Diệp Thiên Vân cảm thấy mình lạnh toát như nước băng, tuy từ từ chìm xuống, nhưng hắn đã không có chút sức lực nào cứu vãn bản thân. Nước trong hàn hồ, ngoài da không ngừng bị kích thích, sương mù đến tầm mắt cũng bị che mờ, cho dù là cơ thể vẫn còn tinh thần, cũng tiếp nhận sự đánh vào cực đại.
Vì vết thương quá nặng, mỗi lần muốn khống chế cơ thể đều có cảm giác tê tâm liệt phế, cơn đau này ảnh hưởng đến cả dây thần kinh, khiến người không có cách nào dùng sức được.
"Người cao to, ngươi mau tỉnh lại đi". Trong lúc lờ mờ, tiếng kêu của Nguyễn Tiểu Thất như ẩn như hiện, khoảng cách cũng càng ngày càng xa.
Diệp Thiên Vân ở trong nước có thể nghe thấy được tiếng tim đập của mình, cảm giác không thể hô hấp rất đau đớn, cảm thấy bị ngộp, ngực căng ra đau điếng.
Nước suối trong hàn hồ không ngọt lành như tưởng tượng, mà là có mùi tanh tanh, mùi vị này giống như máu bị pha loãng. Diệp Thiên Vân bất ngờ không kịp đề phòng bị uống phải hai ngụm nước, ý thức được đột nhiên rõ ràng.
Hắn không muốn chết, chí ít không thể ở đây.
Khi hắn muốn dùng toàn lực tự cứu, đột nhiên một tiếng phù phù trong hàn hồ, ngay sau đó bóng đen nhỏ nhắn bơi về phía hắn.
Là Nguyễn Tiểu Thất. Diệp Thiên Vân không ngờ trong khoảnh khắc này, cô áy sẽ lựa chọn cứu mình. Nhưng nghĩ cũng cảm thấy thú vị, Nguyễn Tiểu Thất trăm phương nghìn kế dẫn mình đến Song Phong trấn, chính là muốn trốn thoát đám hỏi với Hoàng gia.
Giờ mình vì việc này thiếu chút nữa mà mất mạng, Nguyễn Tiểu Thất ngược lại có chút băn khoăn, tối thiểu có thể nói rõ tính cô ấy cũng không quá xấu.
Diệp Thiên Vân có tia hy vọng, quyết không vứt bỏ tính mạng của bản thân. Hắn cố gắng dốc toàn lực ngoi đầu lên, cố chịu cơn đau, để có thể hô hấp được không khí.
Võ công không được một lát, nửa cái đầu Diệp Thiên Vân vừa nhô lên, mũi hắn chạm vào mặt nước, khiến hắn hít thở được đủ không khí tạm thời.
"Người cao to, ta không được rồi…" Nguyễn Tiểu Thất ở không xa không chịu nổi được nhiệt độ của nước, gào thét nói: "Nước…đau quá, thực sự rất lạnh…"
Tuy cô ta nói không rõ nhưng Diệp Thiên Vân lại có thể hiểu. Trong hồ nước kỳ quái này, nước lạnh như băng khiến người ta nghiến chặt răng phát run. Bên trong dùng không nhiều thời gian, thì sẽ cảm thấy đau nhức vô cùng.
Diệp Thiên Vân muốn bảo cô ấy mau rời khỏi đây, nhưng hắn lại không nói được câu nào. Lạnh và nóng đan xen vào nhau như muốn nổ tung, cơ thể và mặt đều đỏ tấy lên.
"Ta bình thường… cũng chỉ dám…luyện võ công ở bên hồ…" Nguyễn Tiểu Thất nhìn Diệp Thiên Vân đang mở to mắt, sức lực lại bị hút ra cơ thể, hiện rõ sắc mặt xuất sắc. Chỉ sợ qua không bao lâu nữa, cô ấy sẽ giống như Diệp Thiên Vân, lâm vào cảnh giữa sống và chết.
Đang lúc Diệp Thiên Vân lòng nóng như lửa đốt, đột nhiên cảm thấy nước lạnh như băng, tóc gáy chui vào cơ thể, kim trung tráo cấp tốc vận hành phát sinh xung đột mặt chính.
Trời đất quay cuồng, đây là cảm giác một giây này của Diệp Thiên Vân, mỗi hơi thở tê bào dường như tan ra âm u lạnh lẽo, kim trung tráo của cực dương cùng vướng với nhau, phóng ra lực lượng bá đạo.
Diệp Thiên Vân thông qua hơi thở âm lãnh, cảm nhận được nước suối trong hố có chứa sức mạnh phá hoại. Mà kim trung tráo lại có thể nhanh chóng phục hồi lại sức khỏe. Hai người giống như kẻ địch, không ai chịu nhận thua, liều mạng áp đối phương.
Sức mạnh không giống, đan vào nhau. Nước suối vô cùng vô trận, nước trong hàn hồ xâm nhập vào cơ thể qua lỗ chân lông, mà kim trung tráo lại đến từ cơ thể, dường như càng chống lại, lại càng hưng phấn.
Trong chớp mắt, cơ thể Diệp Thiên Vân toàn màu đỏ, bỗng nhiên biến thành màu đỏ tía. Cuối cùng biến thành màu đen. Chất lỏng màu đen chảy ra từ chỗ chân lông, hòa tan vào hồ nước.
"…người cao to, cứu ta…" Nguyễn Tiểu Thất uống phải không biết bao nhiêu ngụm nước, thần trí của cô mơ hồ, ý thức được mà hét lên.
Diệp Thiên Vân rõ ràng nghe thấy tiếng kêu cứu, những việc trải qua từ chết đến sống.
Cơ thể bị phá hủy không ngừng, trong chốc lát được phục hồi. Trong quá trình đấy, mức độ phá hoại và hồi phục càng ngày càng lớn. Mà cơ thể của chính mình lại biến thành càng thêm vững chắc.
Hắn hơi dùng sức, phát hiện ra cánh tay có thể cử động được.
Điều này khiến Diệp Thiên Vân mừng rỡ phát điên lên, không ngờ nước suối kết hợp với kim trung tráo lại có tác dụng tốt như vậy. Tuy không xác định có thể giúp đỡ mình hồi phục được hay không, nhưng lại có ích đối với cơ thể. Diệp Thiên Vân biết mình có thể di chuyển được, dùng tay khua khua vài cái. Theo đó bơi đến bên Nguyễn Tiểu Thất, lợi dụng cơ thể không ngừng kéo cô ấy lại, kéo vào bên bờ hàn hồ.
Quá trình này nghe ra rất đơn giản, nhưng Diệp Thiên Vân lại mất gần tiếng đồng hồ. Thời gian này có thất bại mấy lần, mấy lần đều dìm Nguyễn Tiểu Thất xuống. Nếu không phải hắn có niềm tin kiên cường, không lay động, và ý chí ương ngạch, cô ấy sớm về chầu ông vải.
Diệp Thiên Vân lại một lần nữa dùng sức, cơ thể càng ngày càng tốt. Vốn cho rằng sẽ chôn vùi ngay ở đây, không ngờ hàn hồ lại mang đến lợi ích không nhỏ cho hắn. Hàn hồ của Song Phong trấn rất tốt cho người học võ.
Kim trung tráo vì vận hành nhanh chóng, vốn đạt được đến tám tâng, có vài dấu vết đột phá.
Mừng rỡ, Diệp Thiên Vân biết chỉ có kinh nghiệm sau hai lần trọng thương, võ thuật của mình mới đủ để đột phá.
Nhu cầu hồi phục cấp bách của hắn càng không thể ra, nếu không thì sẽ chỉ bị võ sư Hoàng gia bủa vây, cho nên vô cùng yên tâm, chỉ là ở đây thừa nhận sự dày vò.
"Ngươi chết chưa?" Nguyễn Tiểu Thất không biết mê man bao lâu cuối cùng cũng tỉnh lại, phát hiện mình nằm bên bờ hàn hồ, điều này khiến cô không thể tưởng tượng được. Hồi tưởng lại thời khắc hôn mê trước đó, không rõ là ai cứu mình nữa.
Diệp Thiên Vân bị thương quá nặng, hắn căn bản có thể cứu người.
Sờ vào mái tóc của mình đã thấy khô, cảm thấy vô cùng nghi ngờ, ngồi bật dậy.
"Ui". Nguyễn Tiểu Thất cảm thấy cơn đau từ cánh tay truyền lại, nhưng lại vô cùng vui mừng. Mở to mắt thấy Diệp Thiên Vân đang nổi trên nước: "Người cao to, ngươi chết rồi đấy sao?" Nói liền hai tiếng, đối phương không trả lời, vẫn bất động.
"Chắc chắn là chết rồi". Đôi mắt Nguyễn Tiểu Thất đỏ lên nói: "Người sống làm sao mà nổi lâu thế được".
Nói rồi cô nhắm mắt lại, thầm nhủ: "Người cao to, nếu ngươi chết thì đừng trách ta…ta biết đều là ta không tốt, sau này vào ngày lễ tết sẽ gửi tiền xuống cho ngươi tiêu, khiến ngươi cũng vui vẻ ở dưới suối vàng". Nghẹn ngào nói.
Động này là nước suối, tiếng vang của Nguyễn Tiểu Thất ở đây nghe được hết sức rõ ràng.
"Ngươi đừng dọa ta nữa, người cao to, chúng ta đều là bạn tốt của nhau…" Nguyễn Tiểu Thất càng nói càng sợ hãi nhìn Diệp Thiên Vân, chỉ thấy mắt hắn từ từ mở ra.
"A!" Nguyễn Tiểu Thất giật mình mặt tái mét, lùi lại mấy bước ngồi bệt xuống đất, run rẩy nói: "…là người hay là ma đây? Đây là Nga Mi sơn…"
Diệp Thiên Vân vừa mới bị cô ấy đánh thức dậy, tay thò vào bờ, Nguyễn Tiểu Thất nhìn thấy sợ hãi nói: "Ngươi còn chưa chết?"
"Chưa chết?" Nguyễn Tiểu Thất đương nhiên là không tin, chỉ tay vào Diệp Thiên Vân nói: "Không có người nào ở trong nước được quá ba tiếng đồng hồ, sao ngươi lại có thể chưa chết được?" nguồn TruyenFull.vn
Diệp Thiên Vân nhìn cô ấy, lại không nói chuyện. Nhiệt độ hàn hồ vừa bắt đầu rất khó chịu, nhưng kim trung tráo sau khi khởi động, băng lạnh dần dần biến mất.
Kim trung tráo đột phá tầng tám đến tầng chín, nhưng chưa dừng lại, mà dưới một tầng tiếp tục tiến tới không ngừng, đây cũng là nguyên nhân hắn không nói chuyện được.
Kim trung tráo gần đến tầng chín, điều này khiến Diệp Thiên Vân không có cách nào xúc động. quá trình này cần tích lũy một năm thậm chí là mấy năm.
"Ngươi thực sự còn sống sao…?" Nguyễn Tiểu Thất tuy sợ hãi Diệp Thiên Vân, nhưng gan lại không nhỏ, cẩn thận tiến lên phía trước đụng vào hắn, mới yên tâm lại nói: "Còn cứ tưởng ngươi chết rồi cơ".
Diệp Thiên Vân không cho cô ấy sắc mặt tốt, Nguyễn Tiểu Thất không biết đã là lần thứ mấy chửi rủa. có kim trung tráo chống lại, hàn hồ khiến hắn cảm thấy thoải mái, dứt khoát bò tới bên trong không dám đến.
"Đúng rồi, ta hôm mê bao lâu rồi?" Nguyễn Tiểu Thất đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Hơi căng thẳng nhìn hắn.
Diệp Thiên Vân hồi tưởng một lát, mới nói: "Nên có hai ngày".
"Cái gì? Hai ngày?" Nguyễn Tiểu Thất biến sắc nói: "Cái này…cái này làm sao giờ?"
"Làm sao?" Diệp Thiên Vân không hiểu Nguyễn Tiểu Thất lại lo lắng đến thời gian, từ từ nói: "Hai ngày không ít không nhiều".
Nguyễn Tiểu Thất nhảy dựng lên như kim châm vào mông, đi lại phía bên hàn hồ, chau ngươi nói: "Hai ngày, người của Hoàng gia nhất định phát hiện là ta làm, lúc đó thì toi đời…"
Như được nhắc nhở, Diệp Thiên Vân mới hiểu ra, hỏi lại: "Cao thủ Hoàng gia nhiều vô số, thực lực của họ ở trấn này rất lớn sao?"
Nguyễn Tiểu Thất đau khổ nói: "Là ta đáng chết, Hoàng gia chắc chắn sẽ tìm đến Nguyễn gia, ngươi giết chết Hoàng Lý, chúng để yên cho ngươi chắc".
"Hoàng gia là gia tộc lớn nhất Song Phong trấn, là chính thống Nga Mi truyền lại, đắc tội với họ…." Nguyễn Tiểu Thất vỗ vào đầu mình nói: "Không nói với ngươi nữa, ta cần cứu người". Nói rồi xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Thiên Vân thấy cô ta quá nóng vội, trầm giọng khuyên nhủ: "Đợi một lát đã. Một mình ngươi đi thì có tác dụng gì? Việc gì cũng phải suy nghĩ cho chu đáo, nếu không thì chẳng phải làm liên lụy đến Nguyễn gia sao?"
Nguyễn Tiểu Thất nghe thấy lời của Diệp Thiên Vân, dừng bước, khóc nức nở nói: "ta không có cha mẹ, là một mình ông nội nuôi ta lớn…ta…không thể mặc kệ họ được".
Khi cô chạy đến cửa cốc, quyết tâm: "Người cao to, ngươi về đi. Việc của Song Phong trấn ngươi không được nhúng tay vào, Nguyễn gia sống hay chết là do trời quyết định…".
Diệp Thiên Vân đang biết nàng nóng vội, giờ có nói gì cũng không có tác dụng. Nghĩ đến chuyện hai ngày trước Nguyễn Tiểu Thất cứu mình, vô cùng xúc động.
Nhảy ra khỏi mặt nước, kim trung tráo của Diệp Thiên Vân đã đến tầng chín, vết thương toàn thân đã hồi phục. kim trung tráo đến giai đoạn sau thành hình tam giác, mỗi lần đột phá thì công lực sẽ cao lên mấy tầng, cho nên hắn không sợ sự bao vây lần sau của Hoàng gia. Áp lực càng lớn, động lực càng nhiều.
Nhìn Nguyễn Tiểu Thất càng chạy càng xa, Diệp Thiên Vân cười tự tin. Hoàng gia, chờ xem!