"Thầy, ngài cuối cùng cũng xuất hiện a! Đúng là kỳ tích nha!" Tống Học Nghiệp ở trong võ quán, để trần hai cánh tay, luyện tập đến mồ hôi nhễ nhại, vừa lấy khăn lau vừa cười đùa nói: "Trong một tháng em cùng Lý Tưởng rốt cuộc cũng hoàn thành kế hoạch huấn luyện, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của thầy!"
Mùa hè sắp tới, Diệp Thiên Vân mặc một bộ đồ màu trắng, đi trong sân trường đại học, lại chẳng có mấy người phân biệt được, rốt cuộc hắn là thầy giáo hay học sinh nữa.
Một tháng này tuy ngày nào hắn cũng lên lớp, nhưng lại không giành thời gian cho Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng. Hắn chế định một kế hoạch phi thường tỉ mỉ. Hai người đã hiểu rõ phương pháp huấn luyện, cho nên căn bản hắn cũng không cần tốn thời gian đi xem bọn hắn luyện tập.
Vô luận là Tống Học Nghiệp hay là Lý Tưởng, bọn họ đều học vì chính bản thân mình, đối với Diệp Thiên Vân không hề có nửa điểm lợi ích.
"Thầy! Em cùng Tống Học Nghiệp đều không hề lười nhác!" Lý Tưởng cười ngốc nghếch, lộ ra hàng răng trắng như tuyết, rất tự tin nói: "Trận đấu lần này nhất định sẽ giành được giải cao!"
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, đối với tên nghịch ngợm, hay gây sự như Tống Học Nghiệp thì hắn có thiện cảm với Lý Tưởng hơn. Đứa bé này rất trầm ổn, hoàn toàn không có cái tình xốc nổi của tuổi trẻ. Càng đáng quý hơn chính là Lý Tưởng luôn chăm chỉ luyện công, chấp hành cẩn thận không qua loa, hơn nữa không có oán hận nửa lời.
"Đại hội võ thuật toàn quóc sắp diễn ra sao?" Diệp Thiên Vân suy tư một lúc rồi chậm rãi hỏi,
"Thầy, thật là phục thầy!" Tống Học Nghiệp dương ngón tay cái lên, bội phục nói: "Cuối tuần sẽ diễn ra. Các thầy giáo khác đều bận đến tối tăm mặt mũi, sao thầy lại dửng dưng như vậy!"
Diệp Thiên Vân trừng mắt nhìn hắn. Tống Học Nghiệp sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, trốn ra sau lưng Lý Tưởng, sợ ăn một cước.
Lý Tưởng vội vàng nói: " Theo kế hoạch là cuối tuần, hôm qua đã thông báo cho bọn em để chuẩn bị, thầy chưa biết sao?"
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, vừa rồi viện trưởng đã tìm hắn nói qua, thời gian diễn ra trong khoảng trên dưới một tuần. Nghĩ tới đây, hắn mở miệng nói: "Hai người các cậu đối luyện, để tôi xem xem có tiên bộ không nào!"
Hai người nghe thấy vậy liền không khỏi có chút kích động. Diệp lão sư phi thường chú trọng thực chiến, hơn nữa còn dạy mấy thứ trong sách không hề có! Quan trọng nhất là kỹ thuật phát lực hắn truyền thụ rất tinh diệu! Nếu dùng loại kỹ thuật đó thì chiêu số xuất ra sẽ có lực sát thương tăng lên gấp bội, mà tốc độ là không giảm đi. Điều này khiến hai người vừa mừng vừa sợ!
"Vâng. Thầy Diệp!" Hai người cùng ứng tiếng. Tống Học Nghiệp như không thể quen thuộc hơn, không hề có chút dấu hiệu, trong nháy mắt xuất ra một quyền về phía Lỹ Tưởng. Đúng là lần này hắn hơi có chút ý định đánh lén.
Lý Tưởng cũng chẳng lạ gì tính cách Tống Học Nghiệp cho nên đã sớm phòng bị từ trước. Thấy Tống Học Nghiệp xuất quyền, hắn lập tức trầm thân xuất cước, đá thẳng vào hạ bàn đối phương, dễ dàng bức Tống Học Nghiệp nhảy ra!
Hai người ra tay rất gọn gàng, hơn nữa bình thường cũng hay diễn luyện với nhau, cho nên đánh nhau không chỉa có kịch liệt mà còn có phần đẹp mắt.
Diệp Thiên Vân nhìn một hồi mới yên lòng! Công phu Tống Học Nghiệp tiến bộ rất rõ ràng, mà công phu của Lý Tưởng lại càng thuần thục hơn! Một tháng thời gian đủ để thay đổi rất nhiều chuyện! Trụ cột Lý Tưởng đã rất vững vàng, hoàn toàn không có loại lóng ngóng lúc trước nữa. Mỗi một chiêu xuất ra đều vững như bàn thạch, làm cho người ta không dám coi thường!
"Được rồi!" Diệp Thiên Vân phất tay hô ngừng. Với trình độ hiện tại của hai người, tham gia đại hội võ thuật, cho dù không lấy được giải nhất thì muốn có giải cũng rất đơn giản!
'Thế nào, sư phụ! Có phải có ba phần rất giống ngài không.... Hắc hắc!" Tống Học Nghiệp cười không ngừng nói: "Lý Tưởng đúng là một tên biến thái. Ngày trắng đêm đen cũng chẳng phân biệt, chỉ cần có cơ hội là hắn đều luyện quyền."
Lý Tưởng phản bác nói: "Căn cơ tao kém, cho nên phải luyện tập nhiều hơn! Thầy Diệp dùng thời gian sau giờ học dạy chúng ta, không thể để thầy thất vọng."
Diệp Thiên Vân mỉm cười, tên Lý Tưởng này có chút giống hắn. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Diệp Thiên Vân đối với hắn có chút thiên vị. Chỉ cần dụng tâm, cố gắng thì bất kể tư chất thế nào, cuối cùng cũng có ngày vượt qua được chính bản thân.
"Chủ nhiệm, thì ra lại ở chỗ này! Tìm đến mấy cái võ quán.... Mệt chết tôi rồi!" Thầy Dư thở hổn hển không ra hơi đi vào võ thuật quán, vừa dùng tập tài liệu quạt quạt vừa nói: "Tô phó viện trưởng đã tìm cậu cả nửa ngày rồi, bảo cậu đến văn phòng ông ấy một chuyến đó!"
"Tôi tới đây!" Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, quay lại nói với Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng: "Công phu không thể xao nhãng một ngày. Trước khi tham gia đại hội, mỗi ngày đều phải cố gắng luyện tập!"
"Vâng!" Hai người cùng ứng tiếng. Tuy Tống Học Nghiệp có chút nghịch ngợm nhưng đối với Diệp Thiên Vân lại rất tôn kính.
Diệp Thiên Vân gõ cửa rồi tiến vào phòng, lập tức thấy Vương Dong đang đứng một bên.
"A, tiểu Diệp, tôi tìm cậu đã nửa ngày rồi. Ha ha, các cậu đều ngồi đi!" Viện trưởng Tô Toàn Sinh gỡ cặp kính xuống, có chút cao hứng nói: "Thời gian tiến hành đại hội võ thuật toàn quốc cũng đã định ra rồi. Ngày hai mươi tháng năm sẽ cử hành ở Phúc Kiến! Tôi gọi cậu đến là để cậu chuẩn bị trước. Tám học viện thể dục thể thao lớn toàn quốc đều sẽ tề tụ về Phúc Kiến, khi đó còn có mấy học viên của trường sư phạm chuyên nghiệp cũng có thể tham gia!"
Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu nhưng trong đầu lại tính toán. Phúc Kiến là địa bản của Thái Cực môn, cái này đối với hắn mà nói quả là một tin tức cực tốt. Ít nhất sẽ không phải đụng phải kẻ thù trong võ lâm. Huồng hồ trong chốn võ lâm, cũng có rất ít người lại có quan hệ với trường học.
Chỉ cần hắn cẩn thận một chút là không phải lo lắng bị người khác phát hiện.
Tô viện trưởng tiếp tục nói: "Cả cậu và Vương Dong tôi đều vô cùng coi trọng! Lần này mang các cậu đi cũng là muốn để các cậu hiểu thêm về các đại học viện khác! Mấy năm gần đây trong nước ưa chuộng thể dục thể thao, rất nhiều người bắt đầu chú ý tới võ thuật truyền thống! Tăng cường sức khỏe, giúp giải trí, trọng yếu nhất là có thể kéo dài tuổi thọ. Cho nên linh vực này trong tương lai có tiền đồ không thể tính được!"
Diệp Thiên Vân gật đầu đồng tình, nhưng trong lòng htập phần rõ ràng, phong trào võ thuật hiện nay chỉ trọng hình mà không trọng ý. CHiêu thức mặc dù chính xác nhưng lại không có kỹ thuật cũng phương pháp phát lực. Chình vì thế mà phong trào võ thuật mới bị phát triển hạn chế.
Tô viện trưởng nhìn thoáng qua danh sách đệ tử tham dự trên tay, cười ha ha nói: "Tiểu Diệp, thành tích của cậu trong mấy tháng này rất xuất sắc! Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng hai người, một thì giật được giải quán quân, một thì tiến vào top năm. Cái này đều là công lao của câu a!"
Vương Dong ngồi một bên, nghe hai người nói chuyện cả nửa ngày, sắc mặt cũng có chút khó coi. Từ khi Diệp Thiên Vân đến đây, điểm nào nàng cũng bị cướp mất ngôi đầu!
Phải biết rằng, thành tích của nàng khi con đi học rất ưu tú, sau này khi thực tập cũng lấy được không ít giải thưởng! Nhưng Diệp Thiên Vân bất quá chỉ là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường sư phạm hàng ba, điều này khiến cô nàng cảm thấy cực kỳ không công bằng!
Cùng tiến vào học viện thể dục thể thao của Cẩm thành, nhưng tốc độ thăng chức của Diệp Thiên Vân lại quá nhanh. Nhưng vô luận theo phương diện nào, cô đều không cho rằng lại kém hơn Diệp Thiên Vân bao nhiêu.
"Viện trưởng quá khen rồi!" Diệp Thiên Vân thản nhiên nói. Hắn rất thích cuộc sống mấy tháng nay, mỗi tuần bất quá chỉ cơ mấy tiết lên lớp, thời gian còn lại đều là tự do.
Đối với Diệp Thiên Vân mà nói, mười chín tuổi đã lăn lộn trong võ lâm, chưa bao giờ dừng chân nghỉ ngơi thưởng thức phong cảnh trước mắt. Lần này đảm nhiệm chức vụ giáo viên ở học viện thể dục thể thao Cẩm thành khiến cho hắn có thời gian dừng lại, ngắm nhìn cuộc sống xung quanh.
Tô viện trưởng rõ như lòng bàn tay nói: "Tống Học Nghiệp từng luyện võ từ trước, thành tích cũng không tính là nổi bật. Nhưng trong lần tỉ võ vừa rồi lại tỏa sáng, mà môn võ cậu ta dùng chính là Bát Cực Quyền!" Nói đến đây hắn lại bổ sung thêm: "Lý Tưởng lại càng làm mọi người bất ngờ! Vốn là quản lý chiêu sinh nhưng lại xuất ra trạc cước, tôi nói không sai chứ!"
Diệp Thiên Vân không nghĩ tới Tô Toàn Sinh lại hiểu rõ võ thuật như vậy, không khỏi thẳng thắn nói: "Tôi rất thích hai loại quyền pháp này nên bình thường, sau mỗi giờ học đều dạy cho bọn chúng mốt ít." Tô Toàn Sinh gật đầu nói: "Cậu làm rất tốt! Khai thác sở trường của bọn chúng, đây mới chính là cách dạy học mà tôi khổ tâm muốn kiến lập!" Nói đến lão liền nhìn qua Vương Dong bên cạnh: "Vương Dong cũng không thệ, cũng có một học sinh tấn cấp!"
Vương Dong nghe xong lại càng cảm thấy không công bằng. Lúc nói về Diệp Thiên Vân thì ca ngợi hết lời, còn khi nói đến cô thì gói gọn trong ấy chữ. Nghĩ như vậy nhưng người ta là xếp, nên đành phải cười khan nói: "Đa tạ Tô viện trưởng khích lệ, tôi cảm thấy mình vẫn còn nhiều thiếu sót...!"
Tô Toàn Sinh đứng dậy, nhìn xuống đồng hồ trên tay rồi nói: "Nhà trường đã mua vé máy bay cho cô cậu. Sáng sớm thứ hai chúng ta sẽ xuất phát. Lần này do tôi dẫn đầu. Vương Dong phụ trách công tác huấn luyện học sinh trước khi dự thi. Diệp Vân đảm nhiệm công tác huấn luyện trong đại hội!"
Hai người cùng gật đầu. Diệp Thiên Vân vốn không muốn than gia đại hội này, nhưng từ khi cùng nói chuyện với Mông Nghĩa, thì hắn yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ cần Mông gia không nió, không ai có thể biết mình ở Cẩm thành. An toàn của Hứa Tình cũng có thể đảm bảo.
Nghe Tô viện trưởng phân phó xong, Diệp Thiên Vân cùng Vương Dong cùng rời khỏi văn phòng.
Diệp Thiên Vân nhìn đồng hồ, lúc này đã là năm giờ tối, vừa đúng giờ tan sở.Từ khi hắn luyện quyền tới nay, chưa bao lại hắn lại có thể thả lỏng như lúc này. Đi trong sân trường, hai bên là đại thụ tươi tốt, cỏ non xanh biếc, thật khiến người ta dễ chịu.
"Thầy Diệp!" Vương DOng tuy trong lòng ấm ức nhưng chẳng biết phát vào đâu, chỉ có thể nói kháy: "Chiếc xe đạp của anh đâu? Bình thường vẫn thấy anh đi mà!"
Diệp Thiên Vân hơi ngẩn người ra rồi lập tức hiểu ra. Hắn muốn lục đục với đồng sự, lại càng không muốn tránh cãi với đàn bà, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, không nóng không lạnh nói: "Xe không đi được nên tất nhiên không đi!"
Vương Dong tựa hồ tìm ra cách đả kích Diệp Thiên Vân, cố ý làm ra vẻ như cười mà không cười nói: "Nhà anh ở chỗ nào? Tôi để trở anh về!" Nõi xong liền vênh vênh lấy trong túi ra một cái điều khiển từ xa, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhấn một cái. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"bíp bíp!" hai tiếng, đèn pha một chiếc Passat mới tinh nằm cách đó không xa chớp lên hai cái. Vương Dong đắc ý nói: " Bây giờ mà ngồi xe công cộng thì đúng là vừa nóng lại vừa chật a!"
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng đắc ý của cô nàng, lại không biết hắn đã đắc tội ở chỗ nào, cự tuyệt nói: "Không cần, tôi đi bộ về là được rồi!"
Vương Dong đang định đả kíc Diệp Thiên Vân tiếp thì đột nhiên một chiếc Mercedes từ xa chạy tới, phanh kít một cái, dừng trước người Diệp Thiên Vân. Lái xe đi xuống mở cửa phía sau xe, cung kính nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp tiên sinh, Mông tiên sinh có hẹn trước với ngài nên bảo tôi tới đón ngài!"
Nếu không phải có lái xe tới đón, có lẽ Diệp Thiên Vân đã quên tiệt mất rồi.
Vương Dong lúc này chỉ hận không có một cái lỗ nào chui xuống. Nhìn chiếc Mercedes nhanh chóng đi khuất khỏi tầm mắt, hung hăng đá một cái vào chiếc Passat của mình. Còi báo động lập tức kêu lên inh ỏi! Cô nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Vân, cứ chờ đấy. Tôi không tin không trị được anh!"
Chương
"Diệp tiên sinh!" Hai tay Mông Nghĩa đều băng bó trắng toát, nhưng thần thái lại rất sung mã. Lần này gặp lại Diệp Thiên Vân, thái độ của hắn đã thay đổi khác trước hoàn toàn.
Lúc trước, hắn tự nhận là có thực lực mời chào Diệp Thiên Vân cho nên không hề để đối phương vào trong mắt. Nhưng sau trậ chiến hôm qua hắn mới phát hiện ra, Diệp Thiên Vân đang che dấu điều gì đó, hoàn toàn không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, khiến hắn có một loại cảm giác giống như ngắm hoa trong sương vậy.
Hắn dám khẳng định, trong ba giây, Diệp Thiên Vân có thể giết chết hắn không một tiếng động. Đối với một vị cao thủ như vậy, Mông Nghĩa vĩnh viễn không dám chạm vào giới tuyến của đối phương.
Trong lòng mỗi người đều có một niềm sợ hãi. Diệp Thiên Vân xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, quả thực giống như mãnh thú đang đói! Mông Nghĩa chỉ cần nhớ tới cảnh tượng ghê rợn hôm qua là toàn thân không khỏi phát run. Nếu như Diệp Thiên Vân thật đứng về phía đối lập với hắn, đừng nói Mông gia, cho dù là tất cả cao thủ của tứ gia trong đất Thục có tụ tập lại cũng khó mà giữ chân được hắn.
Mông Nghĩa mỗi câu mỗi chữ trước khi nói ra đều cân nhắc thật kỹ: "Kỳ thật tên Dũng Toàn hôm trước không phải là tới một mình, Thủ hạ của tôi tìm được trên người hắn có chìa khóa phòng của khách sạn Khải Tân Tư Cơ. Sau khi điều tra, phát hiện đi cùng với hắn còn có hai người nữa!"
"Bọn họ rời đi chưa?" Diệp Thiên Vân lo lắng nhất chính là chuyện hắn giết người hôm qua, có thể khiến đối phương nghi ngờ hay không.
Mông Nghĩa lắc đầu nói: "Vẫn chưa đi!" Bất quá tôi tin tưởng bọn chúng không dám làm loạn đâu. Vì Dũng Toàn biến mất nên bọn chúng bắt buộc phải cẩn thận hơn! Tôi đã phái người theo dõi bọn hắn một bước không rời. Bọn chúng tuyệt đối không thoát được khỏi tầm mắt chúng ta."
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, trầm ngầm một lát rồi nói: "Tuần sau tôi sẽ tới Phúc Kiến, tham gia đại hội võ thuật với học viên, ước chừng phải mất tầm bảy tám ngày!"
Mông Nghĩa biến sắc, sau đó có chút lo lắng nói: "Tiên sinh! Ngài có thể ở lại thêm mấy ngày không? Hai người của Hồng gia vẫn còn ở Cẩm thành. Tôi sợ sau khi ngài đi, bọn họ lại tìm tới, đến lúc đó e rằng tôi không ứng phó nổi!"
Diệp Thiên Vân sớm đã có quyết định. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nếu không hậu họa vô cùng. Hắn từng chịu nhiều thiệt thòi trong những chuyện kiểu này nên nhớ rất kỹ, cười nói: "Rất đơn giản, trước khi tôi đi, giết sạch là được!"
Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân nói chuyện giết hai người quá hời hợt, tựa như giết hai con kiến, không khỏi giật nảy mình. Hắn không phải chưa từng gặp qua kẻ cùng hung cực ác, nhưng kẻ có thể vừa cười nói vừa định sinh tử kẻ khác thì cũng chỉ có độc nhất Diệp Thiên Vân. Hắn cẩn thận nói: "Giết bọn họ tại nơi công cộng như khách sạn có phải là...."
Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, tiếp đó hiểu ra ý tứ Mông Nghĩa, cười nói: "Tôi cũng không phải muốn giết bọn chúng, mà là bắt bọn chúng lại, tiện thể kiếm một số tin tức hữu dụng trên người bọn, như vậy thì cả ông và tôi đều có lợi!"
Mông Nghĩa sắc mặt lúc trắng lúc hồng. ý nghĩ của hắn bị thủ đoạn của Diệp Thiên Vân dẫn dắt cho nên hiểu lầm, lập tức có chút kích động nói: "Như vậy là tốt nhất! Nếu có thể bắt được hai người bọn chúng, ít nhất cũng có thể tìm được một chút tin tức của Hồng gia. Cho dù đối phương có dị động thế nào chúng ta cũng có chuẩn bị trước."
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu. Tên Dũng Toàn kia mười phần là người của Thiếu Lâm. Cái hắn quan tâm nhất lúc này là hai người còn lại có phải là đến từ võ lâm không? Hắn nhắc nhở Mông Nghĩa: "Nếu có thể bắt được hai người này. Tôi hy vọng Mông tiên sinh đừng để bọn họ đào tẩu. Nếu không tôi sẽ có phiền toái!" Nói xong hai mắt liền híp lại: "Phiền phức của tôii cũng chính là phiến phức của Mông gia đó!"
"Hiểu rồi!" Mông Nghĩa gật đầu không chút do dự nói: "Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ xử lý ổn thỏa, tuyệt sẽ không để tiên sinh gặp phiền phức!"
Hoàn cảnh lý tưởng nhất của Diệp Thiên Vân chính là nấp sau lưng Mông gia. Với thế lực của Mông gia ở Cẩm thành mà nói, toàn bộ những chuyện lặt vặt có thể nói không cần lo lắng.
Trong khi hai người đang thương lượng chuyện liên quan đến Hồng gia, một người thanh niên mặc một bộ tây phục màu đen gõ cửa, bước vào, khom người nói với Mông Nghĩa: "Mông tiên sinh, hai người kia đã ra ngoài, đi gặp người khác!"
"Hả?" Mông Nghĩa vừa rồi còn có chút lo lắng Hồng gia liên thủ với ngoại nhân đối phó hắn, nhưng sau khi nói chuyện với Diệp Thiên Vân, hắn lại yên tâm hơn rất nhiều. Suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Gặp ai?"
"Hình như là Hồng Ngọc Sâm của Hồng gia!" Người thanh niên có chút chần chừ rồi nói: "Lần trước tôi từng thấy qua hắn một lần cho nên có thể nhận ra!"
"Tiểu nhi tử Hồng gia?" Mông Nghĩa vừa mừng vừa sợ, giống như là hắn vừa nhận được một món qùa, hỏi lại một lần nửa: "Cậu chắc chắn chứ?"
Người thanh niên thoáng chần chừ một lúc rồi uhm một tiếng, nói: "Chắc chắn!"
"Cậu làm vô cùng tốt!"Mông Nghĩa tán thưởng một tiếng, phất tay ra hiểu cho hắn ra ngoài, rồi thì thào lẩm bẩm: "Tiểu nhi tử Hồng gia... Hắn thế nào lại chạy tới Cẩm thành? Như vậy cũng tốt...." Đang định nói tiếp thì hắn chợt nhận ra Diệp Thiên Vân đang ở đây.
Mông Nghĩa giả ho khan hai tiếng rồi mỉm cười nói: "Diệp tiên sinh, mấy người của Hồng gia này đối với chúng ta rất quan trọng, đặc biệt là Hồng Ngọc Sâm. Hắn rất có khả năng là gia chủ đời sau của Hồng gia!"
Sau hai ngày tiếp xúc, Diệp Thiên Vân đối với Mông Nghĩa sớm đã hiểu khá rõ, hừ lạnh một tiếng nói: "Mông tiên sinh, ông muốn dùng người đổi lấy một phần tư tàng bảo đồ a!"
Mông Nghĩa bị vạch trần kế hoạch, hơi xấu hổ, nhưng chỉ thoáng qua rồi khôi phục lại như bình thường nói: "Diệp tiên sinh, trong thiên hạ này có mấy người không màng danh lợi được như ngài? Thiên hạ sống đều vì lợi, mà chết cũng là vì lợi. Mông gia ta cũng bất quá là vì sinh tồn thôi!"
Diệp Thiên Vân nghe Mông Nghĩa nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác cổ quái.
Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân trầm ngâm không nói liền mở miệng nói: "Chúng ta cùng Hồng gia sớm đã như nước với lửa. Nếu như hôm trước không phải có tiên sinh cứu tôi, chỉ sợ tôi đã sớm ngồi trên nóc tủ sau nải chuối xanh rồi. Có qua mà không có lại thì thật thất lễ."
Mông Nghĩa tựa hồ có lửa giận nhưng vẫn cố áp chế nói: "Tôi biết chuyện này còn cần có ngài giúp đỡ, nếu không khó có thể hoàn thành! Tôi đãnói từ trước, nếu quả thật có thể tìm ra được bảo tàng, Mông gia ta sẽ dâng một nửa cho tiên sinh!"
Diệp Thiên Vân nghe hắn nói cũng không phải không có đạo lý. Trước nếu không phải hắn có mặt ở đó thì có lẽ Mông Nghĩa đã chết từ bao giờ rồi. Người chết vì tài, chim chết vì mồi, Mông Nghĩa có thể nói những lời này, ngược lại có chút thẳng thắn! Diệp Thiên Vân nghĩ đên đây liền thản nhiên nói: "Ông muốn gì thì tôi mặc kệ, nhưng tuyệt đối không được để tôi bị lộ!"
Mông Nghĩa gật đầu, cam đoan nói: "Yên tâm, nếu như tôi làm sai điều gì, Mông gia ta nguyện gánh chịu mọi hậu quả!"
Hơn tám giờ tối, người đi trên đường vẫn không ít, phần lớn đều là đi tản bộ.
"Diệp tiên sinh, chính là mấy người bọn chúng!" Người thanh niên hạ cửa kính xe xuống rồi chỉ về phía quá cà phê cách đó không xa. Nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy chỗ đó có ba người trên dưới bốn mươi tuổi đang nói chuyện vui vẻ.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Mông Nghĩa nhẹ dụi mắt, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Hai người ngồi phía bên phải hẳn không phải là người của Hồng gia. Dung mạo người trong tứ gia, tôi cơ bản đều đã nhìn qua." Bất quá khi hắn nhìn sang người bên trái thì lập tức khó có thể che dấu nổi hưng phấn nói: "Tiểu Khải, cậu nhìn không sai. Kẻ kia đích thật là thằng con út của Hồng gia!"
Trong xe, Diệp Thiên Vân ngồi ở ngoài cùng, đánh giá hai người đang ngồi cùng Hồng Ngọc Sâm trong quán và phê. Từ thân hình bọn họ thì rõ ràng là võ giả ngoại gia. Đáng tiếc là hắn cũng không cần biết. Trong võ lâm, có thể lọt vào mắt Diệp Thiên Vân chỉ có tông sư. Còn lại đều là chuột nhắt hết.
Mông Nghĩa thu hồi lại ánh mắt, thành khẩn nói với Diệp Thiên Vân: "Diệp tiên sinh, lần này còn phải nhờ cậu hỗ trợ! Hai người kia, công phu chỉ sợ không kém!"
"Tiểu Khải, cậu mang theo vài người. Mục tiêu là Hồng Ngọc Sâm, tuyệt đối không thể hắn chạy thoát! Chỉ cần bắt được, khi trở về tất có trọng thưởng! Cậu đi chuẩn bị đi!"
"Vâng, tiên sinh!" Tiểu Khải không khỏi liếm liếm môi, chỉ cần lần này làm tốt, tiền thưởng nhất định sẽ không ít. Mông Nghĩa lúc bình thường đối với bọn họ vẫn rất hào phóng!
Nửa giờ sau, ba người cùng bước ra khỏi quán cà phê, tựa như đang bàn xong chuyện.
Mấy người Diệp Thiên Vân, Mông Nghĩa bước từ trên xe xuống. Mông Nghĩa trước tiên là nhìn hoàn cảnh xung quanh, lúc này sắc trời đã tối, tuy còn không ít người nhưng chỉ cần hành động một chút thì cũng không vấn đề gì.
Mông Nghĩa bước xuống xe rồi đi tới, chặn đường ba người kia: "Hồng lão đệ, chúng ta đã lâu không gặp. Dạo này lão đệ có khỏe không?"
Hồng Ngọc Sâm vô ý thức dừng bước, nhưng khi nhìn thấy người trước mắt thì lập tức hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, lắp bắp nói: "Mày.... Không phải mày...." Nói xong liền liếc mắt về phía hai người bên cạnh.
"Hắn là ai?" Một vị võ giả ngoại gia nhìn Hồng Ngọc Sâm rồi hỏi, trong giọng nói cũng không hề khách khí chút nào!
Hồng Ngọc Sâm lui lại hai bước, nấp sau hai người, hừ lạnh nói: "Tôi còn đang muốn hỏi các người! Hắn chính là Mông Nghĩa, các người nói thế là thế nào?"
Võ giả vừa hỏi Hồng Ngọc Sâm lập tức biến sắc, nhìn chằm chằm Mông Nghĩa nói: "Ngươi vẫn còn sống? Dũng Toàn đâu?"
Mông Nghĩa nếu như một thân một mình gặp bọn họ thì chỉ sợ đã quay đầu bỏ chạy từ lâu rồi. Nhưng hôm nay có Diệp Thiên Vân bên cạnh, hắn lập tức ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói: "Dũng Toàn là do bọn mày phái tới giết tao? Hồng Ngọc Sâm, mày thật sự là quá to gan đó!"
Hồng Ngọc Sâm liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ Mông Nghĩa ra thì chỉ có bốn gã thủ hạ, cũng không có kẻ nào có vẻ lợi hại, đôt nhiên cười âm trầm: "Mông Nghĩa, hôm nay nếu mày không chết thì Hồng Ngọc Sâm tao sẽ quỳ xuống lạy mày!" Nói xong thấp giọng quát: "Hắn chính là người của Mông gia, nhất định phải bắt được hắn!"
Hai gã võ giả nghe thấy Hồng Ngọc Sâm nói vậy liền lập tức cười âm hiểm hai tiếng, thân thể đột nhiên chuyển động, vươn tay chộp về phía Mông Nghĩa!
Diệp Thiên Vân đứng sẵn phía sau Mông Nghĩa, thấy đối phương đã động thủ, lập tức đẩy Mông Nghĩa ra rồi hai tay cùng xuất ra, nghênh tiếp hai trảo của hai gã võ giả, khi vừa chạm vào tay đối phương liên lập tức phát lực!
"Rắc, rắc!" Hai tiếng xương gãy vang lên rõ mồn một. Hai gã võ giả cũng kêu lên đau đớn, đồng thời quỳ một gối xuống, cố gắng ngẩng đầu lên, sợ hãi nói: "Các hạ là ai?"
Diệp Thiên Vân không hề trả lời, hai tay chụp vào cổ họng đối phương, hơi dùng lực, hai người lập tức ngất đi!
Hồng Ngọc Sâm vô luận thế nào cũng không nghĩ tới đối phương lại mạnh mẽ như vậy. Vừa thấy tình hình không ổn liền lập tức xoay người bỏ chạy!
Diệp Thiên Vân làm sao có thể để hắn chạy, tiện chân đá một hòn đá dưới đất, trong nháy mắt đã bắn trúng đùi của Hồng Ngọc Sâm.
Hồng Ngọc Sâm "a" lên một tiếng thảm thiết, lập tức ngã lăn ra đất.
Mông Nghĩa lại một lần nữa nhìn thấy Diệp Thiên Vân lộ ra thực lực, trong lòng đại định. Hồng Ngọc Sâm nổi tiếng là lười luyện công, khẳng định là không chạy được nữa.
Mấy tên thủ hạ thấy Hồng Ngọc Sâm ngã ra đất không dậy nổi nữa, lập tức ba chân bốn cẳng trói gô Hồng Ngọc Sâm lại.
Mông Nghĩa bước tới chỗ Hồng Ngọc Sâm, thấy hắn đến lúc này mà vẫn cố sống cố chết giữ chặt một cái vali, cười lạnh nói: "Bên trong có thứ gì mà Đại thiếu gia Hồng gia lại coi trọng vậy?" Nói xong liền dẫm lên ngón tay Hồng Ngọc Sâm, dùng sức nhấn một cái. Trong nháy mắt một tiếng rũ thảm thiết vang lên: "Tàng bảo đồ!"