế tích. Diệp Sảng có vẻ như đã đoán được nơi mình sắp tới.
Lúc này rốt cục nhiệm vụ cũng ló mặt.
Thanh âm hệ thống trí năng: “Chú ý! Chú ý! Phát hiện 400m phía trước có vật thể máy móc loại đại hình. Hệ số nguy hiểm cực cao!”
Hệ thống thăm dò hồng ngoại của Harley sẽ căn cứ vào tầm bắn xa nhất của chủ xe mà tiến hành tự động điều chỉnh phạm vi thăm dò, nhưng không thể vượt quá 500m. Hệ thống trí năng cảnh báo hệ số nguy hiểm cực cao không khỏi khiến cho Diệp Sảng cảm thấy khẩn trương.
Quả nhiên, trên đống phế tích ở phía trước có một chiếc Hummer quân dụng. Hiện giờ thuộc tính cảm giác và tầm nhìn của Diệp Sảng được tăng cường không ít, dù ở dưới bóng đêm vẫn có thể thấy rõ ràng. Chiếc xe này được đặt rất khéo: vắt ngang hai trụ đá lớn, hữu ý vô ý cản đường tiến lên phía trước.
Trên xe có hai cô gái, là mĩ nữ! Đúng là mĩ nữ!
Đầu năm nay, mĩ nữ trong Đệ Nhị Thế Giới thật sự rất mất giá. Không biết có bao nhiêu “mĩ nữ” đã trải qua tính năng điều chỉnh dung mạo thật đây? Nhưng hai mĩ nữ này thật sự là rất có phong cách riêng.
Cô mĩ nữ đứng trên ghế lái mặc áo chẽn đen, short đen, chân đi một boot cao cổ lên qua gối, làn da trắng nõn lõa lồ bên ngoài, làn tóc lượn sóng xõa tung trên vai. Một thân trang phục rất thời thượng. Nhưng trên đai lưng lại gài đầy đạn, trên vai là một dải băng đạn quấn chéo qua thân, trên quần short giắt một khẩu súng lục. Mặt đeo một chiếc kính râm hình chim én. Người này hóa ra lại là một thương thủ nhìn qua rất lãnh khốc, tháo vát, tiếc là không thấy rõ mặt.
Cô gái đứng trên ghế lái phụ lại càng thêm đặc sắc. Người này cũng là tay súng, cũng đeo kính râm, nhưng khác là tóc của cô nàng ngắn ngang tai, y phục trên người giống như một chiếc xường xám, phần eo xẻ rất cao, một chiếc đùi thon dài ngọc ngà ló ra khỏi tà váy ngắn. Cặp giò này có thể nói sẽ rất kích thích người khác. Này nhé, bọc ngoài chân là một lớp tất đen mỏng dính, mà tà váy lại xẻ thực sự rất rất cao. Có lẽ đôi tất này liền với quần chip, sắp đặt khéo léo để anh nhìn không thấy nhưng lại cứ cố tình muốn nhìn trộm bên trong.
Hai mĩ nữ này thật sự có đủ gợi cảm nóng bỏng. Nhưng Diệp Sảng lại khẩn trương cực kì bởi có thứ còn đẹp mắt hơn hai cô nàng, đó chính là khẩu súng máy hạng nặng trên đuôi xe con Hummer, ống súng hếch lên trời. Tạo hình cồng kềnh nhưng hữu lực! Toàn thân là kim loại màu đen kích thích. Một băng đạn thò ra từ thương cơ, kéo dài đến phía sau ghế ngồi. Đạn màu hoàng kim sáng bóng, dưới bóng đêm thật chói mắt.
Diệp Sảng tin con mắt mình không có mờ mà nhìn nhầm thành súng máy hạng nặng.
Hai cô gợi cảm nữ lang này không ngờ lại là người chơi súng máy hạng năng. Con bà nó, thú vị thật.
Trong Đệ Nhị Thế Giới, súng máy hạng nặng là loại trang bị rất khó kiếm, cần phải có chuyên gia nghiên cứu súng ống loại chiến đấu cùng kĩ thuật sư tiến hành nghiên cứu, phát minh. Nếu chỉ trông mong boss rơi ra thì đợi đến mọt kiếp mất, boss cũng không rơi nguyên một khẩu súng hạng nặng đầy đủ linh kiện. Tựa như sáo trang cần game thủ phải đi khắp nơi thu thập từng linh kiện một. Quá trình thu thập linh kiện lại càng phiền toái vô cùng. Còn có một điểm trọng yếu then chốt là loại súng này tiêu hao rất nhiều đạn. Đây không phải là thứ mà người nghèo có thể đùa. Đương nhiên, có súng máy hạng nặng trong tay, ta sẽ có cả thiên hạ.
Vừa nhìn qua, Diệp Sảng liền nhận ra đây là MG3. MG3 là sản phẩm do công ty kim loại Rheinmetall của Đức sản xuất. MG3 sử dụng đạn 7.62x51mm NATO, băng đạn 50 viên DM1 (có thể được lắp trong hộp), băng đạn 100 viên DM 6/M13. Tốc độ bắn trên lí thuyết có thể đạt tới 15 phát mỗi giây. Tầm sát thương là 220m. Động năng nòng súng là 200 điểm. MG3 có hỏa lực cực kì cường đại, là thứ mà AK hay M4 không thể so sánh cùng.
Trong hiện thực, loại súng này cũng xuất hiện rất nhiều trên các chiến trường như Kosovo, vịnh Péc-xích, Đông Đế Hán (?), Iraq, Kuwait… Lực công kích cường đại của MG3 khiến vô số phần tử khủng bố vừa nghe đã sợ mất mật. MG3 có thể dương oai tại nhiều quốc gia, đạt danh hiệu là “kẻ hủy diệt”.
Nhưng nhược điểm của “kẻ hủy diệt” cũng không ít. Đầu tiên chính là nó quá nặng. Toàn thân nặng 30 cân, dài 1.3m, thể tích quá lớn. Nếu thuộc tính lực lượng không đủ thì không thể xê dịch nó được. Phỏng chừng hai ả tố nga này cũng không có lực lượng nên mới phải đặt trên đuôi xe. Nếu anh cố gắng ôm nó lên để khai hỏa cho tiêu sái, vậy thì mặc dù anh có thể oai rằng lực lượng ta cao, nhưng ngược lại phụ trọng lại quá lớn dẫn đến tốc độ bị giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, loại súng này thuộc hệ máy móc, kính chuẩn tâm hình chữ U nên sau khi khai hỏa sẽ tản ra rất nặng. Sức giật cao đến thái quá: 57%. Nhưng bất kể thế nào, đây chính là loại vũ khí đại biểu đàn ông đích thật. Không ngờ lại có thể gặp nó ở nơi này.
[nhắc lại nhé 1 cân Trung Quốc = 0.5kg]
Rất hiển nhiên, hai gợi cảm nữ lang cũng phát hiện ra Diệp Sảng. Muốn không thấy cũng khó bởi moto Harley của Diệp Sảng quá mức phong cách.
Nữ lang mặc xường xám vẫy vẫy tay, ý bảo Diệp Sảng lại đây. Diệp Sảng gặp hai cô này cũng không có ý xuất thủ. Hắn cũng không sợ, cả gan lại gần. Hai cô nàng nhìn nhìn đống thẻ gắn trên thân xe của Diệp Sảng, trên mặt liền lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhìn nhau.
“Tiểu đệ đệ, dám một mình phóng đi chọi Phủ Đầu Bang à?” – Nữ lang mặc xường xám cười nói.
Diệp Sảng thiếu chút thì hộc máu. Tiểu đệ đệ? Mẹ nó, ca đây nhìn nhỏ con như vậy sao?
“Hai vị đại tỷ, phải gọi thế nào đây a?” – Diệp Sảng lại nhiệt tình chào hỏi. Đối mặt với hai mĩ nữ và bốn bình sữa to vật vã lại không thèm nhìn lấy một cái, ngược lại hai con mắt nhìn chằm chằm vào MG3.
Hành động này của hắn lại khiến cho nữ lang mặc short có hảo cảm hơn. Lũ đàn ông khác luôn giống như cầm lang, bao giờ cũng hai mắt quét tới quét lui trên người hai cô trước, kiểu như hận không thể lột sạch y phục trên người cô. Nhưng tiểu tử này thì không thế. Hiển nhiên tiểu tử này rất biết nhìn hàng.
[xung quanh toàn gái ngon bu lại còn không thèm nữa là, bây giờ thì có thêm 2 cô cũng bình thường thôi, lì rồi]
Nữ lang mặc xường xám nhảy xuống xe, đi đến trước mặt Diệp Sảng, mở ra bảng giao dịch. Diệp Sảng thấy rõ tên của đối phương: Hạ Luyến Băng. Nữ lang mặt short ngắn cũng mở bảng giao dịch: Bắc Thần Tuyết.
“Bắc đại tỷ, Hạ đại tỷ, có cái gì hảo chiếu cố a?” – Diệp Sảng lại ra chiêu cợt nhả.
Hạ Luyến Băng cười lạnh nói: “Tiểu đệ, cậu như thế này là đi chịu chết!”
Diệp Sảng tò mò: “Ách?”
Hạ Luyến Băng lạnh lùng nói: “Cậu có biết ở phía trước có bao nhiêu người, nấp ở đâu hay không?”
Diệp Sảng lắc đầu.
Hạ Luyến Băng: “Vậy mà còn dám đi rêu rao khắp nơi như vậy?”
Diệp Sảng nghĩ một chút. Hai mãnh nữ này có súng máy hạng nặng nhưng vẫn chưa bắn loạn tiến về phía trước. Hay là có một đám người Phủ Đầu Bang mai phục ở phía trước?
Lúc này đoàn người Yến Vân từ sau đuổi kịp tới. Mọi người vừa thấy hai nữ lang gợi cảm, con mắt lập tức trợn tròn. Ngay cả Yến Vân cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút. Hai người này quả thật đủ nóng bỏng, có chân dài, eo thon, ngực bực, rất dễ kích phát hormone đám đực rựa a.
Bắc Thần Tuyết miễn cưỡng ngồi ở trên ghế lái, tao nhã hút thuốc lá, thái độ rất là cao ngạo.
Yến Vân cười: “Hai vị có hứng thú tổ đội hay không?
Chỉ cần là người có thực lực đủ mạnh, ai cũng muốn mượn sức.
Hạ Luyến Băng lườm Yến Vân một cái: “Tổ đội? Ngươi đủ tư cách sao?”
Ma Lạt Trư Đầu không hề thích nghe lời này: “Chẳng lẽ các ngươi đủ? Các người đủ thì mắc ở đây làm gì?”
Yến Vân mỉm cười, đưa mắt nhìn Diệp Sảng. Diệp Sảng hiểu ý, lấy ra một bó thảo dược, ném mạnh lên trời. Chỉ thấy sa ưng xoay xoay mấy vòng trên tay trái Yến Vân, sau đó hững hờ bắn một viên đạn. Bó thảo dược tứ phân ngũ liệt giữa không trung.
Yến Vân thổi làn khỏi bay ra từ nòng súng: “Có đủ hay không?”
Hai cô nàng còn đang có chút kinh ngạc. Tên này dùng tay trái mà vẫn có thể bắn chuẩn như vậy sao? Bắc Thần Tuyết gật gật đầu: “Rất tốt!”
Đội ngũ lại có thêm hai thành viên mới gia nhập. Yến Vân không hỏi hai người đang đi đâu, làm gì. Nhưng rất rõ ràng, đây nhất định là phe đối đầu với Phủ Đầu Bang. Sao bây giờ Phủ Đầu Bang lại có nhiều kẻ thù như vậy?
“Diệp tử, làm việc đi!” – Yến Vân thản nhiên nói.
Lần này Diệp Sảng gỡ hết thẻ xuống, tiếp tục đơn thương độc mã tiến về phía trước mở đường.
Sau khi đi qua khu phế tích là một sườn đất rất dốc. Đối với Harley thì không thành vấn đề, nhưng sau khi qua sườn đất, Diệp Sảng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ ngây người.
Đây là một tòa kiến trúc giống như lâu đài cổ phong cách châu Âu thời Trung cổ. Chuẩn xác mà nói, đây là một góc của lâu đài, to lớn, đồ sộ, trang nghiêm nhưng lại có vẻ rách nát không chịu nổi. Từ xa xa nhìn lại, đây hoàn toàn chính là một quần thể lâu đài. Chỉ là trên không, mây đen dày đặc, tứ phía gió lạnh từng trận khiến cho quần thể lâu đài này càng thêm thê lương, thần bí mà lại được bao trùm bởi một bầu không khí âm trầm.
Phía trước cổng lớn dẫn vào quần thể lâu đài là một cây cầu ván gỗ dài trăm mét. Dưới cầu là vực sâu không thấy đáy. Vực sâu kéo dài ra hai bên, chẳng những không thấy cuối mà chiều sâu cũng không cách nào đo được bằng mắt thường, hoàn toàn là một mảnh hắc ám. Lỗ tai có thể nghe thấy tiếng gào cổ quái do dòng khí trào lên từ trong vực sâu phát ra.
Rốt cuộc thì Diệp Sảng cũng hiểu vì sao hai cô gái này lại dừng lại ở chỗ đó, không tiến lên. Phía trên cây cầu gỗ này có một bánh răng lớn. Trên bánh răng có dây kéo thô to quấn lấy. Dây kéo kéo cầu gỗ từ trung tâm, tạo thành hình chữ bát. Đây là nguyên lí lên xuống điển hình của cầu thời trung cổ. Cầu gỗ bị ngắt làm đôi. Xe Hummer muốn đi qua khó như lên trời.
Diệp Sảng lôi ống nhòm ra quan sát. Ở xung quanh tay hãm dây kéo bánh răng ở bên kia quả thật có không ít người. Soi đen pin để đếm, có ít nhất hơn 30 người. Trên đầu mỗi người đều lóe lên ba chữ to “Phủ Đầu Bang”. Ở giữa cổng thành có một thẻ điện tử chiếu lên dòng chữ: “Phủ Đầu Bang thanh tràng, xin chớ tới gần. Ngộ sát không chịu trách nhiệm.”
Nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy dòng chữ đó không phát hỏa mới lạ. Nhưng Diệp Sảng lại khác. Phủ Đầu Bang là một công hội mạnh. Người ta quả thật có khả năng thanh tràng. Mấu chốt bây giờ là đi qua như thế nào?
Hạ Luyến Băng mang theo một khẩu M4, lần mò đi lên: “Nơi này không thể dùng trực thăng mà qua. Chúng ta yểm hộ cậu, cậu có nắm chắc khả năng bay vọt qua cầu được không?”
Diệp Sảng nhìn một chút: “Để thử xem!”
“Tiểu tử, tỷ tỷ tin cậu!” – Hạ Luyến Băng phất phất tay. Bắc Thần Tuyết điều khiển Hummer ngênh ngang tiến lên từ phía sau sườn đất.