Mây đen vãn đi, bầu trời lại trong xanh, ánh mặt trời chiếu xuống hoang mạc ở Đệ Nhị Chiến Khu càng thêm ố vàng. Đi qua khu điện tử phế tích, hoang mạc bên ngoài thành Thiên Không vô cùng rộng lớn, diện tích ít nhất cũng 5km vuông. Những sườn núi nhỏ điệp điệp trùng trùng. Những cây xương rồng ven đường với những gốc cây rất to là vật che chắn duy nhất cho game thủ.
Bình thường, đối với đa số game thủ mà nói, chỉ cần tốn ít sức là có thể vượt qua phiến hoang mạc này. Nhưng hôm nay, ven đường, nơi nơi là thi thể người chết. Công hội Abnomal đã diệt trừ rất nhiều đội nhân mã tiến quân khiến cho mảnh đất này trở thành tấm lá chắn kiên cố, chỉ e là để đi được 100m cũng rất khó. Ngoại trừ Thần Long Giáo còn có rất nhiều người tử các khu khác đến khu phế tích điện tử.
Rõ ràng đây là nơi hung hiểm nhất Đệ Nhị Chiến Khu nhưng trong một đêm lại có nhiều người đến như vậy, Lôi Lôi đoán là do tin tức của Chu Tinh Tinh đã thu hút rất nhiều game thủ tới đây. Nhưng Lôi Lôi không biết là nhiều người đến như vậy một phần là nhắm vào Diệp Sảng. Lạc Hoa Lưu Thủy treo giải không ít, lại dùng đến yêu sách là nhờ cậy Bách Độc Đại Năng lại càng hấp dẫn người khác. Hiện tại tất cả thương thủ khu Trung Hoa đều muốn có súng bắn tỉa. Nếu cướp được từ tay Diệp Sảng thì tuyệt đối có thể tiếu ngạo giang hồ. Rất nhiều người mong muốn có thể giết Diệp Sảng sau đó lột trang bị. Vì thế sáng sớm ra, sư đồ Diệp Sảng tới đây đã thấy một cuộc tranh giành kịch liệt thì thiếu nhưng thảm khốc có thừa.
Công hộ Abnomal xây dựng một phòng tuyến ở nơi cao nhất trên sườn núi. Lấy phần lớn thương thủ làm chủ lực, chiến sĩ cầm khiên là phụ, ai dám manh động ở bên dưới sẽ chết. Mảnh hoang mạc bằng phẳng ở phía dưới không hề có thứ gì để làm rào chắn. Abnomal cứ ở ngốc trên này cũng có thể bao quát xuống tứ phía.
Sư đồ Diệp Sảng từ phía xa quan sát cuộc chiến, sau đó liền lui lại. Game thủ khu Trung Hoa cứ tiến đến từng tốp, mỗi tiểu đội đều không ít hơn 10 người. Mục đích đến của mỗi người đều không giống nhau. Có đội là chủ lực tiên phong của Thần Long Giáo. Có đội thì giả bộ đến xem náo nhiệt. Có người thì đến để truy sát Diệp Sảng lấy tiền thưởng rồi lột đồ. Có người lại đến bới xác tử sĩ để… phát tài. Lại còn có cả người đến đây để quảng cáo thuốc. Lòng người trên chiến trường trong game khó lường. Cuộc chiến này như một cự đại quái thú cắn nuốt tất cả lí tưởng của game thủ. Có lẽ cùng có rất nhiều người có lí tưởng là chiến tranh.
Trên trung tâm chiến trường càng lúc càng có nhiều người chết. Vô số trang bị, dược phẩm rơi ra khắp nơi, nhưng không có ai dám tới lấy. Không, không phải là không dám mà là căn bản không thể nào tới được. Ai vừa dám ngo ngoe đi lên liền sẽ bị miểu sát. Vừa mới có đoàn kĩ thuật sư cho 8 con robot loại T18 đi trước mở đường. Nhưng mà chưa được 10 phút, ngay cả robot cũng bị người của Abnomal bắn loạn thành đống sắt vụn.
Sư đồ Diệp Sảng nấp ở cổng ra thành phế tích. Nơi này ngổn ngang từng đống thép. 98K của Diệp Sảng vươn ra từ trong đống thép. Lôi Lôi ở bên cạnh dùng ống nhòm quan sát. Vị trí này có thể quan sát toàn cục. Sở dĩ Diệp Sảng phải trốn chỗ này là vì muốn tránh những phiền phức không cần thiết. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là Demon không xuất hiện. Nếu hắn xuất hiện tất sẽ có tiếng súng lớn vang lên, và cũng sẽ có rất nhiều người bị miểu sát. Diệp Sảng tin chắc hôm nay Demon sẽ xuất hiện, nhưng xuất hiện lúc nào, ở đâu thì hắn không biết, chỉ có thể chờ.
Thời gian chậm rãi nhích tới gần 12 giờ trưa. Lôi Lôi nằm mãi thấy chán: “Sư phụ, tên sniper Đức thật sự sẽ tới sao?”
Diệp Sảng lại bứt một cái lá lão hồng mai, ánh mắt kiên định lạ thường: “Nhất định. Nói không chừng hắn cũng đang nằm ở đâu đó như chúng ta.”
Lôi Lôi không nói gì thêm, chỉ tiếp tục nhàm chán gặm bánh quy. Cô không quen chờ đợi như vậy. Nhưng Diệp Sảng cứ kiên định chờ như thế, cô cũng hết cách. Ngày hôm qua, Diệp Sảng học được từ Demon một điều: một xạ thủ ưu tú muốn thắng vì bắn súng bất ngờ nhất định phải có kiên nhẫn. Kiên nhẫn ở đây bao gồm ẩn núp trong thời gian dài, chịu đựng chờ đợi một cách buồn tẻ, nhàm chán. May mắn nhất là không có ai đi tỉ mỉ kiểm tra từng ngóc ngách hẻo lánh nên hai người Diệp Sảng cũng không lo bị phát hiện. Ngược lại, bọn họ phát hiện không ít người.
Đúng 12h trưa, rốt cục nơi này cũng đón một đoàn đội ít nhất có hơn 500 người. Nhìn qua một loạt đồng phục cũng biết đây là chủ lực của Thần Long Giáo. Chiến cuộc đã tới lúc gay go này mà vẫn có thể tập hợp được một đội ngũ 500 người, không thể không nói lão đại Thần Long Giáo thực sự có chút tài năng.
Đội chủ lực tiến nhập vào trung tâm chiến trường rất nhanh. Chỉ huy của đội quân dừng lại ở cửa nhà xưởng số 1. Chỉ huy không phải là một người mà là một nam một nữ, nhìn qua trông như một đôi tình lữ. Một chiến sĩ và một triệu hoán sư kết hợp với nhau, trông qua thật phong độ tao nhã. Người đàn ông thì lưng đeo trường kiếm, thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái. Người phụ nữ thì chẳng những xinh đẹp lại còn ôn nhu. Nếu bọn họ đúng là một đôi thì thật sự sẽ khiến cho người khác hâm mộ không thôi. Chỉ là, lúc này sắc mặt họ đều rất ngưng trọng. Có lẽ bọn họ cũng phát hiện nơi này có điểm bất thường.
Diệp Sảng đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh và mạnh hơn. Triệu hoán sư sinh ra đã có cảm tính rất cao. Trốn tránh thế nào cũng dễ bị cô ta phát hiện được. May sao lúc này lại có một đội nhân mã đi tới. Nhưng vừa nhìn rõ 6 người, Diệp Sảng và Lôi Lôi lại thấy buồn bực.
Phương Nhã Văn và Diễm Vô Song đi ở phía trước. Hai cô gái hiên ngang mạnh mẽ, thần thái sáng láng. Bốn người nam ở phía sau cũng khí độ bất phàm. Vũ khí cầm trên tay thể hiện rõ chức nghiệp: nguyên tố sư, cung thủ, khinh giáp chiến sĩ.
“Xin hỏi hai vị đây là phó giáo chủ Thần Long Giáo, Tịch Mịch Giới Đặc và Đan Bột?” - Phương Nhã Văn mở miệng trước.
Diệp Sảng nhíu nhíu mày. Quả nhiên là nhân vật lớn. Không ngờ phó giáo chủ lại tự mình tiên phong ra tiền tuyến. Chẳng lẽ cuộc chiến này đã đến hồi kết? Mà Phương Nhã Văn cũng quen biết thật rộng. Nhưng mà chuyện này cũng không có gì là lạ. Cô ta không muốn biết người khác thì người khác cũng tự nhiên sẽ biết cô ta. Lực sát thương của nhan sắc đôi khi còn mạnh hơn cả súng bắn tỉa.
Tim Lôi Lôi cũng đập nhanh hẳn lên. Hiện tại tất nhiên cô sẽ không thể nhảy ra nói mình là ai. Vả lại có nói Phương Nhã Văn cũng sẽ không tin. Hơn nữa lúc còn ở tân thủ thôn cô đã đắc tội một lần với Lạc Hoa Lưu Thủy. Cô chỉ có thể giữ bí mật với riêng mình, nếu không cả Diệp Sảng và Phương Nhã Văn đều sẽ ghét mình.
Sau một màn giới thiệu qua lại, nhịp tim sư đồ Diệp Sảng còn nhanh hơn. Bốn người đàn ông ở phía sau cũng không phải là người bình thường. Tên của bốn người lần lượt là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết, tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn, đọc tiểu thuyết của Ôn Thụy An đã thấy rất nhiều. Cả bốn người đều do Phương Nhã Văn đi tới khu Hoàng Kim mời tới giúp đỡ. Nghe khẩu khí của cô ta vô cùng tự tin. Tứ đại danh bộ này ở Hoàng Kim cũng có chút danh tiếng.
Xem ra Phương Nhã Văn cũng không yếu kém, ít nhất cũng có thể thanh tỉnh phán đoán. Vài lần Lạc Hoa Lưu Thủy giao thủ với Diệp Sảng xong đều chịu tổn thất lớn. Cô ta mơ hồ có cảm giác rằng mỗi lần giao đấu đều thấy Diệp Sảng trở nên mạnh hơn trước. Nếu chỉ bằng mấy người phụ nữ không thể nào hạ được Diệp Sảng. Cho nên, lần này cô ta mời tứ đại danh bộ tới hỗ trợ.
Tịch Mịch Giới Đặc rất có phong độ: “Hóa ra là mấy vị lão đại tới giúp Thần Long Giáo chúng ta. Tôi thay mặt giáo chủ cảm tạ mọi người!”
“Khách khí! Khách khí!” – Đám người Phương Nhã Văn hoàn lễ.
Sau khi nhìn thấy Đan Bột, khinh giáp chiến sĩ Thiết Thủ đột nhiên tinh thần đại chấn: “Thì ra Đan Bột tiểu thư là triệu hoán sư. Ở nơi này mà có triệu hoán sư thì mọi việc trở nên đơn giản rồi!”
Hắn nháy mắt với người ta, rất có ý tứ. Đan Bột một thân khoác pháp bào triệu hoán sư màu trắng ngà trông rất phiêu hốt, thoát tục, tuy nhiên pháp bào cũng không thể che được thân hình nóng bỏng của cô, lại thêm đôi mắt phượng hơi xếch lả lơi, vừa nhìn qua đã thấy ngọt tận tâm can, rất dễ làm cho người ta tâm loạn ý mê.
Diệp Sảng âm thầm thấy buồn cười. Đám người này còn chưa tìm thấy địch nhân đã muốn làm tình địch của người ta rồi.
Tịch Mịch Giới Đặc vẫn rất khách khí: “Có mấy vị cao thủ hỗ trợ, lão bà của ta sẽ yểm hộ mọi người."
Lần này ngay cả Lôi Lôi cũng cười thầm. Người này sợ Đan Bột bị dụ dỗ, mới mở miệng đã đem hai chữ “lão bà” ra dọa người.
Thiết Thủ chẳng những không thất vọng mà ngược lại, biểu tình càng thêm phấn chấn: “Hóa ra là thế, ta thích…”
Sắc mặt Tịch Mịch Giới Đặc lập tức thay đổi. Nguyên tố sư Vô Tình lập tức ho khan hai tiếng: “Tịch Mịch huynh đệ, nghe nói công hội Abnomal mời tới một sniper rất thần bí. Nếu chúng ta giúp Thần Long Giáo giết chết tên sniper đó, không biết… khụ khụ…”
Tịch Mịch Giới Đặc hiểu ý: “Mọi người yên tâm. Nếu có thể như vậy thì giáo chủ chũng ta sẽ có phần thưởng xứng đáng, tận tâm cảm tạ.”
Lúc này hắn nói như vậy cũng chỉ là cho có khuôn lễ. Tận tâm cảm tạ? Phần thưởng xứng đáng? Sao không lấy con số cụ thể nói ra đi?
Trên thực tế, Thần Long Giáo căn bản là không có khả năng đó. Ngay như chuyện Diệp Sảng. Mấy ngày nay Diệp Sảng cả một đường khốn khổ vật vã giúp đỡ, Thần Long Giáo cũng chỉ lập ra một đội ngũ nhỏ, chờ cung cấp lương lực cũng như vài người tới hỗ trợ nếu như thật sự cần thiết. Phỏng chừng tài lực của Thần Long Giáo trên cơ bản đã cạn kiệt. Hơn nữa, Phương Nhã Văn đã có thể bỏ tiền ra thuê người về để giết người, tứ đại danh bổ này còn cần cái “tận tâm cảm tạ, phần thưởng xứng đáng” kia sao? Chỉ cần mở camera quay lại cảnh Diệp Sảng bị mình giết hạ là 1000 tín dụng đã về tay.
Vô Tình hơi thất vọng, nhưng ngoài miệng cũng không nói cái gì. Bầu không khí đột nhiên rơi vào trầm mặc. Cả tám người đều ở lì chỗ này không đi. Kêu là tới tìm cao thủ ngoại quốc thì tại sao lại không chịu đi?
Kì thật trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhóm Phương Nhã Văn nhất định là đến tìm Diệp Sảng. Nguyên nhân rất đơn giản. Sau khi đôi Nhất Giảo bị chết trở về nhất định đã tiết lộ hành tung của Diệp Sảng cho cô ta. Mà Tịch Mịch Giới Đặc để cho các huynh đệ ra tiền tuyến, mình và lão bà ở phía sau tìm kiếm là vì cái gì? Nguyên nhân chỉ có hắn là hiểu rõ nhất. Tóm lại vẫn là vì tiền và trang bị.
Phương Nhã Văn bỗng nhiên cười: “Nếu Tịch Mịch huynh không chê, hay là chúng ta tổ đội với nhau? Như thế chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau. Đối thủ của chúng ta không đơn giản!”
Tịch Mịch Giới Đặc do dự một lát, nói: “Vậy được.”
Thiết Thủ thấy thế mừng rỡ, thầm nghĩ: “Các huynh đệ đã tranh Thi lão đại và Diễm lão nhị thì lão bà của tên kia hãy để cho ta đi!”