Tinh Tinh cảm thấy có một luồng năng lượng cực mạnh trong đám người. Diệp Sảng nghe thấy tiếng của cô cũng không quay đầu lại, chỉ hỏa tốc lăn sang bên cạnh.
“Đinh.”
Diệp Sảng lộn một vòng. Tảng đá bên cạnh bị lợi khí chém thành hai nửa. Một kích ám sát kia thật sự vừa nhanh vừa ngoan.
Thực lực của Diệp Sảng hoàn toàn ngoài dự kiến của Diệp Sảng. Theo lí mà nói, một kích kia thập phần hung ác, người bình thường không thể không chết. Nhưng Diệp Sảng cư nhiên có thể thần tốc né tránh.
Kiếm thứ 2, thứ 3 chém xuống như cuồng phong bão tố, chẳng những lực lượng mạnh dữ dội mà còn có tốc độ siêu nhanh, chiêu nào cũng là kích trí mạng.
Mặt cỏ bị chém loạn, ngọn cỏ bay lên như vũ bão. Nếu đổi lại người khác thì đã 3 kiếm chết cả 3. Nhưng Diệp Sảng né tránh rất tốt, giống như con tôm nhảy nước nhảy loạn cào cào trên mặt cỏ. Người nọ vẫn không ngừng chém.
Lôi Lôi không nói hai lời liền huy kiếm định xông lên giúp Diệp Sảng giải vậy. Cô phải giúp Diệp Sảng là chuyện khỏi bàn, chỉ cần trực tiếp dùng hành động để thể hiện.
“Phanh~”
“Đinh~”
Tuyết Lãng Kiếm rơi khỏi tay Lôi Lôi.
Nòng súng sa ưng của Yến Vân nhả ra khói xanh. Một phát súng này không bắn người kia mà lại bắn vào lưỡi kiếm Lôi Lôi. Chấn lực to lớn khiến cho binh khí rơi khỏi tay Lôi Lôi. Dù sao cũng là tân thủ level 17, lực lượng còn kém.
“Anh…” – Lôi Lôi kinh ngạc nói.
Yến Vân mặt không chút thay đổi nói: “Tất cả dừng tay!”
Ở phía xa xa, người kia quả nhiên dừng tay. Diệp Sảng bò dậy từ trên mặt đất, hình như cũng không hoảng loạn.
Yến Vân nhìn nhìn Lôi Lôi: “Cũng may cô không xông tới kịp nếu không hiện tại đã chuẩn bị hành lí bay về thành rồi!”
Lôi Lôi càng ngốc. Lúc này cô mới nhìn rõ người đánh lén vừa rồi.
Người này là một phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ rất đẹp, kiều nhan như hoa, sắc mặc hồng nhuận, chỉ là một thân mặc trang phục võ sĩ hắc bạch kiếm đạo của Nhật Bản, phía sau lưng còn có một áo choàng màu đen, trên áo choàng thêu một cái lục mang tinh trận đồ án màu vàng, trên lưng giắt một vỏ kiếm, tóc buộc đuôi gà. Thoạt nhìn cô ta toàn thân tràn đầy lãnh khí, hoàn toàn không có nửa phần ôn nhu của phụ nữ.
“Cạch.”
Người phụ nữ này cũng quay ngược kiếm, tra thanh đoản kiếm lóng lánh vào vỏ. Bình thường chiến sĩ thích dùng đoản kiếm đều sẽ không quá yếu. Nhưng thân thủ khi nãy của người phụ nữ này khiến cho người ta cảm thấy cô ta có muốn yếu cũng không được.
“Đã lâu không gặp!” – Nữ chiến sĩ rất bình tĩnh.
Mọi người kinh ngạc. Yến Vân lộ ra một nụ cười khổ: “Mới có mấy tháng, bây giờ cô đã là đệ nhất cao thủ khu rồi!”
Đệ nhất cao thủ? Mọi người càng kinh ngạc. Chẳng lẽ nữ chiến sĩ này là…
Nữ chiến sĩ thản nhiên nói: “Đệ nhất cao thủ? Tôi còn kém xa lắm.”
Nhị Bức Hỷ Hỷ dường như chợt nhớ tới cái gì đó, kinh nghi nói: “Cô… cô… cô là…. Tiêu Dao Tán Tiên?”
Tiêu Dao Tán Tiên cười cười: “Cô gái này cũng tinh mắt, không ngờ có thể nhận ra tôi!”
Nói chung, mĩ nữ cười lên đều rất dễ nhìn, nhưng Tiêu Dao Tán Tiên cười lên lại đặc biết khó coi. Không những thế nói chuyện lại rất giống đàn ông.
Tiêu Dao Tán Tiên, chỉ cần là game thủ ở khu Tịch Tĩnh đều không ai không biết cái tên này. Top 1 bản xếp hạng khu Tịch Tĩnh, chiến sĩ level 41, tuyệt đối nghịch thiên.
“Thần Kinh Thương, cậu là một thương thủ mà cũng tới đây tìm thần kiếm? Đổi nghề làm kiếm khách à?” – Tiêu Dao Tán Tiên nói.
Yến Vân: “Không được à?”
Tiêu Dao Tán Tiên chỉ chỉ tế đàn: “Nhìn bên kia không? Nhóm người khu Hoàng Kim không quản vạn dặm xa xôi tới đây, rất khó đối phó đó. Tứ đại danh bộ khu Hoàng Kim, cao thủ Lục Phiến Môn đều tụ tập ở bên kia…”
Lôi Lôi nhịn không được nhìn Diệp Sảng một cái, ý chính là “sư phụ, sao người đi chỗ nào cũng gặp cừu nhân thế?”
Yến Vân trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ Tiêu Dao Tán Tiên của chúng ta cũng có lúc biết sợ?”
Tiêu Dao Tán Tiên hừ lạnh một tiếng: “Một đám ô hợp!”
“Có hứng thủ tổ đội không?” – Yến Vân mời.
Tiêu Dao Tán Tiên ngạo nghễ nói: “Nếu là người khác, cầu xin tôi cũng không tổ, nhưng cậu thì khác.”
Tinh Tinh lại mất hứng: “Cẩn thận bị sét đánh!”
Tiêu Dao Tán Tiên cũng không tức giận, cười nhẹ: “Mấy người này là ai?”
Yến Vân cười nói: “Là anh em, người nhà và bạn bè của tôi, tin không?”
Tiêu Dao Tán Tiên tiếp nhận lời mời tổ đội, đồng thời nhìn nhìn bảng đoàn đội, sau đó lại nhìn Diệp Sảng một chút: “Chàng trai, ra là cậu.”
Diệp Sảng tùy tiện: “Hóa ra là đệ nhất cao thủ của khu chúng ta a, thất kính thất kính, hạnh ngộ hạnh ngộ, tố ngưỡng tố ngưỡng, kính nể kính nể…”
Tiêu Dao Tán Tiên cười cười: “Cậu là người đầu tiên né tránh được mấy kiếm liên tục của tôi. Xem ra Bách Độc Đại Năng cũng giấu diếm không ít chuỵên. Vốn tôi còn không tin cậu có thể đem Kiếm Thập Tam, Thi Phi Vũ, Diễm Vô Song, Tô Kỳ Nhĩ, Lạc Hoa Lưu Thủy, Thiết Huyết Cửu Thiên và những người liên quan khác xử lí hết. Hiện tại xem ra đúng là sự thực. Cũng khó trách sao cậu có thể là anh em với Thần Kinh Thương.”
Lôi Lôi và Tinh Tinh đều có chút đắc ý, nghĩ thầm Diệp Sảng là cỡ nào mãnh nam, cô còn chưa thấy qua thân thủ của tên tiểu cường này đâu. Ai ngờ câu tiếp theo của Tiêu Dao Tán Tiên lại khiến cho hai người tí thì phụt máu: “Đừng tưởng rằng thế là đặc biệt hơn người. Chẳng qua cũng chỉ là giết một đám rệp mà thôi.”
“Vâng vâng, nghe tiền bối chỉ giáo!” – Diệp Sảng làm bộ khen tặng – “Tiền bối dạy rất đúng. Hiện tại vãn bối nhiều nhất cũng chỉ là một lon thuốc trừ sâu, vẫn không thể được tính là một con dao giết lợn (heo)!”
Mọi người thiết chút hộc máu cả lũ, nghĩ thầm cậu chưa là dao giết lợn cũng đã vô số người bị cậu loạn đao xương ra xương, thịt ra thịt rồi!
Yến Vân thản nhiên nói: “Bớt xàm đi, cô có điều kiện gì cứ nói ra!”
Tiêu Dao Tán Tiên trầm ngâm nói: “Người của tôi vừa rồi đã tới đường số 2. Nếu cậu có thể giúp tôi đi qua, muốn gì cứ nói!”
Yến Vân nhìn mọi người chung quanh một vòng: “Tôi muốn tiền, hiện tại tôi thiếu tiền!”
Tiêu Dao Tán Tiên: “Muốn bao nhiêu?”
Yến Vân: “Bảy người chúng tôi mỗi người 50 tín dụng!”
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Thần Kinh Thương đang “lão hùm hoàn ngoạm” sao? Chỉ qua cầu cũng 50 tín dụng. Đây là khái niệm gì?
Ai ngờ Tiêu Dao Tán Tiên đến nửa phần do dự cũng không có: “Không thành vấn đề.”
Yến Vân: “Tôi tin cô. Nhưng tôi cũng muốn có thần kiếm!”
Sắc mặt Tiêu Dao Tán Tiên trầm xuống: “Trước tiên cậu cứ cầm được thần kiếm đi đã, tôi có thể bỏ tiền ra mua. Tôi nói trước, nếu tôi lấy được thần kiếm thì nó thuộc về tôi. Nếu các người cảm thấy mình đủ mạnh có thể cướp được từ trong tay của tôi, các người nói gì tôi cũng nghe!”
Mọi người lại kinh than một lần nữa. Người phụ nữ này thật điên rồ. Nhưng sự cuồng vọng của cô ta lại không khiến cho người ta khinh thường, không phải là người không biết không sợ cuồng bởi vì thông tin của cô đều được hiện rõ trên bảng đoàn đội.
“Tiêu Dao Tán Tiên. Kiếm tôn level 41. Thành Thải Hồng khu Tịch Tĩnh.”
Lôi Lôi là khinh giáp chiến sĩ, cô biết rất rõ “kiếm tôn” là trình độ nào. Từ khinh giáp chiến sĩ trở thành kiếm khách nhất giai, rồi đại kiếm khách nhị giai, sau đó là kiếm tôn tam giai. Kiếm tôn tam giai hoàn toàn đi theo con đường công kích vật kí linh họat, sử dụng kiếm thuật dứt khoát mà thắng, chính là mấy chiêu ám sát Diệp Sảng vừa nãy. Mọi người đều đã chứng kiến. Lực lượng tuyết đối rất lớn. Đối với chiến sĩ mà nói, không thể không nói là quá mãnh. Lực lượng của trọng giáp chiến sĩ thì đi từ cuồng chiến sĩ nhất giai, long chiến sĩ nhị giai, thánh chiến sĩ tam giai. Nhân vật tam giai tuyệt đối không phải là game thủ nhất giai có thể chống lại. Không chỉ là thực lực tổng hợp chênh lệch lớn mà các thuộc tính trụ cột cũng khác biệt quá nhiều. Trừ phi người tam giai không trang bị một cái gì, đứng im một chỗ mặc người ta chém giết.
Yến Vân nói: “Được, không thành vấn đề.”
Mọi người lại lần nữa giật mình. Giật mình không phải vì thái độ của hai người mà vì bên kia tế đàn đã đều bị người khác chiếm lĩnh, hai người này lại dường như không thèm để ý đám người bên kia mà đứng chỗ này bàn chuyện làm ăn mua bán, anh trả tiền của anh mặc anh, tôi cứ muốn trang bị của tôi. Đám người bên kia cứ như là cho vào để diễn cảnh quần chúng cho thêm sinh động vậy.
Yến Vân đưa ánh mắt hướng về Diệp Sảng: “Diệp tử, sân khấu này bây giờ dành cho mày biểu diễn.”
Diệp Sảng hiểu ý, đi lên cầu gỗ. Cây cầu được bốn sợi dây thừng ghép các ván gỗ lại tạo thành, lúc này lắc lư đung đưa trên miệng vực sâu. Đừng nói đi qua rất khó khăn, chỉ cần đứng im bên trên thôi cũng đã khủng khiếp. Diệp Sảng dùng ống nhòm nhìn nhìn.
Tế đàn ở phía đối diện xung quanh là tảng đá, trung tâm là bệ tế. Đám người trong đó nhìn quả nhiên quen mắt. Thật sự đúng là tứ đại danh bộ. Có hai người đang diễn hí kịch là Thiết Thủ và lão bà cũ của Tịch Mịch Giới Đặc, Yên Hồng(*). Hai người nhìn qua vô cùng thân thiết, trông như một đôi tình lữ đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt.
(*) Đổi “Đan Bột” thành Yên Hồng ạ.
Diệp Sảng có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng có thể thấy Diệp Sảng.
Lãnh Huyết nói: “Đại ca, lại là tên tiểu tử Hà Kim Ngân kìa.”
Sắc mặt Vô Tình lập tức trầm xuống: “Không ngờ hắn và Tiêu Dao Tán Tiên là một nhóm.”
Thiết Thủ cười lạnh: “Thế thì sao? Hôm nay chúng ta có nhiều người. Hắn nhất định là đi tìm chết.”
Vô Tình cắn răng nói: “1000 tín dụng tiền thưởng của Thi Phi Vũ đã định là hôm nay thuộc về ta rồi. Nơi này không phải là Đệ Nhị Chiến Khu.”
Truy Mệnh cũng nhếch mép: “Các người cũng quá vô dụng, lần trước bị một mình hắn là thương thủ đùa chết!”
Bốn người vẫn còn thương nghị giết Diệp Sảng thế nào. Nhưng Diệp Sảng lại mở miệng trước: “Này!”
“Này cái con mẹ mày!” – Thiết Thủ chửi ầm lên.
Diệp Sảng cười ha hả: “Oa ha ha ha ha ha!”
Hắn không cười thì thôi, vừa cười liền cười không dứt. Thấy bộ dáng ôm bụng cười lăn lộn của hắn, tứ đại danh bộ liền ôm một bụng khí giận. Mấy hôm trước ở Đệ Nhị Chiến Khu, ngoại trừ Truy Mệnh tránh được một kiếp, còn lại cả 3 người kia dù không bị Diệp Sảng tự tay giết chết cũng đều bị Diệp Sảng gián tiếp hại chết. Nghĩ lại cả 3 người đều rất buồn bực.
Các nhà thơ cổ đã nói: Xuất sư chưa thành danh đã chết khiến cho anh hùng lệ rơi đầy áo. Lần trước ngay cả mặt Diệp Sảng ba người bọn hắn cũng gần như chưa nhìn thấy đã vì sơ suất mà ngẫu nhiên bị chết.
“Này này Yên Hồng cô nương, nghe cho kĩ này!” – Diệp Sảng dang hai tay hô to – “Lão công Tịch Mịch Giới Đặc của cô bảo tôi tới tìm cô…”
Yên Hồng lập tức giật mình. Vô Tình lập tức nói: “Đừng nghe tiểu từ này hồ ngôn loạn ngữ, tiểu tử này rất…”
Diệp Sảng tiếp tục: “Lão công cô nói trước kia hắn thực có lỗi với cô, hi vọng cô có thể hiểu nỗi khổ tâm riêng của hắn. Hắn hi vọng cô có thể trở về. Nhưng cô lại đá hắn vào sổ đen rồi. Tôi vừa từ thành Long Đầm trở về. Chồng cô cố ý nhắc nhở tôi nếu gặp lại cô thì chuyển những lời này cho cô. Yên Hồng cô nương, cô có nghe thấy không?”
Lời này của Diệp Sảng cũng không hề nói bừa. Lần trước từ Đệ Nhị Chiến Khu về thành Long Đầm, tâm tình hắn vốn không tốt. Tịch Mịch Giới Đặc lại rất cảm kích Diệp Sảng vì đã báo đại thù cho hắn, ý vị xin lỗi Diệp Sảng, mời Diệp Sảng đi ngồi quán uống rượu. Cuối cùng uống say khật khưỡng lại nhất định đòi kết nghĩa anh em với Diệp Sảng. Người trẻ tuổi mà, luôn luôn nhiệt huyết như thế. Im im một chốc, Tịch Mịch Giới Đặc cũng rất thương cảm, tâm sự với Diệp Sảng không ít. Vì thế chuyện giữa Tịch Mịch Giới Đặc và Yên Hồng hắn nắm rất rõ.
Nói trắng ra là muốn chém gió thì tối thiểu anh cũng phải biết chữ “thực” như thế nào, nếu không thì không thể đem “giả” lừa người.