Vô Địch Hắc Thương

Chương 115: Ác Ma Thức Giấc




Tinh Tinh kích động nói:
- Đây chính là bốn chúng ta đã du hành vượt thời gian từ thời đại pháp thuật trong quá khứ cổ xưa và được đưa đến thời điểm hiện đại này, a đã ba năm rồi, Ác Ma đã thức tỉnh, mà trận đại chiến Stalingrad đã diễn ra cách đây một năm trước, quân đội Đức đang gặp thất bại, tình thế của WWII đang nghịch chuyển, nước Đức đang nằm ở thế cục bất lợi, thất bại đã gần kề, các phần tử Phát Xít khẳng định là đã nhận thấy được tương lai diệt vong của mình nên họ luôn tìm mọi biện pháp để vãn hồi chiến tranh.

Phản Thanh Phục Minh bừng bừng đại ngộ ra, vỗ đầu nói:
- Đúng, đúng là như thế, người Đức đang muốn tìm đến thần bí chi thư kia nhằm triệu hồi ra đội quân bất tử từ địa ngục để chống lại quân đội đồng minh, một khi Ác Ma được giải thoát ra chỉ sợ là quân đồng minh khó thể ngăn cản.

Tinh Tinh cô nương kích động cực kỳ, giống đã phát hiện ra tân đại lục:
- A Ngân thử nghĩ lại coi, Trọng Sinh Tại Đệ Tam Đế Chế, nước Đức Nazi từng tự xưng là Đệ Tam Đế Chế, sống lại tại đệ tam đế chế ý nói là Ác Ma sẽ trở lại dương thế, 3 năm này là tìm kiếm và khôi phục lại sức mạnh của Ác Ma, ta nghĩ nhiệm vụ của chúng ta chính là kế thừa di chí của Ma Pháp Sư vĩ đại, bí mật lẻn vào căn cứ của quân đội Đức, tiêu diệt Ác Ma, ha ha, không thể tưởng tượng được là ta, Tinh Tinh cô nương có thể cứu toàn bộ thế giới, oa ha ha, ta thật vĩ đại, ta rất vĩ đại.

Nàng hoa tay múa chân vui sướng giống như một hài tử, Diệp Sảng nhìn chăm chăm vào, ngươi nghĩ con ngốc ngươi là gì mà dám chọi cứng với quân đội Nazi chứ? Ta thấy ngươi dây thần kinh hơi bị nhũn thì có, còn cái gì mà cứu vớt thế giới, … ta .. ọe .. ọe…

Chẳng qua Tinh Tinh phân tích nghe thì cũng có lý, nói không chừng nhiệm vụ kịch bản lần này chính là như vậy.

Phản Thanh Phục Minh so với Tinh Tinh càng kích động hơn, tinh thần phấn chấn, vung tay hô to:
- Ba người huynh muội chúng ta có ở đây cũng vì diệt ác hành thiện, hành hiệp trượng nghĩa, ai ngờ hôm nay ông trời phái ba người chúng ta cứu vớt thế giới này, đây là cơ hội ngàn năm có một, thay trời hành đạo nổi danh khắp thời chiến loạn này, lão Nhị, lão Tam, theo ta đi lên!

Nói xong hắn liền nắm chặc Liêm Câu Thương như chuẩn bị vọt đi, Diệp Sảng cùng Alice gay gắt kiềm hắn lại:
- Đừng xúc động như vậy, ngươi đi như vậy căn bản là tìm chết!

- Ê ê ! Tinh Tinh duỗi tay ra hiệu,
- Các ngươi nhìn kìa, bên kia đã có người đi trước!

Mọi người tập trung nhìn vào bên sườn núi bên phải thấy xuất hiện một đám người chơi, trên đầu cũng xuất hiện dấu hiệu hình que kẹo, ước chừng hai ba mươi tên với đủ loại chức nghiệp.

Cũng không phân biệt người nào vơi người nào, nhóm người này so với Phản Thanh Phục Minh có lẽ còn mồm to miệng rộng hơn, cứ nháo nhào quang quác hò hét, sau một lúc cả đám hò hét quơ vũ khí hào hùng vạn trượng hướng về lối vào thung lũng mà giết tới, thanh thế tương đối dọa người.

- Các huynh đệ giết cho ta. Giết một tên quỷ Nazi, có 5% cột điểm kinh nghiệm!
Một chiến sĩ trọng giáp đi đầu tay cầm búa to hô lớn.

Tinh tinh vừa nghe tấm tình cũng nóng lên, ô hay điểm kinh nghiệm thật cao nha:
- Ta cũng đi!

- Đợi chút!
Diệp Sảng một trảo liền chụp lấy bắp chân của nàng.
[ lúc này đang nằm sát đất mà theo dõi tình hình.]
- Đừng manh động, nhìn kỹ một chút đi rồi tính!

Tinh Tinh tức tối lui về, miệng hầm hừ:
- Ta còn lạ gì ngươi, mượn cơ hội định ăn đậu hủ của tỷ chứ gì, muốn chết không?

- Đừng ồn ào, nhìn đi!
Diệp Sảng nhắc nhở.

Chỉ thấy nhóm người kia khí thế trùng trùng xông giết xuống, hai cái trạm gác đầu cầu cũng không có tầm nhìn rộng lắm, đám người kia chạy hết xuống núi rồi mới phát hiện.

Trên tháp canh bổng nháng lên ánh lửa lóe lóe, đi theo là hai tiếng thanh thúy vang lên.

Pằngggggg… Pằnggggg !

Chiến sĩ cầm đầu kia trên ngực tóe ra hai đóa huyết hoa, trực tiếp nhập thổ vi an.

Hồng thương trị số: “ XXX ”

Lại thêm một cái này
“ XXX ”

Diệp Sảng chấn động:
- Quác quác, cái súng lề gì thốn, thật là mạnh kinh khủng a!

Hai cái tháp canh cứ một súng lại nối tiếp một súng, Diệp Sảng thấy rỏ ràng phía sau lưới sắt ba binh lính chạy nhanh về hướng chân tháp canh, không tới một phút cả thung lũng vang lên tiếng còi cảnh báo mãnh liệt,
- Huu … uuuu … uuuuu
Âm thanh báo động vang lên chói tai.

- Các người mau nhìn kìa!
Alice kêu lên.

Theo hướng tay nàng chỉ, thì ra thung lũng này chính là một cái tử địa được bày bố, binh lực chủ yếu là ở bên trong , từ trong đó không ngừng có xe ra vào, trong đường hầm xông ra vô số binh lính Nazi thiện chiến, sôi nổi nhầm hướng cây cầu xông tới.

Chiến đấu kịch liệt bắt đầu rồi, những binh lính trên cầu bắt đầu bắn quét điên cuồng, hiển nhiên là tầm bắn không xa nhưng hơn hai mươi khẩu tự động cùng khạc lửa thì cũng không phải chuyện đùa, vô số đạn cứ veo véo bay loạn khắp nơi, ngay cả dưới ánh mặt trời ánh đạn vạch đường trong không gian như mơ hồ có thể thấy được, trên cầu đá như nổi lên một trận mưa sao băng bao trùm lên cả bọn người chơi đang xông tới.

Mấy người chơi này cũng không phải dạng gà mờ gì, thấy thủ lĩnh bị hạ, một đám người bò sát mặt đất tiến lên đến.

Nhưng vẫn không ít người vẫn bị trúng đạn, đa số thương tổn trị số :
“ XXX ” “ Tim! ” “ Miệng! ” [ Con bà lão tác giả làm biếng ghi chỉ số, cứ ghi mấy câu nhảm nhí tào lao gì đâu không. … đánh đố người xem à! ]

Diệp Sảng cũng phán đoán sơ sơ, mấy tên quỷ Nazi này sử dụng súng tự động gây thương tổn cũng khá cao đây, quả nhiên là khá mạnh, mình cũng không chịu được mấy viên nha.

- Gặp nhầm mấy cây súng khó nhai này bọn người chơi vẫn cố bò tiến tới, thật ra là càng gần thì nguy hiểm càng cao, tuy nhờ vào đám cỏ che kín tới nữa người có thể làm giảm đi tầm nhìn của lính Nazi nhưng ngươi tuyệt đối không nên đứng lên nếu không sẽ thành cái tổ ong di động.

Trên hai tháp canh lại vang lên tiếng súng, tiếng súng kia âm thanh vô cùng thanh thúy, hơn nữa giản cách giữa hai phát bắn cũng rất lâu, chẳng qua chỉ cần “ Pằng… pằng ” vang lên là có thêm người nằm thẳng cẳng trong bãi máu.

Diệp Sảng săm soi cái tháp canh kia, không lẻ là mấy tay thiện xạ.
[ Là Marksman: lính yểm trợ tiền tuyến- dùng súng trường ngắm bắn làm nâng tầm xa của hỏa lực phân đội lên một chút và yểm trợ các vị trí trọng yếu. Phân biệt với Sniper- lính bắn tỉa chuyên nghiệp, loại được đào tạo bài bản để thực thi những nhiệm vụ chuyên biệt]

Hai tên lính Nazi kia thật sự là không phát nào trật, bọn người chơi bị giết nằm ở gần cầu đá xũng đã hơn năm người.

Ngay lúc ấy một nguyên tố sư phóng ra một chiêu Hỏa Tiễn. Một tòa tháp canh bị trúng chiêu bốc cháy ngùn ngụt, đám cháy nhanh chóng lan ra kéo lên từng cuộn khói dày đặc, trên tháp một binh lính hét thảm rồi ngã lăn xuống, cả tòa tháp canh cũng ầm ầm đổ ập xuống.

Nội dung của kịch bản do máy chủ đạo diễn quả nhiên là làm y như thật, Diệp Sảng đã chứng kiến được sự lợi hại của quân đội chính quy Đức quốc.

Mấy tên lính Nazi này vừa thấy người chơi khi không có thể phóng hỏa, đóng băng lập tức đại loạn cả lên, ngay tức thì trên không trung đường đạn cũng trở nên tản mát không tập trung, nhưng mấy sĩ quan chỉ huy mặc quân phục quát lớn điều khiển thì lập tức tất cả trở lại bình thường, cả một đám người chơi liều mạng tiến lên.

Cùng với tiếng còi báo động vang lên, từ hướng thung lũng phía sau một lượng lớn binh lính Nazi tiếp tục tràn ra, vài chiến sĩ cầm đao cầm thương la hét tiến lên, song phương diễn ra một trường chiến đấu trên cây cầu đá.

Vô cùng rỏ ràng, một đám người ô hợp là không đủ để chọi với quân đội chính quy được đào tạo bài bản, trừ phi ngươi có năng lực nghịch thiên nếu không thì …

Nữa giờ trôi qua, trãi dài hai đầu cầu đá là năm sáu mươi cỗ thi thể rãi đầy, cả một đội game thủ toàn bộ bị lính Nazi đá đít về quê chăn vịt, nhóm quân Nazi cũng rút quay vào trong.

Phản Thanh Phục Minh lau lau mồ hôi lạnh trên đầu:
- Cái này, nên làm sao bây giờ?

Diệp Sảng trầm tư, nói:
- Nhiệm vụ lần này là không thể xông vào, chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này thì phải xuyên qua trạm gác tiến vào đường hầm, nhưng lại không thể nào làm kinh động mấy tên lính Nazi này được.

Alice lấy tay ra hiệu nói:
- Ở tháp canh đều là lính trinh sát cẩn mật canh chừng, trong trạm gác ở đầu cầu có thiết bị báo động, nếu trên tháp canh phát ra tiếng súng, ba binh lính kia liền chạy vào và kích hoạt báo động, và lập tức quân địch sẽ ra đến đây để ngăn chặn, nói tóm lại là muốn vào trong đó thì không thể nào đánh động bọn chúng, nếu không sẽ kéo đến một lượng lớn quân địch và nhiệm vụ sẽ thất bại.

Ba huynh muội Phản Thanh Phục Minh tất nhiên là chưa thể hiểu hết những khó khăn trong chuyện này, vừa muốn nhổ cây đinh đó lại vừa muốn trà trộn vào trạm gác, nhìn lại tháp canh thì khoản cách đi tới trạm gác ít nhất cũng hơn bốn mét, phá hủy hệ thống báo động chính là mấu chốt vấn đề.

Mọi người thương lượng với nhau một hồi liền phân tán ra ành động, Diệp Sảng, Tinh Tinh, Alice cùng núp sâu trong bui cỏ, từng chút di chuyển về phía tòa tháp canh kia.

Trong trò chơi tất nhiên là quan trọng về thao tác cùng kỹ xảo, toàn bộ thông tin về các kỹ năng cùng các động tác cao cấp cũng không phải bình thường trong trò chơi ai cũng có thể có. Tốc độ tay, cách thức di chuyển, tấn công liên hoàn, thời cơ tất nhiên là những thứ cơ bản nhất nhưng với kiến tạo về trạm gác quân sự được máy chủ tạo ra này thì cần phải có thêm chiến thuật cùng óc quan sát.

Diệp Sảng chú ý kỹ tới cái tháp canh, tên lính trên đó cầm ống nhòm nhìn ra phía xa một hồi, một phút sau lại nghỉ ngơi vài giây, mấy giây này chính là khoản thời gian sơ hở, bọn họ như ba con côn trùng len lỏi di chuyển bên trong đám cỏ, sau một chút lại cuộn mình nằm bất động.

Mặt khác ở trạm gác phía xa kia cũng không phải lúc nào cũng chăm chăm nhìn phía trước, ba tên lính vô cùng cảnh giác, ba người đều chia đều thời gian nhìn phía trước, sau đó năm giây lại nhìn phía sau- phía đầu đường bên kia, lúc này phải tận dụng chính xác thời gian một giây cũng không được kém.

. Ẩn mình trong cỏ, bọn người Diệp Sảng đã tiếp cận gần đến tháp canh, cách tháp canh cũng chỉ mấy chục mét

Nói thật sự thì Diệp Sảng cảm thấy vô cùng kích thích mạo hiểm, trái tim nhảy bình bịch liên hồi, mạo hiểm như vầy chỉ vô ý một chút là có thể thất bại hoàn toàn.

- … xầm xì … ( chuẩn bị kỹ chưa? ) Alice cũng vô cùng khẩn trương, mọi hy vọng đều gởi gắm lên khẩu súng mới trên tay Diệp Sảng.

Không biết vũ khí vượt thời đại đưa đến đây có có thể phát huy bao nhiêu ưu thế, bao nhiêu hiệu quả đây? Nhìn như thế nhưng không ai có thể nghĩ rằng Diệp Sảng chỉ mới lần đầu tiên tham sự vào một trường đại chiến như ở thời WWII này.

“ Két … két … két! ”

Diệp Sảng xoay ống hãm thanh lắp vào trên đầu nòng súng, tiếng ma sát kim loại vang lên.

Ống hãm thanh thật ra cũng không thể thật sự đúng như ý nghĩa tiêu trừ tiếng súng nổ, nó chính là phân tán luồng hơi cháy của thuốc súng ra các khoan rỗng khác nhau, làm giảm bớt phần lớn âm thanh cùng chớp lửa đầu nòng, do đó đạt tới hiệu quả là giảm âm.

Nếu trong trường hợp bình thường thì nổ súng như thế này có thể cả khu vực này đều có thể nghe thấy âm vang của tiếng súng, nhưng lắp thêm ống hãm thanh thì tiếng vang đã giảm đi mấy phần, nói một cách đơn giản thì chỉ phụ cận vài ba mét mới có thể nghe được tiếng súng.

Diệp Sảng nằm trên mặt đất, báng súng tỳ trên vai, nòng súng hướng chếch lên, họng súng nhắm thẳng vào trong tòa tháp canh.

Nói thật ra thì với góc ngắm bắn ngược lên trên cao như thế này thì vô cùng khó khăn, Diệp Sảng trong lòng trấn tĩnh, tập trung toàn bộ tinh thần vào thước ngắm cơ khí, lỗ thước ngắm, đỉnh đầu ruồi vô cùng chuẩn xác, một súng này vô cùng quang trọng vì chính mình sẽ không được cho thêm cơ hội lần thứ hai.

Alice nhỏ giọng ra khẩu lệnh:
- Húc!

Tiếng nghe như tiếng cừu tháng bảy lúc này là lúc chòm sao Sư Tử đãPhía trên tháp canh, tên lính nghe được âm thanh lạ phía dưới nên vô cùng cảnh giác ló đầu ra dò xét. nằm phía sau lưng, Alice chắc chắn đã được truyền thụ kỹ lưỡng.

“ Cắc! ” Diệp Sảng quyết đoán bóp cò súng.

“ Chíu chíu chíu chíu! ” Họng súng phun ra một đốm hoa lửa nho nhỏ, bộ phận đẩy về trên máy súng cũng trong nháy mắt tống văng ra một mớ vỏ đạn màu vàng.