Nữ nhân này chính là Hàn Băng huấn luyện viên của Đài Quyền Đạo(1), xem bộ dáng cũng là đang tự cho phép mình thư giãn, trên người mặc một chiếc áo màu lam nhạt, ở dưới là một chiếc quần Jean màu đen, làm cho cặp đùi ở bên trong lớp vải tôn lên những đường cong tinh tế. Chân đi một đôi dép xăng-đan, lộ ra những ngón chân như ngọc, trong tay còn có một chiếc túi xách nhỏ, y phục toàn thân toát lên vẻ thanh lệ thoát tục.
Mái tóc bình thường vẫn bó lại giờ để xõa, trông tràn đầy sức sống, khác hẳn lúc nàng lên lớp giảng dạy, trên mặt vẫn thoáng trang điểm nhẹ, làm nổi bật gương mặt trái xoan thanh tú, lông mi thật dài, toàn thân tản ra hương vị tràn ngập tính chất nữ tính.
Đang lúc quan sát, không ngờ Hàn Băng dường như đã phát hiện ra, đột nhiên nhìn qua đây. Diệp Thanh Vân không nghĩ tới nàng đột nhiên phát hiện, chỉ đành gật đầu mỉm cười cùng nàng.
Hàn Băng vừa nhìn thấy hắn trong lòng lập tức cảm thấy uỷ khuất, lần trước ở Đài Quyền Đạo Quán đã giao thủ lại còn đá hắn một cước, nhưng lại làm cho chân mình sưng phù lên.
Nàng luyện tập Đài Quyền Đạo đã nhiều năm, vẫn cho rằng công phu của mình không tồi, lại càng không ngờ rằng bị Diệp Thanh Vânnói công phu không đáng một xu, điều này làm cho trái tim cao ngạo của nàng khó có thể chấp nhận. Hơn nữa hai người còn có quan hệ thầy trò, đồ đệ đánh bại sư phụ, nghĩ đến đây mặt nàng lập tức nóng lên, trong giây lát ngây ngẩn cả người.
Diệp Thanh Vânthấy nàng không có phản ứng gì, trong lòng hơi khó chịu, lợi dụng lúc nàng không muốn bắt chuyện cùng mình liền trực tiếp bước về phía trước.
Đến khi Hàn Băng hồi phục tinh thần, mới phát hiện hắn đã xoay người đi, cảm thấy mình hơi thất lễ, trong long áy náy bước nhanh tới hỏi:"Anh muốn đi đâu vậy?"
Diệp Thanh Vân chậm bước, phát hiện nàng nói chuyện cùng mình, liền quay đầu lại nhìn thấy một thân eo thon ngực cao, đôi mắt dài hẹp, hắc bạch phân minh, trong sự quyến rũ mang theo vài phần anh khi, liền dừng chân trả lời:"Tôi định đi dùng chút cơm, hôm nay cô đi một mình thôi sao?"
Hàn Băng gật đầu, cũng không có trả lời hắn, nàng cũng không ngờ lại không hẹn mà gặp hắn ở chỗ này, đánh giá Diệp Thanh Vân một lúc, so với người luyện Đài Quyền Đạo thì cường tráng hơn nhiều. Mặc dù mặc quần áo nhưng than thể săn chắc vẫn nổi bật lên từ bên trong.
Diệp Thanh Vâncũng bị bầu không khí ngày lễ trên đường tác động, suy nghĩ một chút rồi nói:" Tôi mời cô đi ăn cơm được chú, tôi cũng đi một mình thôi". Hắn rất ít khi mời người khác ăn cơm, lời này từ miệng hắn nói ra có chút cứng nhắc.
Hàn Băng cũng vì cảm thấy trong nhà hơi ồn ào cho nên mới ra đường dạo chơi, cũng không có mục đích gì, liền nói:" Được! Tôi cũng không có chuyện gì".
Bình thường nàng không thường xuyên ra ngoài, tâm tư chủ yếu đặt vào Đài Quyền Đạo, có câu thơ rất thích hợp với nàng:" Trung Hoa nữ nhân nhiều kỳ chí, không thương hồng trang ái võ trang".
Hai người không phải là tình nhân đi cùng nhau, nhất thời bầu không khí có chút trầm mặc, do Diệp Thanh Vân dẫn đường, tới một quán ăn nổi tiếng về món ăn Quảng Đông, trong quán cơm cũng không quá nhiều người, hai người tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, Diệp Thanh Vângọi bồi bàn tới.
Bồi bàn đưa thực đơn tới, cung kính hỏi:" Hai vị muốn dùng gì?" Nói xong liền đưa thực đơn cho Hàn Băng, mà Hàn Băng thì lắc đầu ý bảo đưa cho Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân cảm thấy hơi đói liền nhận lấy thực đơn, nhìn thoáng qua rồi bắt đầu chon:" Món này, món này, còn này nữa…" Hắn chọn một hơi mười mấy món ăn, lại còn thêm hai cốc nước hoa quả.
Hàn Băng theo những món ăn hắn chọn miệng càng lúc càng mở to, đến cuối cùng thì hoài nghi lỗ tai mình có nghe sai hay không. Bồi bàn nọ cũng đồng dạng không tin vào lỗ tai mình, hỏi lại Diệp Thanh Vân vài lần, cuối cùng mới xác định mình không có nghe sai.
Bồi bàn đi rồi, Hàn Băng còn chưa hồi phục lại tinh thần, Diệp Thanh Vânnhìn nàng rồi nói: "Món ăn Quảng Đông rất ít, hơn nữa tôi cũng hơi đói". Hàn Băng đờ đẫn gật đầu, sau đó mới có phản ứng, muốn cười cũng chỉ có thể nén lại trong lòng. xem tại TruyenFull.vn
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt cổ quái của nàg rồi nói:" Cô không ở nhà nghỉ lễ sao?"
Hàn Băng vừa mới chứng kiến một chuyện buồn cười, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, mỉm cười nói: "Trong nhà tôi rất nhiều người, cảm thấy quá ồn ào nên ra ngoài một lúc, không ngờ lại gặp anh, tại sao anh cũng ra ngoài?"
Diệp Thanh Vân gật đầu, châm một điếu thuốc rồi nói:" Tôi vốn ở nhà ăn Tết, cuối cùng có một số việc phải trở lại mới có thể xử lý".
Hàn Băng khi nghe hắn nói xong, hỏi:" Tôi vẫn muốn hỏi anh một vấn đề,có phải anh đã từng học qua tán đả?" Đây là điều vẫn vướng mắc trong long nàng, lần trước sau khi cùng Diệp Thanh Vân tỉ thý, trong lòng rất uất ức, Diệp Thanh Vân dễ dàng khắc chết Đài Quyền Đạocủa nàng, nàng vài lần muốn tìm Diệp Thanh Vân để hỏi cho rõ ràng.
Người luyện tập võ thuật đều rất sung bái võ công mà mình học, giống như là tín ngưỡng, cảm giác rằng lựa chọn của mình là đúng nhất. Nhưng mà Diệp Thanh Vânđã hung hăng giáng cho nàng một kích, làm cho nàng đối với Đài Quyền Đạo sinh ra hoài nghi. Sự hoài nghi này theo thời gian trôi qua thì càng ngày càng lớn, hôm nay cuối cùng cũng gặp đươc hắn, lập tức không tự chủ được mà quyết định đem vấn đề này ra hỏi cho rõ ràng.
Diệp Thanh Vân nhấp một ngụm trà, trả lời:" Tôi không học qua tán đả, nhưng mà tôi có học qua võ thuật"
Thanh âm của Hàn Băng đột nhiên cao hơn, nghi hoặc hỏi:" Võ thuật? Võ thuật có rất nhiều loại, anh học là loại nào?"
Diệp Thanh Vân thản nhiên nói:"Tôi học rất nhiều, Hình Ý Quỳên,Bát cực quyền, còn có Thái Cực Quyền, Vịnh Xuân quyền cũng đọc qua".
Hắn không có nói mạnh miệng, võ giả đối với quyền pháp có những hiểu biết nhất định, cũng không thể nói người học Hình Ý quyền thì chỉ biết một loại này, cái khác cũng có thể học một ít, chỉ có điều không quá quá tinh thong mà thôi, nếu không làm sao có thể phán đoán được chiêu thức của đối thủ.
Hàn Băng mở to đôi mắt, rõ rang là đối với đáp án này không hài long, liền đùa cợt nói: " Thái Cực Quyền? Là cái mà các cụ già thường hay ở trong công viên rèn luyện than thể mỗi buổi sáng đó sao?" Nàng đối với võ thuật không cảm thấy hứng thú, vẫn cho rằng người ta phóng đại tác dụng của võ thuật.
Diệp Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt của nàng, lắc đầu nói: "Cô cũng không thật sự hiểu rõ thế nào là võ thuật, nó không hề vô tác dụng như cô nghĩ. Mượn Thái Cực quyền mà nói, nó có trần thức, dương thức, tôn thức, võ thức, cùng với Võ Đang,Triệu Bảo (2) cùng nhiều lưu phái khác. Cái mà cô nói chỉ để các cụ già luỵên tập trong công viên chính là bốn mươi hai thức Thái Cực Quyền, tác dụng của nó cũng không phải là để đánh nhau, mà là một bộ sách võ thuật. Loại quyền pháp này chủ yếu dung vào mục đích thể luyện tập để cường kiện than thể giống như các động tác luyện tập để cường kiện than thể giống như các động tác luyện tập của Đài Quyền Đạo".
Tri thức của hắn ở phương diện này rất uyên bác,làm cho Hàn Băng có một cách nhìn mới, nhất thời nghiêm túc đứng dậy tôn kính nói:" Không ngờ anh lại hiểu biết nhiều như vậy, việc này cho đến giờ tôi vẫn không để ý tới, hôm nay tôi mới biết được, vậy trong võ thuật thì loại công phu nào lợi hại nhất?"
Diệp Thanh Vân hỏi ngược lại:" Vậy cô có thể nói xem Đài Quyền Đạo cùng Nhu Đạo với Tán Đả cái nào lợi hại hơn?"
Hàn Bănglập tức tỉnh ngộ, nói: "Ý của anh ta đã hiểu, trước kia tôi chưa từng tìm hiểu xem võ thuật thật sự là thế nào, anh có biết chỗ nào có thể học được võ thuật thật sự không? Tôi muốn tới đó xem một lúc".
Diệp Thanh Vânâm thầm buồn cười, nói một lúc lâu cưối cùng mình trở thành người quảng cáo rồi, liền suy nghĩ một chút rồi nói:" Nếu cô có thời gian tôi có thể dẫn cô đi xem một chút".
Hàn Băng nói: Tôi bây giờ đang rảnh rỗi, không bằng sau khi ăn xong chúng ta cùng đi luôn, cho tôi nhanh chóng hiểu xem võ thuật thực sự là như thế nào".
(1) Đài Quyền Đạo: Taekwondo/
(2) Võ Đang, Triệu Bảo: Ở đây nói về hai hệ phái Võ Đang Thái cực quyền (Wudang Taiji Quan), còn được gọi là Do Long phái ( Youlong Pai) hay Long Hành Thái Cực Quyền( Longxing Taiji Quan), mới được sang tác, sau này trên tiêu chuẩn của DươngGia Thái Cực Quyền và Triệu Bảo gia Thái Cực quyền (Zhaobaojia Taiji Quan) lập bởi Trần Thanh Bình