Vô Địch Hắc Quyền

Chương 657: Bố cục




Đám người bọn họ cuối cùng cũng về đến tập đoàn Thái Tập trước 12 giờ đêm.

Mông Nghĩa đã nhận được tin báo của Yến Tiểu Xuân từ trước, nên đã đợi ở bên ngoài tập đoàn từ lâu. Vừa thấy mấy người bọn họ quay về, liền nhiệt tình lên trước lên nghênh đón.

Khi hắn nhìn thấy Trần Mễ Lạp, dường như bị cái thân hình vạm vỡ của hắn ta doạ cho giật nảy mình! Hoá ra thân hình của Diệp Thiên Vân đã khiến cho người ta sợ hãi rồi, nhưng Trần Mễ Lạp dường như còn đạt đến thân hình của tuyển thủ bóng rồ chuyên nghiệp, trong lòng hắn có chút kì thị, nhưng miệng lại không ngừng nói: " Không ngờ ngài còn mang theo cả bạn đến, mời vào trong, mời vào trong!"

Cả đám người nhanh chóng vào trong một căn phòng của Tổng giám đốc vô cùng rực rỡ, hoá ra cái văn phòng này đã được đổi thành phòng Tổng giám đốc từ lâu, hơn nữa từ sau khi Tổng giám đốc chuyển đến đây thì hàng ngày nghỉ ngơi đều không được tốt.

" Mang trà lên!" Mông Nghĩa còn dặn dò mang lên loại trà Đại Hồng Bào thượng hạng, cười nói: " Thưa ngài, nếu đã là bạn bè với nhau, thì xin mời hãy giới thiệu một chút để tôi được làm quen. Có thêm một người bạn chính là có thêm một con đường đi nữa!"

Diệp Thiên Vân biết Yến Tiểu Xuân đã báo tin từ trước nên cũng không hề ngạc nhiên. Mông Nghĩa đã muốn kết giao thì hắn cũng chẳng đi đâu mà vội, liền đứng dậy hắng nhẹ một tiếng: " Hai người này đến từ Băng Thành, bọn họ là…" Nói được một nửa, hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng không rõ địa vị của hai người này với những người thường là như thế nào, nên đưa mắt ra hiệu với Trần Mễ Lạp.

"Ha ha, để tôi tự giới thiệu vậy!" Trần Mễ Lạp cũng không ngần ngại, lông mi khẽ giật giật, vội vã đứng dậy tiếp lời: " Hai anh em chúng tôi đến từ Băng Thành, làm kinh doanh ở một công ty... tập đoàn Bát Đạt... Không biết là ông Mông đây đã từng nghe qua chưa?"

Mông Nghĩa nghe nửa câu trước thì có đôi chút do dự, bạn của Diệp Thiên Vân nói qua nói lại đều là những công ty nhỏ, nhưng khi nói tên ra thì còn lớn hơn tập đoàn Mông Thái đến mấy lần, nên hắn cũng không dám khinh thường đối phương!

" Tập đoàn Bát Đạt!" Mông Nghĩa hầu như không thở ra hơi, mấy ngày nay, tập đoàn Bát Đạt ngày nào cũng được quảng cáo trên đài Trung ương, cho dù có ví với sét đánh ngang tai cũng không có gì quá đáng, hắn liền lắp bắp nói: " Ngài khách sáo quá! … Tập đoàn Bát Đạt quy mô còn lớn hơn tập đoàn chúng tôi nhiều!"

Trần Mễ Lạp vừa khoe khoang vừa từ từ nhấp một ngụm trà thản nhiên nói: "So với ông Ngô thì quả thật công ty chúng tôi mới chỉ ở giai đoạn lập nghiệp, quy mô còn rất nhỏ!"

" Trần Mễ Lạp, ông đừng có đưa tôi lên tận mây xanh rồi lại đạp tôi xuống đất như thế!"

Ngô Lập Sâm vốn đã quen với kiểu đùa của hắn nên vui vẻ cười giải thích: "Tiềm lực của các ông ở Băng Thành lớn thế nào? Nói một câu khó nghe là chỉ như đánh một cái rắm. Những nhân vật trong chính phủ cứ tranh nhau nghe ngóng! Các vùng duyên hải lại không có được lá gan lớn như các ông!"

Mông Nghĩa nhìn cái đầu trọc lốc của Trần Mễ Lạp, nhìn thế nào cũng không thấy giống một thương nhân, ngược lại còn giống tên dẫn đầu đám thổ phỉ! Nhưng bất kể là thân thế như thế nào cũng được, hắn đều không để ý, bởi vì thế lực của hắn về mặt này giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Đó mới là chuyện đáng để cho người ta vui mừng.

Mông Nghĩa hắng giọng, cố tình giả ngốc nói: " Hai vị lần đầu đến Gấm Thành phải không? Vậy tôi nên tận tình chủ nhà mới phải! Ngày mai tôi sẽ đưa hai vị đi chơi một vòng, đảm bảo hai vị sẽ vô cùng hài lòng…"

Diệp Thiên Vân ngồi một bên không nói gì. Nhưng lại rất hứng thú với kiểu vòng vo của Mông Nghĩa. Lúc Mông Nghĩa có một mình với hắn, có lẽ không bao giờ có bộ dạng này!

" Được rồi! Được rồi!" Trần Mễ Lạp vẫy tay, mất kiên nhẫn ngắt lời: " Du ngoạn à? Có ai có thời gian rảnh rỗi như vậy! Ông mày đây đến là vì Thiếu Lâm, chứ không phải là để giáo huấn đám lừa này…"

Diệp Vô Nhai sắc mặt tối sầm, hừ một tiếng trong cổ họng!

Trần Mễ Lạp bỗng chốc ý thức được vấn đề, gãi gãi đầu nghĩ thầm mình cũng chính là con lừa, liền cười xấu hổ: " Nói nhầm, nói nhầm!"

Mông Nghĩa quả nhiên đã tìm được thông tin mà mình đang muốn tìm, trong lòng vô cùng vui mừng. Người đông sức mạnh, có thể có được một thế lực mạnh như thế này tập hợp lại với nhau. Nếu như hợp nhau thành một điểm, chắc chắn sẽ đánh cho đối phương vãi tè ra quần!

Diệp Thiên Vân cảm thấy mọi người đã khá quen nhau, liền nhìn xung quanh một lượt rồi nghiêm mặt nói: " Bây giờ mọi người đều đến đủ cả rồi, vậy thì kế hoạch có thể tiến hành được rồi!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ngô Lập Sâm " ừm " một tiếng, xoay xoay miếng ngọc trong tay nói: " Hôm nay tôi và Diệp Thiên Vân đi thăm nhà họ Đỗ, mục đích chíng là muốn thăn dò xem rút cuộc trấn Song Phượng đến bao nhiêu người, thực lực ra sao!"

" Kết quả thế nào?" Mộng Nghĩa rất quan tâm đến vấn đề này, bây giờ chỉ cần đám người này rút khỏi Thục Trung thì hắn mới đích thực xứng danh là vua của Thục Trung! Ngoài nhà họ Đỗ ra, những gia tộc khác hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay.

"Thực lực của đối phương nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, hai người các anh từng giao đấu với bọn họ, chắc chắn là hiểu rõ nhất rồi!" Ngô Lập Sâm trong lòng còn vương chút sợ hãi nói.

Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai nhìn nhau, gật đầu cùng lúc nói: " Đúng thế, trấn Song Phượng không hổ là hậu duệ của phái Nga Mi, mỗi một người luyện võ đều tu đến trình độ cao thủ, hơn nữa, so về tuổi tác họ cũng đều còn rất trẻ!"

Mông Nghĩa ngồi một bên ban đầu còn nắm được nội tình, nhưng dần dần hắn nhận ra mình hoàn toàn chẳng hiểu gì hết, nên không cam tâm. Thục Trung là địa bàn của hắn, nhưng người ta lại còn nắm rõ hơn hắn nữa. Trong lòng hắn rất muốn truy hỏi cho ra nhẽ nhưng rồi nghĩ lại lại kiềm chế, rõ ràng mấy người bọn họ không cùng đẳng cấp với hắn! Chỉ cần có thể đảm bảo được lợi ích của hắn thì cần gì phải mở miệng tự tìm lấy những điều phiền phức?

Mọi người đều có những hiểu biết sơ qua về trấn Song Phượng, Ngô Lập Sâm cười nửa miệng nhìn Mông Nghĩa nói: " Mông tiên sinh, bây giờ xem ra chỉ có thể trông chờ vào ông thôi!"

" Dựa vào tôi?" Mông Nghĩa biết rõ bây giờ đang là đùa với hổ, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ rơi vào đường chết. Trong tâm trí hắn chợt loé ra một ý nghĩa, lẽ nào lại để mình trở thành hồn ma thay thế, liền rất nhanh khoát tay, lùi một bước tiến ba bước nói: " Ngô tiên sinh, ngài đề cao tôi quá rồi!"

" Mông gia thế đơn lực yếu, Thiếu Lâm chỉ cần búng tay một cái là chúng tôi cũng đủ tiêu đời rồi!"

Mông Nghĩa từ lâu đã hạ quyết tâm, nếu như phát hiện ra chuyện gì không hay thì sẽ tìm đường tháo lui trước. Kể cả có phải đắc tội với những người đang ngồi trước mặt hắn đây, hắn nguyện chẳng cần làm Vương giả Thục Trung gì hết, nhưng ít nhất vẫn còn bảo toàn được căn cơ nhà họ Mông. So với những cái danh hão ấy thì lợi ích trước mắt vẫn thực tế hơn.

"Chúng tôi đương nhiên là không muốn nhà họ Mông ra mặt, mà là muốn ngài thông qua Hồng gia…"

Ngô Lập Sâm chưa nói dứt câu, Mông Nghĩa đã sáng mắt lên, cười ha hả nói: " Cuối cùng thì Ngô tiên sinh cũng nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần chúng ta thắng, có kẻ nào dám ở sau lưng chỉ điểm chứ!"

Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai không hiểu gì cảm, còn Ngô Lập Sâm thì trợn mắt nhìn hắn ta một cái, không hề che giấu nói: " Mông tiên sinh, chúng tôi không giống với bản chất của ông! Những chuyện có liên quan đến hạ độc Thiếu Lâm thì tốt nhất đừng có nhắc tới ở đây!"

" Ý của tôi là muốn ngài tung tin đến nhà họ Hồng, làm cho bọn họ ra tay với nhà họ Đỗ, ông hiểu chứ?"

Mông Nghĩa ngơ ngác một hồi, mới hiểu ra nói: " Là như vậy…. Nhưng Thiếu Lâm có chịu nghe theo không? Cách làm này ban đầu tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng hiệu quả…"

Ngô Lập Sâm cười đầy thâm hiểm nói: " Không tin à? Vậy cứ làm một ván, để cho bọn họ tin!" Hắn xoa xoa cằm đắn đo: " Ví dụ, chúng tôi dụ được bọn họ qua, để hai bên gặp mặt nhau, tóm lại phải để cho hai bên tin rẳng đối phương là kẻ địch!"

Những người trong phòng sau khi suy nghĩ một hồi đều vui mừng ra mặt, Trần Mễ Lạp vỗ vai Diệp Vô Nhai đầy thâm ý nói: " Nhiệm vụ này xem chừng khó khăn đây! Hê hê, chúng ta hoàn toàn có thể đánh một cái… động tác đại phiến, dường như đám trẻ bây giờ đều thích cái này!"

Diệp Thiên Vân không ngại đi châm ngòi cho hai bên hiểu lầm nhau, mặc dù có hơi nguy hiểm nhưng những chuyện như thế này chỉ cần cẩn thận thận trọng thì có thể rút lui an toàn, liền suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Những ngày này tôi đều đã ghi chép lại những chiêu thức của Nga Mi, mặc dù không thể tinh thông được, nhưng cũng đủ để bắt chước theo!"

"Tốt!" Ngô Lập Sâm đột nhiên vỗ tay đứng dậy tự tin nói: " Như vậy thì lại càng giống thật! Có hai vị huynh đệ Mễ Lạp và Vô Nhai ở một bên trợ giúp, thêm những trợ thủ của tôi và những người bạn tìm đến, chắc chắn có thể cho Thiếu Lâm một đòn cảnh cáo!"

Trần Mễ Lạp xoa xoa hai bàn tay vội vã nói: "Nói làm là làm! Đòn này phải ổn, chuẩn và hiểm!"

Diệp Thiên Vân trong lòng cũng đã hình thành nên các bước hành động liền gật đầu nói: " Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng bố trí, bởi vì người của trấn Song Phượng biết điểm dừng chân của chúng ta chắc chắn sẽ cướp trước mặt bọn họ, như vậy mới có thể làm cho cả hai bên đều tin là thật!"

…………………

Người nhà Hồng gia bận đến bù đầu bù óc, bởi vì chủ gia đã hạ lệnh, mọi người đều bận rộn làm không hết việc, làm đến mức từ trên xuống dưới đều không ngớt lời oán thán.

Mỗi ngày không chỉ thay phiên nhau túc trực hai mươi tư tiếng đồng hồ mà còn phải phân công nhau ra ngoài nghe ngóng tin tức. Một Hồng gia xưa nay vốn rất yên bình bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

" Hôm nay phải tăng cường tuần tra, không được để bất kỳ một sơ sót nào!" Một ông lão tuổi chừng ngoài năm mươi ngửa mặt lên trời nguyền rủa: " Mẹ kiếp, mưa suốt một ngày rồi, xem ra tối nay cũng không tạnh được, gọi người mang thêm mấy cái áo mưa nữa đến đây!"

" Tứ thúc, chúng ta cứ làm theo phép cho xong! Tại sao phải làm kỹ lưỡng đến vậy!" Một cậu thanh niên bĩu môi, nhìn về phía căn phòng sáng đèn cách đó không xa, thì thầm: " Ban đầu con cũng không tin lời đồn đại! Đám hoà thượng đạo sĩ thời nay đứa nào cũng như đại gia vậy!"

" Không những ăn cơm, uống nước mà ngay cả đến tắm rửa cũng có người hầu hạ, chỉ cần không hài lòng một chút thôi là mắng nhiếc chúng ta! Nhà họ Hồng nợ bọn chúng thứ gì chứ, lại phải khom lưng quỳ gối trước chúng!"

" Hừ….!" Người đàn ông trừng mắt nhìn hắn nói nhỏ: " Mấy ngày nay bọn họ chuẩn bị ra tay rồi! Đợi cho mấy người kia rời khỏi nhà họ Hồng, cậu muốn mắng thế nào cũng được! Nhưng bây giờ thì đừng có chọc giận bọn họ!"

" Cuối cùng cũng chịu đi rồi sao?" Một tên thanh niên canh gác xông ra từ sau gốc cây, khuôn mặt đầy vẻ phấn khích nói: " Vậy thì chẳng phải Hồng gia chúng ta so với trước đây phải…"

Người đàn ông phất tay ngăn không cho gã nói tiếp, và gọi những người khác trở về chỗ của mình, nhẹ giọng cảnh cáo: " Những việc này không phải chúng ta có thể nghe ngóng được! Cố gắng kiên nhẫn thêm mấy ngày nữa, đừng có tự tìm rắc rối cho mình!"

" Hiểu rồi, tứ thúc! Đợi cho những con lừa đó đi rồi…" Cậu thanh niên vẫn còn muốn nói tiếp thì đột nhiên cánh cửa phòng khách vang lên một tiếng " cót két", hắn liền lập tức ngậm chặt miệng lại.

Người đàn ông ho mạnh một tiếng, sau đó tiến lên vài bước, cung kính nói: " Hoá ra là khách của Thiếu Lâm, có dặn dò gì không?"

Một người mặc áo tăng nhân bước ra, lông mi khẽ giật giật, trầm giọng nói: " Mấy vị sư thúc của tôi đang nghỉ ngơi, mong mấy vị hãy nhỏ tiếng đi một chút, đừng làm kinh động đến sự thanh tịnh của các sư thúc!" Nói xong liền trừng mắt nhìn hai tên thanh niên, rồi lại từ từ đóng chặt cửa lại!

"Đám hoà thượng Thiếu Lâm này đúng là tai chó, nói nhỏ như vậy mà vẫn nghe thấy được!" Người thanh niên lẩm bẩm một tràng không ai nghe rõ, rồi đưa ánh mắt ấm ức nhìn về phía cửa thêm lần nữa.

" Được rồi! Tập trung tinh lực thôi!" Người đàn ông thở dài, hắn cũng rõ đám tay chân của mình trước nay chưa từng phải làm gì quá sức, nay lại bắt chúng thức trắng đếm canh gác thì thật là làm khó cho chúng quá!

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì có một bóng đen lướt qua không một tiếng động.