Gia chủ Triệu gia nhìn Mông Nghĩa hồi lâu, sau đó nhoẻn miệng cười, phất phất tay bảo người hai bên lui ra, ôn hòa nói: "Thì ra là bạn của Mông gia, là chú lỗ mãng rồi, mời các vị vào trong" Mặc dù hắn đang xin lỗi, nhưng ngữ khí rõ ràng là chẳng hề để ý.
Tính tình Hoa Lỗi có chút nóng nảy, thấy gia chủ Triệu gia có vẻ muốn làm khó dễ. Diệp Thiên Vân ấn vai hắn, sau đó nháy mắt với hắn. Nếu đã tới Triệu gia, thì phải kiềm chế, nếu không Mông gia không thể liên thủ với đối phương.
Mông Nghĩa khẽ gật đầu tỏ vẻ cảm kích với Diệp Thiên Vân, nén mọi chuyện xuống lúc này tất nhiên là điều tốt nhất.
"Chú Triệu, lần này cháu tới, hi vọng hai nhà có thể liên thủ lại. Thục Trung gần đây không yên ổn, không chỉ có thù trong mà còn có địch ngoài đang nhìn vào chằm chằm. Chú chắc đã sớm phát giác ra" Tới phòng khách, Mông Nghĩa đi thẳng vào vấn đề.
Gia chủ Triệu gia ngồi trên ghế da hổ trắng, khẽ gật đầu, sau đó từ từ nói: "Việc này đúng là chú có biết, nhưng cháu trai, bốn nhà Thục Trung chúng ta có thể yên ổn trăm năm, há những tên hại nước hại dân đó có thể đánh đổ được?"
Diệp Thiên Vân nhìn vẻ kiêu ngạo của gia chủ Triệu gia, không khỏi nhớ tới câu thành ngữ, tự cao tự đại. Đem chính mình phong bế ở Thục Trung, một mặt cường điệu cơ nghiệp trăm năm, đây tuyệt đối là dấu hiệu sắp diệt vong. Mông gia và Triệu gia không kém nhau là bao, bất cứ thế lực nào trong võ lâm cũng lớn mạnh hơn bốn nhà Thục Trung.
Mông Nghĩa bưng trà lên, lại đặt xuống nói: "Lần này chú tìm cháu tới, chắc là nhìn ra nhân tố không ổn định của Thục Trung, thảo luận tìm ra cách giải quyết chứ?"
Gia chủ Triệu gia cười cao thâm, tránh không nói chuyện liên thủ, ngược lại nói: "Cháu trai, chú có một chuyện không tốt muốn nói với cháu, một phần tư bản đồ của Triệu gia đã mất rồi."
"Cái gì? Mất rồi?" Mông Nghĩa đứng bật dậy, giả bộ kinh ngạc nói: "Chú Triệu, tấm bản đồ đó bốn nhà chúng ta mỗi người có một phần, là chìa khóa mở ra kho báu, nếu mất đi một phần, há chẳng phải kho báu cứ thế biến mất sao?"
Diệp Thiên Vân híp mắt, gia chủ Triệu gia rốt cuộc muốn nói gì? Chuyện liên thủ không nói tới, ngược lại lại nhắc tới tấm bản đồ, trong lòng hắn không khỏi thầm quan sát. Text được lấy tại Truyện FULL
"Cháu trai, thật ra chuyện này trách chú không cẩn thận" Gia chủ Triệu gia thở dài nói: "Con trai của Hồng gia Hồng Ngọc Sâm dẫn theo mấy người ngoài, lấy trộm tấm bản đồ từ nhà chú, chú phát hiện ra, hắn đã chạy mất rồi".
"Hồng gia lấy bản đồ rồi?" Mông Nghĩa cố ý hỏi ngược lại. "Vậy sao chú không đòi lại. Bốn nhà Thục Trung chúng ta đồng tâm liên thủ lại. Nếu Hồng gia biết được, chắc chắn sẽ đem bản đồ trả lại cho chú".
"Ha ha, cháu nghĩ như vậy thật sao?" Gia chủ Triệu gia nhìn Mông Nghĩa một cái, ngữ khí bình tĩnh nói: "Phải biết rằng tấm bản đồ đó là sinh mệnh của Triệu gia, Sao chú không lo chứ? Vài lần cho người tới Hồng gia, kết quả đều bặt tăm. Hai ngày trước, cuối cùng Hồng Hiển Phương cũng hồi âm cho chú rồi".
Hồng Hiển Phương là chủ của Hồng gia, Mông Nghĩa không khỏi thấy hứng thú, muốn nghe xem rốt cuộc hắn đã nói gì,
"Hồng Hiển Phương nói Hồng Ngọc Sâm sau khi tới Cẩm Thành thì biến mất, bản đồ rơi vào tay Mông gia. Cháu trai, hôm nay chú tìm cháu tới, chắc cháu đã rõ nguyên nhân".
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Chú Triệu, như vậy là ý gì" Mông Nghĩa nghe tới đây sắc mặt nghiêm lạnh. Bản đồ đúng là đang trong tay hắn. Nhưng lúc này cho dù thế nào cũng không thể thừa nhận. Hắn kìm nén đứng dậy nói: "Hồng gia trộm bản đồ, lại tới đòi Mông gia, chú không thấy hoang đường sao?"
"Hoang đường? Cháu nói thế là sai rồi" Gia chủ Triệu gia đứng dậy, nhìn chằm chằm Mông Nghĩa nói: "Chú đã phái người đi điều tra. Sau khi Hồng Ngọc Sâm tới Cẩm Thành, liền bặt vô âm tín. Mông gia một tay che trời ở Cẩm Thành, cháu sẽ không nói với chú là không biết chứ?"
"Ha ha" Mông Nghĩa thở phào một cái, nói rõ: "Chú Triệu, ai lấy bản đồ của Triệu gia, chú nên tới đòi người đó. Cái này gọi là người nào buộc nút cởi đó cởi nút, chuyện này cho dù thế nào cũng không liên quan tới Mông gia chúng cháu".
"Cháu trai, nếu cháu trả lại bản đồ của Triệu gia, chú lấy danh nghĩa của chú và Triệu gia hứa với cháu, sau này sẽ hợp tác với Mông gia, cùng tiến cùng lùi, tuyệt đối không nuốt lời" Gia chủ Triệu gia trịnh trọng nói.
Mông Nghĩa bỗng thấy thất vọng, Triệu gia thì ra nói trao đổi hợp tác, kết quả là vì bản đồ. Hắn cố nở nụ cười nói: "Chú Triệu, hiện giờ mạch nước ngầm ở Thục Trung bắt đầu trào lên, Hồng gia không biết tìm ở đâu một đám người ngoài, họ không hề che dấu lòng muông dạ thú, muốn thôn tính ba nhà. Lúc này chú lại chuyển đầu súng, đòi bản đồ với Mông Nghĩa. Đừng nói cháu không có, cho dù có trong tay, cũng không trả lại chú".
Triệu Cực nghe xong sắc mặt sầm xuống, cười nhạt hai tiếng nói: "Mông Nghĩa, Hồng gia rốt cuộc muốn làm gì, chú không quản, cũng không quản được. Nhưng bản đồ là vật gia tổ họ Triệu chú truyền lại, nên cháu phải trả lại chú".
Diệp Thiên Vân thấy thái độ hai bên trở nên gay gắt, trong lòng có cảm giác không tốt. Triệu Cực hiện giờ chỉ cầu lợi ích, đã tỏ rõ thái đõ, thái đội như vậy làm sao có thể là bạn hợp tác được. Triệu gia hẹn Mông gia tới nói chuyện hợp tác, mục đích thật sự lại là muốn đòi lại mảnh bản đồ của mình.
"Nực cười, ai lấy thì đi đòi người đó" Sắc mặt Mông Nghĩa trắng bệch, có vẻ như khá tức giận, hung ác nói: "Thực lực của Hồng gia lớn lại có người ngoại trợ giúp, không dễ chọc vào. Còn Mông gia cháu mới thay gia chủ, thực lực giảm sút, nên chú muốn thử thời vận, xem có thể có lợi gì từ cháu phải không?"
Hai bên nói vài câu liền phá hỏng rồi, Triệu Cực đưa mắt với hai người bảo vệ ở cửa, cât tiếng cười to nói: "Mông Nghĩa, Hồng Ngọc Sâm biến mất ở Cẩm Thành, ai có thể đưa người đi dễ dàng như vậy? E là chỉ có Mông gia ngươi thôi. Ta mặc kệ ai là gia chủ Mông gia, giết cha giết anh cũng là chuyện của Mông gia, nhưng cái gì là của ta, ta nhất định sẽ đòi lại".
Triệu Cực thật sự muốn trở mặt, giũ tất cả những thứ không có được chứng thực ra. Mông Nghĩa tự tay giết chết cha và anh em mình, thật ra tin tức này hoàn toàn không thể che dấu được.
"Được, được, được" Mông Nghĩa tức giận, thần sắc trở nên vô cùng độc ác nói: "Giết cha giết anh, mọi chuyện đều là do ta làm, không có gì không dám thừa nhận cả".
"Triệu Cực, Hồng gia liên kết với người ngoài, người cũng chẳng quan tâm, lại mượn cơ hội gây khó dễ cho ta, nói tới hay là thấy Mông Nghĩa ta dễ ăn hiếp hả" Mông Nghĩa liếm liếm môi nói: "Xem ra hôm nay phải giải quyết rồi. Ta chỉ cần nói hai câu, đừng nói là Hồng gia, ngay cả Triệu gia ngươi, ta cũng không coi ra gì. Nếu ngươi đã biết ta có thể giết cha giết anh, thì chắc hiểu ta có thực lực leo lên chức gia chủ chứ?"
Nói xong, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó có tới gần hai mươi người đàn ông ùa vào, vây chặt cửa ra như nêm cối.
Bốn vệ sỹ của Mông gia đều bị vây trong đám người, ai nấy như chưa lâm trận đã thua. Chẳng trách vừa vào cửa, đã bị thu hết súng, thì ra đối phương sớm có mục đích khác.
Gia chủ Triệu gia chắp tay đứng trên da hổ, quay lưng lại nói: "Mông Nghĩa, ta niệm hai nhà Triệu Mông vẫn còn chút ân tình, chỉ cần người nộp ra bản đồ, vậy thì hôm nay sẽ thả ngươi về. Bằng không, e là hôm nay ngươi sẽ xuống xuối vàng gặp lại Mông Điềm".
Thần sắc Mông Nghĩa lúc này thoải mái, cười dài nói: "Chú Triệu, cháu chưa từng gặp Hồng ngọc Sâm, cũng không lấy bản đồ của Triệu gia. Nếu cháu đưa mảnh của Mông gia cho chú, chú có thả cháu thật không?"
Triệu Cực im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: "Ta bất kể là nhà ai, cái ta cần là bản đồ".
Diệp Thiên Vân trong lòng cười thầm. Gia chủ Triệu gia thật thú vị, rõ ràng là thừa dịp đánh cướp, nhưng lại đòi người khác trả lại, rõ ràng là chọn quả hồng mềm rồi.
Mông Nghĩa cười u ám, nói: "Chú Triệu à, uổng ta gọi một tiếng chú, thì ra chú không phân rõ thị phi, là kẻ tiểu nhân bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Ta đúng là mắt mù, lại một lòng muốn hợp tác với chú, đúng là thất sách".
Triệu Cực có chút mất mặt, hừ lạnh nói: "Mông Nghĩa, hi vọng ngươi quyết định nhanh chút. Tới lúc ta không nhẫn nại được, e là muốn thay đổi chủ ý cũng đã muộn".
"Tiên sinh, nhờ ngài giúp tôi thoát hiểm rồi" Mông nghĩa bỏ lại cho Diệp Thiên Vân một câu.
Mân Nam Nhị Hung từ lúc vào cửa, đã ngậm đầy bụng tức. Triệu Cực nói họ là hạ nhân, lúc này vừa vặn có cơ hội. Hoa Lỗi nhận được ám hiệu của Diệp Thiên Vân, cười hì hì nham hiểm nói: "Gia chủ Triệu gia thật oai phong, ngay cả cướp đồ của người khác cũng cây ngay không sợ chết đứng, thật là khiến người khác ngưỡng mộ".
Triệu Cực hôm nay muốn cướp đồ của Mông gia, nhưng không muốn ngang nhiên nhắc tới, tức giận nói: "Bắt lấy bọn họ" Hắn vừa mở miệng, người bên ngoài nối đuôi nhau vào, xông tới đám người Mông Nghĩa.
Hoa Lỗi và Kim Văn triệu thấy đối phương động thủ, hai người không hề do dự, nháy mắt đã xông vào đám người, bắt đầu chém giết
Người luyện võ và người không luyện võ có chênh lệch tuyệt đối, chênh lệch giữa tông sư và người không luyện võ càng không cần nói.
Hoa Lỗi và Kim Văn Triệu đều là cao thủ bậc tông sư, hơn nữa ra tay vô cùng hung tàn. Hai người như hổ xông vào bầy cừu, gần như mỗi động tác, liền có người ngã xuống không chết cũng tàn phế, hai người đánh vô cùng sảng khoái.
Chỉ không tới một phút, người ngã xuống ngổn ngang trên mặt đất, những người xông tới bị dọa cho phát khiếp, ai nấy hoảng sợ lùi sau, có người còn quay đầu muốn bỏ chạy.
Mông Nghĩa nhìn sôi máu, hai võ giả Diệp Thiên Vân tìm tới, đúng là cao thủ hiếm có. Có bọn họ trợ giúp, đừng nói là Triệu gia, cả bốn nhà Thục Trung, cũng chưa chắc có cơ hội hoành hành.
Toàn thân Hoa Lỗi đẫm máu, liếc thấy Triệu Cực đang hoảng sợ, cười nhạt nói: "Nói ta là hạ nhân, lão thất phu, hôm nay cho ngươi chết" Gần như vừa nói xong, người đã nhảy ra.
Trong mắt Triệu Cực hiện lên thần sắc sợ hãi, vừa lùi sau, vừa kiệt lực hét: "Ảnh Tử, cứu ta".
Cùng lúc hắn hét lớn, một bóng đen đột nhiên từ trên xà nhà hạ xuống, lưỡi kiếm sáng loáng đâm thẳng tới Hoa Lỗi.
Hoa Lỗi bất ngờ không kịp phòng ngự, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nếu Triệu Cực không kinh hoảng kêu lên, hắn cũng không thể phát hiện có sự tồn tại của người này, trong lòng không khỏi đề cao cảnh giác, bỏ qua Triệu Cực, nghiêng người né tránh, mạo hiểm mới tránh đượcn nhát kiếm đó.
Diệp Thiên Vân cũng giật mình, lần trước trước khi Mông Điềm chết, cũng có một người đồ đen tương tự xuất hiện từ không trung, không có dấu hiệu gì, ngay cả cảm giác cũng không thể phát hiện sự tồn tại của họ.
Bây giờ bên mình Triệu Cực cũng có một cao thủ như vậy, lập tức nổi ý muốn bắt sống, xem rốt cuộc lai lịch thế nào. Nghĩ tới đó liền đập bàn nhảy lên, một cước nhắm vào người đồ đen cách đó không xa.