Vô Địch Hắc Thương

Chương 199: Giao dịch trên cầu gỗ




Diệp Sảng đứng kêu la đại náo. Yên Hồng quả nhiên bị chấn trụ. Không phải cô cả tin Diệp Sảng mà là quá hiểu Tịch Mịch Giới Đặc. Những lời này của Diệp Sảng thật sự rất thật. Khẩu khí của Diệp Sảng hoàn toàn giống với Tịch Mịch Giới Đặc. 

Không thể không nói, đầu tiên anh phải có thực lực, không có thực lực phải dựa vào thao tác, không có thao tác thì phải có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm thì dựa vào vận khí, không có vận khí phải có RMB. Nếu tất cả các điều kiện này anh không có một cái nào, thế thì mời anh đứng sang một bên.

Đàn bà tốt chẳng qua chỉ là hai chân dang ra. Nhưng đàn ông thì sao? Muốn dang chân cũng không được. Làm không tốt lại bị khinh bỉ. Không có người phụ nữ nào trời sinh đã lả lơi ong bướm. Cũng không có người đàn ông nào trời sinh đã chấp nhận chân đạp hai thuyền.

[làm đoạn này… hết nói nổi… mẫu thân đại nhân thì ngồi bên cạnh…]

Mấy ngày này rốt cục Yên Hồng cũng hiểu được đạo lí này. Ngày đó cô cùng Thiết Thủ ở Đệ Nhị Chiến Khu “bỏ trốn”. Nói trắng ra là cô thèm bộ sáo trang cấp 30 giá 500 tín dụng. Nhưng vài ngày sau đó, chuyện phải làm cũng đã làm. Thiết Thủ liên mồm nói sẽ mua cho cô, trên thực tế mãi không thấy đâu. Yên Hồng cũng không phải ngu, biết chuyện này chỉ e là không thành. Nghĩ lại cũng đúng. 500 tín dụng cũng không phải số tiển nhỏ. Thiết Thủ dựa vào đâu có nhiều tiền như vậy?

Trong thoáng chốc, Yên Hồng đột nhiên cảm thấy thực ra lão công cũ Tịch Mịch Giới Đặc rất tốt. Rất đơn giản, nếu Tịch Mịch Giới Đặc có nhiều tiền, cứ nắm chặt đai lưng quần khẳng định sẽ đi mua cho cô. Nhưng bây giờ trở về cũng không được. Nhưng lúc này lại nghe thấy lời hắn nhờ Diệp Sảng chuyển tới, Yên Hồng có chút xúc động.

Cô ta vừa mới thần người ra, Diệp Sảng lại bắt đầu: “Yên Hông cô nương sao thế? Cô tới đây, tôi đưa trang bị cho cô. Lão công của cô bảo ta đưa tới.”

Diệp Sảng khẽ vẫy tay. Ngay cả đám Tinh Tinh cũng híp mắt lại. Diệp Sảng giống như làm ảo thuật, lấy ra một pháp trượng có thiên cầu lóe màu thiên thanh. Nhìn qua cũng biết không phải phàm vật. Đây là cây pháp trượng của Vô Tình. Sau khi đại chiến kết thúc ở Đệ Nhị Chiến Khu lần trước, đám Vô Tình bị chết liền rơi ra vài thứ, cuối cùng bất hạnh rơi vào hầu bao của Diệp Sảng. Mà Diệp Sảng lấy không ít trang bị trở về, bao gồm pháp trượng, loan đao, côn, thậm chí ngay cả găng tay của Đại Hán Thiên Tử cũng bị Diệp Sảng lấy về. Thế nên Diệp Sảng chuyển tín dụng thành NDT cũng là có nguyên nhân. Hắn đã có những trang bị này rồi, dù không được tính là quá tốt, nhưng ít nhất bán đi cũng kiếm được khối.

Cây pháp trượng này của Vô Tình này là vũ khí tinh anh cấp 20. Thuộc tính: mỗi giây hồi 1 mana. Thuộc tình này yếu, không thể nói là tốt, nhưng ném đi thì rất tiếc.

Vô Tình ngây ra, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Con ngươi Thiết Thủ đảo một vòng, bỗng nhiên nói: “Hồng muội, em đi lấy pháp trượng của đại ca về, anh sẽ mua cho em sáo trang cấp 30 kia.”

Yên Hồng không tin: “Thật hay giả?”

Yên Hồng liền do dự. Thiết Thủ thật âm hiển, thâm trầm, thấy đám người đi cùng Diệp Sảng, có cả Tiêu Dao Tán Tiên liền biết lợi hại, ai đi lên lấy trang bị chỉ có một con đường là chết. Cây cầu gỗ dài miên man này nhìn qua thì gió êm sóng lặng, lát nữa không chừng sẽ trở thành chiến trường chủ chốt. 

Diệp Sảng lại kêu to lên: “Này, các người có muốn pháp trượng hay không? Không quan tâm thì ta ném xuống đây, dù sao ta cầm cũng không làm gì!” – Hắn vừa nói vừa làm tư thế như chuẩn bị ném đi.

“Chậm đã!” – Từ trong đám người đi ra một triệu hoán sư mặc áo bào trắng, trong tay cầm một thanh kiếm hình kim xà quái dị. 

Tiêu Dao Tán Tiên cau mày nói: “Người đó là lão đại Lục Phiến Môn, ID là Kim Tổng Quản, triệu hồi đại tiên level 30, có chút môn đạo.”

Kim Tổng Quản có phong phạm cao thủ hơn tứ đại tổng quản, có vẻ rất trấn định: “Hà huynh đệ khu Tịch Tĩnh, ta có mấy câu muốn nói.”

Diệp Sảng cười: “Được thôi. Có gì cứ chiếu cố!”

Kim Tổng Quản cất cao giọng nói: “Lúc trước đám huynh đệ của ta có chút xung đột với cậu, là chúng ta không đúng trước. Nhưng trang bị đã rơi vào tay cậu, hi vọng cậu có thể cho ta chút mặt mũi, trả lại pháp trượng đang nằm trong tay cậu. Tại hạ vô cùng cảm kích, coi như từ nay kết giao bằng hữu. Sau này Hà huynh đệ có chuyện gì cũng là chuyện của Lục Phiến Môn ta.”

Yến Vân liếc mắt với Diệp Sảng. Diệp Sảng cười nói: “Được thôi, các người tự tới mà lấy.”

Kim Tổng Quản quay đầu nói: “Yên Hồng tiểu thư, chuyện này nhờ cô. Nếu cô có thể lấy pháp trượng về, có yêu cầu gì cứ việc tìm ta.”

Yên Hồng vừa thấy lão đại mở kim miệng, xem ra sáo trang kia không thành vấn đề. Không phải chỉ là lấy lại thôi sao? Cầu phú quý trong nguy hiểm thôi.

Kì thật hiện tại song phương đều biết đối phương không có ý tốt. Lục Phiến Môn bên này sợ đối phương quấy rối. Diệp Sảng bên này lại không có biện pháp qua cầu.

Vừa rồi dựa vào ống nhòm đã thấy rất rõ bên đối phương không có thương thủ, nhưng Lãnh Huyết lại cầm đầu một nhóm cung thủ khá đông. Đứng trên cầu mà bị loạn tiễn bắn tới thì căn bản không có chỗ nào để trốn. Cho dù chiều dài cây cầu này nằm trong phạm vi tầm bắn của Diệp Sảng, nhưng lại không hề có một cái gì ví dụ như tảng đá để núp thì chưa kịp chĩa súng vào người ta đã chết rồi.

Tinh Tinh nói: “Hắn thực sẽ vì cây pháp trượng mà tới đây? Tôi không tin!”

Yến Vân cười nói: “Đương nhiên hắn sẽ không. Hắn không biết khởi động thần kiếm đàn như thế nào. Chúng ta phải thật sự trả lại trang bị cho chúng thì chúng mới cho rằng chúng ta có thành ý.”

“Vậy làm sao bây giờ?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ biết Yến Vân nhất định sẽ có biện pháp.

“Xem ai trong bọn hắn sẽ đi lấy!” – Yến Vân nói.

Yên Hồng chậm rãi đi lên cầu gỗ, cước bộ rất chậm, thứ nhất là vì cầu gỗ cứ lắc lư không ổn định, thứ hai là do khẩn trương. Bên Diệp Sảng, trừ Yến Vụ ra thì bất cứ ai cũng có thể lập tức giết chết cô ta ngay.

Kim Tổng Quản lớn tiếng nói: “Hà huynh nếu đã có thành ý, không ngại thì có thể đến trung tâm cầu gỗ để giao dịch đi? Lục Phiến Môn chúng ta ở khu Hoàng Kim cũng có thể coi là đại bang phái, sẽ không đâm lén sau lưng, sẽ không lấy danh dự của chính bang phái ra đùa giỡn.”

Diệp Sảng cười to nói: “Không thành vấn đề.”

Nói xong hắn cũng chậm rãi đi ra giữa cầu.

“A Ngân, cẩn thận, nếu thấy bất ổn thì trở lại ngay!” – Tinh Tinh có chút lo lắng. Diệp Sảng chính là tên mê mạo hiểm.

Hai nhóm người đều nhìn cầu gỗ chằm chằm. Chỉ thấy Diệp Sảng và Yến Hồng càng ngày càng gần nhau. Cuối cùng hai người cũng đối mặt.

Diệp Sảng cười nói: “Yên Hồng cô nương, đã lâu không gặp a. Tịch Mịch Giới Đặc rất nhớ cô!”

Yên Hồng rất khẩn trương: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi. Pháp trượng đâu?”

Diệp Sảng đem pháp trượng đặt lên bảng giao dịch. Yên Hồng nhìn nhìn.

Đan Tiết Côn (cấp tinh anh).

Yêu cầu cấp bậc: 20.

Yêu cầu chức nghiệp: nguyên tố sư.

Thuộc tính: Mana +80; thao túng pháp lực + 35%; thiêu đốt pháp lực +20%; mỗi giây tự động hồi 1 mana.

Yên Hồng âm thầm kinh ngạc. Khó trách Lục Phiến Môn cử mình đi lấy, pháp trượng này yêu cầu level 20 mà có thuộc tính cường đại như vậy.

Đương nhiên trong mắt cô đây là đồ tốt, nhưng đối với Diệp Sảng thì có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Cô còn chưa hết kinh ngạc, trên bảng giao dịch lại xuất hiện thêm một thứ. Nhìn kĩ lại thuộc tính, Yên Hồng lại kinh ngạc.

Lãnh Nguyệt Đao (cấp cường hóa, biến dị cấp 1)

Yêu cầu cấp bậc: 30.

Yêu cầu chức nghiệp: chiến sĩ hệ thông dụng.

Công kích: 100-155.

Thuộc tính phụ: trọng lượng mang theo -30%; bạo kích +12%.

Nói thật, nếu cây đao này là cấp tinh anh thì quả là vô giá. Điểm không được hoàn mĩ duy nhất là nó lại chỉ ở cấp cường hóa, chỉ có thể dựa vào biến dị.

Diệp Sảng vô duyên vô cớ đặt thêm một kiện trang bị, Yên Hồng lập tức cảnh giác, ngẩng đầu mạnh một cái nhìn Diệp Sảng chằm chằm.

Diệp Sảng cười hắc hắc: “Pháp trượng là do Vô Tình đánh rơi, đao là của Truy Mệnh. Hai thứ này cộng lại cũng mấy trăm…”

Yên Hồng lạnh lùng nói: “Có ý gì?”

Diệp Sảng: “Cô cảm thấy bây giờ cô có thể mang trở về sao?”

Yên Hồng cười lạnh: “Không thể tin được anh cũng là gã đàn ông chỉ biết khi dễ phụ nữ!”

Diệp Sảng cũng không tức giận, nói: “Cô tưởng mang thứ này về là có được bộ sáo trang đó sao? Thiết Thủ sẽ mua cho cô sao?”

Yên Hồng: “Chuyện này không liên quan đến anh!”

“Cô sai rồi! Có liên quan đấy!” – Diệp Sảng nghiêm mặt nói – “Bây giờ cô chạy ra phía sau tôi, mang theo hai kiện trang bị này cao chạy xa bay, chạy được càng xa càng tốt. Chúng tôi sẽ không làm khó cô. Cơ hội chỉ có một lần. Tôi không nói nhiều! Cô tự cân nhắc!”

Nói xong Diệp Sảng liền xác nhận giao dịch. Yên Hồng không nói gì, hiển nhiên là còn đang do dự.

Con mắt Diệp Sảng như mũi đao nhìn cô chằm chằm. Nếu Yên Hồng trở về, hắn lập tức sẽ xử lí cô ta, là cô ta không muốn sống. Cao thủ có lẽ không có nhược điểm. Nhưng nhân tính nhất định có nhược điểm. Diệp Sảng muốn giết người bao giờ cũng xét nguyên tắc trước.

Yên Hồng do dự một phút, liền chạy ra phía sau Diệp Sảng như phát điên.

Sắc mặt Thiết Thủ thay đổi: “Ả gái điếm này phản rổi!”

Vô Tình giận dữ: “Giết ả!”

Ở giữa cầu, Diệp Sảng cười ha ha: “Cô ta có thể phản bội lão công của mình, dĩ nhiên là có thể phản bội các ngươi. Huống chi ngươi còn chẳng phải chồng cô ta. Oa ha ha ha…”

Đám người Lục Phiến Môn đang tức giận, Kim Tổng Quản lạnh lùng nói: “Thôi đi, chỉ là gái điếm chạy đi mà thôi. Người tổn thất là các người!” 

Người này đủ cay nghiệt, biết có tức giận cũng không làm gì được. Mình đã chiếm cứ được vị trí tốt, tuyệt đối không thể để Tiêu Dao Tán Tiên tới gần. Nói xong vài câu đó, đám Vô Tình cũng tỉnh táo lại. Nhưng bọn hắn chưa tỉnh táo được bao lâu, Diệp Sảng lại như làm ảo thuật lấy ra một cây hoàng kim trường thương, giơ lên nói: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Lãnh Huyết tái mặt. Đây là Yến Tước Cung lần trước hắn bị rơi mất. Là trang bị tinh anh cấp 25, biến dị cấp 2. Đây mới thực sự là đồ tốt. Đồ tốt quả nhiên luôn được đưa ra sau. Yến Tước Cung là đồ do hắn đem hết vốn liếng ra mua được ở hội đấu giá khu Hoàng Kim, giá 900 tín dụng. Nếu không bọn họ sẽ không đi gặp Phương Nhã Văn. Không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay Diệp Sảng.

Hiện tại động tác của Diệp Sảng thiếu chút nữa đã khiến cho Lãnh Huyết nổ bụng mà chết. Thương thủ cầm trường cung đứng trên cầu gỗ cheo leo giữa vực sâu như đứa trẻ đón ánh nắng khiêu khích. Vô luận ai thấy Diệp Sảng đắc ý như vậy đều hận không thể đạp chân hắn một cái.