Vô Địch Hắc Thương

Chương 197: Cơ quan cấm địa




Tinh Tinh kinh ngạc nói: “Mấy người chúng ta có thể đối phó boss cấp 40 sao?”

Yến Vân khẳng định: “Không thể?”

Tinh Tinh: “Thế còn đi làm gì?”

Yến Vân: “Vậy cứ đứng đây cũng không làm được cái gì!”

Tinh Tinh không nói gì nữa. Thần Kinh Thương quả nhiên là thần kinh, thế mà nói người ta là muốn sống không muốn chết. Nhưng hắn nói cũng đúng. Nếu đã đến đây rồi thì không bằng cứ vào đó xem trong đó có gì. Nếu là một di tích thành cổ dưới đất thì nhỡ đâu lại kiếm được cái gì đó.

Yến Vân lại lấy câu trảo phi lên trên. Câu trảo mắc vào vách của huyệt động. Yến Vân thả người một cái nhảy lên một khối băng trôi lớn: “Tất cả lên đi.”

Đoàn người đứng ở trên khối băng trôi. Yến Vân chậm rãi buông lỏng dây thừng trong tay. Cự băng chở bảy người chậm rãi trôi vào trong. Yến Vân lấy sa ưng bắn lên không. Đám Tinh Tinh nhìn thế liền âm thầm líu lưỡi. Thương pháp của tên Thần Kinh Thương này quá kinh người. Uy lực của sa ưng rất lớn. Đạn bắn vào hòn đá mắc câu trảo. Hòn đá vỡ tan tành. Câu trảo buông lỏng. Cự băng cứ thế xuôi dòng trôi đi. Yến Vân lấy lại câu trảo, lại cấp tốc tung một cái nữa. Câu trảo lại móc lên vách. Sau đó lại rút súng bắn như vừa nãy. 

Vốn cự băng có thể cứ xuôi dòng trôi đi như thế. Hắn làm như vậy chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân, lãng phí thời gian. Nhưng lần này tất cả mọi người không hỏi gì. Thần Kinh Thương khẳng định có lí do của mình.

Trôi đi một đoạn, Yến Vân dừng cự băng lại, lấy ra một vòng tròn kim loại từ trong túi Càn Khôn.

“Đây là cái gì?” – Tinh Tinh tò mò.

Yến Vân thản nhiên: “Đây là từ lực trảo. Đem nó cột vào đai lưng, đeo vào tay cũng được. Mặt trên có chốt mở tự động. Sau khi mở chốt có thể tung ra dây kim loại đặc chủng. Phía đầu là giác hút, có thể hút bất cứ vật kim loại nào. Không có hiệu quả với phi kim. Có thể chịu được trọng lượng 400 cân.”

(1 cân Trung Quốc = 0.5 kg)

Tinh Tinh chần chờ hỏi: “Chúng ta phải trèo tường à?”

Yến Vân: “Tôi dùng một cái, Diệp tử dùng một cái, cái còn lại cô dùng.”

Tinh Tinh tựa tín phi tín nói: “Tôi có thể dùng?”

Yến Vân một lần nữa buông câu trảo: “Không biết dùng cứ bắt chước là dùng được. Độ nhanh nhẹn của cô khá cao.”

Diệp Sảng: “Cầm đi, thứ này không bán trên thị trường đâu.”

Tinh Tinh đeo từ lực trảo trên tay: “Vậy sao hai người có?”

Diệp Sảng: “Lúc close beta có một vật liệu sư tam giai thiết kế cho. Bây giờ mi có bản lĩnh thì tìm một người như thế dẫn tới đây.”

Tinh Tinh bĩu môi.

Yến Vân nói: “Đệ Nhị Thế Giới là như thế. Không được coi trang bị là vương đạo. Đôi khi những đạo cụ phụ trợ còn đáng giá hơn cả trang bị.”

Cự băng tiếp tục trôi xuống dưới. Lúc này dòng nước đã rất gấp. Một mình Yến Vân kéo dây thừng không xuể. Lôi Lôi đi lên trước hỗ trợ. Đèn pin của đám người lúc ẩn lúc hiện trong huyệt động. Mỗi người đều mơ hồ cảm thấy nơi này thần bí khó nói, có gì đó rất đáng sợ. Nhưng biết rõ nguy hiểm vẫn không khống chế nổi dục vọng muốn tiến sâu vào.

Dòng nước càng lúc càng gấp. Tiếng nước cũng mỗi lúc một lớn. Yến Vân và Lôi Lôi đều không ngừng kéo dây thừng. Cặp đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ cũng đứng ra trợ giúp. Bốn người cùng nhau giữ chặt.

Nghe thấy tiếng nước đổ phía trước, Tinh Tinh cầm đền pin đi về phía trước nhìn, nhất thời hút một ngụm lãnh khí: “Hệ thống đáng chết.”

Đi thêm một đoạn ngắn, mọi người liền hiểu rõ. Hóa ra dòng nước tới nơi này liền “gãy”. Phía trước chính là một cái thác nước. Nếu không dùng dây thừng giữ chặt cự băng, cả người và băng đều đã lao xuống dưới vực sâu. Hệ thống thiết kế cái bẫy này thật sự quá âm hiểm. Thật đáng sợ!

Nhị Bức Hỷ Hỷ sùng bái Yến Vân: “Tiểu ca của ta, anh là thần tượng của em a. Có anh ở đây, chúng em muốn chết cũng không được.”

Yến Vân không thèm để ý, lo lắng nói: “Diệp tử, có nắm chắc hay không?”

Diệp Sảng cau mày: “Để thử xem. Chắc hẳn có thể làm được. Lần này tao có găng tay chiến thuật!”

“Vậy thì chuẩn bị!” – Yến Vân hạ mệnh lệnh.

Diệp Sảng giắt đèn pin bên lưng. Lui về phía sau cự băng mấy bước lấy đà.

“A Ngân, mi điên à?” – Tinh Tinh kêu lên – “Mi định nhảy tự sát à?”

Diệp Sảng chạy một cái nhảy ra ngoài, tạo thành tư thế đại bàng dang cánh bay về phía cửa động trên vách núi. Tất cả đám người hét rầm lên.

Yến Vân cười: “Đừng kêu sớm như vậy. Chưa tới lúc.”

Hóa ra phía trên thác nước ở cửa động có một cái dây thép. Hai tay Diệp Sảng chộp vào đó. Nếu tay mà lỏng một cái chắc chắn sẽ ngã xuống vực sâu.

Mọi người không dám thở mạnh. Nhưng đến bây giờ mọi người mới thực sự trông thấy thân pháp chân chính của Diệp Sảng.

“A Ngân nhất định là vận động viên thể thao. Tên tiểu tử này. Hừ!” – Tinh Tinh tuyệt đối tin tưởng vào phán đoán của mình.

[nope, em không nghĩ như chị đâu Tinh Tinh. Cả Diệp Sảng và Yến Vân chắc chắn không đơn giản thế. Có lẽ hồi trước là một cặp bài trùng từ lâu, Yến Vụ có thể cũng không bình thường. Ha ha, mọi người nghĩ Mị đoán là gì? Mọi người đoán là gì? Vào mục bình loạn nói thử Mị xem nào]

Yến Vân thì lại cười đến là ý vị thâm trường.

[đó đó]

Động tác Diệp Sảng liền mạch lưu loát. Đầu tiên nghển cổ hướng về phía trước, sau đó hai khuỷu tay cong lên, sống lưng và hai chân nhếch về phía au. Đây là động tác tiêu chuẩn của vận động viên thể thao – đại quanh co(*). Hai tay Diệp Sảng liền cầm lấy cây thép bắt đầu lật lên lật xuống. Xoay 1080 độ. Lại nhẹ buông tay, dựa lực quán tính tung người ra ngoài. Tim mọi người như ngừng đập.

(*) không biết trong thể thao gọi là gì, chả dám ghi bừa nên để vậy.

Lôi Lôi bừng tỉnh đại ngộ. Độ nhanh nhẹn của sư phụ cực cao, thân pháp phải nói là nhất lưu. Chỉ có sư phụ mới có thể thực hiện những động tác này. Nguyên lai sư phụ và Thần Kinh Thương là một cặp phối hợp với nhau từ lâu lắm rồi. Khẳng định bọn họ đã khám phá Thần Kiếm Đàn vô số lần. Cũng có nghĩa là bọn họ đã chết trong này vô số lần.

Diệp Sảng lộn trên không trung, sau đó roạt một cái bắn ra dây kim loại. Giác hút hút vào vách đá đối diện, thân người thuận thế bay tới.

Tinh Tinh thán phục: “Thế mà cũng làm được?”

Hóa ra giữa thác nước là một cái hẻm núi hẹp, đối diện vẫn là băng, nhưng giác hút lại được bắn vào một khối kim loại. Theo tia sáng nhỏ của đèn pin, trên khối băng không ngờ lại là một cái mặt nạ kim loại lớn hình mặt người, rất giống mặt của các Faraon trong kim tự tháp của Ai Cập cổ đại. Giác hút bám vào trên vương miện.

Khu vực đóng băng, sông ngầm dưới đất, vách núi đen, vách đá dựng đứng, mặt nạ Faraon. Tình huống này thật sự quỷ dị không nói nên lời, quá đáng sợ.

Khuôn mặt Faraon trông rất sinh động, phảng phất như có sức sống. Trông qua như một Faraon đang ngủ say.

Diệp Sảng rút lại từ lực trảo, chậm rãi leo lên. Rốt cục leo đến cằm của Faraon. Mọi người hoàn toàn ngây người. Mười Diệp Sảng cộng lại chỉ sợ cũng không bằng cái mũi của Faraon.

“Không được lấy tay! Dùng súng!”- Yến Vân hô lớn.

Diệp Sảng hiểu ý. Treo người ở trong chỗ trũng, hai tay nắm M4, lấy báng súng đập mạnh vào con mắt trái của Faraon.

“Uỳnh uỳnh uỳnh.”

Tiếng vang trầm đục quanh quẩn trong vực sâu.

Một cái… hai cái… ba cái…

Vào lúc nện tới cái thứ chín, con mắt của Faraon mở ra. Tất cả mọi người cảm thấy tay chân lạnh toát. Đôi mắt này như một đôi kim nhãn đến từ ám ngục, nháy mắt tản ra ánh lam quang chói mắt. Toàn bộ vực sâu cùng huyệt động đều được chiếu sáng.

Thanh âm hệ thống: “Game thủ tôn quý, mọi người đã tiến vào cấm địa Thần Kiếm Đàn. Thông đạo số 1 của cấm địa mở ra trong 6 giờ. Sau khi vượt qua sẽ mở tiếp 72 giờ. Mọi người tăng thêm 20% exp.”

Nhị Bức Hỷ Hỷ lại tăng 1 cấp, nhất thời liền kích động: “555, tiểu ca của tôi ơi. Em nhận anh làm anh trai có được không? Quá mạnh mẽ!”

Hỏa Thương Thiêu Dược lại càng kích động hơn: “Tôi nhận cậu làm chú!”

Nhị Bức Hỷ Hỷ: “Lão công, anh thật ngốc, không quản loạn vai vế à?”

Yến Vân: “Nói nhảm ít thôi. Nắm chắc vào.”

Kim nhãn của Faraon mở ra, huyệt động liền chấn động một trận. Cự băng phía trên vách đá đột nhiên vỡ ra. Phía trên đã có ánh sáng chiếu xuống. Hóa ra cơ quan là con mắt của Faraon. Mọi người không thể không bội phục Diệp Sảng và Yến Vân. Phương pháp bí ẩn như vậy mà 2 người có thể tìm ra.

“Cung thủ, thuộc tính lực lượng của cô cao, kéo Diệp Sảng về!” – Yến Vân.

[không nhớ/biết tên nên toàn gọi bằng chức nghiệp :v chịu]

Tinh Tinh vội vàng bắn từ lực trảo ra. Giác hút xuyên qua vực sâu bám vào một tảng đá bên trên hốc băng, nhưng thật ra là một kim loại bên dưới mặt nạ Faraon. Đây hiển nhiên là cơ quan do hệ thống thiết trí. Nếu anh không dựa vào cây thép đối diện, giác hút sẽ bám vào khối kim loại này chứ không bám vào vương miện của Faraon, như thế sẽ không thể trèo lên. Hiện tại Diệp Sảng đã xuống, thu hồi từ lực trảo, hai tay bám vào dây kim loại chậm rãi trượt về huyệt động.

Mọi người lại lần nữa chịu phục. Cách khởi động cơ quan, mỗi một loại đạo cụ, mỗi một li khoảng cách, từng phương vị… đều phải được tính toán kĩ càng, lựa chọn đúng thời điểm, thiên y vô phùng. Chỉ dựa vào Yến Vân và Diệp Sảng đều chưa hẳn có thể thành công. Dù sao tác dụng của dòng nước không thể xem nhẹ. Lôi Lôi dựa vào hiểu biết về game, thầm tính toán. Nếu Yến Vân và Diệp Sảng muốn điều khiển cơ quan này, lực lượng của Yến Vân nhất định phải khoảng 250 điểm trở lên mới có thể trụ được cự băng không trôi theo dòng nước, đồng thời còn phải kéo Diệp Sảng về. Đây là điều mà không phải một thương thủ level 20 có thể làm được, kể cả level 30 nhất giai cũng không. Mà không phải chỉ cần tính toán vi diệu, thao tác tốt là được. Thực là xảo diệu.

Sau khi trở về, Yến Vân vừa tính toán một chút, nói: “Dùng câu trảo trèo lên trên. Diệp tử mang theo chị của tôi và tiểu chiến sĩ. Tôi mang Hỏa Thương Thiêu Dược. Cung thủ mang cô gái mới nhận tôi làm anh này.”

Mọi người không dị nghị, đều ôm lấy đôi của mình trèo lên trên.

Cái thác nước này cao khoảng 50m. Sau khi leo lên, cảnh tượng trước mắt thật sự là quá choáng ngợp. Đây là một sơn cốc kì quái. Khí ấm vờn quanh, cây xanh bát ngát, hoàn toàn khác với băng thiên tuyết địa bên ngoài. Nơi này nghiễm nhiên là thế ngoại đào nguyên.

Bốn phía tất cả đều là vách đá dựng đứng. Bốn thác nước lớn treo trên vách đá dựng đứng đổ xuống ầm ầm, rất đúng với câu thơ:

“Phi lưu trực há tam thiên xích
Nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.”

[Trích “Vọng Lư Sơn Bộc Bố” – Lý Bạch. Vọng Lư sơn bộc bố: Xa trông thác núi Lư]

Trung tâm là một tế đàn đã xanh hóa. Trên tế đàn là quái thạch lân. Giữa tế đàn và thảm cỏ xung quanh còn có một vực sâu. Bốn thác nước đổ xuống rồi chảy xuống vực sâu này. Trong vực hơi nước bốc lên cuồn cuộn, hoàn toàn không thấy đáy. Thảm cỏ cách tế đàn ít nhất 300m. Bốn phía đều có cầu treo rộng 2m ghép lại bằng các ván gỗ. Bốn chiếc cầu treo này là bốn con đường duy nhất dẫn vào tế đàn.

Nhưng quan trọng nhất là có bóng người di động trên tế đàn. Không phải một, mà là rất nhiều. Yến Vân ngạc nhiên nói: “Hỏng rồi, không ngờ có người tới trước chúng ta một bước. Là những ai? Chỉ e là không kém đâu!”

Lúc này Tinh Tinh bỗng nhiên kêu lên: “A Ngân, cẩn thận sau lưng!”