Vô Địch Hắc Quyền

Chương 609: Oan gia ngõ hẹp




Mông gia nhiệt tình chiêu đãi Đỗ Vũ Tích. Trong ba ngày có Diệp Thiên Vân thiếp thân hộ vệ, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Những tay súng kia đã chết từ lâu rồi mà người đứng sau lưng cũng không hề xuất ra chiêu gì trong mấy ngày này.

Chỉ là Mông Đan không hề đảm nhiệm công tác bảo vệ. Từ khi bắt được tay súng kia, hắn lập tức ngày đêm tiến hành thẩm vấn. Hai ngày này hắn đã âm thầm triệu tập không ít lưu manh đầu đường xó chợ, bắt đầu điều tra xem có ai khả nghi.

"Diệp lão đệ, hảo thân thủ!" Mông Nghĩa sau khi tiễn Đỗ Vũ Tích đi liền quay đầu, nhìn Diệp Thiên Vân tán thưởng: "Mấy ngày trước nếu không có cậu, thì đến kết quả tôi cũng không dám nghĩ! Ha ha. Tôi đã nói thì tuyệt đối sẽ giữ lời!"

Diệp Thiên Vân biết Mông Nghĩa đang nói đến cái gì. Hắn lúc này đúng là đang rát thiếu tiền. Đây là thù lao nên nhận được, sắc mặt hắn tự nhiên nói: "Vậy phải đa tạ Mông tiên sinh!"

"Cậu đừng khách khí!" Mông Nghĩa cùng Diệp Thiên Vân bước lên xe. Sau khi lên xe, hắn hơi có chút lo lắng nói: " Chuyện tình sau này chắc phải làm phiền cậu không ít. Cậu chắc cũng hiểu được, đất Thục nổi gió rồi!"

Diệp Thiên Vân hiểu ý gật đầu. Hai ngày nay một mực ở bên cạnh Mông Đỗ hai người, quả thực hắn đã biết thêm không it tin tức. Trong đất Thục, bề ngoài nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng thực thế sóng ngầm đã sớm nổi lên rồi!

Điều làm Diệp Thiên Vân lo lắng chính là, trong thời gian vừa rồi, trong Triệu Hồng hai nhà dã xuất hiện hơn mười tên võ giả.

Hơn mười tên võ giả là cái khái niệm gì? Trong Hình Ý môn của Diệp Thiên Vân, từ trên xuống dưới tổng cộng cũng chỉ có hơn một trăm người. Vậy mà bây giờ một lần lại xuất hiện nhiều võ giả như vậy. Với kiến thức và lịch duyệt của hắn, trong lòng đã sớm có tính toán.

"Diệp lão đệ. Tôi xem cậu tựa hồ không giống một sinh viên vừa mới tốt nghiệp...." Ánh mắt Mông Nghĩa sáng như gương. Mấy ngày vừa rồi liền phát hiện ra chỗ khác thường của Diệp Thiên Vân. Hắn quá trầm ổn, cho dù là việc lớn đến đâu cũng không thất kinh. Mỗi chuyện đều hoàn thành một cách sạch sẽ, nhanh gọn. Điều này không khỏi khiến hắn kinh nghi bất định!

Diệp Thiên Vân đã sớm chuẩn bị từ trước, thoáng nghiêng đầu nhìn Mông Nghĩa, nhàn nhạt nói: " Diệp tinh sinh cho rằng tôi là ai?"

Mông Nghĩa cảm nhận được một loại cảm giác lạnh lẽo. Đó là trực giác trong sát na. Hơn nữa loại cảm giác này khiến hắn không khỏi ngừng thở. Mông Nghĩa vội giải thích: "Diệp lão đệ. Ý của tôi cậu có lẽ không hiểu..... Tôi chỉ cảm thấy, năng lực làm việc của cậu cùng với số tuổi hoàn toàn không tương xứng!"

Hắn thấy Diệp Thiên Vân không có động tác nào khác, mới thả lỏng trong lòng, cười nói: "Cho Diệp lão đệ trước kia làm gì thì đó cũng chỉ là trước kia. Cái này không hề có xung đột với lợi ích của chúng ta hiện nay. Không phải sao?"

Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi. ý tứ trong lời Mông Nghĩa rất rõ ràng. Đó là không quan tâm đến quá khứ của hắn. Hắn nhẹ gật đầu một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì nữa.

Không còn chuyện gì, Diệp Thiên Vân đang định rời đi, Mông Nghĩa bỗng gọi hắn lại: "Tôi có mấy thứ phải giao cho cậu. Chờ một lát rồi đi cũng không muộn!"

Diệp Thiên Vân vốn còn muốn đi xem hai người Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng đã luyện công phu tới trình độ nào. Chỉ là nếu cứ đến trễ như vậy thì không biết ăn nói thế nào với nhà trường. "Mông tiên sinh. Có một khách đang đợi ngài. Ông ấy nói là lão bằng hữu của ngài!" Thư ký đã có tin tức từ trước, Mông Nghĩa mới bước ra khỏi thang máy liền chạy tới báo cáo cho hắn!

"Tôi biết rồi!" Mông Nghĩa tựa hồ nhớ ra điều gì đó. Cầm lấy bút, nhanh chóng viết lên giấy mấy chữ rồi nói với thư ký: "Đến chỗ tài vụ lất tiền, giao cho Diệp tiên sinh!"

"Vâng!" Thư ký nhìn con số ghi trên tờ giấy, hai mắt lập tức biến thành chữ số, không khỏi nhìn Diệp Thiên Vân nhiều hơn một chút, sau đó vội vàng rời đi.

Hai người đến trước phòng làm việc, Mông Nghĩa cười nói: "Cậu chờ ở đây một lát. Thư ký trở lại nhanh thôi. Trong phòng có khách. Tôi đi xem một lát!"

Diệp Thiên Vân không nghĩ tới Mông Nghĩa đối diện với lợi ích lại thẳng tuột như thế. Thật chẳng khác nào một cuộc giao dịch bình thường. Bất quá hắn lại rất thích phong cách này. Sòng phẳng thẳng thắn lại càng sảng khoái.

Mông Nghĩa vừa bước vào trong phòng, thân hình lập tức thoáng khựng lại. Bởi vì trong đầu hắn căn bản không có ấn tượng về người này.

"Ngài chính là Mông tiên sinh a!" Người khách hiển nhiên đã đợi được một lúc, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống rất thấp, cơ hồ không nhìn thấy mặt. Hắn vừa cười vừa nói: "Xin thứ cho sự mạo muội của chúng tô. Tôi cũng không phải bằng hữu của ông. Chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp nhau!" Người đàn ông này nói xong liền ngẩng mặt lên, trên mặt lộ một nụ cười,

"Anh là ai? Muốn làm gì?" Mông Nghĩa không hề thất kinh mà híp mắt lại, hỏi.

"Tôi tên Dũng Toàn!" Người đàn ông đứng dậy, cười nói: "Tôi tới đây đương nhiên là muốn bàn bạc với Mông tiên sinh một số sinh ý!"

"Hử?" Thân kinh Mông Nghĩa kéo căng như dây đàn. Đối với động tác hắn đứng lên cực kỳ chú ý. Người này tuyệt đối là võ giả ngoại gia. Tiếp đó hỏi ngược lại: "Anh từ đâu tới?"

"Hồng gia!" Dũng Toàn không chút che dấu trả lời. Nhìn Mông Nghĩa giống như cười mà không cười: "Mông tiên sinh, Hồng gia đang cùng Đỗ gia bàn bạc một số sinh ý quan trọng. Cho nên tôi muốn thương lượng với ông một chút. Gần đây không nên có quan hệ gì với Đỗ gia!"

Mông Nghĩa vừa nghe tới hai chữ Hồng gia, hai con mắt bỗng nhiên trừng lên, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Mấy tay súng hai ngày trước cũng là do anh phái tới?"

"Không.... Mông tiên sinh có lẽ đã hiểu lầm rồi! Những tay súng kia tuy là người của Hồng gia, nhưng không quan hệ tới tôi!" Dũng Toàn chậm rãi nói: "Bất quá ông cũng có thể xem đó là một lời cảnh cáo!"

Mông Nghĩa không ngờ trong địa bàn của mình mà còn có kẻ nói những lời vớ vẩn như vậy, cười lạnh một tiếng nói: "Ngài nói đùa! Cảnh cáo? Hừ! Buồn cười! Mấy tay súng coi như lời cảnh cáo thì sau này các người chắc gặp không ít lời cảnh cáo đâu!"

"Mông tiên sinh. Làm việc phải lưu lại đường lui!" Dũng Toàn đột nhiên bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, cặp mắt sắc bén như hai con độc xà.

Đồng tử Mông Nghĩa thoáng co rụt lại. Người trước mắt không ngờ là một người trọc đầu, trên mặt còn có một vết sẹo. Nhất thời chân bước lui lại nói: "Nếu như tôi vẫn liên thủ với Đỗ gia thì sao?"

"Ha ha. Mông tiên sinh khẩu khí thật lớn a!" Dũng Toàn sau khi nghe được lời Mông Nghĩa, cũng không hề tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười: " Ngài nên cân nhắc tới đề nghị của Hồng gia. Nếu không chỉ có thể xin lỗi Mông tiên sinh!"

Vừa dứt lời, thân thể Dũng Toàn đột nhiên xông tới phía trước, tung một quyền về phía Mông Nghĩa. Tốc độ của hắn cực nhanh, xuất thủ lập tức phát ra tiếng gió rít.

Mông Nghĩa thầm giật mình. Bất quá cũng không hề bối rối. Tuy hắn là giám đốc tập đoàn Mông Thái nhưng ngày trước lại từng là quán chủ võ quán ở Cẩm thành. Một thân công phu của hắn đã rèn luyện mấy chục năm. Trầm bộ, hai tay đẩy ra, định lấy cứng đối cứng!

Dũng Toàn khóe miệng hơi nhếch lên. Thân hình đột nhiên biến đổi, một quyền trong chớp mắt biến thành chém, nhắm ngay hai tay Mông Nghĩa chém xuống!

"Rắc rắc!" Tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy truyền ra.. Hai tay Mông Nghĩa lập tức rũ xuống như quả lắc đồng hồ.

Mông Nghĩa kêu lên một tiếng đau đớn, thối lui hai bước. Trong mắt dần hiện lên thần sắc hoảng sợ. Hắn không ngờ tới mình lại yếu ớt đến như vậy. Trườc mặt đối phương lại không tiếp nổi một chiêu.

Phải biết rằng Mông Nghĩa ở võ quán mấy chục năm cũng chưa gặp tình huống như lúc này. Hắn lập tức lui lại phía sau đồng thời kiêng kị nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Nói ông cũng không biết! Đã không chịu hợp tác thì giao mạng ra đây!" Dũng Toàn căn bản không để cho hắn có cơ hội, chân bước điểm một cái, nhảy lên xuất chưởng!

Mông Nghĩa đã sớm thối lui đến cạnh cửa. Hai mắt đột nhiên trừng lớn.... Hắn đã nghĩ tới tìm viện trợ nhưng đến cả cơ hội mở miệng cũng không có!

Động tác Dũng Toàn quá nhanh, nahnh đến mức làm cho người ta căn bản không kịp phản ứng!

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. "Phanh" một tiếng. Cả cánh cửa gỗ đột nhiên bắn ra, vừa vặn chắn trước người Mông Nghĩa.

"Rắc!" một tiếng. Dũng Toàn gặp bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh, đánh một chưởng lên cánh cửa. Cả cánh cửa gỗ lập tức vỡ tan, mảnh vụn bắn tung tóe, chẳng khác nào thiên nữ tán hoa.

Mãnh gỗ bắn tới, Dũng Toàn bất đắc dĩ phải dùng hai tay bảo vệ mắt rồi lui lại mấy bước.

Diệp Thiên Vân vốn đứng bên ngoài cửa chờ phát tiền lương. Nhưng đợi cả nửa ngày mà thư ký Mông Nghĩa vẫn chưa tới. ĐÚng lúc này lại nghe bên trong truyền tới âm thanh, điều này khiến hắn không khỏi khẽ giật mình.

Cửa vốn không khóa. Diệp Thiên Vân nhìn qua khe cửa lập tức thấy hai người đang đánh nhau. Mông Nghĩa thế thua đã rõ ràng.

Diệp Thiên Vân thoáng cân nhắc trong lòng một chút. Nếu như Mông Nghĩa chết, hắn làm sao thoát được liên quan. Cho nên hắn lập tức ra tay không chút do dự.

Hai mắt Mông Nghĩa trợn trừng, nhìn chằm chằm vaò cánh cửa gỗ trước mắt bị đánh vỡ tan. Trong mấy giây tiếp cận với tử vong đối với hắn thật sự là như dài vô tận. Sau khi bĩnh tĩnh nhìn lại, phát hiện ra đúng là Diệp Thiên Vân cứu hắn một mạng, mới thở phào một hơi, nói một cách khó khăn: "Diệp lão đệ. Cẩn thận!"

Mảnh gỗ rơi lả tả xuống mặt đất. Dũng Toàn rốt cuộc cũng nhìn rõ người xuất thủ phá ngang. Vừa nhìn rõ đối phương. sắc mặt hắn lập tức đại biến, sợ hãi nói: "Ngươi không chết!.... Ngươi là... Diệp Thiên...."

Mấy chữ này truyền đến tai Diệp Thiên Vân khiến hắn lập tức như dã thú nhìn thấy con mồi. Nhảy bổ tới!

Dũng Toàn đến cả đảm lượng nói hết câu cũng không có. Cả người vội vả thối lui! Toàn thân co lại, giống như một cánh cung đang súc lực. Đánh ra một chưởng!

Dũng Toàn tuy xuất thủ toàn lực nhưng lại sử dụng thủ thức. Thần sắc cực kỳ hoảng sợ như là nhìn thấy một thứ cực kỳ đáng sợ vậy.

Diệp Thiên Vân căn bản không hề phòng thủ, đánh tới nhanh như một tia sét! Tay trái rung lên, một khắc sau đã đánh tới phía dưới Dũng Toàn.

Dũng Toàn đánh một quyền lên giữa ngực Diệp Thiên Vân, nhưng chứng kiến vẻ mặt đối phương không hề thay đổi, đến chớp mắt một cái cũng không có. Ánh mắt lập tức lộ vẻ tuyệt vọng!

"Rắc" Lực lượng toàn thân Diệp Thiên Vân trong nháy mắt truyền tới tay phải. Khuôn mặt Dũng Toàn rõ ràng bay mất một nửa, từ mũi trở xuống máu thịt lẫn lộn, ẩn ước có thể thấy được cả xương trắng ởn.

Chưa dừng lại, sau khi tiếp cận thân thể, Diệp Thiên Vân đột nhiên phát lực, Băng quyền trong nháy mắt giáng ba đòn liên tiếp vào huyệt Thái Dương của đối phương!

Dũng Toàn đến một cơ hội phản kích cũng không có. Thân hình mềm nhũn, đổ gục xuống. Cả đầu vỡ nát như quả trứng gà bị đập vỡ, máu tươi bắn tung tóe khắp phòng.

Mông Nghĩa chứng kiến cảnh tượng này, dạ dày không khỏi co thắt lại. Cả buổi sáng ăn được cái gì đều nôn ra hết! Ra tay thật tàn nhẫn, quả đúng là một tên đồ tể. Loại khí tức dã thú vừa rồi khiến hắn một cử động nhỏ cũng không dám, thậm chí hít thở còn không thông.

Hắn không ngờ tới một kẻ ngày thường ôn hòa như vậy là ra tay tàn nhẫn đến thế! Vừa rồi Mông Nghĩa cùng Dũng Toàn giao thủ, đối phương mạnh mẽ đến mực hắn không thể đỡ được một chiêu. Vậy mà đối phương trong tay Diệp Thiên Vân thậm chí còn không bằng một tên người rơm!

Diệp Thiên Vân nhìn nhìn thi thể. Tuy khó có thể nhận dạng nhưng hắn chắc chắn rằng Dũng Toàn là người trong võ lâm. Mấy vết giới ba (giới ba = chấm sẹo trên trán nhà sư), còn cả ánh mắt sợ hãi của hắn khi nãy nữa đã chứng minh điều này.

Thiếu Lâm tới rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Thiên Vân. Nếu như Thiếu Lâm tới nơi này, như vậy chỉ sợ hắn tiếp tục lên đường bỏ trốn.

Chương

Diệp Thiên Vân trong đầu lựa chọn thật nhanh. Hắn đang nhìn thi thể trước mắt, trong lòng đã nghĩ ra hai cách giải quyết. Cách thứ nhất là lại tìm một chỗ ẩn nấp, như vậy thì người trong võ lâm vẫn không ai biết được sự hiện hữu của mình. Làm như vậy có một ưu điểm đó là có thể cùng mẹ con Hứa Tình một chỗ, hưởng thụ niềm vui thú gia đình, lại có thể rời xa mảnh đất võ lâm thị phi này.

Cách thứ hai chính là vẫn ở lại Cẩm thành, vẫn làm như bình thường không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần một ngày không bị phát hiện thì vẫn ở đây một ngày, đi bướcnào hay bước nấy.

So sánh hai cách với nhau, Diệp Thiên Vân có chút nghiêng về phương án thứ nhất. Bởi vì như vậy sẽ an toàn hơn, nhưng trong lòng hắn lai có chút không cam lòng. Nơi nào có võ lâm là hắn phải tránh đi, quả thực là bị hạn chế đủ điều.

Bản thân Diệp Thiên Vân hắn chính là vì trốn tránh võ lâm mà tới Tứ Xuyên. Nhưng tới đây rồi mà vẫn phải trốn đông trốn tây như chuột? Cách sống này hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn. Trong lúc nhất thời khó có thể hạ quyết định!

Mông Nghĩa thấy thần thái do dự của Diệp Thiên Vân, trong lòng bất ổn. Người này ra tay quá độc ác! Hắn cũng không phải là chưa từng gặp qua kẻ điên liêu mạng, giết người như ngóe, nhưng Diệp Thiên Vân trước mắt này đối với sinh tử lại quá lãnh đạm, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác khó có thể khắc chế được. Nhìn ánh mắt bất định của đối phương, bốn chữ "Giết người diệt khẩu" lập tức hiện lên trong đầu hắn. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nếu thật sự là như vậy thì hắn tuyệt đối chạy không thoát khỏi cái chết!

Mông Nghĩa bất chấp việc cánh tay đã gãy lìa, cố gắng dựa lưng vào tường, hít thật sâu hai hơi rồi thấp thỏm bất an nói: "Diệp...Diệp tiên sinh. Tôi sẽ xử lý sạch sẽ chuyện này. Tuyệt đối sẽ không để liên quan tới cậu!"

Diệp Thiên Vân trong lòng đang rối rắm lại bị lời Mông Nghĩa quấy nhiễu, không khỏi có chút bực bội, nhìn thoáng qua mnr ồi trầm ngâm không nói.

Mí mắt Mông Nghĩa lập tức giật giật mấy cái. Tuyệt đối không thể chọc giận tên đồ tể này! Nếu không, khó mà bảo đảm được đối phương có ra tay với hắn hay không. Đối với người như vậy, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không thể qua loa đại khái!

Nghĩ tới đây, Mông Nghĩa cắn răng, cố gắng đứng thẳng lên, thề thốt: "Diệp tiên sinh...., xin cậu cứ yên tâm. Kẻ này hôm nay tới là tìm tôi. Chuyện hôm nay, tôi dùng danh dự của Mông gia mà thề, tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài!"

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, lập tức hiểu được lo lắng của Mông Nghĩa. Hắn tuy chẳng có thiện cảm gì với Mông Nghĩa, nhưng người này tuyệt đối không thể chết, giọng nói hòa hoãn đi một chút: ""Ông yên tâm! Tôi không muốn giết ông!"

Mông Nghĩa nghe được câu đó xong, cả người suýt chút nữa mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Chỉ là hắn học võ lâu năm, bồi dưỡng được ý chí kiên định, khắc chế khó chịu.

May mắn thế nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót đi tới.

Diệp Thiên Vân đột nhiên ném cánh cửa vỡ không trọn vẹn về chỗ cũ, trầm giọng nói: "Ông đi ứng phó với cô ta!"

Mông Nghĩa tuy rất tin tưởng thư ký của mình, nhưng cảnh tượng trong phòng lúc này thật chẳng khác nào lò sát sinh, cho nên lập tức đi tới trước cửa phòng làm việc chặn lại.

Lúc này thư ký đang cầm một túi tài liệu, bên trong căng phồng, từ đó có thể thấy được phần tiền lương này quả thật không ít. Cô nàng vừa ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy giám đốc của mình đang đứng cạnh cái cửa gỗ đã vỡ tan, lập tức thất kinh nói: "Mông tổng, chuyện gì xảy ra...."

"Để thứ đó xuống đất cho tôi rồi ra ngoài!" Mông Nghĩa cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh thường ngày, giọng nói như ra lệnh: "Cứ làm theo lời của tôi đi!"

"Nhưng..." Cô thư ký vừa nhìn kỹ lại thì thấy hai tay Mông Nghĩa mềm oặt, rũ xuống, che miệng sợ hãi nói: "Ngài bị thương.... Để tôi đi gọi bác sĩ..." Chẳng đợi đến khi cô nàng nói xong, một cái bóng đen nhoáng lên xông tới, một tay chém thẳng vào cổ cô nàng.

Diệp Thiên Vân cũng không dùng kình lực quá lớn, chỉ đủ đển khiến cô nàng hôn mê đi thôi.

Mông Nghĩa phát hiện ra bí mất của Diệp Thiên Vân, toàn thân sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Bất quá nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, hắn lại vừa mừng vừa sợ. Diệp Thiên Vân tuy ra tay tàn bạo, nhưng lại có một thân công phu cực cao. Nếu có thể dưới tình huống cùng một lợi ích, kéo hắn lên chiếc thuyền của Mông gia thì....

Trong nháy mắt, trong đầu Mông Nghĩa hiện lên một bản kế hoạch cho tương lai tươi đẹp. Vừa tỉnh lại khỏi giấc mộng thì thấy Diệp Thiên Vân đang định rời đi, hắn lập tức kêu lên: "Diệp tiên sinh. Chờ chút! Tôi nghĩ... chúng ta có thể ngồi xuống, cùng bàn bạc một số chuyện!"

"Bàn chuyện gì?" Diệp Thiên Vân cầm túi tài liệu trong tay, bne trong chí ít cũng phải có đến mười vạn, đủ để một nhà ba người của hắn sống một đoạn thời gian. Hắn xoay người lại, liếc mắt nhìn Mông Nghĩa, nhàn nhạt nói: "ông muốn nuốt lời sao?"

"Không! Tôi không phải có ý đó!" Mông Nghĩa đang chịu cơn đau đớn vô cùng, nhưng trên mặt không thể không cố nặn ra một nụ cười. Vẻ mặt hắn lúc này thực sự là quái dị đến cực điemr: "Diệp tiên sinh, nếu như tôi không đoán sai, cậu có ý định rời khỏi Cẩm thành?"

Diệp Thiên Vân không khẳng định mà cũng không phủ định, không nóng không lạnh nói: "Tôi đi đâu chẳng liên quan tới ông. Hy vọng ông có thể hiểu rõ điểm này!"

"Nhưng mà....." Mông Nghĩa lúc này dè dặt giải thích: "Diệp tiên sinh, ý của tôi là, cậu thì thật không cần phải rời khỏi đây!"

Diệp Thiên Vân đã hơi hiểu ra ý tứ của hắn, ngồi xuống chiếc ghế ở gần đó, bình tĩnh nói: "Có việc gì ông cứ nói toạc ra đi!"

Mông Nghĩa qua mấy ngày vừa rồi cũng hiểu tính cách Diệp Thiên Vân, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Diệp tiên sinh... nếu như tôi đoán không sai, người kia nhận ra cậu!" Nói đến đây hắn phát hiện Diệp Thiên Vân không hề có vẻ khác thường nào, lại tiếp tục nói: "Tôi nghĩ hai người nhất định từng có va chạm! Nếu như cậu muốn ở lại Cẩm thành, tôi nhất định có thể giải quyết một số rắc rối cho cậu!"

Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy Mông Nghĩa nói vậy, không khỏi có chút hứng thú. Mẹ con Hứa Tình vừa mới ổn định, hắn không muốn buông bỏ cuộc sống yên tĩnh có được không dễ này, trầm giọng nói: "Ông nói tiếp đi!"

Mông Nghĩa lập tức quên hết đau đớn, nắm chặt lấy cơ hội duy nhất này, cố gắng du thuyết: "Người này là người hợp tác với Hồng gia trong đất Thục. Diệp tiên sinh, tôi hy vọng cậu có thể giúp Mông gia vượt qua cửa ải khó khăn này!"

"Cửa ải khó?" Diệp Thiên Vân cười nói: "Cẩm thành chính là thiên hạ của Mông gia, còn có kẻ nào dám ngang nhiên đối đầu với Mông gia sao?"

Mông Nghĩa xấu hổ cười hai tiếng rồi nói: "Diệp tiên sinh, đối với người bình thường mà nói, Mông gia chính là trời! Nhưng nếu như đối thủ cũng là cao thủ như cậu, Mông gia chỉ muốn tồn tại tại Cẩm thành thôi cũng thành vấn đề rồi!"

Diệp Thiên Vân sau khi cân nhắc cẩn thận mới lấy lại bình tĩnh nói: "Muốn tôi làm gì? Mông gia có thể cho tôi cái gì?"

Mông Nghĩa lúc này mới biết Diệp Thiên Vân lợi hại, chỉ một câu đã chỉ ra ngay hai vấn đề quan trọng nhất. Hơi cân nhắc một chút rồi nói: "Lời Diệp tiên sinh thực khiến tôi xấu hổ! Mông gia đối với cậu mà nói thật sự chẳng đáng là gì! Bất quá, nếu như Diệp tiên sinh có chuyện gì lặt vặt hoặc là cần thứ gì, Mông gia chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức thực hiện, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của cậu!"

Diệp Thiên Vân đắn đo một lát rồi khẽ mỉm cười nói: "Vậy tôi phải làm gì?"

Mông Nghĩa lúc này chỉ một lòng muốn loi kéo đối phương về phe mình, nói: "Chỉ cần tiên sinh khi Mông gia nguy nan, giúp đỡ một chút, Mông Nghĩa cả đời này vô cùng cảm kích!"

Diệp Thiên Vân thở phào một hơi. Điều kiện của Mông Nghĩa cũng không quá hà khắc. Huồng hồ hắn vừa mới vững chân ở Cẩm thành, nhanh như vậy đã phải ly khai, đối với hắn mà nói cũng chẳng hay ho gì.

Mẹ con Hứa Tình cũng không thể lưu lạc theo mình mãi được. hắn cần một thế lực có thể che dấu thân phận của mình. Một lúc lâu sau hắn mới gật đầu nói: "Ông có thể đại biểu cho Mông gia sao?"

Rốt cuợc Mông Nghĩa cũng lộ ra nét mặt tươi cười, đối phương nói ra lời này chứng minh mình đã thành công hơn một nửa, trên mặt giật giật hai cái, nói ra: "Cậu cứ yên tâm. Ở điểm này, tôi tuyệt đối không dám lừa gạt cậu!"

Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, cuộc giao dịch này coi như đã thành. Hắn hồi tưởng lại sự tình vừa rồi, sau đó hỏi: "Hồng gia tại sao lại phải ngăn cản các ông liên lạc với Đỗ gia!" Mông Nghĩa rốt cuộc cũng yên lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, thành thật trả lời: "Tứ gia trong đất Thục vốn cùng thuộc tổ chức phản Thanh, nhưng sau này bởi vì bất đồng ý kiến mà mỗi người một ngả. Lúc đó khi phản Thanh, bởi vì Thanh binh truy kích mà đã từng cùng nhau chôn bảo tàng xuống!"

"Bảo tàng?" Diệp Thiên Vân không nhịn được bật cười, không khỏi lắc đầu nói: "Loại tin đồn này không tin được!"

"Không, Diệp tiên sinh..." Mông Nghĩa tựa hồ đã đoán ra vẻ mặt của Diệp Thiên Vân từ trước, nghiêm mặt nói: "Đó không phải chuyện đùa mà là gia tổ truyền xuống. Trong từ đường còn ghi lại. Tuy đã qua rất nhiều năm, nhưng tuyệt không phải là giả!"

Diệp Thiên Vân ở Mông gia chỉ trong thời gian ngắn nhưng cũng nhận ra được, Mông Nghĩa này tuy đúng là hơi gian trá như đám thương nhân nhưng tuyệt đối không chém gió thành bão, cùng lắm chỉ hiu hiu thôi. Huống hồ, thân phận của hắn cũng không cho phép hắn làm như vậy.

Mông Nghĩa thấy thần sắc Diệp Thiên Vân liền tiến lên hai bước nói: "Cậu đến đất Thục không lâu, tất nhiên là không hiểu rõ. Trong Tứ Xuyên có rất nhiều ca dao, đều đề cập tới bảo tàng. HƠn nữa hai năm trước, chúng tôi còn tìm được một lượng lớn nèn bạc từ thời nhà Thanh dưới đáy sông!"

Diệp Thiên Vân nghe Mông Nghĩa nói mà ngẩn người, sau đó có chút sáng tỏ nói: "Cái đó cùng Tứ đại gia có quan hệ trực tiếp?"

Mông Nghĩa uhm một tiếng rồi nói: "Tứ địa gia mỗi người một ngả, đem tàng bảo đồ chia thành bốn phần! Chỉ có tìm đủ bốn phần mới có hy vọng mở ra bảo tàng. Đây cũng là nguyên nhân Hồng gia không muốn chúng tôi qua lại. Những năm qua, Mông gia chưa bao giờ từ bỏ, mà những nhà còn lại cũng đồng dạng như thế!"

Mông Nghĩa đột nhiên có chút trầm giọng nói: "Lần này Đỗ tiên sinh tới Cẩm thành, một là muốn gia tăng mối làm ăn giữa hai nhà, hai là cải thiện quan hệ, cuối cùng là vì bảo tàng! Hồng gia có phần không kiềm chế được, nên muốn mượn nhờ lực lượng từ bên ngoài, lấy được toàn bộ bản đồ!"

Diệp Thiên Vân thở ra một hơi, hắn thật không ngờ đến đất Thục còn nghe được câu chuyện khó tin đến như vậy, cảm giác vô cùng huyền diệu. Nhìn ánh mắt chân thành của Mông Nghĩa, hắn liền gật đầu nói: "Tôi tin ông! Chỉ là cảm thấy hơi khó tin thôi! Nhưng ông cứ yên tâm, tôi không có hứng thú với bảo tàng của các ông,

Mông Nghĩa cười ha ha, động đến vết thương, mặt mày liền co rúm lại: "Diệp tiên sinh, tôi biết trong thế giới này có một dạng người không ai biết đến. Bọn họ truy cầu cực hạn của võ học,khoái ý ân cừu. Cậu hẳn là một người trong bọn họ!"

Diệp Thiên Vân không có trả lời, chỉ thở dài một tiếng nói: "Người như vậy quá ít!"

Mông Nghĩa cảm nhận được Diệp Thiên Vân đã không còn địch ý, đột nhiên lớn mật hơn vài phần nói: "Diệp tiên sinh, nếu như cậu có thể trợ giúp tôi, ngày mở được bảo tàng, Mông gia sẽ chia ra một nửa!"

"Ha ha! Đa tạ hảo ý của ông. Bất quá tôi cũng không cần!" Diệp Thiên Vân chậm rãi lắc đầu. Loại bào tàng này thì hắn không hề có chút hứng thú nào. HIện tại trong lòng hắn, ngoại trừ Hứa Tình ra thì chỉ có mong muốn đột phá Kim Chung Tráo. Luyện đến loại cấp bậc này rồi, đối với tiền tài cũng không có quá nhiều ham muốn.

Trong lời nói của Mông Nghĩa cũng có chút ý tứ thử thách, thấy đối phương không nổi lòng thàm, lập tức yên tâm trở lại: "Diệp tiên sinh, một lời đã định!"