"Gì?" Hắc y lão giả nghe xong cái mông giống như bị lửa đốt, từ trên chiếc ghế quý giá bật dậy, cau mày ngưng trọng nói: "Tại sao có thể như vậy? Bích Thủy Tuyền chẳng lẽ có người thả độc, hoặc giả có ai trong lúc vô tình làm dòng nước ô nhiễm?"
Thanh niên kia thấy thần sắc của gia chủ như vậy, biết là chuyện này rất quan trọng, hắn lập tức nói: "Buổi sáng còn không có chuyện gì. Nhưng đến tối múc nước lại phát hiện nước của Bích Thủy Tuyền từ từ trở nên vẩn đục. Trong nước dường như có vật gì đó màu đen giống như viên bi vậy, chỗ nào cũng vậy! Cháu từng thử qua, chỉ cần lấy một ít bỏ vào trong chum nước, chum nước cũng lập tức biến thành đen như mực!"
"Chắc là hắn gây nên. Song Phong trấn gần đây không có người lạ vào, khẳng định là hắn..." Hoàng Thiện bỗng dâng lên một ý niệm trong đầu, sắc mặt hắn âm trầm nói: "Cái tên ngoại nhân kia, trừ hắn ra, người Song Phong trấn sẽ không bao giờ làm như vậy!"
Hắc y lão giả biến sắc, quyết đoán hạ lệnh nói: "Ngươi đi thông tri cho đám người tuần tra phụ cận, để bọn họ tới nguồn nước những chỗ trọng địa xem! Nếu như không có lầm, nhất định là ở nguồn xảy ra vấn đề, cẩn thận chú ý bất kỳ người nào khả nghi ở xung quanh. Một khi có phát hiện lập tức dẫn về nghiêm khắc thẩm vấn!"
"Dạ!" Thanh niên vừa nghe mệnh lệnh, lập tức rời đi bố trí nhân thủ.
"Thật sự là phúc tới thì ít mà họa tới thì nhiều!" Những nếp nhăn trên trán hắc y lão giả càng sâu thêm, lão than thở nói: "Hoàng gia vừa rồi đã bị trọng thương không ít, Song Phong trấn lại gặp nguy cơ nhanh như vậy, chỉ sợ sẽ có mưa bão sắp tới!"
Bích Thủy Tuyền là nguồn nước duy nhất của Song Phong trấn. Có công dụng kỳ lạ trọng yếu hơn nhiều so với nước suối, gọi nó là thần thủy cũng không đủ! Uống nước này trong thời gian dài có thể kéo dài tuổi trẻ, kéo dài tuổi thọ, hơn nữa rất tốt đối với người học võ!
Đúng là nguyên nhân này cho nên Song Phong trấn mới xuất hiện nhiều cao thủ như vậy! Đám người trẻ tuổi quanh năm suốt tháng đều dùng nước này, công phu rất nhanh được để cao! Hiện tại Bích Thủy Tuyền đã bị ô nhiễm, điều này làm cho người ta không gấp sao được? Nếu nước mất đi công hiệu của nó. Không tới bao lâu Song Phong trấn sẽ xuống dốc a!
"Đại bá. Tên ngoại nhân kia thật đúng là ác độc, không ngờ lại dùng biện pháp này để trả thù!" Hoàng Thiện có phần mất đi lý trí. Hắn quá minh bạch tầm quan trọng của Bích Thủy Tuyền, lúc này lại không biết làm sao nói: "Không có nước suối, tốc độ tu luyện võ công của chúng ta sẽ bị giảm xuống! Hơn nữa...Các lão giả trong trấn, rất nhanh sẽ già yếu, chết đi, cháu cũng thật không dám nghĩ nữa! Đại bá, nên làm thế nào bây giờ...?"
"Ngươi trước hết hãy tỉnh táo lại!" Hắc y lão giả vốn đang phiền muộn, khuôn mặt lúc này chợt hung giữ tát cho hắn một cái nói: "Ngươi cần phải trầm tĩnh hơn, sau này còn cần phải duy trì nhiều việc hơn nữa! Nhớ kỹ, vô luận là ở hoàn cảnh nào, cũng phải trầm ổn, tỉnh táo, như vậy mới làm tốt mỗi một quyết sách!"
Hoàng Thiện đối với tương lai có một sự sợ hãi không tên. Lúc này thoáng cái khiến hắn dần dần tỉnh lại.
Trong lòng Diệp Thiên Vân thoáng nghi hoặc. Thâm Đàm là ngọn nguồn của Bích Thủy Tuyền, điểm này Nguyễn Tiểu Thất đã sớm nói cho hắn biết.
Chẳng qua là nước suối biến thành màu đen... Hắn đột nhiên nghĩ đến khi dùng Kim Chung Tráo đánh lên nước suối, chẳng lẽ lại là...
Một cái ý niệm đáng sợ trong đầu xuất hiện, Diệp Thiên Vân không khỏi cười khổ. Hắn tuy không có tự mình đi xem qua, nhưng nước suối biến thành màu đen, chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với mình, tầng thứ tám vừa đột phá, hoàn cảnh cùng với tầng thứ nhất không khác biệt mấy. Cải biến thể chất đồng thời làn da cũng bài tiết ra chút cặn bã màu đen!
Hẳn là không có khoa trương như vậy chứ, đem biến toàn bộ nước của Bích Thủy Tuyền thành màu đen, điều này khiến Diệp Thiên Vân không thể giải thích. Nguồn tại http://Truyện FULL
Hắc y lão giả nhìn đồng hồ, sau đó phủ thêm một chiếc áo khoác rồi nói: "Chúng ta phải tới hiện trường nhìn xem mới biết được đến tột cùng là xảy ra chuyện gì! Nước suối chính là thứ tài phú quý giá nhất của Song Phong trấn chúng ta. Tổ tiên chúng ta đã sinh sống ở nơi này, từ đó mà định ra tổ huấn. Đơn giản là không được ra khỏi Song Phong trấn, đó là nguyên nhân lớn liên quan tới điều này! Nếu như mất đi, chỉ sợ Song Phong trấn sẽ xuống dốc mất..."
Tâm trí của hắc y lão giả cùng Hoàng Thiện đều để ở suối nước, dáng vẻ vội vàng rời Hoàng gia đi tới chỗ nguồn nước.
Diệp Thiên Vân xoa xoa đầu chậm rãi đứng thẳng lên, hiện tại Hoàng gia chỉ còn lại cái vỏ, tất cả mọi người đều đã ra khỏi nhà. Hiện tại hắn muốn đi tới Bích Thủy Tuyền nhìn tận mắt dị biến ở đó, xem có đúng là có quan hệ với hắn hay không.
"Ca ca, anh ở đây làm gì vậy?"
Diệp Thiên Vân đang suy nghĩ, lập tức giật mình cả kinh! Ngẩng đầu nhìn tới nơi phát ra thanh âm, một thanh niên ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trên cổ đeo một cái khóa vàng, đang cười khúc khích với mình!
Diệt khẩu! Đây là phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Thiên Vân, nếu đối phương kêu lên, như vậy hắn sẽ bạo lộ.
Thanh niên kia không có hô, hơn nữa lại ở một bên cười khúc khích, một bên lấy ra một cái chong chóng, nói: "Ta...Ta...Ta là Hoàng Bảo. Ngươi nhận ra ta sao?"
Diệp Thiên Vân thấy con mắt ngây thơ của đối phương, căn bản là không giống với ánh mắt của một thanh niên hai mươi tuổi, ngược lại giống như hài tử tám chín tuổi vậy!
Diệp Thiên Vân bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc mới gặp Nguyễn Tiểu Thất. Trong miệng nàng không ngừng hô ngốc tử Hoàng gia. Chẳng lẽ lại chính là người tuổi trẻ có tướng mạo tuấn tú trước mắt này? Nghĩ tới đây, hắn đem ngón tay trỏ để trên miệng rồi xuỵt một tiếng.
Hoàng Bảo thấy sắc mặt của hắn, liền mạnh mẽ gật đầu, sau đó lại bò trên mặt đất phủ phục tới trươc mặt Diệp Thiên Vân, không để ý tới bụi bẩn trên quần áo, hắc hắc cười nói: "Ngươi là muốn mang ta đi tìm Thất Thất tỷ tỷ sao? Nàng...Một thời gian nữa nàng sẽ được gả cho ta đó!"
Diệp Thiên Vân dở khóc dở cười, Thất Thất trong miệng hắn chắc là Nguyễn Tiểu Thất. Với tính tình của nàng há chịu gả cho Hoàng Bảo. Suy nghĩ vừa chuyển, hắn trầm giọng nói: "Ngươi có thể mang ta đi tới Bích Thủy Tuyền không, lặng lẽ rời đi?"
"Được a! Hừ...Chơi trốn tìm!" Hoàng Bảo có phần đắc ý, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới động tác im lặng lúc trước của Diệp Thiên Vân, hắn lại nghiêm nghị nói nhỏ như muỗi: "Theo ta...Khẳng định sẽ không có người phát hiện ra!" Nói xong dưới chân khẽ động, hắn đã ở cách xa chỗ đó mấy mét!
Diệp Thiên Vân hoảng sợ! Hoàng Bảo có phần đơn thuần thế nhưng công phu lại không thấp. Hành gia chỉ cần một cái duỗi tay cũng có thể nhìn được ra hỏa hậu. Thực lực của Hoàng Bảo ít nhất cũng có thể so được với Nguyễn Tiểu Thất. Người người ở Song Phong trấn đều là võ giả, lại có điều kiện vô cùng may mắn, mà ngay cả Diệp Thiên Vân cũng có chút hâm mộ!
Hoàng Bảo chạy đi thật xa, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Thiên Vân ở phía sau, rất hưng phấn nói: "Chúng ta so...Xem ai chạy nhanh hơn!"
Tốc độ của Diệp Thiên Vân tự nhiên thuộc loại trình độ mà Hoàng Bảo không thể so sánh, hắn duy trì khoảng cách 5 mét với Hoàng Bảo.
Hoàng Bảo càng chạy càng nhanh, thế nhưng vô luận thế nào cũng không cắt đuôi được Diệp Thiên Vân, hắn kích động nước miếng chảy ròng ròng, hắn chạy trái đảo phải, hiển nhiên là bình thường rất quen hoạt động ở đây, ước chừng qua năm phút, hắn đột nhiên dừng lại.
Diệp Thiên Vân bị Hoàng Bảo dẫn tới một nơi không phân rõ đông tây nam bắc, thẳng tới khi trông thấy núi Nga Mi như ẩn như hiện, mới biết mình đã chạy rất xa rồi.
"Ca ca... Bích Thủy Tuyền!" Hoàng Bảo chỉ ngón tay, ngữ khí thập phần đắc ý.
Diệp Thiên Vân theo hướng hắn chỉ, thấy một dòng xuống nhỏ, khe suối quả nhiên hơi biến thành màu đen, lấy tay vớt một ít nước, rõ ràng có thể cảm nhận được màn nước lạnh thấu xương. Hắn thử để lại gần mũi ngửi qua.
Sau nửa ngày, trên mặt Diệp Thiên Vân hơi nhiễm hồng, nước suối này biến thành màu đen khẳng định là có quan hệ với hắn! Bởi vì mùi trong nước này hắn rất quen thuộc. Chính là mùi tanh hôi mà khi vượt cấp thân thể mình thôi ra.
Nghĩ nửa ngày, chỉ có một loại giải thích! Kim Chung Tráo dưới sự kích thích của Bích Thủy Tuyền cho nên lập tức đột phá đến tầng chín trung kỳ, cùng lúc đó cũng đồng thời phóng xuất ra độc tố trong người! Mà nước từ Bích Thủy Tuyền lại từ trong Thâm Đàm chảy ra, kết quả làm cho nguồn nước bị ô nhiễm.
Nguồn nước duy nhất của Song Phong trấn bị hắn vô ý thức phá hủy! Diệp Thiên Vân lắc đầu, không biết đến tột cùng là mình đúng hay là sai! Người của Song Phong trấn mất đi nguồn nước quý giá, như vậy bọn họ chỉ có một con đường, đó chính là khuếch trương ra bên ngoài!
Khi ở một trình độ nhất định, Diệp Thiên Vân cho là mình phát ra nổi tác dụng thôi hóa, cái này chính là thứ ngăn cách võ giả, một lần nữa xuất hiện ở ngoại giới! Có lẽ một ngày nào đó không lâu, Thục Trung sẽ xuất hiện rất nhiều võ giả.
Hoàng Bảo tựa hồ rất có hảo cảm đối với Diệp Thiên Vân, hắn hiếu kỳ đánh giá Diệp Thiên Vân sau đó nói: "Chúng ta...Chơi trốn tìm chứ?"
Hiện tại Diệp Thiên Vân không rảnh đề nói chuyện phiếm, người của Song Phong trấn đang đi tới đây, sẽ cùng Thiếu Lâm, Thái Cực, tứ đại gia đồng thời xuất hiện. Hắn phải suy nghĩ xem đến tột cùng nên ứng phó như thế nào đây.
Khi hắn quay lại, đã phát hiện Hoàng Bảo đang bò trên mặt đất.
"Đi thôi! Chúng ta trở về!" Diệp Thiên Vân tạm thời không nghĩ ra chủ ý gì, nhưng mà hắn nhất thiết phải rời khỏi Song Phong trấn. Vốn là muốn cùng Hoàng gia đấu một trận, đáng tiếc hiện tại hắn đã mất đi hứng thú!
Hoàng Bảo rất nghe lời, hắn cầm trong tay thứ gì đó xoa xoa lên áo, khoe khoang nói: "Rất cứng rắn!"
Diệp Thiên Vân vô tình thoáng nhìn qua. Trong tay Hoàng Bảo là một pho tượng phật, pho tượng dường như chỉ có một mắt, hắn đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, trong đầu chợt lóe lên, bất chợt nói: "Vật này, ngươi tìm ở đâu?"
Hoàng Bảo thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân, có phần bối rối, hắn cho là mình vừa làm sai chuyện gì, cho nên có phần sợ hãi chỉ về hướng tây nói: "Chính là...Ở nơi đó!"
Diệp Thiên Vân thấy bộ dạng của hắn, biết ngữ khí của mình có phần hơi nặng, hắn liền hòa hoãn lại, nói: "Mang ta tới đó xem sao?"
Hoàng Bảo nhe răng cười nói: "Được!" Dẫn theo Diệp Thiên Vân đi tới.
Ba mặt của Song Phong trấn đều là núi đá, Diệp Thiên Vân đi một lát mới nhìn rõ, ở đây đúng là điểm cuối cùng của Song Phong trấn, bốn phía đều là cách rừng xanh mơn mởn. Đại sơn trùng trùng vây lấy nhau, mặt đất mọc đầy cỏ dại.
Trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm ướt, hơn nữa còn có chút âm lãnh, Hoàng Bảo cũng không e ngại những thứ này, trực tiếp bước tới chân núi.
Di chuyển qua một góc nhỏ, một pho tượng phật cao bốn năm mét đứng sừng sững dưới chân núi. Tuy năm tháng đã bào mòn khuôn mặt, trông có vẻ không rõ, thế nhưng Diệp Thiên Vân mơ hồ có thể thấy nét vui vẻ trong ánh mắt pho tượng.
Diệp Thiên Vân có thể nghe được nhịp đập của trái tim mình. Hắn lại phát hiện ra một bí mật của Song Phong trấn. Bề ngoài của pho tượng phật này cũng tương đồng với bức tượng thêu trên tấm da dê.
"Đến đây... Ca ca!" Hoàng Bảo đi tới bệ pho tượng, đột nhiên hắn đặt mông ngồi xuống, nói: "Ta thường tới đây chơi đùa!"
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, cẩn thận đánh giá chung quanh. Lúc trước để lấy được tín nhiệm Mông Nghĩa, đã từng cho hắn xem qua hai tấm da dê, mà trên hai tấm da dê này chính là có thêu một nửa pho tượng phật.
Khẳng định kho báu cách nơi này không xa, có lẽ cũng có thể là ở dưới chân! Diệp Thiên Vân lấy pho tượng trong tay Hoàng Bảo, hỏi: "Ngươi tìm được nó ở chỗ nào thế?"
"Chỗ đó đó!" Hoàng Bảo chỉ vào một cái lỗ nhỏ bên nắm tay trái pho tượng, nói: "Khi ta vươn tay vào liền lấy được nó ra!"
Diệp Thiên Vân đi đến trước lỗ hổng, ngồi xổm xuống. Bởi vì bên trong không có ánh sáng, hơn nữa lại quanh co khúc khuỷu căn bản là không nhìn thấy gì. Nhưng mà riêng chỉ nghe tiếng nước rỏ xuống thôi cũng có thể cảm nhận được diện tích bên trong rất lớn! Hắn đành phải khai mở cảm giác ra, nhắm mắt lại cảm ứng.
Ước chừng qua năm giây sau, Diệp Thiên Vân mở to mắt, ngược lại hít một hơi lãnh khí!