Vô Địch Hắc Quyền

Chương 655: Cứu




Thiên Vân dùng tốc độ nhanh nhất phi xuống phía dưới, nhưng trong lòng lại cảm thấy mê hoặc, Diệp Vô Nhai vì sao lại tới Đỗ gia, hơn nữa còn để đầu trọc nữa, chẳng lẽ Bát Cực Môn gặp phải đại biến gì? Tuy một năm lại đây hắn không có nghe qua chuyện của võ lâm, thế nhưng nếu như Bát Cực Môn thật sự xảy ra chuyện, Ngô Lập Sâm cũng sẽ nói với hắn.

Hắn cẩn thận lẻn xuống dưới lầu, Ngô Lập Sâm chủ động tới phía trước Diệp Thiên Vân hai người men theo tường viện mà đi.

Vô luận là võ giả của Song Phong trấn hay hộ vệ của Đỗ gia, tất cả đều tập trung chú ý trên người Trần Mira cùng Diệp Vô Nhai, Diệp Thiên Vân dễ dàng có thể tới gần chỗ bọn họ!

"Các ngươi là ai? Tới Đỗ gia làm gì?" Hoàng Thiện nhìn chằm chằm Trần Mira hai người, giọng lạnh lùng nói: "Cũng may ở đây còn có người Song Phong trấn, nếu không chẳng phải các ngươi đã thực hiện được hành vi của mình rồi sao!"

Trên mặt Trần Mira cùng Diệp Vô Nhai đều đầm đìa mồ hôi. Hai người cơ hồ mới đặt chân vào viện đã bị trạm gác ngầm phát hiện, đang muốn rời đi, nhưng vừa vặn khi xoay người lại đã bị người bịt đường lui.

Hai người dán chặt lưng vào nhau, Trần Mira làm một động tác kỳ quái, hai tay tạo thành chữ thập hành lễ, rung thân biến thành bộ dạng cao tăng đắc đạo, nói: "Các vị thí chủ, lần này chúng tôi tới là muốn tìm gia chủ gia chủ Đỗ gia thương lượng, không ngờ đang có khách! Ha ha, lão nạp thất lễ!"

Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm nghe rất rõ, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau. Người nói chuyện chính là Trần Mira không thể nghi ngờ, nhưng bọn họ vì sao lại biến thành hòa thượng vậy?

"Thương lượng? Đại hòa thượng, ngươi nói thật dễ dàng! Nhưng mà, vì cớ gì các ngươi lại nhảy tường đi vào? Đây rõ ràng là trong lòng có quỷ, loại lý do này ta tùy tiện cũng có thể tìm được trăm cái! Nói đi, các ngươi từ đâu tới?"

Sắc mặt Diệp Vô Nhai càng đỏ hồng, hắng giọng một tiếng, hừ lạnh nói: "Danh môn đệ nhất thiên hạ chẳng lẽ các ngươi còn chưa nghe qua? Các vị nhìn quần áo của chúng ta chẳng lẽ không nhận ra hay sao!"

"Là tăng nhân của Thiếu Lâm!" "Nhất định là bọn họ!" Trong đám người Song Phong trấn có người nhận ra, cho nên liền kêu lên.

Kỳ quái chính là hai người đều lộ ra vẻ kỳ quái, Trần Mira biến sắc nói: "Sư huynh, huynh sao lại..!"

Hoàng Thiện nhìn về phía lão giả, cười nói: "Đại bá. Bọn họ chính là đám người Thiếu Lâm ngày thường thường hay khoe mẽ đó sao! Hôm nay cho các ngươi kiến thức qua võ học của Song Phong trấn chúng ta. Xem các ngươi xem các ngươi có thể giữ được mệnh rời đi hay không!"

Trần Mira âm lãnh cười một tiếng, không sợ mà mừng nói: "Được! Bần tăng lúc còn trẻ rất thích lịch lãm, học hỏi võ học các môn. Vậy xin mời!"

Diệp Vô Nhai cười nhạt một tiếng nói: "Bần tăng rất mong chết sớm, chỉ hận cửa tử lại tới quá muộn!"

Hai người như là có ám hiệu, một câu nói sau cùng vừa dứt, hai người đồng thời xuất thủ!

Song Phong trấn có hơn mười tên võ giả. Làm thành một trận địa không lớn không nhỏ. Hai người vừa ra chiêu, bọn họ đồng thời lùi về phía sau!

Hoàng Thiện thấy thần sắc quyết liệt của hai người, biết hai người này muốn liều chết. Trong lòng rất bội phục hai người can đảm. Hắn lùi về phía sau, quát lớn: "Là nhân vật không tồi! Mọi người tản ra!"

Hoàng Thiện rất có uy vọng trong đám người này, một câu kết thúc, đám người Song Phong trấn đều thối lui tới vị trí an toàn, không có ai khác giao thủ với hai người.

Trần Mira cùng Ngô Lập Sâm căn bản đều muốn động thủ, nhưng đối phương lại không tiếp chiêu, hai người lập tức đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cuộc là vì sao! Bất quá bọn họ không có do dự, ngay sau đó tiếp tục phát chiêu!

"Chậm!" Hoàng Thiện giơ một cánh tay lên bảo hai người dừng lại, sau đó bắt đầu đánh giá. Cuối cùng hắn liếc mắt tới hắc y lão giả đứng cách đó không xa, sau cùng mới ngạo nghễ nói: "Xem ra tu vi của các ngươi không thấp! Song Phong trấn ta không muốn lấy nhiều đánh ít, như vậy thật làm hoen ố thanh danh của chúng ta, hôm nay sẽ để các ngươi có cơ hội đơn đả độc đấu!"

Hắc y lão giả không ngừng gật đầu lộ ra ánh mắt tán thưởng, thập phần thưởng thức vì sự quyết đoán của Hoàng Thiện.

Trần Mira cười lớn nói: "Tốt! Chúng ta đây hôm nay tựa sẽ phụng bồi, không chết không thôi!" Cách nói chuyện từ trước tới nay của hắn đều tràn ngập hào khí, lời này vừa nói ra, trong đó còn có chưa vài phần bi thương vài phần hào khí!

"Không chết không thôi!" Không biết là ai nói câu này, hơn mười người của Song Phong trấn cũng không cam lòng yếu thế hô lớn, khí thế này vô hình chung đã tạo ra một loại áp bức vô hình!

Đột nhiên trong lòng có Diệp Thiên Vân sinh ra một loại dự cảm không tốt, Trần Mira cùng Diệp Vô Nhai hai người này hẳn la sớm biết đám người của Song Phong trấn ở Đỗ gia, hơn nữa.... Hơn nữa bọn họ không muốn chạy trốn!

Hoàng Thiện nháy mắt một cái, lập tức một vị đại hán hơn 40 tuổi nhảy ra, mang theo vài phần tiếu ý nói: "Không tệ, là đối thủ tốt! Động thủ đi!"

Trần Mira cười hắc hắc không hề cảm thấy khó chịu nói: "Tiểu tử, ta cũng đủ tuổi làm ông nội ngươi, cùng ta động thủ? Quả là tìm đúng đối thủ nha!"

Trong lòng Diệp Thiên Vân có phần nặng nề, thế nhưng nghe được một câu này, cũng thiếu chút nữa bật cười. Cho dù Diệp Thiên Vân giả bộ, trông hắn cũng không giống hòa thượng!

"Phi!" Đại hán trung niên nghe được lời khiêu khích, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn làm ông nội ta, nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã!" Hắn vừa nói vừa bổ ra một chưởng!

Trần Mira kinh nghiệm phong phú, lùi về phía sau nửa bước, cánh tay giơ cao, cứng rắn đối chọi cùng đối phương. Thân thể hơi trầm xuống, đồng thời hét to tung ra một cước!

Đại hán trung niên thân thủ cũng bất phàm, hai người trong khoảng thời gian ngắn đối chọi "Ầm" một tiếng, sau đó cả hai đều lùi về phía sau ba bước!

Đám người Song Phong trấn đứng ở bên cạnh quan sát, đều vô ý thức gật đầu. Một chiêu này nhìn như không phân biệt được cao thấp, thế nhưng Trần Mira chiếm tiên cơ trước.

"Hảo công phu!" Trần Mira lùi lại phía sau đồng thời cũng có chút ngạc nhiên! Hắn tung ra thức bát cực, dương tay phóng thân đi, rất nhanh áp sát đại hán.

Lần trước Diệp Thiên Vân thấy hắn, thương thế trên người hắn đã trị khỏi. Hiện tại xem ra đã hoàn toàn khỏi hẳn, công hiệu của hoàn hồn thang quả là không tồi.

Thừa dịp tinh lực của đám người Song Phong trấn bị hấp dẫn, Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm âm thầm đánh mắt. Lúc này ra tay cứu hai người chính là cơ hồi tuyệt hảo. Tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không còn nữa!

Ngô Lập Sâm làm một động tác không thành vấn đề, sau đó dùng ánh mắt bàn xem nên hành động thế nào!

Diệp Thiên Vân đã sớm nghi nhớ hoàn cảnh xung quanh, lựa chọn đúng thời gian xuất thủ, sau đó hắn giơ một ngón tay ra hiệu cho Ngô Lập Sâm.

Trần Mira đang vô cùng cao hứng giao đấu, đã qua mười chiêu mà hai người chưa làm gì được nhau! Đối phương cũng hơn 40 tuổi, chính thức đang thời kỳ đỉnh phong. Hơn nữa chiêu thức của đám người Song Phong trấn rất cổ quái, hắn không khỏi thầm hô quá đã.

Diệp Vô Nhai đứng ở phía sau hắn, cảnh giác để ý những người còn lại, hắn sợ có người xuất thủ đánh lén.

Diệp Thiên Vân âm thầm đếm tới ba, thân thể điều chỉnh ở trạng thái tốt nhất, sau đó như mũi tên bay ra ngoài!

Ngô Lập Sâm theo sát phía sau, trái tim của lão cũng bình bịch đập loạn, đã lâu rồi không có cảm giác như vậy! Người Song Phong trấn không thiếu cao thủ, có thể trước mắt đám cao thủ đó cứu ra Trần Mira cùng Diệp Vô Nhai, đây mới thật sự là chỗ khó!

Lão thân là môn chủ Thái Cực môn, cơ hội xuất thủ quả là cực nhỏ. Diệp Thiên Vân trời sinh lớn mật, đi theo hắn chỉ sợ sẽ được trải qua rất nhiều tình huống như thế này, cho nên lão thầm hô to thống khoái.

Tuy chỉ trải qua vài giây đồng hồ, nhưng mà cũng khiến cho đám cao thủ Song Phong trấn kịp thời phản ứng.

"Có kẻ đánh lén!" Có mấy người tuy đang quan sát Trần Mira giao đấu, nhưng trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác! Vừa nghe được thanh âm đánh lén, đám người lập tức cảnh giác đề phòng.

Chỉ là bọn họ tuy nhanh, nhưng Diệp Thiên Vân còn nhanh hơn, hắn dã sớm nắm chắc thời gian! Lần trước hắn có thể ở trước mặt đám cao thủ Song Phong trấn chạy thoát, lần này nhất định cũng có thể!

Đám võ giả Song Phong trấn ở gần đó đều liều mạng tung quyền ngăn trở!

Thân hình của Diệp Thiên Vân cơ hồ kề sát xuống đất, mũi chân điểm nhẹ nhảy lên, nhắm ngay một người, toàn lực phát ra Băng Quyền, thân thể nhẹ nhàng run lên, Loa Toàn lực bộc phát ra lực lượng cường hoành!

"Răng rắc!" Bộ xương cứng cỏi không cách nào chịu được lực lượng lớn như vậy, người này kêu lên một tiếng đau đớn bay ra ngoài!

Diệp Thiên Vân đuổi theo thân hình của người này mà chạy, mượn tấm lá chắn này ngăn được mấy người. Hai ba bước đã đến trước mặt Trần Miram sau khi tiếp nhận một chiêu của đối phương, hắn đồng thời quát to: "Lão ca, đi!"

Ngô Lập Sâm ở phía sau xông vào, cũng không keo kiệt bồi một cước lên người tên đại hán đang bị thương.

Một câu nói kia tựa như sấm động, khiến Trần Mira khẽ giật mình, Diệp Thiên Vân đã nắm lấy cổ tay của hắn, xông qua đám người!

Diệp Vô Nhai lúc này cũng sững sờ, nhưng mà phản ứng của hắn cũng nhanh, khi thấy Ngô Lập Sâm ở phía sau Diệp Thiên Vân, hắn lập tức biết là viện binh! Không chút nào do dự, hai người sóng vai xông ra ngoài!

"Đi!" Diệp Thiên Vân thấy đám võ giả Song Phong trấn như kiến nhào lên, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng! Cánh tay vận đủ khí lực, ném Trần Mira lên không trung!

Thân thể Trần Mira vẽ lên một đường vòng cung hoàn mỹ, thân thể hơn trăm cân giống như quả bóng bị ném ra xa hơn mười thước. Đồng thời Diệp Thiên Vân hô to: "Các ngươi đi trước đi!"

Diệp Vô Nhai cùng Ngô Lập Sâm hai người đều thân trải trăm trận, tự nhiên biết lúc nào thì đi lúc nào thì đánh, không hề do dự phi ra ngoài.

Lần trước vây công tại Song Phong trấn thực lực chệnh lệch. Thân thể Diệp Thiên Vân một đường vượt qua đám người ngăn cảnm điên cuồng thúc dục Kim Chung Tráo đại khai sát giới! Tầng thứ tám cùng tầng thứ chín có sự chênh lệch rất lớn, chỉ vài giây đồng hồ, Diệp Thiên Vân đã cướp đi tính mạng của hai người!

"Là ngươi! Tên ngoại nhân kia!" Mặc dù đối phương che mặt, thế nhưng Hoàng Thiện liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng cho hắn chạy thoát, chính người này đa làm vẩn đục nguồn nước của Bích Thủy Tuyền đó!"

Đám các vũ giả của Song Phong trấn nghe vậy, con mắt đều đỏ lên, toàn lực phát động công kích lên người Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân biết cho dù mình là tuyệt thế cao thủ cũng không chịu được nhiều người vây công như vậy, nên biết song quyền nan địch tứ thủ! Huống hồ nơi này là chính là địa bàn của Đỗ gia, không thích hợp để liều mạng, ý đồ của hắn không phải là giết bao nhiêu người, mà là nhẹ nhàng trở ra, bởi vậy sau ba chiêu hắn toàn lực xoay người!

Vừa rồi Diệp Thiên Vân bất ngờ rút lui, khiến đám người khẽ giật mình, thoáng chốc hắn đã nhảy ra xa hơn bảy tám thước.

Ngô Lập Sâm ba người sớm đã tới dưới chân tường, vừa thấy hắn trở lại, đáy lòng buông lỏng rất nhiều, mấy người đều thả người nhảy lên!

Diệp Thiên Vân đã sớm ghi nhớ những nơi Yến Tiểu Xuân đánh dấu trên địa đồ, sau khi nhảy ra khỏi tường, hắn vung tay, bốn ngươi thắng lợi lớn, liều mạng mà chạy!

Đám võ giả của Song Phong trấn lúc này mới chạy tới, phát hiên tung tích của bốn người đã không còn! Hoàng Thiện giận dữ hung hăng tự tát mình một cái, nói: "Ta thật là phế vật!"

"Thiện nhi, không nên coi nhẹ bản thân!" Hắc y lão giả đứng ở trên bờ tường, ngưng mắt nhìn về phương xa, nói: "Lần này cháu làm không sai!"

"Đại bá, chú vì sao không xuất thủ ngăn bọn chúng lại... Nếu có ngài trợ giúp, bọn chúng tuyệt đối sẽ không thể trốn thoát!" Hoàng Thiện có phần nóng nảy mất bình tĩnh, hắn hận không thể xé xác Diệp Thiên Vân ra.

Hắc y lão giả khẽ lắc đầu dùng thanh âm trầm thấp nói: "Chó cùng rứt giậu! Lần trước Hoàng gia vì bắt giữ hắn mà tổn thất rất nhiều khí lực, nhưng vẫn để hắn chạy thoát! Ta xem công phu của hắn đã có tinh tiến, huống chi đám người còn lại công phu đều không thấp! Bọn chúng liều mạng mà đánh, ai thắng ai thua cũng khó đoán!"

"..." Hoàng Thiện cơ hồ tức muốn thổ huyết, trơ mắt nhìn đối phương chạy trốn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hắc y lão giả phất tay không để hắn nói tiếp, bộ dạng có phần thần bí nói: "Muốn bắt bọn chúng, chưa hẳn là cần chúng ta động thủ!"