Diệp Thiên Vân dùng đâm chân trong như điểm chữ quyết, giống như một viên đạn ra khỏi nòng súng, điểm thẳng vào eo người áo đen, nếu cước này đánh trúng, đối phương nhẹ thì tê liệt, nặng thì chết.
Ra tay không hề có bất cứ dấu hiệu nào, giống như ma quỷ. Người xung quanh gần như chỉ nhìn thấy một bóng màu xanh, một giây sau, chân Diệp Thu đã tới sau lưng đối phương.
Người áo đen đang định tấn công Hoa Lỗi, liền cảm thấy uy hiếp vô cùng lớn phía sau, giật mình một cái, xoay người lăn một vòng, né được ngay trong giây đó. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn lăn một vòng, Hoa Lỗi giống như khí cầu xì hơi. Mặc dù vừa nãy tránh được chiêu đầu, nhưng đối phương dụng binh khí biến hóa liên tục, không chỉ sắc bén mà động tác còn vô cùng mạnh, đúng là chỉ kém một chút nữa! Thật nguy hiểm!
" Hoa tiền bối, Triệu Cực giao cho ngài" Mắt Diệp Thiên Vân không chớp chằm chằm nhìn người áo đen, nói ra câu đó lại lên đối phó với đối phương. Đối phương có thể tránh được bằng cảm giác, nên phải cẩn thận. Không cẩn thận, có thể khiến mình rơi vào vạn kiếp bất phục.
Hoa Lỗi nhặt lại được mạng sống, liền có cảm giác hạnh phúc sống sót sau tai nạn, nhe răng cười nhìn Triệu Cực, hung ác nói: "Thì ra Thục Trung vẫn có cao thủ thật sự, vừa nãy suýt nữa vì chủ quan mà mất mạng rồi".
Sắc mặt Triệu Cực trắng bệch, đối phương là võ giả đẳng cấp, không khỏi hét lớn nói: "Mông Nghĩa, thì ra ngươi cũng câu kết với người ngoài. Mông gia cõng rắn cắn gà nhà, lại dám bỏ lời hẹn lúc trước".
"Thôi đi!Triệu Cực, hôm nay ta vốn thành tâm thành ý muốn hợp tác với Triệu gia, không ngờ ngươi lại rắn muốn nuốt voi, muốn nuốt cả bản đồ của Mông gia ta. Mông Nghĩa ta vốn không phải là người tốt rồi, sao có thể người khác cưỡi đầu cưỡi cổ?" Mông Nghĩa được Kim Văn Triệu bảo vệ càng yên tâm, không hề kiêng kỵ nói: "Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa. Muốn trách thì trách lòng tham đã hại ngươi".
Triệu Cực tức tới run người, giận quá hóa cười lớn nói: "Ngươi và Hồng gia đều là món hàng. Sớm muộn ngươi cũng nếm mùi quả đắng của phản đồ thôi".
"Ăn quả đắng là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm. Giờ nghĩ làm sao để thoát thân đi" Mông Nghĩa thẳng thừng nói.
Ngực Triệu Cực phập phồng mạnh, tự thấy đã mất thế thượng phong, đột nhiên sờ tới nút trên ghế, một cửa ngầm xuất hiện cách đó không xa.
"Hắn muốn chạy" Mông Nghĩa lập tức hô lớn nhắc nhở, "Hoa lão nhất định phải bắt lấy hắn, nếu không chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm".
Hoa Lỗi đâu chịu cho hắn cơ hội, sải bước tới chặn ở cửa động, cười nhạt hai tiếng nói: "Hắn dám chạy hôm nay ta giết cả Triệu gia".
Triệu Cực lảo đảo lùi về sau suýt nữa thì té ngã, mắt nhìn đối phương chặn lại đường lui duy nhất, hung hăng quát: "Ta liều mạng với ngươi" Nói xong liền đám về phía Hoa Lỗi.
Người Hoa Lỗi nhanh chóng gập xuống, trong lúc tránh nắm đấm đó, tay như rắn luồn trong cây giữ chặn cánh tay Triệu Cực, toàn thân đột nhiên dùng lực.
"Răng rắc" Triệu Cực kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải kiệt sức đánh ra, muốn liều mạng đánh cược một lần.
Hoa Lỗi cười nham hiểm buông tay ra, hai tay nắm chặt cánh tay phải của đối phương, lợi dụng gập các đốt ngón tay lại, bước lên trước.
Hai tiếng nứt xương rõ ràng liên tục, khuôn mặt Triệu Cực trở nên méo mó, đang ngồi trên da hổ, phun ra một ngụm máu tươi.
"Hoa lão hạ thủ lưu tình" Mông Nghĩa gần như hét lên theo phản xạ, thật đáng sợ, Hoa Lỗi đang nói cười lấy đi tính mạng của người ta.
Mông Nghĩa không khỏi thở dài, nếu không có Diệp Thiên Vân và Hoa Lỗi, e là mình không biết sẽ chết thế nào. Mặc dù hắn hận Triệu Cực, nhưng biết bây giờ Triệu Cực vẫn có tác dụng rất lớn.
Hoa Lỗi nghe thấy nhưng không dừng tay, một chưởng đánh trên huyệt thái dương của Triệu Cực, khẽ cười nói: "Yên tâm, chỉ ngất đi thôi, ta ra tay, có chừng mực".
Trong đại sảnh nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Bảo vệ của Triệu gia đều ngã trên đất, đến giờ vẫn có thể đi lại được, chỉ có năm người. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người áo đen và Diệp Thiên Vân.
Người áo đen mãi không dám hành động thiếu suy nghĩ, tay cầm kiếm giữ cảnh giác tuyệt đối. Mặt hắn che kín chỉ lộ ra hai con mắt. Ánh mắt có vẻ khiếp sợ, có vẻ mê hoặc.
Khoảng cách giữa Diệp Thiên Vân và hắn không tới năm mét, chậm rãi nói: "Ai phái ngươi tới?" Mông gia và Triệu gia đều có người áo đen giống nhau, điều này không khỏi khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, càng huống hồ bốn nhà Thục Trung sớm đã mỗi người một ngả nhiều năm nay, cho nên lúc này thân phận người áo đen, càng đáng quan tâm.
Trong ánh mắt người áo đen, có ý thù địch vô cùng mạnh, hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói: "Người chết không cần biết…quá nhiều" Nói được một nửa, thanh kiếm thình lình bổ tới Diệp Thiên Vân.
Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu cùng cười nhạt, cơ thể Diệp Thiên Vân cường hãn như quái vật, ngạnh công càng khiến người khác có vài phần kiêng kỵ, người áo đen dám nói mạnh miệng, e là hắn sẽ sớm được chịu đau khổ thôi.
Diệp Thiên Vân đứng yên không hề nhúc nhích cách đó không xa, trong nháy mắt lưỡi kiếm tới, tay phải đột nhiên đánh ra.
"Cheng, cheng, cheng" ba tiếng như tiếng kim loại liên tục phát ra, thân hình người áo đen lùi về sau, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ngạnh công" Hắn không kiềm chế được thất thanh nói.
Mông Nghĩa như bị tia chớp đánh trúng. Vừa nãy động tác của hai người vô cùng mau lẹ, nhãn lực hắn quá mờ nhưng mơ hồ có thể thấy Diệp Thiên Vân lấy tay phải tiếp xúc ba lần với lưỡi kiếm.
Thật đáng sợ! Mặc dù Mông Nghĩa biết võ vông của Diệp Thiên Vân khá cao, nhưng không ngờ, tay hắn lại cứng như sắt như thép, có thể lấy da thịt đánh nhau với binh khí.
Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu nhìn nhau, đều nhìn thấy ánh mắt có chút hả hê của đối phương. Lúc đầu khi quen biết Diệp Thiên Vân, bọn họ cũng đã chịu không ít đau khổ. Ngạnh công mới đầu có vẻ hơi vụng về, nhưng nếu leo tới cực điểm, bất kỳ kỹ pháp nào cũng không chịu nổi một đòn. Mân Nam Tứ Hung đã chịu thua dưới chiêu đó.
Trong lần đánh nhau này, rõ ràng người áo đen chịu không ít thiệt thòi, ánh mắt không ngừng nhìn lướt bốn phía, hình như đang tìm gì đó.
"Không cần tìm nữa" năm ngón tay Diệp Thiên Vân xiết chặt, hờ hững nói: "Hôm nay ngươi không thể ra khỏi nơi này" Gần như cùng lúc đó, chân hắn đạp bước liên tục.
Người áo đen bị phát hiện có chút thẹn quá hóa giận, trong mắt lóe lên hàn quang, xoay lưỡi kiếm, đâm thẳng tới hai mắt Diệp Thiên Vân.
Hai người càng lúc càng tới gần, chính lúc sắp giáp tới Diệp Thiên Vân trượt tay phải lên trước dính trên thân kiếm, tay hướng vào trong quay đi, thân kiếm cứng đờ bị quấn trong tay. Tay trái thoáng chốc đánh ra một quyền, cơ thể khẽ run lên, lực đinh ốc xuyên qua người mà ra.
Người áo đen hình như cảm thấy trong băng quyền có ám lực, không khỏi co rụt người lại, băng quyền thất bại.
Diệp Thiên Vân không đánh trúng, tay phải khẽ buông lỏng, thanh kiếm đó như con rắn độc nhẫn nại đã lâu, không hề do dự mở ra răng nanh với người áo đen.
"Bốp" một tiếng vang lên, người áo đen không tránh kịp, bị đâm trên mặt, lập tức kêu thảm một tiếng.
Lúc Diệp Thiên Vân rơi xuống, một tay giữ chặt cổ đối phương, khẽ phát lực, lập tức khiến đối phương ngất đi.
Hoa Lỗi ở bên cạnh thở dài một hơi, lâu rồi hắn không thấy ai ra tay lợi hại như vậy, chỉ không tới một phút. Hắn chửi thầm Ngô Lập Sâm. Nếu Mân Nam Tứ Hung dựng lên đối thủ thế này, không cần nghĩ cũng biết được kết quả.
"Tiên sinh đúng là thần nhân" Mông Nghĩa nhìn người áo đen trong tay Diệp Thiên Vân, không thể kìm chế khen một câu. Tình thế nhanh chóng quay ngược, từ yếu thế tới ưu thế, đơn giản như vậy.
"Xử lý họ thế nào?" một tay Diệp Thiên Vân giữ người áo đen, có vẻ vô cùng thoải mái.
"Chúng ta phải dẫn Triệu Cực về, tôi vẫn còn dùng tới" Mông Nghĩa vừa nói, vừa đi tới cửa ngầm xem xét, cười hì hì nói: "Triệu Cực đúng là thỏ khôn có ba hang, không biết bên trong có báu vật gì, tiên sinh chúng ta có nên vào trong xem xét không?"
Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu. Cho dù bên trong là một núi vàng, hắn cũng không có hứng, nên dứt khoát từ chối.
Trên mặt Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu lỗ vẻ hứng thú, chỉ là Diệp Thiên Vân ở bên cạnh, họ cũng không tiện mở lời, cho nên cảm thấy có chút xấu hổ, vào cũng không được, không vào cũng không xong.
"Hoa lão, Kim lão" Mông Nghĩa đã thấy biểu hiện của hai người, cất cao giọng nói lớn: "Nếu đã tới Triệu gia, sao có thể để hai vị phí công chứ, chúng ta đi nào".
Hai người nhìn nhau một hồi, không hề ra vẻ, cười hì hì hai tiếng nối đuôi theo Mông Nghĩa vào trong.
Sau khi mấy người rời đi, Diệp Thiên Vân nhìn người áo đen trên đất, toàn thân người này co rúm lại, cơ thể vô cùng gầy yếu.
Diệp Thiên Vân sờ sờ ngoài quần áo, đột nhiên sờ thấy hai vết lồi không quá lớn trước ngực, hai tay hắn ấn xuống hai cái, như chạm phải điện rụt tay lại.
Vừa nãy đánh nhau, đã cảm thấy mắt người áo đen này rất đặc biệt, rất nhỏ, hơn nữa lông mi rất dài, nhưng không quá để ý tới, từ từ lột mặt nạ ra, cuối cùng cũng lộ ra mặt thật. Diệp Thiên Vân thầm giật mình, thì ra từ nãy đánh nhau với hắn lại là một cô gái.
Lông mi hơi nhỏ mảnh, đôi môi mềm mại quyến rũ, lộ ra cổ trắng nõn và xương quai xanh, trên cổ có đeo một chiếc vòng, nhìn chiếc vòng có vẻ không quý.
Làn da trắng mịn, có cảm giác như đá cẩm thạch, đường cong nóng bỏng, khiến người ta muốn vuốt ve. Chỉ là khuôn mặt cô có chút mệt mỏi… trên mặt có vệt dài vết máu đọng, đó là dấu vết nhát kiếm vừa nãy đâm trên mặt để lại.
Diệp Thiên Vân càng lúc càng bị mê hoặc, cô gái trước mắt tuổi chắc không kém mình là bao. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là không thể nào. Phải biết rằng trong võ lâm, Diệp Thiên Vân chưa từng phát hiện ai cùng tuổi với mình, nhưng võ công lại không tương xứng cả.
Nhớ lại lúc đánh nhau, Diệp Thiên Vân có thể kết luận, cô gái trước mắt mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tông sư, nhưng chỉ còn cách một vạch thôi.
Người áo đen chết lần trước ở Mông gia, là một người đàn ông vạm vỡ gần năm mươi tuổi. Thục Trung lại ẩn dấu cao thủ như vậy, hắn sao lại không hoài nghi lai lịch của những người này được.
Đang suy nghĩ, cửa ngầm truyền tới tiếng cười khẽ, sau đó trong tay Mông Nghĩa mang theo hai cái hòm, vô cùng thỏa mãn từ trong đi ra. Sau đó là Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu, trong tay hai người cũng không hề trống.
"Thật đáng tiếc" Mông Nghĩa nhìn Diệp Thiên Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cười nói: "Cửa ngầm này thông với sân sau của Triệu gia, hơn nữa bên trong có rất nhiều bảo bối, những gì có giá trị, chúng tôi đều mang hết ra đây".
Có thể khiến Mông Nghĩa động tâm, e là đồ vật trong đó rất quý.
Diệp Thiên Vân bị cắt đứt suy nghĩ đưa mắt nhìn một cái, thấy túi quần Mân Nam Nhị Hung căng phồng không nói làm gì, trong tay vẫn còn túi vải, có vẻ như thu hoạch được rất nhiều.
Hoa Lỗi nhìn ánh mắt như kim châm của Diệp Thiên Vân, có chút không được tự nhiên, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Mông Nghĩa nhìn dưới chân Diệp Thiên Vân một cái, liền phát hiện ra khuôn mặt của người áo đen, không khỏi giật mình nói: "Tiên sinh, thì ra hắn là nữ?"