Vô Địch Hắc Quyền

Chương 669




Thiên Vân lần đầu vào Hình Ý môn cũng là bởi vì lời mời của Tiêu Sắt, cũng có quan hệ gần gũi với Tiêu Sắt! Có rất nhiều chuyện Thiên Vân không tiện lo liệu thì cũng đều nhờ Tiêu Sắt gánh vác. Mà còn bận trước bận sau cho nên tình cảm hai người rất hòa hợp chưa bao giờ vì bất kì chuyện gì tức giận nhau!

Lúc này, một tiếng thét kinh hãi của Tiêu Sắt khiến cho Diệp Thiên Vân nhớ tới cuộc sống thường ngày của ở Hình Ý môn,xông pha nơi đâu cũng sánh vai cùng Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhìn thấy Thiên Vân thì đỡ lo hơn nhiều, bởi vì trong võ lâm ngoại trừ mấy vị cao thủ không xuất thế của Thiếu Lâm và Võ Đang thì người khác thật không có can đảm làm thương hắn.

"Quả nhiên là tôi và Ngũ sư thúc nói giống nhau, chắc chắn là cậu không chết!" Tiêu Sắt nắm thật chặt bả vai của Thiên Vân, cũng không che dấu sự vui mừng trong ánh mắt:" Tiểu sư đệ, ngay cả cậu mà cũng lừa ta sao!"

Diệp Thiên Vân nặng nề gật đầu, nét mặt tươi cười, một giây này hắn không biết phải nói gì cho phải, chỉ hơi giật giật miệng không lên tiếng.

Trần Mễ Lạp, Diệp Vô Nhai còn cả Ngô Lập Sâm đều muốn nhìn Diệp Thiên Vân ra tay, tham gia cho náo nhiệt. Trần Mễ Lạp liền làm ra bộ dạng như e sợ thiên hạ đại loạn, hét to nói:" Trước mặt nhiều người mà giết người, không sợ vương pháp sao?"

"Các ngươi là ai?" Võ giả truy sát Tiêu Sắt bất ngờ phát hiện chỗ nhóm người, lập tức có phần e dè lùi sau vài bước. Người đối diện đều không phải là loại lương thiện gì, hơn nữa ba lão giả còn có thể là tông sư, cho nên trong lúc nhất thời hai bên vẫn đứng nguyên tại chỗ!

Diệp Thiên Vân vội vàng nói chuyện cùng Tiêu Sắt, thiếu chút nữa là quên mất tình hình này. Hắn bị tiếng nói làm bừng tỉnh, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua, mới trầm giọng hỏi:" Bọn họ là ai? Vì sao phải đuổi giết huynh?"

"Cái này thật..." Tiêu Sắt lộ ra thần sắc e ngại, đành vò đầu cười khổ nói với sư đệ của mình:" Tiểu sư đệ, bọn họ truy sát ta, phần nhiều cũng là tại cậu!"

" Hôm nay không nói rõ lí do, thì hãy để mệnh ở lại núi Nga Mi này!" Trần Mễ Lạp từ trước đến nay đều bá đạo đến cực điểm, vô lí cũng phải đến ba phần, huống chi hôm nay là bị ức hiếp, ở đâu ra chuyện đơn giản cho qua.

Đúng lúc này, có một võ giả to béo nói:" Thiếu Lâm triệu tập tất cả môn phái cùng thảo phạt Hình Ý môn! Bọn họ tung tin Diệp Thiên Vân giả chết. Để lừa bịp mọi người! Chúng ta chỉ là thuận thế mà làm thôi. Chẳng lẽ các ngươi dám bảo vệ Hình Ý môn đối nghịch với cả võ lâm?"

Tiêu Sắt nhìn thoáng qua Diệp Thiên Vân. Thần sắc tái nhợt hẳn.

"Hay cho một câu thuận thế mà làm! Chi bằng nên nói là tát nước theo mưa! Làm những việc quá hèn hạ bỉ ổi. Còn ở đây mà ba hoa chích chòe. Ta Trần Mễ Lạp muốn nhìn xem rốt cuộc là môn phái nào mà có thể đào tạo ra một kiệt xuất nhân tài như các ngươi!"

Trần Mễ Lạp giận quá thành cười. Một câu thuận thế liền bị hắn gạt phăng một cách sạch sẽ. Đôi khi những giang hồ võ giả tự cho mình là chính nghĩa giang hồ, ngược lại có mà không bằng tà ma ngoại đạo.

"Trần Mễ Lạp!" Hai người nghe xong cái tên này mà sắc mặt đại biến. Tên võ giả hơi béo bất giác nghe tới tên hắn rùng mình một cái. Lắp ba lắp bắp đưa ngón trỏ ra trước hoảng sợ nói:" Các ngươi là ma đạo!"

Trần Mễ Lạp tuy bị nhốt ở Võ Đang hơn 10 năm nhưng mà sau khi ra khỏi thì vẫn giống như là giao long nhập hải, làm gà chó trong võ lâm cũng không yên. Từ sau sự kiện của Võ Đang Thiếu Lâm, sau lưng vẫn có thể nhận ra tung tích hắn. Riêng chỉ nhắc tới tên của hắn thôi, người trong võ lâm như là nghe sấm nổ bên tai.

Ngô Lập Sâm nghe được hai chữ ma đạo, không khỏi thấy buồn cười nói:" Bát Cực môn nhất mạch lúc nào mà đã thành ma đạo? Thật không biết môn phái nào được xưng chính nghĩa, vớ vẩn, quá vớ vẩn!"

"Chính là Hình Ý ma!" Hai người rất nhanh đã phân biệt rõ thân phận của mấy người. lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Một mặt như lâm đại địch,một mặt quan sát xung quanh để tìm đường tháo chạy!

Võ giả béo cơ hồ sợ tới mức khóc rống lên:" Đừng tới đây, nếu không...chúng ta sẽ không khách khí nữa đâu!" Hắn co cẳng chạy, hận là không thể có 8 cái chân.

Diệp Thiên Vân nhìn những vị võ giả chính nghĩa này đều là hành vi của lũ tiểu nhân, trong lòng không khỏi khinh thường. Kẻ như vậy không xứng là nhất danh võ giả, mà ngay cả tinh thần võ thuật cũng không có.

Ngô Lập Sâm cười lạnh, bọn họ không thể bị bất cứ kẻ nào phát hiện, không thì hỏng hết kế hoạch. Thân thể nhoáng một cái, một giây sau đã xuất hiện trước mặt võ giả béo, ngăn cản đường xuống núi, hờ hững nói:" Các ngươi rất là thích công kích ma đạo, bây giờ ta đứng đây rồi, các ngươi cùng lên đi!"

Võ giả béo biết rằng Trần Mễ Lạp ở ngay đây, nào đâu ra dũng khí giao thủ, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất kêu rên:" Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! thật không phải là cố ý gây khó dễ với Bát Cực môn, chỉ là..."

Ngô Lập Sâm một cước hiểm độc ngay bụng hắn, không đợi võ giả béo nói xong đã lăn trên đất như hồ lô, theo bậc thang từ từ lăn xuống,bộ dạng vô cùng thê thảm!

"Bại hoại! Trong chốn võ lâm tại sao có thể có loại người này!" Trần Mễ Lạp tức giận đến xanh mặt.

Hắn đã dần dần ý thức được, võ lâm đã thay đổi! Trở nên lạ lẫm không như trước kia.

Tuy võ lâm không ít những âm mưu quỷ kế, nhưng càng không thiếu những cốt khí cứng ngắc! Hai người trước mắt tinh thần võ giả cơ bản nhất cũng không có, thậm chí còn chả bằng người thường. Nếu như trong giang hồ toàn nhân vật này không bao lâu võ lâm sẽ vĩnh viễn biến mất!

" Đừng giết ta! Ta là người của Ngũ tổ môn, sư phụ ta là Vương Sùng Đức!" Võ giả kia sớm đã thấy kết cục của võ giả béo, thần sắc vô cùng sợ hãi, ra sức khẩn cầu! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trần Mễ Lạp hai tay vung mạnh chính giữa.

Từ hai lỗ tai, lập tức óc bắn ra tung tóe, hung hăng nhổ một bãi nước bọt:" Như thế nào? Ta Trần Mễ Lạp lăn lộn giang hồ, thì hắn còn mặc tã! Ngươi xuống Diêm Vương mà nói,xem xem lão nhân gia đây là ai!"

Trong chớp mắt hai võ giả đã chết, Tiêu Sắt thấy không ngoài ý của Diệp Thiên Vân, trong nội tâm đầy sự kinh hãi.

Trước kia chẳng bao lâu, Diệp Thiên Vân tại Hình Ý môn đã là môn đồ đời thứ ba, nhưng sau vài năm ngắn ngủi từ lúc nào đã trở thành cao thủ tông sư, một tiểu nhân vật gây mây mưa giông bão.

" Cảm ơn hai vị tiền bối, nếu không phải các vị cứu giúp thì hôm nay nhất định là ủy thác ở núi Nga Mi này rồi!" Tiêu Sắt thi lễ, hắn hiểu rằng Trần Mễ Lạp và Ngô Lập Sâm có địa vị rất cao trong môn phái, cho nên trong lời nói không dám lộ ra một lời không cung kính.

"Khách khí rồi!" Trần Mễ Lạp sắc mặt bình thường, xoa xoa vết máu trong tay, cũng ôm quyền đáp lễ:" Cậu là sư huynh của Diệp Thiên Vân, thì đã là bạn của lão ca này rồi, không cần gọi tiền bối nghe phiền phức!"

Tiêu Sắt hiểu rằng tình khí Trần Mễ Lạp nóng nảy, có thể hướng hậu bối thi lễ tất cả là do nể Diệp Thiên Vân, cho nên trong lời nói lại càng cung kính.

"Đại sư huynh, huynh tại sao bị đuổi tới núi Nga Mi?" Diệp Thiên Vân thầm kêu may mắn, hôm nay nếu như không ở đây thì Tiêu Sắt còn biết ứng phó thế nào!

Tiêu Sắt phủi bụi đất trên người, xoa xoa mồ hôi trên trán, lập tức đáp:" Hai ngày trước nghe tin tiểu sư đệ cón sống, mấy vị sư tổ vô cùng mừng rỡ! Vốn dĩ họ định tự đến Thục, đáng tiếc là thương thế của Vô Vi sư tổ vừa mới đỡ hơn không thể đi xa được.

Hơn nữa, còn có môn nhân chờ truyền thụ Hình Ý quyền, cho nên mới phái huynh tới Nga Mi để xem tin tức thật hay không!"

Diệp Thiên Vân nghe thấy hai chữ sư tổ cảm thấy rất thân quen, trừ Ngũ Vĩ thì Vô Vi đạo nhân coi như là ân sư, đã đem hết tuyệt học Hổ Hình trong Thập Nhị Hình giao cho hắn, liền vội vã hỏi thăm:" Thương thế của Vô Vi tổ sư tại sao lại nghiêm trọng vậy?"

"Đương nhiên, nội phủ của sư tổ đã bị tổn thương, may mà còn có Hồn thang trợ giúp, mới giữ lại được mệnh!" Tiêu Sắt hơi nghĩ chút, đã nói:" Vô Vi sư tổ rất là nhớ cậu, người biết là huynh đến tìm đệ, đặc biệt dặn dò huynh ngay khi gặp mặt phải bảo cậu luôn bảo trọng thân thể!"

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, vô cùng cảm động. Vô Vi đạo nhân quan tâm đến sức khỏe hắn, rõ ràng là không có ý trách cứ, bèn gật đầu rồi nói:" Nói hộ giúp đệ, thân phận đệ bây giờ, không nên trở về gặp mặt!"

"Sư tổ nói, người của Hình Ý môn phải luôn xông xáo rèn luyện thực tế! Thị phi chính tà là ở trong tâm của người, không nên để thế tục ràng buộc!" Tiêu Sắt gặp lại tràn đầy niềm hân hoan, đây là lời nhờ hắn nói lại.

Trong nội tâm Diệp Thiên Vân nặng trịch, sau khi cha mẹ mất thì loại tình cảm ôn hòa này đã lâu không có cảm nhận được.

Vô Vi đạo nhân âm thầm ủng hộ cần rất lớn dũng khí, do hắn bây giờ đã bị xưng là ma đạo. Sau nửa ngày, mới khôi phục lại:" Cảm ơn huynh, đại sư huynh!"

Tiêu Sắt lộ mặt cổ quái nói:" Còn có một người nhờ ta chuyển lời!"

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, trầm mặc một lúc mới hỏi:" Cô ấy có khỏe không?"

"Rất tốt, cậu có thể yên tâm!" Thiên Kiêu rất được Vô Vi sư tổ yêu mến, trong Hình Ý môn không có ai dám làm cô ấy buồn phiền!" Tiêu Sắt thở dài nói:" Thiên Kiêu cũng thật đáng thương, vẫn chờ mong cậu, cuối cùng lại biết tin cậu chết. Đã một năm rồi, cũng không thấy cô ấy cười nữa! Ta cảm thấy..."

Diệp Thiên Vân trong nội tâm đau xót, thoáng nghiêng thân nói:" Đại sư huynh không cần khuyên nữa, đệ và cô ấy là không thể!"

Tiêu Sắt không tiện nhiều lời, nhiều phần bất đắc dĩ:" Cô ấy nói đời này sẽ nhớ thương cậu, biết cậu không sao là an tâm rồi! Nếu như sau này có thời gian, hãy ra sau núi Hình Ý môn xem xem...căn phòng đó, cô ấy vẫn ở đó chờ cậu!"

Diệp Thiên Vân nội tâm mười phần cay đắng, ngắt lời Tiêu Sắt trầm giọng nói:" Hãy thay đệ xin lỗi cô ấy!"

Tiêu Sắt lặng lẽ lắc đầu. Lý Thiên Kiêu là một đóa hoa kiều diễm nhất trong môn phái, không thiếu người theo đuổi. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Hình Ý môn từ trên xuống dưới đều biết Lý Thiên Kiêu và Diệp Thiên Vân có mối tơ tình, còn những kẻ theo đuổi lúc đầu còn căng tràn dũng khí sau đều như quả bóng bị xịt hơi. Diệp Thiên Vân với những người cùng tuổi trong chốn võ lâm không thể tìm ra người thứ hai! Cái khoảng cách này không phải một giờ hai giờ là có thể lấp đầy.

Diệp Thiên Vân không muốn bàn lại vấn đề phiền lòng này, có một số việc không phải muốn nói có thể nói rõ ràng, chuyển sang chủ đề khác:" Đại sư huynh, huynh đã lên núi lúc nào? Tình hình dưới núi thế nào?"

Tiêu Sắt nhắc tới vấn đề này tinh thần phấn chấn hẳn lên, mặt tươi như hoa:" Hiện nay dưới núi đều thành tiểu võ lâm., các môn phái đều có người ở đây, chỉ là cao thủ không có bao nhiêu! Hai người vừa rồi, một là Ngũ Tổ, một là của Tây Bắc môn. Từ trước huynh cũng có xô xát với bọn họ, không ngờ bọn họ lại mượn danh Thiếu Lâm, muốn giết huynh, thật sự là quá tức giận!"

Diệp Thiên Vân trong nội tâm tính toán, xem ra sự việc đã chạy theo quỹ đạo, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày có thể hoàn thành việc xâm nhập Song phương trấn.