Vô Địch Hắc Thương

Chương 205: Ứng tuyển




Anh nói Diệp Sảng điên rồi, hắn đúng là điên. Muốn một mình đối đầu với con Hắc Long đó tuyệt đối là không có khả năng. Nhưng trên thực tế, nội tâm của hắn lại rất bình tĩnh. Sở dĩ muốn mượn AUG của Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng bởi vì kính ngắm của AUG có thể phóng đại 15 lần, dễ dàng giúp hắn nhắm đúng vào điểm đen trong long nhãn. Diệp Sảng nắm rất rõ điều này. Yến Vân coi như xong, mấy cô nhóm Tinh Tinh chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi vì toàn thân Hắc Long có thể khống chế hết sân nhà, ai cũng đừng nghĩ có thể chạy. Hắn quyết định đánh cược một lần. Quyết định này còn liên quan đến cái chết của Kim Tổng Quản.

“Ba ba, ba ba, ba ba!”

Qua tiết tấu có thể thấy nội tâm của Diệp Sảng dù rất bình tĩnh những cũng vẫn có chút bối rối. Diện mục dữ tợn của Hắc Long càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn trong tầm mắt hắn. Tất cả mọi người đều dừng bước, há to miệng nhìn hắn.

Hồng thương trị số:

“-20!”

“-20!”

“-20!”

“-20!”

HP Hắc Long:

“280/5000!”

“260/5000!”

“240/5000!”

“220/5000!”

“200/5000!”

Khoảng cách đã chưa tới 30m, nhiều nhất 3 giây nữa Hắc Long sẽ đưa Diệp Sảng đi Tây thiên.

Không một ai nói gì. Mọi người đều nói không nên lời.

Ngay lúc Hắc Long bay đến đầu cầu, Diệp Sảng bỗng nhiên lại không khai hỏa. AUG đột nhiên im bặt, dường như đã hết đạn.

Tim mọi người như ngừng đập.

Ngay lúc Hắc Long đụng vào, AUG bỗng nhiên cấp tốc vang lên. Lần này không phải bắn từng loạt mà là điên cuồng liên xạ. Hắc Long đang ở ngay trước mắt, Diệp Sảng hoàn toàn lấy súng bắn vào nhược điểm.

“Ba ba ba ba!”

“Phốc phốc phốc phốc!”

Cho dù vẫn còn ít đạn chưa tới, nhưng đã có 4 lục thương trị số liên tục xuất hiện:

“-60!”

“-60!”

“-60!”

“-60!”

“Rống…”

Chuỗi đạn cuối cùng đã gạn hết tất cả HP của Hắc Long. Nhưng hai chiếc sừng cũng ngừng ngay khi đâm vào bụng Diệp Sảng. Diệp Sảng bay ra ngoài. Súng rời khỏi tay.

Hồng thương trị số: “-1000!”

Một người một boss đồng quy vu tận.

Thi thể Diệp Sảng đập vào vách đá, rơi xuống. Huyết nhục mơ hồ!

Trong trạng thái u linh, tầm nhìn Diệp Sảng nháy mắt biến thành hai màu trắng đen. Hắn thấy Hắc Long biến thành một đám khói đen lớn. Khói đen tản ra, bay trở về bệ tế trung tâm tế đàn. Dường như là bị hút trở về. Mây đen cũng tản mát đi, ánh mặt trời hạ xuống. Xuân về trên đất nước, tất cả trở lại màu xanh mát như trước. Nhưng Diệp Sảng chắc chắn không nghe được thanh âm hệ thống. Diệp Sảng còn thấy Tiêu Dao Tán Tiên dán mình trên vách đá, không hề rơi xuống. Hóa ra người phụ nữ này có hơn 1000HP. Cuối cùng Diệp Sảng nhìn thấy đám Tinh Tinh, Yến Vân kinh hô chạy tới chỗ mình. Chỉ là Diệp Sảng tức khắc đã bị truyền tống thẳng về thành.

Mĩ nữ thương thủ cười tủm tỉm nói: “Game thủ tôn quý, ngài đã tử vong trong nhiệm vụ Thất ChủngVũ Khí Trường Sinh Kiếm. Sau khi tử vong, 12 giờ sau không thể login!”

Diệp Sảng ngạc nhiên: “Thất Chủng Vũ Khí? Thất Chủng Vũ Khí gì? Con mẹ nó, mĩ nữ à em không đùa chứ? 12 giờ liền không thể login, thời gian trong trạng thái u linh cũng không đúng như bình thường. Em gái không chơi anh chứ?”

Mĩ nữ thương thủ cười nói: “Xin lỗi, đây là quy định của hệ thống. Mời 12 giờ sau ngài lại login. Chúc ngài chơi game vui vẻ, du ngoạn sảng khoái.”

Thằng cờ hó hệ thống này. Diệp Sảng phẫn nộ logout, ngồi ở trên giường trầm tư. Hóa ra nhiệm vụ này là một chi nhánh của đại nhiệm vụ, tên là Trường Sinh Kiếm. Kiếm chôn ở Thần Kiếm đàn. Thất chủng vũ khí trong tiểu thuyết Cổ Long. Aiii, cũng giống đấy.

Trường Sinh Kiếm, Bích Ngọc Đao, Khổng Tước Linh, Đa Tình Hoàn, Bá Vương Thương, Ly Biệt Câu, còn có Quyền Bàn.... Chẳng lẽ lại phân biệt đại diện cho bảy chức nghiệp: khinh giáp chiến sĩ, trọng giáp chiến sĩ, chiến địa bác sĩ, nguyên tố sư, thương thủ, triệu hoán sư và đấu sĩ?

Nhưng quan trọng nhất là vì sao sau khi tử vong trong nhiệm vụ này lại phải 12 giờ sau mới có thể login? Diệp Sảng nghĩ không ra.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gọi: “Diệp tử!”

Diệp Sảng lăn lông lốc một vòng đứng lên: “Đến giờ ăn tối rồi à?”

An Hi bất đắc dĩ: “Cậu chơi game một ngày liền thành ngốc à?”

Diệp Sảng đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra, thế là lượn một cái chui ra.

Đây là ngày ở chung thứ ba. Mỗi ngày Diệp Sảng đều ở lì trong ổ không chịu ra, cả ngày chỉ có lúc ăn cơm mới thấy mặt. Những món ăn của An Hi đều hợp khẩu vị của Diệp Sảng. Mà hắn cũng rất biết cách xin cơm. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Diệp Sảng rất nể tình ăn mấy chén cơm lớn, quét sạch mấy chén đĩa đồ ăn.

Nhìn đống bát trên bàn, Diệp Sảng rụt rè nói: “Chị An, đồ ăn đồ uống đều do chị mua. Số tiền kia…”

An Hi: “Quên đi. Bây giờ cậu cứ tìm việc rồi lĩnh lương hẵng nói. Cậu xem tướng ăn của mình kìa, chẳng ra thể thống gì. Ngày hôm qua chị về trường một chuyến thế là cậu liền ăn mì. Aiii, chị không biết nên nói cậu thế nào cho phải. Phải biết giữ gìn sức khỏe chứ!”

Thấy biểu tình trách cứ của An Hi, trong lòng Diệp Sảng cảm thấy ấm áp. Trong nhà hắn tuy rằng còn có Diệp Đình và hai người anh, nhưng An Hi thật sự còn bảo vệ quan tâm hắn hơn cả họ, giống như anh cả chị cả vậy. Tuy rằng đây là những ngày khó khăn, nhưng thực ra vẫn có thể chịu đựng qua ngày.

[đệt, từ đầu tới giờ tưởng anh Sảng eo em nó, hóa ra…]

Diệp Sảng chần chờ: “Chị An, em…”

An Hi nói: “Chị biết. Chúng ta đều sắp tốt nghiệp, hiện tại điều kiện không tốt. Cậu có chỗ nào khó cứ nói cho chị biết. Vẫn xem chị là người ngoài sao? Đúng rồi, mai là chủ nhật, lần trước chúng ta đã thương lượng tới tập đoàn Kỳ Lợi. Sáng sớm mai 10h sáng phỏng vấn rồi, cậu chuẩn một chút đi, đừng cứ mải chơi game. Trước tiên cứ ổn định mọi việc đã rồi chơi cũng không muộn.”

Cô trịnh trọng nói nghiêm túc. Diệp Sảng cũng không ba hoa nữa: “Được, chị An. Ngày mai em với chị cùng đi. Hai người chúng ta có thể làm cùng nhau thì sẽ có thể giúp đỡ nhau được!”

Lúc này hai đầu mày của An Hi mới giãn ra, cười nói: “Vậy là tốt rồi. Sáng mai dậy sớm một chút, đến sớm còn chuẩn bị được.”

Tại sao phải dậy sớm? Đến sáng ngày hôm sau Diệp Sảng liền hiểu. Bình thường con gái đều dậy sớm để make-up, chuẩn bị trang phục gì gì đó đã mất ít nhất một tiếng. Sảng nhà ta liền chơi xấu, mặc kệ, chui vào phòng, nhảy lên giường cứ một mạch ngủ lì trên giường thêm ít nữa.

[méo, bình thường Mị chỉ dậy đánh răng rửa mặt, chải đầu tóc buộc túm đuôi gà, quần áo thì sơ mi hay phông, jeans hoặc đồng phục, rồi ăn sáng. Nửa giờ xong hết. Mị là con gái mà còn méo hiểu những đứa khác ở trong phòng làm gì mà lâu thế, kể cả con bạn thân của Mị Mị cũng không hiểu. À mà Mị buê đuê mà (*^*) *sầu đời-ing*]

Đã sắp 8h40, An Hi bất đắc dĩ đập cửa phòng Diệp Sảng thùm thùm: “Diệp Sảng, không lười nữa. Dậy mau, nhanh lên!”

Diệp Sảng ngái ngủ vẫn tinh quái dụi mắt: “Đi thôi!”

An Hi ngạc nhiên: “Cứ đi như vậy?”

Diệp Sảng tò mò: “Có vấn đề gì à?”

An Hi cau mày: “Cậu cũng phải soi gương chải chuốt, quần là áo lượt một tí, hay thêm tí phấn son nhé? Cứ thế này mà đi có vẻ không được thành ý, cũng không có lễ nghi!”

[lại còn phấn O_O]

Diệp Sảng nhìn nhìn An Hi. Hôm nay trang phục của An Hi rất là chói mắt a. Áo hoa, jeans đơn giản, vốn là rất giản dị chất phác nhưng An Hi mặc vào lại đem lại cảm giác tươi mát động lòng người. Nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kĩ thì thật sự không chịu nổi a…

“Được rồi! Em chọn một bộ là được chứ gì?” – Diệp Sảng tùy tiện nói.

5 phút sau, hai người ra cửa. Thứ Diệp Sảng gọi là trang phục chính là lấy lược cào cào tóc mấy cái là xong.

Khoảng cách từ chung cư Hương Sơn đến địa điểm phỏng vấn nói xa không xa, nói gần không gần, đi đường ít nhất mất 1 giờ. Đi xe buýt nửa đường còn phải đổi tuyến.

“Sau này nếu muốn làm ở công ty này, chị nghĩ mua một cái xe đạp là tương đối thích hợp!” – An Hi có vẻ tràn đầy tự tin

Trong lòng Diệp Sảng lại thấy ấm áp. Thật là một cô gái tốt, rất biết tiết kiệm. Ai ngờ lời giải thích của An Hi xém chút làm Diệp Sảng ngất luôn: “Chị thấy đạp xe có thể rèn luyện sức khỏe, còn có thể giữ dáng nữa.”

Diệp Sảng nói: “Vậy chi bằng mỗi ngày ở trên giường chống đẩy 80, 100 cái có phải hơn không?”

An Hi đột nhiên đỏ mặt.

“Sao thế?” – Diệp Sảng vẻ mặt vô tội, quay đầu nhìn xung quanh. Toàn bộ hành khách tứ phía trên xe đều nhìn hắn chằm chằm.

“Khụ khụ!” – Diệp Sảng khó xử ho hai tiếng – “Đừng nhìn tôi. Tôi khuyên các người mỗi này nên tập chống đẩy – hít đất, tập trên giường là được. Không cần máy tập thể hình. Tập xong liền tắm rửa, như vậy vừa tiết kiệm vừa đỡ mệt. Cái gì? Cô gái, nhà cô dùng võng à? Cũng không sao, không hít đất được thì mỗi ngày ra ngoài đường đi bộ là được! Oa ha ha, thực ra hôm nay tôi mới…”

“Rầm!”

Phần lớn đám người trên xe té cái rầm.

Công ty bất động sản tập đoàn Kỳ Lợi không phải chỉ đơn thuần là một công ty con. Trên thực tế đây là một trung tâm song ngành. Một bên quản lí một dây chuyền khách sạn năm sao, mặt khác lại đầu tư xây dựng các khách sạn nhỏ, nhà trọ. Công ty bất động sản Kỳ Lợi chẳng những đưa vào hoạt động khách sạn còn phải xây dựng trên cách khu đất trống, một loạt quy trình phức tạp, rườm rà. Trọng yếu hơn tại bên cạnh hai khu đất còn có một nhà xưởng hoang phế có diện tích rất lớn, nghe nói sắp bị hủy đi. Tập đoàn Kỳ Lợi chuẩn bị thu mua mảnh đất này. Hoạt động thương nghiệp nhiều như vậy, tất nhiên đây là thời điểm để tập đoàn chiêu binh mãi mã.

Đại sảnh phòng làm việc lầu 1 tại tòa nhà hành chính cạnh quảng trường đã có một hàng dài cả trai lẫn gái đến dự tuyển. Hai người Diệp Sảng chỉ có thể đứng xếp hàng chờ đợi. Đây không phải là phỏng vấn mà là bước kiểm tra thứ nhất. Nơi đó có nhân viên bộ phận nhân sự do tổng bộ tập đoàn Kỳ Lợi phái tới làm việc, đơn giản là xem lí lịch rồi đưa ra quyết định có cho tiếp tục dự tuyển hay không.

Đến phiên An Hi, nhân viên công tác hiển nhiên có thái độ rất tốt với An Hi. Đây chính là kiểu “mĩ nữ người gặp người thích”. Vốn An Hi cũng đã rất tự tin. Nhân viên công tác lẩm bẩm nói: “Ồ, cô đăng kí vị trí nhân viên phục vụ khách hàng. An tiểu thư đã tốt nghiệp đại học. Xin chờ một chút!”

Nói xong, nhân viên gõ gõ trên bàn phím laptop, có lẽ là kiểm tra học vị trên mạng. Sau khi đối chiếu, thấy không có sai sót gì mới nói: “An tiểu thư, mời đi ra văn phòng làm việc của bộ phận phục vụ khách hàng. Nơi đó có giám đốc bộ phận phục vụ khách hàng của tập đoàn đang chờ.”

An Hi cũng không vội đi, đứng chờ Diệp Sảng ở cửa thang máy. Nhưng Diệp Sảng không được đãi ngộ tốt như cô. Quần áo Diệp Sảng thì lôi thôi, cộng thêm đầu tóc đã hơi rối tung, sắc mặt tái nhợt, trông như thiếu dinh dưỡng. Bộ dạng như vậy ai dám nhận? Thái độ của nhân viên tốt mới là lạ. Nhưng Diệp Sảng cũng có vận khí của hắn, không phải kiểm tra sơ lược hồ sơ lí lịch như An Hi, Diệp Sảng không gọn gàng sạch sẽ như An Hi, ngược lại lại khiến cho nhân viên đó cảm thấy Diệp Sảng là người có kinh nghiệm làm việc: “Xin hỏi anh đăng kí chức vụ gì?”

Diệp Sảng phun ra ba chữ: “Bộ an ninh!”

Nhân viên công tác gật gật đầu: “Công việc cũng rất thích hợp. Mời đi tới văn phòng bộ an ninh ở tầng 27. Chúc anh may mắn!”