Diện Thiên Vân tỉnh dậy.
Nhắm mắt lại, ngửi thấy có một mùi hương khác lạ bên gối, như giật mình từ cơn ác mông, hít sâu liên tục mấy lần, vẫn còn cảm thấy hỗn loạn. Khi ánh mặt trời chiếu thẳng đến đầu giường, cúi đầu nhìn xuống thân trần của mình, trong lòng liền cảm thấy phiền não.
Hắn chưa từng nghĩ rằng Lý Thiên Kiêu sẽ làm như vậy với hắn, là một người đồng môn ở chung một phòng, là một người đối với mình rất tốt. Có lẽ, Lý Thiên Kiêu có quá nhiều chuyện không cam lòng, nhưng cũng đâu phải là lý do để làm ra loại chuyện này.
Diệp Thiên Vân không biết sau này nên đối mặt với Lý Thiên Kiêu thế nào, hắn đã mất đi sự bình tĩnh vốn có, điều này làm cho hắn vô cùng hoảng hố, cảm thấy dường như đã mất đi cái gì đó.
Xoay người xuống giường, Diệp Thiên Vân đột nhiên sửng sờ khi nhìn xuống bên dưới của mình, cái quần ngày hôm qua vẫn còn đang mặc trên người, điều này làm cho hắn rất nghi hoặc, dây nịt cùng với nút quần vẫn không khác gì hồi tối qua, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một ý niệm kỳ quái, chẳng lẽ...
Đúc lúc này, Diệp Thiên Vân đột nhiên giật mình, theo tiềm thức quay đầu lại, thấy Lý Thiên Kiêu đang đứng ở cửa, hai mắt đỏ bừng, tóc tai hơn loạn một chút, trong tay cầm hai cái chén cùng với hai đôi đũa, thản nhiên vuốt tóc nói: "Thiên Vân, ăn cơm đi!"
Diệp Thiên Vân chợt nhìn thấy nàng, không biết nên nói cái gì bây giờ, ấp úng nói: "Ngày hôm qua... ngày hôm qua... " Mấy lần muốn mở miệng, nhưng không thể nào dày mặt nói ra.
"Em muốn hỏi ngày hôm qua... chúng ta có làm gì không à?" Lý Thiên Kiêu đi đến trước bàn, đặt hai cái chén xuống, xoay người lại nhìn hắn, trong mắt có một chút xấu xa, nói: "Tiểu sư đệ, cả buổi tối ngày chị ôm me mà ngủ! Chị thề, đây là đêm đẹp nhất của chị... thật đấy!"
"Ặc..." Diệp Thiên Vân mơ hồ, hắn thật sự không rõ Lý Thiên Kiêu muốn làm gì, nhớ đến chuyện tối qua, hắn liền không còn dũng khí để nhìn mặt Lý Thiên Kiêu.
"Em đừng suy nghĩ nhiều..." Lý Thiên Kiêu nhẹ nhàng cắn môi, sau đó thở dài nói ; "Em đã kết hôn rồi... chị sẽ không làm khó em... ăn cơm đi, đừng để uổng tâm ý của chị. Chị sợ đánh thức em, cho nên đặt Hình Ý môn làm xong, mới cầm lên"
Diệp Thiên Vân còn muốn hỏi, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, trong lúc nhất thời im lặng không nói gì, thân trên trần trụi, đứng đơ ra ở trong phòng.
"Đừng lo lắng nữa... chị thề... thật sự không có làm gì..." Dù Lý Thiên Kiêu muốn nói ra, nhưng mấy chuyện này rất xấu hổ, nàng đành phải cắn răng, gom hết dũng khí để nói: "Chị sẽ không làm phiền em, sau này cũng sẽ không nhắc lại chuyện đó... chị nói rồi, chuyện của chị và em, chỉ là chuyện xưa mà thôi! Bây giờ chuyện xưa của chị đã kể xong, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của em nữa... em không tin chị, hay là không tin cảm giác của mình?"
Diệp Thiên Vân vừa mới tỉnh dậy, nên chẳng biết gì cả, mà khi đứng dậy thì cảm thấy đầu nặng còn hơn đá, nhưng nghe nàng nói xong liền thở phào một hơi, nhìn thấy trên trán của Lý Thiên Kiêu đầy mồ hôi hội, vừa mặc quần áo vừa nói: "Chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!"
Lý Thiên Kiêu cầm lấy chén đũa, cười nói: "Em ăn cơm đi, cơm nước xong rồi muốn làm gì thì làm, nghe không?"
Nếu như không có gì xảy ra thì Diệp Thiên Vân cũng không cần phải xấu hổ như trước, nhanh chóng ngồi xuống bàn, bắt đầu gấp đồ ăn như điên.
Lý Thiên Kiêu hình như là nhìn mãi mà vẫn thấy không đủ, cười mắng: "Từ từ thôi, từ từ! Ăn như quỷ chết đói vậy, ăn như thế sớm muộn gì cũng bệnh!"
Diệp Thiên Vân không trả lời, nhưng tay đã chậm lại, nhớ đến chuyện hôm qua, liền hỏi: "Sư tỷ, Vô Vi đạo nhân còn ở đây không?"
Lý Thiên Kiêu cười rộ lên, sau đó nói: "Em cho rằng Vô Vi đạo nhân tìm em có việc sao? Ngày hôm qua chị đã đuổi hắn đi rồi, em không cần để ý"
"Ừ!" Tối qua Diệp Thiên Vân đã có chút nghi ngờ rồi, nhưng nghe Lý Thiên Kiêu nói vậy, hiển nhiên là cũng đã rõ ràng. Sau khi cơm nước xong, đứng dậy lau miệng nói: "Sư tỷ, em đi!"
Lý Thiên Kiêu chỉ cầm đũa thôi, căn bản là không có ăn, nhìn thấy Diệp Thiên Vân ăn xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười, vành mắt hồng lên, nàng vươn tay sửa sang lại cổ áo của Diệp Thiên Vân, thấp giọng nói: "Thiên Vân, em làm việc phải cẩn thận, không nên gấp gáp! Thời gian vẫn còn nhiều!"
Diệp Thiên Vân gật đầu.
Lý Thiên Kiêu tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, cười nói: "Ngày mốt là hôn lễ của em, nhớ để chị làm cô dâu của em!"
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Thôi, nguy hiểm lắm! Chuyện này không nên cuốn chị vào,bây giờ chị cứ sống trên núi yên ổn vài ngày đi!"
Lý Thiên Kiêu kiên cường nói: "Em tự chăm sóc mình là được, chuyện của chị không cần em quan tâm, chị quyết định làm cô dâu rồi!" Nói xong nhìn Diệp Thiên Vân một cách gian xảo: "Chị chỉ muốn hoàn thành giấc mộng của mình mà thôi!"
Diệp Thiên Vân nghe đến giấc mộng, liền không nói gì nữa, lẳng lặng gật đầu với Lý Thiên Kiêu một cái, quay đầu ra cửa!
Ngay trong lúc bước chân ra khỏi cửa, mơ hồ nghe thấy âm thanh của chiếc đũa rơi xuống...
Đến trước núi, tới cửa Hình Ý môn, thấy Tiêu Sắt đang đứng ở cửa, mỉm cười nghênh đón khách.
Tiêu Sắt nhìn thấy Diệp Thiên Vân, liền giống như nhìn thấy người thân vậy, lau mồ hôi trên mặt đi, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, cười khổ nói: "Tiểu sư đệ, sao em lại chơi trò mất tích với anh trong thời khắc mấu chốt như vậy thế? Haizzz, anh đứng tiếp khách giùm em từ sáng giờ, cười riết làm mặt anh cứng hết rồi!"
Diệp Thiên Vân vội vã hỏi: "Buổi sáng có ai đến?"
"Ai đến? Còn nhiều hơn cả vòng một nữa, hôm nay tất cả đều đến xem náo nhiệt, thiệt tình! Những người này dường như là sợ thiên hạ không loạn ấy, bây giờ tất cả mọi người đều đang chờ xem náo nhiệt của Hình Ý môn chúng ta!" Tiêu Sắt bĩu môi, khinh thường nói.
Diệp Thiên Vân nghe thấy là xem náo nhiệt, cũng không có tâm tư đi đón những người này, cho dù là mang tâm tư chúc mừng cũng mặc kệ, xoay người kéo Tiêu Sắt đi, nói: "Đi thôi!"
"Đi đâu?" Tiêu Sắt khó hiểu hỏi: "Ở đây thì sao?"
Diệp Thiên Vân liền ngoắc một tứ đại đệ tử phía sau, nói: "Kêu hai người dưới chân núi lên đón khách! Nhất định phải hỏi cẩn thận! Nếu có người nào quan trọng thì phải gọi điện thông báo cho sư thúc trước!"
"Vâng! Diệp sư thúc!" Vị đệ tử này dùng ngữ khí đùa giỡn hỏi thăm: "Sư thúc, bọn con cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng mà, chờ xong hết mọi chuyện rồi, có thể dạy cho bọn con một hai chiêu được không!"
"Được, quyết định vậy đi!" Diệp Thiên Vân nghe thấy tiểu bối mặc cả như vậy, cảm thấy thú vị, hắn cũng không keo kiệt đến nổi không dậy được vài chiêu cho tiểu bối.
"Mấy vị sư đệ, chúng ta có nhiệm vụ!" Người đệ tử này vừa nghe Diệp Thiên Vân đáp ứng, hưng phấn như muốn nhảy dựng lên, nói: "Xuống núi đón khách. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Diệp sư thúc sẽ tự tay chỉ giáo cho chúng ta"
Mấy người đệ tử mười tám mười chín tuổi nghe vậy, lập tức cao hứng lên, sau đó cùng nhau ôm quyền nói với Diệp Thiên Vân: "Cảm ơn Diệp sư thúc!"
Tiêu Sắt nhìn bọn ho vui mừng chạy xuống núi, không khỏi mắng: "Mấy tiểu tư này, thật đúng là mấy tiểu quỷ!" Xoay người lại nhìn Diệp Thiên Vân, nói: "Em thật thông minh, sao anh không nghĩ ra được biện pháp như vậy, thật sự chỉ có em mà thôi!"
Tiết kiệm thời gian, cũng là tiết kiệm tài nguyên, chỉ cần để mấy tên đệ tử xuống núi đón khách, nếu có nhân vật quan trọng đến thì chỉ cần gọi một cú là tốt rồi!
Diệp Thiên Vân chào Tiêu Sắt, bây giờ trừ đón khách ra thì chẳng còn nhiệm vụ gì cả, đi vào bên trong Hình Ỷ môn, lúc này đã có không ít đại biểu của các môn phái khác, đang ngồi nói chuyện bên trong.
Những người này nhìn thấy Diệp Thiên Vân đến, đều chúc mừng hắn, những lời chúc mừng không tốn tiền đến vồ vập, bây giờ Diệp Thiên Vân đang quản lý mọi chuyện của Hình Ý môn, phần lớn các môn phái đều nghe nói, sao mà không muốn kết bạn làm quen chứ? Với tu vi của hắn, cùng với thực lực sau lưng, mặc kệ là môn phái nào cũng không dám khinh thường!
Diệp Thiên Vân nghe nói một hai câu thì được, nhưng nghe nhiều thì thấy phiền! Liền muốn trốn đến phòng của Ngũ Vĩ đến yên tĩnh cái lổ tai, vừa đi vào, chỉ thấy Ngũ Vĩ đang cầm một gốc nhân sâm nhìn về một nơi xa lắm.
Ngũ Vĩ nhìn thấy Diệp Thiên Vân cũng có chút bất ngờ, buông đồ trong tay xuống, nói: "Sao con lại có thời gian đến đây?"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy vẻ mặt hồng hào của Ngũ Vĩ, không trả lời, mà hỏi: "Sư phụ, thân thể của ngài hẳn là tốt lên không ít đúng không!"
"Không sai, không ngờ con liếc mắt một cái là có thể nhìn ra" Ngũ Vĩ kin ngạc, sau đó vui mừng nói: " Công hiệu của Hoàn Hồn Thang quả nhiên không thể xem thường được!" Nói xong không do dự ra tay với Diệp Thiên Vân.
Từ trước Diệp Thiên Vân còn có thể tiếp được mấy chiêu của Ngũ Vĩ, nhưng bây giờ đương nhiên không dám ra tay dễ dàng nữa, sau khi hóa giải đạo lực của quả đấm xong, vui vẻ nói: "Đúng là không sai! Công phu của ngài đã khôi phục ít nhất sáu tầng!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Ngũ Vĩ ừ một tiếng, trên mặt cũng lộ ra sự vui vẻ, cười nói: "Ta tin, thêm một tháng nữa, công phu của ta nhất định có thể khôi phục lại như trước. Ta đã làm nhiều Hoàn Hồn Thang rồi, cho con một ít, để dành cho sau này!" Nói xong liền đi vào trong phòng.
Lát sau, Ngũ Vĩ lại đi ra, trong tay cầm một cái bình ngọc tinh sảo, chậm rãi nói: "Chổ này có ba mươi phần, con giữ lấy đi!" Nói đến đây, chợt vỗ đầu kêu lên: "Đúng rồi, Thiên Vân, Đại Lực Kim Cương Hoàn mới có tiến triển!"
Diệp Thiên Vân đang quan tâm nhất vấn đề này, nghe vậy lập tức cau mày hỏi: "Tiến triển gì?"
Ngũ Vĩ không nói gì, mà kèo tay Diệp Thiên Vân vào trong phòng thí nghiệm của mình, lấy hai đơn thuốc ra, chậm rãi nói: "Ta đã thí nghiệm mấy lần, khi con luyện công dùng thứ này có thể giúp đột phá Đại Lực Kim Cương Hoàn!"
"Thật sao?" Diệp Thiên Vân vội vã mở hai đơn thuốc ra so sánh, trải qua một hồi kiểm tra cẩn thận, phát hiện ra, hai đơn thuốc hoàn toàn khác nhau, không khỏi trợn mắt nói: "Hai đơn thuốc này không có một chổ giống nhau!"
Ngũ Vĩ gật đầu, sau đó giải thích: "Cao minh là chổ nào, hai đơn thuốc này nhìn thì khác nhau, nhưng thật chất lại không có gì khác cả! Trải qua mấy lần thí nghiệm, đơn thuốc mà con dùng để luyện Kim Chung Tráo, chỉ thay đổi một số dược vật bên trong, cho nên thoạt nhìn có vẻ khác nhau!"
Diệp Thiên Vân nghe đến đó xong, liền khẩn trương hỏi: "Ngài nói là, đơn thuốc của con đã bị người khác đổi?"
"Không sai!" Ngũ Vĩ cười khẳng định, nói: "Ta nghĩ di chứng sau khi luyện công của con có thể được hoá giải hoàn toàn!"