*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn Diệp Sảng thành thật ngồi chồm hỗm trên mặt đất bắt đầu khởi công, sau một hồi cắt tỉa, bao gói, 99 đóa hoa hồng xanh được gói thành một bó hoa lớn.
- Diệp Tử, vất vả rồi!
Trình Tiếu Phong tiếp nhận bó hoa tươi, xoay người bước tới trước mặt An Hi, phi thường có phong độ thân sĩ đưa bó hoa tới:
- Tặng cho người quan trọng nhất cuộc đời tôi! Mong em chấp nhận!
An Hi nổi giận:
- Ai là bạn anh? Để dịch ra một chút!
Trình Tiếu Phong chết đứng tại chỗ, An Hi cũng chẳng để ý, chỉ đánh ánh mắt sang Diệp Sảng, ý tứ chính là dù gì ngươi cũng là đồng nghiệp, vẫn nên hỗ trợ giải vây đi thôi. Nhưng giờ thì….nếu có bình chọn “Thập đại phiền nhân” mà nói, Diệp Sảng hoàn toàn xứng đáng xuất hiện trên bảng này. Diệp Sảng tay cầm kéo, ánh mắt dại ra, ý niệm dường như đang tiến nhập cảnh giới phi thăng. An Hi âm thầm thở dài, tên đầu gỗ này thật là, phản ứng chậm quá, thật khiến ta thất vọng. Nhưng thật ra là do bạn Diệp Sảng vừa rồi ăn mì ăn liền quá nhanh, hiện tại đang muốn ợ hơi. Mới nghĩ như vậy, lập tức ợ một cái phi thường hoành tráng, cỗ khí kia lập tức phun tới mặt Trình Tiếu Phong. Dù đã có hương thơm hoa hồng xanh nhưng cũng không ngăn được uy lực của mùi mì ăn liền này.
Trình Tiếu Phong sắc mặt lập tức thay đổi:
- Tối nay cậu ăn cái gì?
Diệp Sảng vẻ mặt vô tội:
- Mì ăn liền a!
Trình Tiếu Phong nói:
- Diệp Tử, ngươi sau này cố tránh xa ta một chút, mùi vị này rất “bá đạo”!
Nói xong, hắn rốt cục không nhịn nổi, ném bó hoa lên trên bàn thu ngân, xoay người phi ra khỏi cửa, ngồi xổm xuống bên đường “ọe ọe” mà nôn …
An Hi lặng lẽ hướng về Diệp Sảng giơ ngón cái lên:
- Làm tốt lắm!
Diệp Sảng nhíu mày nói:
- Thấy hắn nôn, ta cũng muốn ói ra, cơm chiều hắn ăn là cái gì a, thật không thuần khiết!
Cho tới bây giờ An Hi chưa từng cảm thấy Diệp Sảng lại đáng yêu như vậy, nhưng nàng vẫn ráng làm mặt lạnh như băng không cười.
“Thật là xấu, không ngờ lại dùng chiêu này, may là ta đã có chuẩn bị từ trước!”
Trình Tiếu Phong cũng coi như khôn khéo, vì đề phòng An Hi vì cự tuyệt mình mà dùng chiêu thức dùng Diệp Sảng làm bạn trai lâm thời, hắn vừa nôn, vừa móc điện thoại di động ra, lặng lẽ bấm.
Điện thoại trên bàn thu ngân kêu, Diệp Sảng nhấc lên nghe:
- Là điện thoại của ông chủ!
An Hi giật mình:
- Ông chủ gọi điện thoại vào lúc này làm gì?
Diệp Sảng đơn giản xòe tay nhún vai, tiếng cười của ông chủ vang lên:
- Hi Hi, Diệp Tử, nói cho hai người một tin tốt, ta vừa mới thu được một kiện cường hóa cấp trang bị LV10, một tên lừa gạt tập hợp được nhiều loại vũ khí với một thân siêu cấp vũ khí tên là “Ba ngày muốn mạng ngươi”, rốt cục bị ta lừa gạt đạt tới tay…
An Hi nhíu mày nói:
- Ông chủ, chúng ta đang làm việc a!
Ông chủ cười nói:
- Cho nên hôm nay ta rất cao hứng a, quyết định phát tiền lương cho các ngươi sớm ba ngày, ta đang ở trong phòng net, hiện tại đang bận, các ngươi tự mình đến lĩnh nhé!
Diệp Sảng vừa nghe lập tức tinh thần đại chấn, hai chữ “Tiền lương” so với bất cứ thứ gì cũng kích thích hơn, chẳng qua hắn không biết được “Ba ngày muốn mạng ngươi” kỳ thật chính là Trình Tiếu Phong láu cá đưa tới, mục đích chính là ‘điệu hổ ly sơn’, để cho mình cùng một chỗ với An Hi.
An Hi quả nhiên trúng chiêu, ông chủ đối với bọn họ hai người kỳ thật rất tốt, ngay cả khoản thu tiền cũng để cho nàng quản lý, cho nên nàng nói:
- Diệp Tử, cậu đi lĩnh tiền lương trước đi, lĩnh xong về rồi đến lượt tôi đi!
- OK!
Diệp Sảng hoan hô một tiếng, nhanh như gió phi ra ngoài.
An Hi thở dài trong lòng, thật sự là một tiểu tử đáng thương, một tháng tiền lương còn chưa bằng một nửa giá tiền bó hoa hồng này của Trình Tiếu Phong, vậy mà nhìn hắn cao hứng kìa.
Cửa hàng net tên vô cùng phong tao “Ngưu B”! Quả thật là ngưu.
Nhờ internet ra đời mà hôm nay game online trở thành trò chơi lôi cuốn nhiều người chơi nhất, náo nhiệt và hấp dẫn, phần đông người chơi game online đều là lượn diễn đàn, đi tìm kiếm kinh nghiệm chơi “Thế giới thứ hai”.
Ông chủ là lão mập trung niên tại phòng số 2 đang đối diện với máy tính, nở nụ cười dâm:
- Diệp Tử, mau nhìn trang bị mới của ta đi, ta mới vừa xem qua, trang bị này hiện tại giá trị ít nhất cũng được 50 đồng đó.
Diệp Sảng đưa mắt nhìn, trên máy tính của ông chủ mở vài cái cửa sổ, tất cả đều là trang giao dịch đồ vật game online “Đào đào võng”, hiện tại nó là trang giao dịch lớn nhất trong quốc nội, gần đây quật khởi như bài sơn đảo hải khiến vô số người chơi “Thế giới thứ hai” chuyển giao dịch tới trang này. Trong trò chơi từ trước giờ cũng không thiếu người chơi xài tiền, loại người chơi này chính là dùng tiền ép người, mình không đánh được trang bị thì dùng tiền để mua, có cầu thì có cung thôi, nếu không thì sao có thể từ đơn giản biến thành phức tạp mà tạo ra “chức nghiệp người chơi” cơ chứ?
Diệp Sảng vừa thấy hình ảnh “Ba ngày muốn mạng ngươi” của lão bản liền vui vẻ: một cái xích sắt, mặt trên xuyên hai thanh đao, chức nghiệp yêu cầu: chiến sĩ hệ, lực công kích: 13-30, mỗi lần công kích tạo thành hai lần thương tổn, phạm vi công kích: 5 thước. Vật này phỏng chừng giống như Lưu Tinh chùy, vũ động xích sắt làm cho đao tung đi sau đó thu lại, là một loại vũ khí thuộc về viễn trình công kích (công kích xa), chỉ có điều một tên chiến sĩ mà muốn luyện giỏi loại binh khí quái dị này, thật đúng là phải tốn không ít công phu a.
- Đồ chơi này mà giá trị 50 đồng ndt a? (ndt: nhân dân tệ)
Diệp Sảng có chút giật mình, chiếu theo phép tính này, Xẻng đánh chó ít nhất cũng đáng giá ba bốn mươi đồng, đổi cho Mao Đại Cô quả nhiên là bị thiệt lớn.
Ông chủ đắc ý:
- PRO không?
- PRO!
Diệp Sảng thầm nghĩ đồ vật rác rưởi như thế này của ngươi mà cũng tính là ngưu, vậy thì hai kiện pháp bảo trên người ta chẳng phải là trâu bay trên trời? May là hắn còn chưa biết nhân viên như mình lại là người chơi cấp bậc pháp bảo, hắn mà biết chắc cũng bị hù chết.
Xem ra ông chủ sau khi lấy được vũ khí cường hóa, hôm nay tâm tình thật sảng khoái, nhanh chóng đưa một chồng tiền mặt cho Diệp Sảng:
- Diệp Tử, đây là 1100 đồng, 50 đồng kia coi như tiền thưởng, các ngươi làm công cũng thật vất vả, cửa hàng nhỏ bé của ta đều là dựa vào ngươi và Hi Hi thôi!
Diệp Sảng nhận tiền, trong lòng thật ấm áp, ông chủ chính là một người tốt a, lúc trước Yến Vân giới thiệu mình cho hắn, hắn không nói hai lời liền bảo mình hôm sau đến làm, ngày lễ ngày tết còn có tiền lì xì cho mình và An Hi. Suốt ba năm đại học ở Giang Thành này, Diệp Sảng hầu như không có bằng hữu, Vân Tử là một người duy nhất, ông chủ mập tính là một nửa, những người khác đều là bạn học đi ngang qua thì gật đầu chào.
Ông chủ thưởng cho 50 đồng, tâm tình Diệp Sảng cũng rất sảng khoái, xem ra tối nay có thể ăn đồ nướng rồi, cải thiện một chút cũng tốt.
Diệp Sảng đang muốn đi ra, ông chủ mập lại gọi hắn:
- Chờ một chút, Diệp Tử, mua giùm ta gói thuốc, đây có 100 đồng, mua gói Trung Hoa nha!
- Được!
Diệp Sảng nhận tiền bước đi, chỉ là chuyện nhỏ như cái phất tay mà thôi!
Mua thuốc Trung Hoa quay về, ông chủ mập lại vỗ đầu:
- Ai da, quên mất, mải chơi quá, ha ha, Diệp Tử, lại phiền ngươi mua giùm ta một bình nước ngọt, Coca Cola nha!
- Được!
Bạn Diệp Sảng thành thật, phi thường thành thật!
Ba phút sau, ông chủ mập cố ý kéo dài thời gian:
- Diệp Tử, lại phải nhờ ngươi một lần, cái bật lửa này hỏng rồi, mau giúp ta mua cái mới nha!
Làm nhân viên của người chính là giúp người a, Diệp Sảng lại đi một chuyến.
Hơn 2 giờ trôi qua, ông chủ mập dùng các loại chiêu số kéo dài thời gian, Diệp Sảng cũng “chính trực” một lần lại một lần, đi mua hết toàn bộ những cái nên mua hay không nên mua. Bắt đầu từ gói thuốc, Coca Cola, bật lửa, giấy vệ sinh, giấy thơm, kẹo que, cắt móng tay, móc chìa khóa…Thậm chí khó mua nhất là 5 đồng 50 đôi tất chân của nam chất lượng kém cũng bị Diệp Sảng vọt tới chợ đêm mua một đống đem về, chỉ còn chưa cường hãn đến độ mua bao cao su a. (Láng: Bó thịt )
- Ông chủ, muốn mua quần lót không? Ta biết có một nơi bán, thích hợp lắm, bảo vệ môi trường, thoáng gió, mát mẻ, hơn nữa không cần giật, mấu chốt nhất chính là…tiện nghi, chỉ có 5 tiền một cái.
Diệp Sảng thở hổn hển hỏi.
Ông chủ mập hoàn toàn bị Diệp Sảng đánh bại:
- Mấy nơi đó mà ngươi cũng có thể biết, ta thật sự là khâm phục ngươi, Diệp Tử, nhân tài a!
Diệp Sảng sợ:
- Ông chủ, ngươi không cần phải chơi ta nữa, ta đi gọi An tỷ đến.
Ông chủ mập xem thời gian thấy không còn nhiều, phất tay nói:
- Được rồi, ngươi đi bảo Hi Hi đến đây, rồi các ngươi đóng cửa hàng về nghỉ đi.
- Thật sao?
Diệp Sảng thích nhất là nghe những lời này, xoay người chạy mất.
Kỳ thật lúc này đã là 21 giờ, cửa hàng “Hoa như ngọc” cũng đã đóng cửa, Trình Tiếu Phong ôm một bó hoa hồng lớn đi theo sau An Hi, An Hi đang giận xanh mặt, hằm hằm đi về khu ký túc xá nữ.
Lúc gặp Diệp Sảng, An Hi hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Tiền lương của cậu chắc phải 250 vạn nhỉ?
Diệp Sảng ngạc nhiên:
- Vì sao lại hỏi thế?
An Hi nói:
- Vậy tại sao đi hai giờ liền, đếm tiền mất hai tiếng sao?
Diệp Sảng nói:
- Ông chủ nhờ ta mua giùm hắn đồ dùng hàng ngày!
An Hi cả giận nói:
- Cậu gạt trẻ con sao! Ngày mai đi làm đem tiền nộp phạt vì đi muộn tháng này giao cho tôi, tôi đi trước!
Nhìn bóng dáng cao gầy của An Hi, Diệp Sảng thấy buồn bực, đầu năm nay nói thật đúng là không có người tin tưởng, quên đi, dù sao ta còn phải chơi trò chơi a. Hiện tại ở trong có pháp bảo cùng khoáng thạch, vừa lúc cần tiền mua quần áo tốt một chút, người chơi mà, thủy chung vẫn cần có bộ dáng người chơi, mỗi ngày đều mặc tân thủ bố giáp thật sự là không thích chút nào a.