Vô Địch Hắc Quyền

Chương 634: Cánh cửa sắp mở ra




Một cô gái xuất hiện ở Triệu gia. Điều này làm mọi người đều cảm thấy không ổn. Tất nhiên, không phải con gái không thể học võ, nhưng cô gái này quá trẻ.

Con gái luyện võ trong võ lâm vô cùng ít, luyện được tinh thâm lại đã ít còn ít hơn. Nhưng cũng có những người không thua đàn ông. Ví như Lý Thiên Kiêu một đời võ công Hình Ý môn, khổ luyện nhiều năm khiến cô thậm chí mạnh hơn rất nhiều võ giả nam giới. Nhưng võ công của cô, không đạt tới cảnh giới như cô gái trước mặt này.

Hoa Lỗi thấy Mông Nghĩa nói như vậy, ánh mắt liền chuyển tới cô gái áo đen.

"Không thể nào" Hoa Lỗi vô thức cau mày lại, vội vàn nói: "Sao hắn có thể là con gái được, còn trẻ như vậy nữa".

Diệp Thiên Vân cũng thấy khả nghi, con gái cổ trắng như tuyết, còn có cánh tay mảnh nhỏ, rất dễ nhận ra được tuổi tác của cô. Có lúc, trình độ cao thấp của hệ thống võ thuật thường quyết định bởi tố chất cơ thể.

Ai cũng đều như đang suy nghĩ, vì một cô gái, có thể dụ ra người sau lưng cô được không?

Đúng tại lúc này, lông mi cô gái áo đen động đậy hai cái, từ từ mở mắt ra, người vây quanh cô bỗng tỉnh táo lại. Đồng tử trong mắt khẽ co lại, đứng bật dậy, cảnh giác nói: "Các người muốn làm gì?"

Giọng cô nói rất thô, trầm thấp giống một người đàn ông già nua.

Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu vô cùng cảnh giác, lùi sau một bước, cười nhạt nói: "Tiểu cô nương, cô không cần cố tình che dấu giọng nói của mình. Hì hì, điều này khiến chúng tôi cảm thấy có chút không thích ứng được".

Cô gái áo đen vô thức sờ lên mặt, không có vật che mặt, lập tức vệt đỏ bừng từ cổ lan tới mặt. Cô lùi sau hai bước lạnh lùng nói: "Người của Mông gia, nên hiểu rõ quy tắc của chúng ta".

Mấy người đều không hiểu gì cả. Ở đây trừ Mông Nghĩa ra số còn lại đều tới từ võ lâm, cho nên nhất thời không phản ứng lại.

"Các người là người ngoài tới" Cô gái hình như nhớ ra cảnh vừa nãy.

Diệp Thiên Vân phản ứng lại, trầm giọng nói: "Cô là ai, từ đâu tới" Hắn không vội động thủ, vì có Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu ở đây, cô gái này muốn chạy cũng không có cơ hội.

Cô gái áo đen nhìn Diệp Thiên Vân, thần sắc trở nên vô cùng cảnh giác. Vừa nãy đánh nhau khiến cô nhớ rất rõ, cô giống như còn mèo bị làm cho kinh hãi, lúc chuẩn bị tấn công, đề phòng nói: "Các người không cần biết, để ta đi, nếu không…"

"Nếu không?" Hoa Lỗi nghe đối phương nói chuyện, không khỏi cười hì hì, có chút xám xịt nói: "Tiểu cô nương, nói chuyện trước rồi để cô đào tẩu, đó đúng là thành truyện cười rồi".

Diệp Thiên Vân cũng chẳng để ý tới cô, nói: "Cô từ đâu tới, võ công của cô từ đâu ra, trả lời ta".

Cô gái áo đen nhướng mắt kên, sau đó chậm rãi nói: "Tất nhiên ta tới…" Vừa nói một nửa, cô đột nhiên nhảy về hướng Hoa Lỗi, đồng thời đánh ra một chưởng.

"Muốn chạy?" Hoa Lỗi vừa nãy bị đánh lén, nên mới suýt mất mạng. Bây giờ sớm đã có phòng bị, không còn sợ hãi, nhìn đối phương đánh tới, chân phải phát lực không hề do dự nghênh tiếp, đồng thời đánh ra một đòn.

Hai người vừa chạm nhau, cơ thể Hoa Lỗi đột nhiên uốn éo như rắn, trong lòng bàn tay đánh ra chiêu hóa giải, hừ lạnh nói: "Quay lại đi".

Hoa Lỗi không gì cũng luyện tới mức tông sư, cho dù kỹ pháp hay kinh nghiệm đều cao hơn nhiều. Cô gái áo đen rõ ràng không địch lại được. Cơ thể bỗng bị đánh ngã bay ra.

Diệp Thiên Vân hành sự rất có chủ ý, biết rõ có tiếp tục hỏi cũng là phí công, hơn nữa ở đây là Triệu gia, hành động nhất định phải nhanh chóng.

Nghĩ tới đó, hai chân Diệp Thiên Vân phát lực, đạp thẳng tới sau lưng cô gái.

Cô gái áo đen giật mình không ít, quay người dùng chân đá Diệp Thiên Vân, để có thể bỏ chạy.

Diệp Thiên Vân bị cô đá một cái, liền giơ tay chạm vào mắt cá chân cô, tay kéo xuống phía dưới, tay thành hình dao, một đòn đánh trên cổ đối phương.

Mặt cô gái hiện lên vẻ tuyệt vọng. Tay Diệp Thiên Vân như sấm sét, cô không kịp kêu một tiếng liền ngất đi.

Mông Nghĩa thấy võ giả đỉnh cao đánh nhau, đứng như tượng không hề nhúc nhích. Hồi lâu mới ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Chúng ta phải xử lý cô gái này thế nào đây?" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Dẫn cô ta đi" Diệp Thiên Vân không hề nghĩ nhiều, mở lời nói: "Cần biết rõ chi tiết về cô ta" Trong tay giữ cô gái áo đen, thoáng nhìn chiếc vòng cổ không có hề quý, vật này khiến hắn có cảm giác quen thuộc, liền dùng lực túm lấy.

Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu rất đồng ý. Hai người bọn họ vốn là đầy tới Thái Cực môn tới đây, phần lớn là muốn tìm hiểu chi tiết Thục Trung.

Bây giờ có phát hiện mới, họ tất nhiên sẽ không bỏ qua.

"Đúng là tuổi trẻ. Lại là con gái, không khỏi khiến tôi suy nghĩ " Hoa Lỗi xem xét mãi, đột nhiên ném ra một câu.

Mông Nghĩa lúc này hoàn toàn không biết gì. Hắn cũng không hiểu lắm. Mấy người sao lại có hứng thú với một cô gái như vậy. mặc dù võ công của cô gái này cao cường, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái.

Đánh thức mấy vệ sỹ bị hôn mê. Mông Nghĩa tới trước Triệu Cực với vết thương rất nặng ngồi xổm xuống tìm một hồi, nhanh nhẹn nói: "Lấy dây thừng trói lại. Tuyệt đối không thể để hắn chạy trốn. Người này rất có lợi cho chúng ta, hiểu chưa?"

"Vâng, Mông tiên sinh" mấy vệ sỹ xấu hổ đáp lại. Vừa nãy họ bị tước vũ khí, không có cả khả năng phản kháng.vệ sỹ trở thành dáng vẻ như vậy, đúng là khó mà ngẩng đầu lên được.

Có nhiệm vụ, mấy người nhanh chóng hành động, mang hết tài sản vừa nãy cát quét được và người vẫn đang hôn mê lên trên xe.

Mười lăm phút sau, mấy chiếc xe nhanh chóng khởi động, để lại khói xe hồi lâu không tiêu tan.

Về tới Cẩm Thành, Mông Nghĩa hoàn toàn yên tâm, dù sao trên địa bàn của người khác cũng không yên tâm lắm. Hắn không ngờ hành trình lần này lại vội vàng như vậy, đi nhanh về còn nhanh hơn.

Thái độ của Triệu gia khiến hắn vô cùng thất vọng, vốn chỉ trông cậy vào hợp tác cùng Triệu gia và Đỗ gia, sau đó hợp lực đối phó với Hồng gia. Nhưng hiện giờ xem ra chỉ là một bên tình nguyện mà thôi. Bốn nhà Thục Trung mặc dù trăm năm trước nhất mạch, nhưng trăm năm sau, lòng người đã không còn như năm đó nữa rồi.

Mông Nghĩa hiện giờ đứng ngồi không yên. Mặc dù lần này có thể nói là toàn thắng, nhưng chỗ dựa của hắn vẫn chỉ có Diệp Thiên Vân, không có hắn, Mông gia thiếu đi cây cột trụ trời, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

"Tiên sinh, mặc dù bây giờ chúng ta có ý liên hợp với mấy nhà, nhưng họ lại không có ý này" Mông Nghĩa suy nghĩ hổi lâu, trầm giọng nói: "Nói tiếp tục thế này. Tôi sợ Hồng gia sẽ nhắm mục tiêu vào chúng ta. Tới lúc đó chỉ sợ khó mà chống đỡ được".

Đối với Diệp Thiên Vân mà nói, bây giờ cả người thoải mái. Hứa Tình và con đã về tới kinh thành, hắn bây giờ lẻ loi một mình, chỉ là tạm thời hắn không muốn chính diện đối đầu với Thiếu Lâm. Vì như thế sẽ mang tới rất nhiều nhân tố bất an, hơi trầm ngâm nói: "Có Hoa lão và Kim lão, chắc chắn có thể đảm bảo sự an toàn của ngài".

"Cái này" Điều Mông Nghĩa cần không chỉ là đảm bảo an toàn. Hắn cần Mông gia trong tay hắn sẽ phất lên. Những lời này cho dù nén trong bụng, cũng không thể nói ra được, miễn cưỡng gượng nói: "Vậy thì đành đi bước nào, tính bước đó vậy".

Mặc dù Diệp Thiên Vân có ân oán khó giải với Thiếu lâm, nhưng hắn bây giờ lại hứng thú với cô gái áo đen kia hơn. Bây giờ giống như tìm được một chiếc chìa khóa. Mà trước mặt cũng có một cánh cửa. Lúc nào hắn cũng có thể mở ra được. Nghĩ tới đây liền hỏi: "Tôi nhớ hôm đó, một người áo đen nấp sau lưng cha ngài, ngài có biết lai lịch của hắn không?"

Mông Nghĩa không muốn nhắc tới sự việc ngày hôm đó, dù sao giết cha và anh cũng là ám muội. Nhưng Diệp Thiên Vân đã mở lời, nghĩ ngợi không khẳng định nói: "Người áo đen đó ở trong nhà tôi nhiều năm rồi".

"Ngài từng gặp hắn?" Lúc này Diệp Thiên Vân vô cùng hứng thú, hỏi thẳng.

"Cái đó thì không" Mông Nghĩa nhớ lại, sau đó lắc đầu nói: "Tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hắn, lần nào cũng che mặt, hơn nữa lúc đó tôi không biết võ công của hắn rất cao".

Diệp Thiên Vân gật gật đầu, chắc Mông Nghĩa không lừa hắn. nếu không hôm đó tuyệt đối không dám ra tay giết cha hắn.

"Vậy Mông gia có ghi chép gì liên quan tới lai lịch của người áo đen đó không?"

Mông Nghĩa gượng cười nói: "Tiên sinh, ngài rất rõ làm thế nào mà tôi lên chức này. Còn về lai lịch, chắc phải mất thời gian tới từ đường xem giấy tờ. tôi thật sự không biết."

Trước đây Diệp Thiên Vân từng tới từ đường Mông gia một lần. Ở đó chỉ là mấy phòng ghi chép tài liệu văn hiến. Hắn đâu có nhiều thời gian để tìm đọc.

Huống chi, rất nhiều tài liệu đều là chuyện có liên quan tới Mông gia, thậm chí tới mức cơ mật. Mông Nghĩa nhất định không muốn cho hắn biết.

Nghĩ tới đó, Diệp Thiên Vân không thể hỏi tiếp nữa, nói thẳng: "Tôi muốn gặp cô gái đó, ngay bây giờ"

Mông Nghĩa gật gật đầu, mặc dù không biết sao phải gấp như vậy, nhưng vẫn gật đầu. Lấy chìa khóa trên người ra chậm rãi nói: "Ngài biết dùng thế nào, tôi không đi cùng ngài nữa".

Từ thang máy xuống phòng giam, người bảo vệ trước cửa đã được thông báo, giơ tay cung kính nói: "Diệp tiên sinh, mời theo tôi, cô ta ở đây".

Đi vào phòng thứ ba trong nhà giam, người trông coi lấy ra chìa khóa, mở cửa ra sau đó nhanh chóng lui ra.

Diệp Thiên Vân khẽ đẩy cánh cửa sắt có chút nặng nề ra, nhưng vẫn phát ra tiếng kêu rất nhỏ.

"Là ngươi!" Cô gái áo đen sớm đã tỉnh rồi, lúc này cô chân xiềng tay xích. Hơn nữa bị buộc cố định lại. Cô thấy Diệp Thiên Vân, ánh mắt lại trở nên vô cùng phức tạp.

Diệp Thiên Vân vào cửa xong không nói gì, mà chậm rãi ngồi xuống ghế.

"Là ngươi tháo khăn che mặt của ta?" Cô gái áo đen lộ rõ ý thù địch, lúc này giống như báo cái tức giận đang giương nanh múa vuốt.

Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy".

Cô gái áo đen đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vô cùng kiên quyết nói: "Người đừng có hi vọng gì, ta sẽ không nói gì với ngươi đâu".

Vẻ mặt của Diệp Thiên Vân không khỏi nhớ tới chiếc vòng đeo trên cổ cô, từ từ lấy từ trong túi quần ra. Chiếc vòng này mặc dù không quý giá, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.

" Đó là của ta" Cô gái áo đen nhìn thấy chiếc vòng, liền liều mạng giãy dụa, gào thét: "Trả lại ta"

Diệp Thiên Vân không biết tâm trạng cô đột nhiên lại thay đổi như thế. Cúi đầu nhìn kỹ chiếc vòng, không khỏi thốt lên: "Giống như đúc đường vẽ trên bản đồ".

"Ngươi cũng biết" Cô gái áo đen lộ vẻ thất kinh, vội vàng nói: "Mau trả nó cho ta".

Diệp Thiên Vân không trả lời cô, ngược lại nói: "Tôi chỉ hỏi cô mấy câu, trả lời xong tôi sẽ thả cô đi, hơn nữa cũng trả lại cả sợi dây này nữa".

Người cô gái run lên, trong ánh mắt hiện lên sự giằng co, do dự hồi lâu mới hoài nghi nói: "Ngươi chắc chắn không phải người của Mông gia, sao ta có thể tin được ngươi?"