Khung trời sắp tối đen. Thành thị phế tích. Tòa lầu năm tầng ở cửa thành, một đoạn nòng súng đen nhánh vươn ra giữa khe hai tấm thép khối. Phía sau nòng súng là đôi mắt màu bích lam đang nhìn chằm chằm qua kính nhắm. Đôi mắt không hề chớp lấy một cái, băng lãnh, vô tình, sắc bén như đao phong.
Tự chuẩn tâm T dừng lại ở phía trên chiến hào. Nhìn từ vị trí này, Demon có thể bao quát toàn bộ. Phạm vi 500 mét xung quanh hố đất đều nằm trong tầm bắn của hắn. Hắn chưa bao giờ mất lòng tin vào thương pháp của mình. Hắn rất mong thực lực của đối thủ cao một chút, như vậy mới có thể khiến cho trò chơi thợ săn và con mồi này thêm kích thích. Vừa rồi Diệp Sảng đột nhiên nhảy lên, sau đó Demon không chút do dự bóp cò khiến bọc đùi gà bị bắn nát. Thực ra tiểu xảo này không lừa được hắn, nhưng hắn vẫn thuận theo mà ra tay, quả nhiên gã người Trung Quốc này có chút cơ trí. Hắn rất thích những người thông minh như vậy. Bởi thế, hắn bắn một phát đạn như vậy là để nói cho mấy người Trung Quốc đó biết: lần sau kẻ ăn kẹo đồng không phải là gà, mà là người!
Bốn người Diệp Sảng đều ngồi xổm dưới hố đất, không dám đứng dậy. Mọi người đều biết nếu dám tùy tiện đứng dậy chính là đâm đầu vào chỗ chết.
“Làm gì bây giờ?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ có chút lo lắng.
“Chờ!” – Mặt Diệp Sảng không chút biến sắc.
“Chờ?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ mở to hai con mắt nhìn Diệp Sảng chòng chọc.
“Chờ!” – Diệp Sảng nói chắc như đóng đinh chặt sắt – “Chỉ có thể chờ cơ hội. Chẳng lẽ gặp phải loại nhất lưu cao thủ này mà cô vẫn dám mạo hiểm?”
Nhị Bức Hỷ Hỷ lập tức ngậm miệng. Diệp Sảng nói như vậy là có lí. Hiện tại đúng là chỉ có thể ngồi chờ đợi như vậy. Không phải là đợi đối phương lộ ra sơ hở mà là làm hao mòn ý chí đối phương. Vô luận là ai, chỉ cần là một sniper thì sau một thời gian dài ngồi ngắm bắn, thuộc tính tinh thần cùng lực chú ý đều sẽ giảm xuống.
Nhưng mà, bọn Diệp Sảng không thể nào ngờ được, Demon lại thật sự ngắm bắn ròng rã 5 phút, ngay cả thân mình cũng không động lấy một cái. Hắn cứ như một khối băng, một tảng đá. Trên người hắn, luôn cảm thấy được một yếu tố trọng yếu nhất của xạ thủ: nhẫn nại – có thể ẩn núp, chờ đợi con mồi xuất hiện trong một thời gian dài. Một phát súng gây rúng động, “tỏa sáng” trong mắt người khác đều là kết quả do sự buồn chán ngồi chờ đợi trong một thời gian rất dài đổi lấy.
Song phương đều nhập vào giai đoạn giằng co vô hình. Vấn đề nan giải của Demon bây giờ là ai sẽ ra tay trước. Hắn không hề hi vọng Diệp Sảng đứng ra chịu chết trước khi hắn hết kiên nhẫn. Nhưng vấn đề nan giải của Diệp Sảng còn khó khăn hơn: vị trí của đối phương ở đâu bọn họ cũng không biết.
“Sư phụ, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay!” – Lôi Lôi nhắc nhở.
Diệp Sảng gật gật đầu, đưa tay ra hiệu. Nhị Bức Hỷ Hỷ và Hỏa Thương Thiêu Dược trèo lên phía bên phải, còn thầy trò Diệp Sảng trèo bên trái. Làm như thế có thể phân tán khoảng cách.
Leo được một nửa, tay Diệp Sảng như chạm phải cái gì đó. Diệp Sảng cầm lên nhìn, hóa ra là nửa điếu xì gà. Diệp Sảng ngửi ngửi, sau đó lại ném xuống. Hắn biết, nửa giờ trước đối phương đã núp trong chính cái hố này, lần lượt xử lí từng người một của đám Vô Địch Chiến Thần. Đối mặt với nhiều người như vậy mà người này lại vừa bắn súng vừa hút thuôc. Diệp Sảng cảm thấy trong lòng bị một tảng đá lớn đè lên. Đến tột cùng thì hắn là một sniper như thế nào?
Lại ra hiệu mấy cái, Diệp Sảng đem M1 cột vào đầu nòng súng. Đợi đúng đến lúc tiếng sấm lần nữa vang lên liền nháy mắt đưa ra ngoài. Chỉ chờ có thế, đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ lập tức đứng lên. Rất dễ hiểu, chỉ cần đối phương bắn chủy thủ, đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ tất nhiên có thể phát hiện vị trí của đối phương.
“Ầm ~ ùm ~” - Tiếng sấm rền rĩ kéo dài.
Demon bóp cò. Sau một thời gian dài ẩn núp, hắn vẫn còn có thể giữ nguyên tốc độc phản ứng cực nhanh.
“Ba!”
Đây không phải là tiếng M1 bị bắn mà là tiếng đạn xuyên vào da vào thịt.
Đúng vào lúc đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ ló ra, chuẩn tâm T ngay lập tức như mây trôi, chuyển sang giữa trán Hỏa Thương Thiêu Dược. Tốc độ nhanh đến mức có thể ngay cả bản thân hắn cũng không thấy rõ ràng. Nhưng mà, cò súng vẫn cứ bị quyết đoán bóp chặt không lưu tình.
Trán Hỏa Thương Thiêu Dược phụt ra một dòng máu đỏ tươi, sau đó hắn mở to hai con mắt, ngửa mặt lên trời té ngã.
Lục thương trị số: “2286!”
Lôi Lôi quả thực không dám tin vào mắt mình. Đối phương chỉ cần một phát đạn đã tạo ra thương tổn hơn 2000HP, thực là khủng bố như ác ma. Nói cách khác, đối phương chẳng những nhất thương bạo đầu mà e là còn có 800 điểm công kích cơ bản. Là vũ khí gì mà lợi hại như vậy?
“Yên ca!!!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ thập phần bi phẫn. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó cô thấy rõ đối phương đang ẩn nấp ở tầng 5 tòa nhà phía trước. Nơi đó ngổn ngang các tấm thép khối. Thương hỏa phun ra từ trong gian đó.
Người đàn ông của mình bị vô tình bắn chết, Nhị Bức Hỷ Hỷ nháy mắt mất đi lí trí, giơ AUG lên liền bóp cò càn quét. Khoảng cách này coi như vẫn còn nằm trong khả năng. Tiếng súng AUG “ba ba ba” quanh quẩn ở nơi hoang dã trống trải. Thương hỏa soi sáng lên gương mặt phẫn nộ của cô.
Ở trên tầng năm, Demon căn bản là không để sự phẫn nộ của cô vào mắt. Phẫn nộ sẽ chỉ khiến cô chết nhanh hơn. Găng tay chiến thuật màu đen hơi động một chút, người hơi lui lại, tay kéo chốt. Tất cả chỉ trong nháy mắt, đáng sợ nhất chính là thân súng không hề xê dịch lấy nửa phân.
Nhưng ngay lúc Demon chuẩn bị giải quyết nốt Nhị Bức Hỷ Hỷ, vận khí của Nhị Bức Hỷ Hỷ đột nhiên lại bạo phát. Trong loạt đạn bắn loạn xạ, không ngờ lại có một viên trúng ngay cánh tay Demon. AUG cũng là loại có uy lực lớn. Demon thấy cánh tay mình chảy một dòng máu tươi, sau đó cả cánh tay đã tê rần. Hắn lập tức có phản ứng chuẩn xác nhất của một sniper, ôm thương lộn sang bên cạnh một vòng. Trong lúc đó, hắn phát hiện Diệp Sảng cũng nhảy ra khỏi hố, tay xách Mauser 98K chạy tới chân tòa nhà với tốc độ không thể tưởng được. Demon do dự một chút, khắc chế nỗi xúc động của mình, lộn thêm vài vòng, sau đó biến mất.
Thi thể Hỏa Thương Thiêu Dược rất nhanh đã biến thành một đám dữ liệu màu trắng bay về thành. Súng trường G11 của hắn rơi ra. May là Nhị Bức Hỷ Hỷ lập tức nhặt lấy, sau này mang về.
Diệp Sảng và Lôi Lôi đã sắp lên tới tầng năm. Vị trí của căn phòng này thật sự là quá tốt. Mặc dù bị phát hiện nhưng từ bên ngoài cũng không thể bắn được một viên đạn xuyên qua khe hở giữa hai tấm thép kia. Vận khí của Nhị Bức Hỷ Hỷ thật sự quá tốt.
“Báo cho Yên ca không được tới đây nữa.”
Diệp Sảng ngồi chồm hổm kiểm tra vị trí vừa nãy Demon nằm úp sấp. Hắn nhặt được nửa điếu xì gà còn đang cháy dở, trên có ghi một dòng chữ tiếng Anh: Albino. Là một tên quỷ nghiện thuốc lá, xì gà, Diệp Sảng đương nhiên biết loại xì gà này giá 20 nguyên một điếu, xuất xứ từ Đức (*). Có lẽ gã sniper quỷ dị này đến từ Đức.
(*) chẳng biết đúng không @@
“Anh ấy có muốn tới cũng không được. Hiện tại không thể liên lạc. Anh ấy cũng không biết vị trí hiện tại của chúng ta!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ vô cùng căm tức – “Lão nương chắc chắn phải đập hắn nát xác!”
“Sư phụ, người xem!” – Lôi Lôi mặt không biến sắc đưa tới một xác đạn màu vàng, hiển nhiên là do Demon để lại.
Diệp Sảng nhận lấy viên xác đạn, bắt đầu quan sát. Một lúc lâu sau lấy đạn của mình ra so sánh, kết quả là giống nhau như đúc, đều 7.82x57 mm, là loại đạn Mauser có thể dùng.
[quái, sao đã thành 7.82x57mm rồi]
“Là súng bắn tỉa 98K!” – Diệp Sảng cảm thán.
Dùng 98K bắn tạo ra hơn 2200 điểm thương tổn, bỏ qua lục thương trị số và phòng ngự vật lí của Hỏa Thương Thiêu Dược, vậy thì công kích cơ bản của hắn là 800. Nhưng 98K của mình cấp tinh anh cũng chỉ có động năng nòng súng là 450 điểm. Không biết thương pháp của đối phương đạt tới mức nào mới có thể làm được như thế?
“Ngay cả thần thánh cũng khó!” – Lôi Lôi giải thích.
Diệp Sảng sắc mặt nặng nề, gật đầu. Ý của Lôi Lôi hắn hiểu. Nếu đối phương có 98K cấp truyền thuyết thì công kích cơ bản đạt 800 cũng có thể miễn cưỡng, nhưng khả năng này gần như bằng 0.
Nhị Bức Hỷ Hỷ khó hiểu: “Ý của hai người là tên cẩu tạp chủng kia có 98K cấp thần thánh, cộng thêm thuộc tính viễn trình là 200?”
Lôi Lôi bổ sung: “Hơn nữa rất có thể hắn là thương thủ nhị giai. Cũng đi theo con đường tốc độ!”
Nhị Bức Hỷ Hỷ vừa nghe, nhất thời nổi đóa: “Dafug, đồ biến thái! Thế còn đánh nhau cái lông gì?”
Cô ả chưa đánh đã nhụt chí. Còn Diệp Sảng vẫn cúi đầu rơi vào trầm tư. Cầm xác đạn màu vàng trong tay, Diệp Sảng vuốt ve. hắn rất muốn biết chủ nhân của cái xác đạn này đến tột cũng là dạng gì.
Hắn muốn biết! Rất muốn biết!
[để làm gì?? đừng nói nhìn trúng con gái nhà người ta nha O_o]
Trực thăng Bumble Bee lại hạ cánh xuống cửa thành Cook. Thần thái của Demon vẫn như trước, im lặng đi xuống. Cánh tay hắn đã bị máu nhuộm đỏ, màu đỏ tươi đã chuyển thành đỏ sậm.
“Ngài bị thương!” - Nữ chỉ huy tới gần, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong. Lời nói của cô tràn đầy thân thiết, nhưng khẩu khí lại tỏ ý muốn biết kết quả.
Demon không nói gì, thần thái hơi có vẻ mệt mỏi. Hắn nhận lấy ly rượu brandy của bồi bàn đưa tới, chậm rãi uống lấy một ngụm, sau đó trầm tĩnh lại, mãi mới mở miệng nói: “Hắn thông minh hơn ta tưởng!”
Đồng tử nữ chỉ huy co rút mạnh mẽ: “Ngài không thể xử lí hắn?”
Demon thản nhiên nói: “Ta vẫn không thể hiểu thấu toàn bộ con người hắn!”
Phong nguyên tố sư ở bên cạnh không nhịn được, cười lạnh nói: “Đây là chiến tranh, không phải trò đùa. Người thất bại không có tư cách kiếm cớ biện hộ.”
Demon cũng không tức giận, thậm chí ngay cả nhìn cũng không hề nhìn phong nguyên tố sư một cái. Hắn cảm thấy nói chuyện với người như vậy chính là đang hạ thấp cấp bậc của mình.
“Hỗn đản!” – Phong nguyên tố sư gầm lên – “Công hội bỏ tiền ra mời một tên phế vật như ngươi sao?”
Nữ chỉ huy quay đầu, sắc mặt uy nghiêm. Phong nguyên tố sư lập tức tắt điện, không tiếp tục đại náo. Nữ chỉ huy chỉ nhìn Demon nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Một khi Thần Long Giáo phản công, đột phá được khu thành điện tử phế tích, có khả năng chúng ta sẽ không thể chiếm được thành Sky!”
Demon nói: “Ta cam đoan ngày mai người Trung Quốc sẽ không dám tiến vào!”
“Cám ơn ngài đã cho chúng tôi một ngày để tranh thủ!” - Chỉ huy thở dài một hơi nhẹ nhõm. Có thể thấy cô rất tín nhiệm Demon: “Vậy hiện tại tôi muốn biết ngài cần những gì?”
Demon bỗng có biểu tình kì quái: “Danh khí của người kia ở đại khu Trung Hoa thế nào?”
Nữ chỉ huy nói: “Theo tôi biết thì hắn cũng không nổi danh!”
Demon lại hỏi: “Vậy ở Tịch Tĩnh?”
Chỉ huy: “Hình như cũng thế!”
Demon gật gật đầu: “Không sai!”
Nữ quan chỉ huy tỏ vẻ không hiểu. Demon chậm rãi đứng lên: “Hắn là một người rất cơ trí, cho nên hắn sẽ chọn cách che giấu danh tiếng.”
Nữ chỉ huy nghe xong không hiểu, không nhịn được hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngài không lo hôm nay hắn sẽ rút lui khỏi đó sao?”
Demon đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn về phía xa ngoài cửa sổ: “Hắn sẽ không rời đi!”
[định mệnh, đúng là định mệnh, duyên trời định mà, vừa chạm trán đã thấu hiểu nhau, quắn. Xin lỗi, máu hủ nổi lên]
“Vì sao?”
Demon nhàn nhạt nói: “Nếu hắn rời đi thì không cần ta phải đi đối phó!”