Không chỉ có một mình Diệp Sảng nhắm mắt mà cả An Hi, Tinh Tinh, lão đại cùng Tây Môn Xuy Ngưu... trừ Thiên Kim Nhà Giàu ra thì tầm nhìn của tất cả mọi người đều trắng xóa. Đối phương tung lên trời một quả bom phát sáng mà bạo nổ. Mọi người chơi đều không kịp chỉnh tầm mắt, đều bị gây mù trong thời gian ngắn.
Theo sự phát triển của Đệ Nhị Thế Giới, càng ngày càng xuất hiện nhiều người chơi mạnh, đồng thời ngày càng xuất hiện nhiều kĩ năng và đạo cụ cao cấp. Bom phát sáng là một trong những vũ khí thiên môn* phi thường lợi hại, uy lực của nó so với lựu đạn mạnh hơn nhiều, hơn nữa còn thực dụng hơn.
[ý là những loại vũ khí đa số được sử dụng trên không, tác dụng trên không mạnh hơn khi dùng dưới đất, không tìm được từ thuần Việt nào phù hợp nên để vậy luôn]
Bom phát sáng dựa vào phản ứng oxi hóa magie* tạo ra ánh sáng có độ chói sáng rất mạnh, gây tổn hại lớn tới thị lực của đối thủ nếu không mang kính bảo vệ kịp thời. Bom phát sáng cao cấp thậm chí còn có thể gây tổn hại tới hệ thống máy móc của đơn vị trinh sát và hệ thống rada. Khoảng cách của đám Diệp Sảng với vị trí nổ bom phát sáng còn khá xa, nhưng Diệp Sảng vẫn cảm thấy đại não lâm vào tình trạng mê muội, mắt chỉ nhìn thấy toàn bạch quang, căn bản là không thấy rõ ràng bất kì thứ gì.
[*phản ứng oxi hóa Magie hay còn gọi là phản ứng cháy của Magie. Khi được đốt cháy trong không khí, Magie phản ứng với Oxi và giải phóng một nhiệt lượng lớn cùng với khói trắng và ánh sáng trắng rất đẹp (vì ánh sáng có tính chói nên khi thí nghiệm trong phòng thí nghiệm phải mang kính bảo vệ chống tia UV (Ultraviolet – tia cực tím) để tránh tổn hại tới thị lực). Ứng dụng của phản ứng này thì tự tìm hiểu thêm nhé. Pi ét: ta là ta rất thích cái ánh sáng khi đốt magie, tiếc là không có được thực hành, chỉ nhìn qua ảnh thôi, đẹp mê hồn]
Hiện tại Diệp Sảng có kinh nghiệm hơn so với trước kia, trúng một chiêu lập tức gục xuống. Sau khi gục xuống, vì muốn an toàn hơn còn lăn vài vòng trên bùn đất. Phía trước vọng đến một tràng âm thanh nổ súng của súng tự động. Diệp Sảng cảm thấy vai đau nhức, hệ thống thông báo HP giảm hơn 210 điểm. Hiển nhiên là đối phương có người thừa cơ hạ độc thủ. Trúng ba phát súng, mỗi phát lấy đi 70 điểm HP, lực sát thương do súng tự động này tạo ra so với công kích do M4 của mình tạo ra không khác nhau là bao nha - trực giác nhắc hắn đối thủ lần này không kém.
May mắn là đối phương đánh Diệp Sảng, nhưng An Hi lại bị thương nghiêm trọng nhất. Con mắt đau xót, tay nghiêng một cái, Hỏa Diễm thương lại phun lửa tới bên cạnh nhà tranh, đốt cháy căn nhà. Đường Tăng luống cuống: “Ngộ Không, ông trời có đức hiếu sinh, bên trong còn có hai vị thí chủ! Nếu bị lửa lớn thiêu chết, chẳng phải là oan uổng sao! Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tĩnh, các con đi giúp hai vị thí chủ đi!”
Lúc Tôn Ngộ Không chuẩn bị vọt qua lửa xông vào căn nhà tranh, căn nhà đột nhiên tách ra làm hai nửa, hai ông bà lão có vẻ đã bị thiêu chết, thi thể đều hóa đen sì. Nhưng hai thi thể cháy đen bỗng nhiên tỏa ra một cột khói trắng, cư nhiên hai hợp thành một, trong nháy mắt biến hóa giống như cô thôn nữ lần trước.
Thiên Kim Nhà Giàu rốt cục hiểu rõ. Bạch Cốt Tinh là boss, nhưng nhất định phải “tá thi hoàn hồn”* nếu không boss sẽ vĩnh viễn không thể hiện thân. Mục đích nhóm Thương Tâm Tiểu Tiễn đến không phải để PK mà là tới giết NPC. Thế nhưng mà bây giờ mới thấu hiểu đạo lí này xem chừng đã quá muộn, Bạch Cốt Tinh đã thành hình.
[*tá thi hoàn hồn: mượn xác chết để nhập hồn]
Cô thôn nữ lần này không khác cô thôn nữ lần trước là bao, chỉ là tóc tai bù xù, có hai cái sừng u ám. Sau khi hú lên quái dị, ả dùng đôi móng vuốt bạch cốt chặn Kim Cô bổng* của Tôn Ngộ Không, Cửu Xỉ Đinh Ba của Trư Bát Giới, Bảo Trượng của Sa Ngộ Tĩnh. Bốn người đánh nhau bay tới bay lui trên trời không phân biệt cao thấp.
[*Kim Cô bổng: xin lỗi quên mất 2 chương trước không nói, cây gậy Tôn Ngộ Không sử dụng thường được gọi là gậy Như Ý, nhưng tên đầy đủ là Như Ý Kim Cô hay Định Hải Thần Châm. Tác giả ghi là Kim Cô bổng, ta e là mọi người thấy lạ nên chú thích bổ sung vào đây]
Thực lựa của Bạch Cốt Tinh lần này đề cao ít nhất cũng gấp hơn mười lần lần trước. Tinh Tinh khôi phục lại đầu tiên, nhìn rõ ràng Bạch Cốt Tinh có tới 12000HP. Ả cùng ba người Tôn Ngộ Không đánh nhau binh binh bang bang. Song phương đều không trực tiếp tiếp xúc, mà là binh khí va chạm lẫn nhau sinh ra chấn lực khiến trên đầu 4 boss đều bay lên “-5” trị số thương tổn.
Tinh Tinh cô nương nâng cung bắn tên, tên lao đi như bão tố nhưng trị số thương tổn chỉ bằng không. Nàng nhất thời trợn tròn mắt. Hiển nhiền đây là boss thuộc loại phòng ngự cao, công kích bình thường không tạo ra thương tổn đáng kể.
Lúc này nhóm Anh Dũng Đả Kích vọt lên, nhắm ngay Đường Tăng chào hỏi bằng một tràng đao kiếm súng đạn. Đường Tăng nhắm mắt, tay tạo thành búp sen tĩnh tâm niệm Phật, lam quang thoắt ẩn thoắt hiện trên thân. Xung quanh người Đường Tăng xuất hiện một vòng sáng, nhìn có điểm giống hộ thuẫn. Vô luận là công kích gì đánh lên cũng chỉ làm vòng sáng chấn động, trên cơ bản không làm thương tổn đến nhục thể của Đường Tăng.
Thiên Kim Nhà Giàu hô lớn: “Đây là Kim Chung Chú của Đường Tăng, một khi bị phá sẽ bị boss tấn công!”
Tinh Tinh quả nhiên thấy hệ thống thông báo Kim Chung Chú có năng lượng 10w* điểm. Sau trận tấn công bằng thủy, hỏa, điện thứ nhất của bên đối phương, năng lượng của Kim Chung Chú giảm thật mau, nháy mắt đã mất 5000 điểm.
[*hê hê ngại quá, không biết 1w là bao nhiêu, 1000 chăng? Ai biết thì qua bên ném đá cmt cho ta biết nhé, thanks các thým trước]
Lúc này Diệp Sảng cũng đã khôi phục thị lực, vừa thấy đã biết là boss đánh nhau còn game thủ thì một bên công một bên thủ. Nhiệm vụ này quả nhiên khó khăn rất lớn. Đương nhiên tiến công tốt nhất chính là phòng thủ tốt nhất, xử lí đám người này mới là vương đạo. Trong bóng đêm, Diệp Sảng ngắm súng. “Ba ba ba”, nòng súng phun ra một cỗ lửa lớn. Mã Phong Oa trúng mấy phát súng, huyết quang bay loạn, hắn ngã cũng thông minh, lập tức gục sấp xuống.
Lửa súng của M4 lóe ra trong đêm đen hết sức gây sự chú ý của người khác. Diệp Sảng khai hỏa liền khiến mình bị lộ tẩy. Một giây sau hắn nghe thấy một tiếng súng quen thuộc vang lên. Diệp Sảng né tránh chậm trễ, vai liền bị trúng phát súng này. Diệp Sảng có cảm giác thiếu chút nữa cánh tay bị gãy, người lập tức ngã vào trong cống ngầm bên cạnh. HP còn lại không đáng kể, tầm nhìn mơ hồ, toàn thân không thể động đậy.
Mauser 98K, là súng bắn tỉa hỏa lực Mauser 98K!
“A Ngân!”
“Diệp tử!”
An Hi cùng Tinh Tinh đồng thời kinh hô. Hai người gạt cuộc loạn chiến sang một bên, trong đám hỗn loạn sờ sờ soạng soạng tiến lại gần. Cách làm hai người cũng hoàn toàn bất đồng. Tinh Tinh cô nương thì bắn tên về phía sniper hắc ám kia còn An Hi thì trước tiên sử dụng kĩ năng Thần Thánh Ánh Sáng. Ánh sáng màu vàng óng bắn vào thân Diệp Sảng liền nhanh chóng có hiệu quả, HP bắt đầu hồi lại.
“Mau thu lại!” – Diệp Sảng hướng An Hi hô to.
Ý nghĩ của Diệp Sảng là hoàn toàn đúng! Bản thân bị tay súng bắn tỉa theo dõi, chỉ cần gặp ánh sáng sẽ lập tức bị công kích lần thứ hai. Hắn không nghi ngờ năng lực của tay sniper này.
Kĩ năng đã phóng ra thì làm sao thu hồi? An Hi đem toàn bộ mọi người trong đội buff thêm máu khiến thời gian song phương hỗn chiến càng thêm kéo dài, từ trên không trung xuống đến dưới đất là một tràng loạn đánh.
Diệp Sảng bỗng nhiên nhảy lên tại chỗ như con tôm, dựa vào thuộc tính nhanh nhẹn cao cộng thêm độ dẻo dai của cơ thể dồn vào phần eo tránh né. Ngay trong nháy mắt nhảy dựng lên đó, tiếng súng “oanh ~ ba” khiếp người đồng thời vang lên. An Hi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt đất ngay dưới thân thể Diệp Sảng như nổ tung, tung tóe lên cao gần bốn, năm mét. Cơ hồ có thể thấy nếu hắn nhảy chậm một giây chắc hẳn phát súng này của đối phương đã bắn hắn thành con lợn chết rồi. An Hi hoàn toàn ngây người, thiếu chút nữa nàng đã hại chết Diệp Sảng.
Tình hình hỗn chiến vẫn tiếp diễn, thế nhưng ai cũng không nghĩ tới trong hoàn cảnh hỗn loạn này lại có cuộc quyết đấu một cách vô thanh vô tức của hai tay súng trong rừng. Diệp Sảng ngã xuống, phản ứng cũng vượt xa dự kiến của đối thủ. M4 dường như rất tùy ý hướng vào sâu trong mặt cỏ đen ngòm nhả ra một loạt đạn. Hiện tại toàn thân Diệp Sảng đầy kĩ năng bị động cộng thêm găng tay chiến đấu có thêm hiệu quả phụ trợ cho nên cầm súng tuyệt đối không có khả năng lại bị run, hơn thế cũng đã dùng M4 một thời gian, độ thuần thục đã đạt 68%.
Độ thuần thục vũ khí là một dấu hiệu trọng yếu trong việc nâng cao kĩ xảo chiến đấu. Cái gọi là kĩ xảo chiến đấu cũng là độ tự do mà Đệ Nhị Thế Giới cấp cho người chơi. Độ thuần thục của mỗi lại vũ khí được chia thành sáu giai đoạn: 15%, 30%, 50%, 80%, 90% và 100%. Lấy M4 của Diệp Sảng làm thí dụ: độ thuần thục đạt 15% thì độ chính xác sẽ được nâng cao, đạt 30% thì sức giật sẽ giảm đi 5%, khi đạt 50% độ thuần thục thì chính là lúc mà xét trên cơ bản khi sử dụng súng sẽ có cảm giác linh hoạt như chính tay mình, còn khi mãn 100% thì hệ thống sẽ tặng một kĩ năng tương quan, kĩ năng đó sẽ phụ tá giúp súng phát huy ra tác dụng thần diệu.
Mỗi dạng vũ khí của từng loại chức nghiệp đều có một tính chất chung như vậy. Thế nhưng tăng độ thuần thục vũ khí cũng không phải chuyện dễ. Bởi vậy cho nên không thể nói ngươi sử dụng vũ khí trong thời gian dài thì độ thuần thục cũng sẽ tăng cao. Càng lên cao càng khó, hệ thống luôn yêu cầu ngươi phát huy tác dụng của vũ khí đến cực hạn trong các hoàn cảnh khiêu chiến khác nhau. Mà cấp bậc yêu cầu* của mỗi loại vũ khí, cấp bậc* cùng tính chất biến dị sẽ quyết định kĩ năng chung cực của thanh vũ khí này. Tỉ như ngươi lấy một khẩu súng lục Hồng Tinh bạch trang, kĩ năng chung cực khi độ thuần thục đạt cao nhất là “ổn định sức giật”, nhưng nếu ngươi lấy một khẩu súng máy cấp thần khí thì kĩ năng chung cực của nó thật sự không dám tưởng tượng. Vì thế cho nên có rất nhiều người chơi đang không ngừng theo đuổi trang bị tốt, tuy nhiên đến hiện giờ vẫn chưa có người nào có đủ khả năng luyện mãn độ thuần thục vũ khí.
[*hai cái này khác nhau nhé, nói rõ không có người lại hiểu nhầm. “Cấp bậc yêu cầu” là mức level tiêu chuẩn nhất mà game thủ phải đạt được để có thể sử dụng món vũ khí đó, còn “cấp bậc” phía sau là chỉ giá trị của vũ khí về phương diện cấp bậc, tỉ như là cấp cường hóa, tinh anh hay á thần, thần...]
Phát súng này thực ra là do Diệp Sảng bị đối phương bức đến phải phản kích. Thị lực của sniper tên Mặc Kính* cũng thực tốt, vừa thấy tư thế bắn súng quái dị của Diệp Sảng hắn liền nhảy sang một bên không dám chậm trễ.
[*tên chương là “Gặp lại Mặc Kính”, có ai nhận ra không ạ? Chính là sniper lần đụng độ với Diệp Sảng trong Đệ Tam Đế Chế ý ạ, bị bạn Sảng bắn cho nát đầu rơi xuống đất rất hoành tá tràng ý a :v ]
“Đinh đinh~”
Một viên đạn bắn trúng Mặc Kính khiến hắn bị đánh bay, còn một viên bay sượt qua chóp mũi của hắn. Mặc Kính nằm sấp xuống, đưa tay sờ sờ mũi của mình, trên mặt xuất hiện một vệt máu. Hắn vừa sợ vừa giận. Lần trước khi ở trong Đệ Tam Đế Chế hắn cũng bị Diệp Sảng xử lí. Tự trong bản năng hắn đã cho rằng Diệp Sảng là một cao thủ, thật không ngờ mới mấy ngày không gặp mà thương pháp của “cao thủ” này đã tinh tiến như vậy. Hắn cảm nhận được một sự áp lực cực lớn, nếu lần này lại thua trong tay Diệp Sảng thì thật sự cả vốn lẫn lãi đều về không.
Kì thật không phải thương pháp của Diệp Sảng tiến bộ. Thực ra lúc hắn ngã xuống thì chỉ là trong nháy mắt tay bóp cò, cũng không có khả năng bắn trúng, thế nhưng dù sao cũng là hai tay hai súng nên xác suất trúng nhiều hơn dạng đơn thủ.
Bốn phía vẫn chém giết, hai tay súng này lại ẩn nấp trong bóng tối ngoại vi*, không ai nhìn thấy.
[*bên ngoài phạm vi cuộc hỗn chiến]
Mối lo lắng duy nhất của Mặc Kính là Diệp Sảng, hắn chỉ muốn xử lí cho xong Diệp Sảng còn những người khác đều dễ bàn. Mà đồng thời nỗi lo của Diệp Sảng cũng là Mặc Kính, hắn bị đối phương nhìn chằm chằm nên tuyệt đối không dám tùy tiện khai hỏa.
Trong kịch chiến, Đàm Ninh chứng tỏ mình là một cao thủ hỗn chiến. Thân pháp của nàng quá nhanh, công kích lại cao, một thanh đoản kiếm tung bay lên xuống, đâm chém vào ai là người đó ngã. Một đám chiến sĩ nhất giai căn bản không phải là đối thủ của nàng. Một mình nàng lôi kéo tới bốn trọng giáp chiến sĩ vây đánh.
Trong khi đó Anh Dũng Đả Kích lại chạm trán lão đại, hắn thực sự rất kiêng kị lão đại: “Túy Ngân kiếm?”
Lão đại cầm sài đao cười lạnh: “Phải!”
Anh Dũng Đả Kích cắn răng: “Ta liều mạng với ngươi!”
Nói xong hắn vung trường đao xông tới. Bất quá lần này hắn không thành công, lão đại căn bản không đánh với hắn mà nghiêng người né tránh. Anh Dũng Đả Kích kiên trì truy sát. Đuổi theo được vài bước bỗng nhiên lục quang chợt lóe trước mặt như có gì đó bay tới, hắn ngẩng đầu nhìn lên. Tây Môn Xuy Ngưu cầm cái bình phun nước lắc lư: “Đây là phát minh mới nhất của ta, Nhất Phun Tất Sát! Bất kể sài lang hay gián dế, phun một phát chết ngay lập tức, đặc biệt có tác dụng với tất cả các loại công trùng!”
Tây Môn Xuy Ngưu vừa nói vừa phun phun, xịt xịt ra một đám sương mù lớn. Anh Dũng Đả Kích đã từng nếm qua “mùi vị” của Tây Môn Xuy Ngưu, biết rõ mê độc của tên này. Lần trước ở Tiên Tung Lâm hắn bị sặc đến chết khiếp, còn lúc này mặc kệ Tây Môn Xuy Ngưu ba xàm ba láp lợi hại cái gì, cho dù có cho tiền hắn cũng không dám chọi cứng với độc dược của Tây Môn Xuy Ngưu. Kết quả là hắn nằm ngã sấp xuống. Tây Môn Xuy Ngưu thấy thế liền khó xử cười nói: “Ha ha, thực có lỗi! Cầm nhầm chai, đây là nước hoa. Thực có lỗi, thực có lỗi! Không tính, không tính!”
Anh Dũng Đả Kích thiếu chút nữa tức điên, hắn quả nhiên ngửi thấy mùi nước hoa. Bọn họ lần nào gặp phải Tây Môn Xuy Ngưu cũng bị mắc lừa: “Đồ thần kinh, mau đi chết đi!”
Hắn vừa vung đao một lần nữa bổ về phía Tây Môn Xuy Ngưu, một luồng điện quang đã phóng tới từ bên cạnh. Lần này rốt cục hắn không tránh thoát. Điện Giật Quyền lập tức bắn trúng huyệt thái dương của Anh Dũng Đả Kích.
Hồng thương trị số: “-336”.
Anh Dũng Đả Kích bị giật đến xụi lơ quỵ trên mặt đất. Không phải hắn bị lực đạo cường đại làm chấn thương mà là bị năng lượng của dòng điện giật cho toàn thân mềm nhũn.